Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 2




Ta là Ứng Tích Triều, phụng mệnh Nữ Hoàng Vi Chiêu Y, bí mật đi tới Tô châu để điều tra vụ tu sat của Kiều Mộc Đình.

Nữ Hoàng đương nhiên không hẹp hòi như dân chúng nghĩ, chỉ vì Kiều Mộc Đình chửi ngài hai câu mà phái ta tới thu thập chứng cứ phạm tội.

Trên thực tế, ngày thứ hai sau khi Kiều Mộc Đình chết, Đại Lý Tự Khanh Tăng Tri Hứa dâng một tờ mật tấu không chữ, sau khi dùng đủ cách mới khiến mật tấu hiện ra ba chữ:

Kiều Mộc Đình

Bên cạnh còn kèm một dấu tay.

Tăng Tri Hứa từ trước đến nay luôn làm việc mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, chẳng mấy chốc đã tìm ra Kiều Mộc Đình là ai, dù sao mấy lời cuối của hắn đã đẩy bản thân lên đầu ngọn gió.

Sau khi đối chiếu với thi thể của Kiều Mộc Đình, Tăng Tri Hứa xác nhận mật tấu này xuất phát từ tay của hắn.

Tăng Tri Hứa tiếp tục điều tra sâu hơn, liền phát hiện ra điều kỳ lạ.

Kiều Mộc Đình vốn là người Tân Châu, thiếu niên thông tuệ, bụng đầy kinh luân, không thể chối cãi việc đây là một tài tử, những bài thi trước đây của hắn đều có văn phong bay bổng, xứng đáng với vị trí Trạng Nguyên.

Dù không đỗ Trạng Nguyên, ít nhất cũng phải là Bảng Nhãn, nhưng lạ thay, hắn luôn thi trượt.

Một người ưu tú như vậy, sao lại đột nhiên điên loạn rồi t:ự sa’t trên Thanh Vân Lâu? Và thời điểm tự sát lại trùng khớp với sự xuất hiện của mật tấu?

Nữ Hoàng nghi ngờ có điều mờ ám nên giao cho Tăng Tri Hứa điều tra.

Thế nhưng, Vi Chu hiện giờ nhìn như trời yên biển lặng, thật ra bên dưới lại là sóng lớn ngầm trào, mỗi người đều cất giấu bí mật của riêng mình.

Có những bí mật không ảnh hưởng toàn cục nhưng có những bí mật đủ để lay động căn cơ triều chính, cùng với mạng của ngài ấy.

Cho dù ngài và Đại Lý Tự Khanh đều chung một phe, khó tránh khỏi những rắc tối phức tạp của thế lực bất hoà.

Nữ Hoàng không thể hoàn toàn tin tưởng Tăng Tri Hứa, ngài cần một người ngoài cuộc hoàn toàn trung lập để gia nhập, tìm ra chân tướng sự việc và nhổ tận gốc những kẻ rắp tâm hại người.

Ta chính là người này.

Dù sao những năm qua, ta đã làm không ít việc cho ngài ấy, thậm chí còn ngồi xổm trong ám thất* ba năm, lòng trung thành có nhật nguyệt chứng giám.

* Ám thất: Gian nhà tối, ngục riêng ở nhà quan thời xưa.

Dĩ nhiên, ngoài lòng trung thành, ta nghĩ ngài ấy còn nhìn trúng khả năng nguỵ trang của ta.

Mê La Hương khiến ta nghi ngờ Tô Hồng Hạnh.

Khi tới Tô Châu, ta tìm hiểu chung quanh vài ngày, nắm bắt được đại khái về Tô Hồng Hạnh thông qua ánh mắt người khác, nàng ta thực sự là điển hình cho thanh danh bên ngoài của nữ tử chốn phong trần. (ý đoạn này của nữ chính là: kỹ nữ còn bày đặt lập đền thờ trinh tiết)

Nếu không phải bị ta phát hiện nàng lén lút ra vào Băng Nhân Thự, ta cũng muốn tặng cho nàng một cái đền thờ.

Sau đó, ta cải trang thành một nữ tử họ Đỗ trong Băng Nhân Thự, tìm cơ hội tiếp cận nàng ta.

Không thể phủ nhận việc Tô Hồng Hạnh là một người thông minh tuyệt đỉnh, nếu một người có thể quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh, lừa được gần như tất cả mọi người, sao có thể không thông minh được chứ?

Nhưng một người thật sự thông minh như vậy, e rằng nguy hiểm.

Tâm nàng rốt cuộc là trắng hay đen, là nóng hay lạnh, thật khó mà đoán được.

Ai da, nếu lúc này có mặt Tăng Tri Hứa ở đây, với cách làm việc nhất quán của mình thì hắn ta chắc chắn sẽ bắt Tô Hồng Hạnh vào Đại Lý Tự, dùng trăm loại khổ hình, bảo đảm khiến nàng ta thành thật khai báo.

Tiếc rằng, Tăng Tri Hứa đang bị việc vướng chân chưa đến được Tô Châu, sân khấu này trước mắt chỉ có một mình ta diễn.

Không, phải là ta và Tô Hồng Hạnh.

Sau ngày tiếp xúc với Tô Hồng Hạnh, ta tiếp tục âm thầm theo dõi vài ngày, quả nhiên phát hiện nàng và Trương Hữu Thần thường xuyên gặp nhau tại một ngôi nhà nhỏ hẻo lánh.

Ta leo lên mái nhà, mở mái ngói, thấy Trương Hữu Thần từ trên cao nhìn xuống bóp cằm Tô Hồng Hạnh, vẻ mặt tự đắc mà nói: “Gương mặt này xem như thuộc về ta.”

Hắn định hôn lên đôi môi thơm ấy nhưng Tô Hồng Hạnh đẩy ra, nàng khẽ cười nói: “Việc ta cần làm đã hoàn thành, còn chàng thì sao?”

Thấy Trương Hữu Thần lộ vẻ khó xử, Tô Hồng Hạnh hờn dỗi nói: “Hiện giờ ta là dân nữ nhà lành, ngày ngày tư thông như vậy thì ra thể thống gì?”

Trương Hữu Thần bị nàng làm cho mủi lòng, cắn răng nói: “Tâm can của ta, ta đáp ứng nàng, ta nhất định sớm trừ bỏ mụ già đó, quang minh chính đại rước nàng vào phủ.”

Tô Hồng Hạnh cười dịu dàng, vừa mềm mại vừa quyến rũ, nàng ta lấy một chiếc khăn thêu hoa mai từ thắt lưng của Trương Hữu Thần, hỏi: “Đường thêu này thật đẹp, lại do tình nhân nào đưa cho chàng?”

Trương Hữu Thần vội nói: “Ta có nàng rồi làm gì còn tình nhân nào khác nữa, cái này còn không phải do mụ già kia thêu hay sao? Ta phải hư tình giả ý với ả, không mang theo không được.”

Tô Hồng Hạnh dùng răng cắn một góc khăn, mắt nhìn Trương Hữu Thần: “Ta không thích chàng mang đồ của ả, ta muốn mang về cắt vụn.”

Trương Hữu Thần thấy nàng như vậy, làm sao dám nói nửa chữ không.

Vài ngày sau, nghe nói Tô Hồng Hạnh muốn đến miếu Quan Âm dâng hương, đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện công khai sau sự việc của Kiều Mộc Đình.

Ta nhạy bén nhận ra sắp có kịch hay, nhanh chóng mua một gói hạt dưa theo sau nàng ta.

Trước mặt người khác, Tô Hồng Hạnh luôn ngẩng cao đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nàng ta lễ độ đáp lại mỗi khi có người chào hỏi, lễ nghĩa mười phần đoan chính.

Khó được còn có cả hoàng hoa đại khuê nữ* xuất thân trong sạch, chính là những người thường chỉ vào sống lưng các cô nương thanh lâu mắng không biết liêm sỉ, lúc này cũng đều nhìn nàng một cái.

* Hoàng hoa khuê nữ: Đương thời lưu hành việc dán hoa hoàng, tức nữ tính căn cứ vào sự yêu thích của mình, dùng màu vàng vẽ các hoa văn trên trán hoặc trên má. Hai chữ “hoàng hoa” 黄花 trước từ “khuê nữ” 闺女, không chỉ nói rõ cô gái đó chưa lập gia đình mà còn biểu thị cô gái đó tâm linh thuần khiết, phẩm đức cao thượng. Hoàng hoa khuê nữ trở thành đại danh từ chỉ thiếu nữ trẻ đẹp chưa lập gia đình.

Ta bỗng nhiên ý thức được, Tô Hồng Hạnh tự biến mình thành Phật sống.

Khó có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, nàng ta từ trên đám mây ngã xuống sẽ là tình cảnh gì?

Đợi tới khi đến chùa Quan Âm, ta lập tức hiểu được vở kịch này sẽ diễn như thế nào. Hôm nay Trương phu nhân kia cũng mang theo nha hoàn đến dâng hương, xem ra là tới cầu con.

Thực lòng mà nói, Tô Hồng Hạnh đứng bên cạnh Trương phu nhân, cho dù là người không có học thức cũng có thể thốt ra bốn chữ “một trời một vực”.

Tô Hồng Hạnh trẻ trung, dịu dàng quyến rũ, đôi mắt như móc câu, lúc thẹn thùng xấu hổ có thể câu mất hồn người, chính là kiểu nữ tử mà những vị đại nhân sĩ tộc tự cao tự đại ưa thích: bên ngoài thuần khiết, bên trong phóng đãng.

So qua sánh lại, ta cảm thấy có chút đau lòng cho Trương phu nhân chẳng hay biết gì.

Tô Hồng Hạnh rất đoan trang hành lễ với Trương phu nhân.

Trương phu nhân tuy rằng nhìn thô kệch nhưng chắc chắn là người tâm thiện từ bi, bà vội đỡ Tô Hồng Hạnh, chân thành an ủi: “Cô nương là Tô nương tử đúng không? Ta có nghe người ta nói về chuyện của cô nương. Người chết đã qua, người sống phải tiến về phía trước.”

Ta ngồi trên cây, vỏ dưa rơi đầy đất, thầm nghĩ thật tội nghiệp Trương phu nhân, Tô Hồng Hạnh đâu chỉ tiến về phía trước, nàng ta còn đang leo tường nhà các ngươi, sắp vào bên trong rồi.

Nhưng tố chất tâm lý của Tô Hồng Hạnh thật cao, mắt nàng đỏ hoe như rất cảm động, đôi mắt ngập nước gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Đa tạ phu nhân quan tâm.”

Trương phu nhân thấy bộ dạng yếu đuối như cành liễu trước gió của nàng ta thì thương tiếc đến nỗi không biết nói gì, bà vội vỗ tay Tô Hồng Hạnh, rộng lượng nói: “Nếu Tô nương tử không chê, sau này đến phủ ngồi chơi, ta có thể trò chuyện giải khuây cùng cô nương”

Hàng mi dài của Tô Hồng Hạnh khẽ run lên, hai giọt nước mắt liền lăn xuống, thật sự là nhiều thêm một chút thì nhu nhược, bớt một chút thành ra bạc tình.

Có lẽ Tô Hồng Hạnh cảm thấy thất lễ, vội rút một chiếc khăn tay từ trong ngực, vừa cảm ơn Trương phu nhân, vừa nhẹ nhàng lau nước mắt.

Trương phu nhân vẫn luôn cười hiền hậu nhưng khi bà thấy chiếc khăn thêu hoa mai, mặt lập tức trắng bệch.

Bà không tin nổi mà nhìn Tô Hồng Hạnh, miệng mở ra rồi đóng lại, một lúc lâu không nói được lời nào, toàn thân run rẩy.

Hai mắt ta tỏa sáng, cao trào của vở kịch tới rồi!

Tô Hồng Hạnh lau khô nước mắt, không biết từ khi nào đã thay đổi thành biểu cảm muốn nói lại thôi.

Nàng ta rõ ràng đã nhận ra tâm trạng của Trương phu nhân lúc này, khuôn mặt nàng theo thứ tự chính xác, lần lượt hiện rõ sự hổ thẹn, đau khổ, ai oán, cuối cùng nắm chặt tay, thể hiện bộ dạng quyết tâm.

Nhìn thấy toàn bộ sự thay đổi trên mặt Tô Hồng Hạnh, ta trợn mắt há hốc mồm: Thật lợi hại!

Tô Hồng Hạnh nhẹ giọng nói: “Trương phu nhân, dân nữ có thể mời ngài tới nơi khác nói chuyện được không?”

Trương phu nhân đã mất hồn từ lâu, cũng chưa nói được hay không, nhưng Tô Hồng Hạnh đã ghé sát tai bà thì thầm một câu.

Ta duỗi dài cổ, đáng tiếc cách quá xa nên không nghe được gì.

Trương phu nhân mất hết huyết sắc, đặt mông xuống đất, phong phạm danh môn quý phụ gì đó hoàn toàn biến mất.

Nha hoàn của bà sợ hãi, vội vàng lại đỡ, nhưng Trương phu nhân đã sớm ngồi phịch dưới đất, đôi mắt trợn tròn, mặc cho tiểu nha hoàn gọi bà như thế nào cũng không có phản ứng.

Rốt cuộc Tô Hồng Hạnh đã nói gì?

Đây là vạch trần mối quan hệ giữa mình với Trương Hữu Thần rồi thị uy với Trương phu nhân sao? Hay là vì mục đích vào cửa mà bán sự thương hại và đồng tình?

Một lát sau, Trương phu nhân thuần phác bật khóc.

[Khóc vì bị mấy coan bên truyenne ăn cướp á mà]

Ta quan sát biểu cảm của Tô Hồng Hạnh, khuôn mặt nửa che nửa hở sau chiếc khăn tay tựa như một người ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.

Chỉ có góc độ của ta mới thấy được khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười đắc ý.

Hay đây là thủ đoạn Tô Hồng Hạnh dùng để vào cửa nhà Tri phủ?

Nếu đã có cách thì nàng ta tìm tới Băng Nhân Thự làm gì?

Ta biết, chuyện này e rằng không cần đến ngày mai đã nhanh chóng lan truyền khắp ngõ ngách.

Chỉ là, câu chuyện mà mọi người nghe được sẽ là phiên bản nào đây? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.