Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi

Chương 33: 33: Tầm Nhìn Xa Của An Bình





Sáng sớm hôm sau, tại tòa vọng lâu trong hoa viên vương phủ.

"Róc… rách…"
Hoàng Ngọc Túc cẩn thận rót một tách trà nóng hổi, nhẹ nhàng đặt trước mặt Kim Tịnh Ngọc, nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng càng lo lắng khôn nguôi:
"Tỷ tỷ, tỷ chăm bệnh cho vương gia nhiều ngày như vậy, còn không chịu đi nghỉ ngơi, sức khỏe chắc chắn đã suy yếu đi nhiều."
Kim Tịnh Ngọc cầm tách trà nóng hớp một ngụm nhỏ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài hồ sen, thở phào:
"Vương gia trước khi vào cung để bái tế dặn dò tỷ phải ở yên trong phòng để nghỉ ngơi, nhưng mà muội nghĩ xem, tiết trời đầu xuân trong lành và mát mẻ thế này, lại tiếp tục ở trong phòng thì thật nhàm chán."
"Haizzz, tỷ vẫn còn sức ngắm cảnh, coi như là muội đã nghĩ nhiều rồi.

Có điều tại sao vương gia lại phải vào cung bái tế? Không phải quốc tang đã kết thúc từ hôm qua rồi sao?"
Kim Tịnh Ngọc khẽ gật đầu, dù điều kiện sức khỏe khiến thần sắc không còn tốt như trước, nhưng vẫn không giấu đi vẻ kiều diễm trời cho của nữ nhân này:
"Vương gia hành quân trở về trễ quốc tang, vừa nghe tin thái thượng hoàng băng hà thì liền ngã bệnh, khi khỏe lại một chút thì mọi thứ cũng kết thúc.

Chàng cảm thấy có lỗi, nên muốn ngày ngày đến Bảo Kính điện cầu an cho thánh thượng, khi nào hết thất tuần thì mới thôi."
"À, thì ra là vậy….

Còn…"
"Chủ tử, trắc vương phi!"
Hoàng Ngọc Túc định nói thêm điều gì, nhưng đột nhiên lại bị tiếng gọi thất thanh của A Thúy cắt ngang.

Kim Tịnh Ngọc và Hoàng Ngọc Túc bị thu hút sự chú ý, xoay đầu nhìn sang, đã thấy nàng ta dắt theo một nữ nhân mặt mày lấm lem, quần áo rách rưới đi vào.
"A Thúy, người này là ai vậy?"

"Khởi bẩm chủ tử, sáng sớm hạ nhân vừa mở cổng vương phủ ra đã thấy vị cô nương này nằm vật trước cửa, khi gặng hỏi thì mới biết, cô ấy có chuyện gấp muốn gặp người nên đã đợi sẵn từ lâu."
Hoàng Ngọc Túc nhìn sơ một lượt từ đầu đến chân nữ nhân rách rưới kia, trong đầu liền hiện lên những suy nghĩ không mấy tốt lành:
"Gì vậy chứ? Vương phi nhà chúng ta muốn gặp là gặp sao? Lỡ như cô ta mang theo thứ gì đó muốn ám hại tỷ tỷ thì phải làm thế nào? A Thúy, sao ngươi…"
"Đủ rồi! Người tới thì cũng đã tới, cứ cho cô ấy nói trước đã.

Cô nương, cô tìm bổn vương phi là có việc gì?"
Nghe Kim Tịnh Ngọc mở lời, cô nương rách rưới kia mới dám ngóc đầu dậy nhìn thẳng vào mặt nàng.

Nhìn thấy dung mạo đối phương, hàng mày của Kim Tịnh Ngọc có hơi dao động:
"Ngươi… bổn vương phi đã gặp ở đâu đó rồi?"
"Bẩm vương phi, nô tì là tì nữ hầu hạ bên cạnh An thái phi nương nương, tên là Diệp Chi."
"Diệp Chi, ta nhớ ra rồi, ta từng gặp ngươi một lần ở Bảo An điện.

Nhưng tại sao ngươi lại được phép xuất cung, còn chạy đến đây tìm ta?"
Diệp Chi vội vã lấy trong tai nải rách bươm ra bức thư có niêm phong cẩn thận, kèm chiếc túi rút mà Kim An Bình đã dặn phải giao đi, cung kính dâng lên:
"Vương phi, nô tì sợ buông lời phạm thượng nên không dám ở trước mặt nhiều người nói ra sự tình.

Chủ tử của nô tì tinh ý đã viết sẵn ra thư… người đọc rồi, ắt sẽ hiểu."
Trong lòng Kim Tịnh Ngọc bỗng dấy lên chút bất an.

Nàng cầm lá thư, nhưng bàn tay lại run lên bần bật.

Môi nàng cắn chặt, cẩn thận xé niêm phong.

[Tịnh Ngọc,
Khi cô đọc được những dòng này, đồng nghĩa với việc ta không còn tồn tại trên đời này nữa.

Bởi thân ta bạc phận, không những bị chính sinh mẫu hãm hại nhập cung làm thái phi, giờ đây còn bị ép bỏ con, làm quý phi cho hoàng thượng.

Kim An Bình ta từ khi sinh ra lại xem danh tiết cao hơn trời, nên cái chết này, với ta chính là một sự giải thoát.

Ta viết bức thư này không phải để kể lể với cô, mà là muốn xin cô hai chuyện.

Thứ nhất, phụ thân hai ta ở tiền triều đang bị Doãn thị và cả thế lực phía sau hoàng thượng dồn ép, cô lại là nữ tử duy nhất còn lại của người, xin hãy thay ta gánh trọng trách bảo vệ phụ thân.

Thêm nữa, hãy hết sức cẩn trọng với Doãn Mễ Yên, Tô Uyển Vân và cả Tư Dạ Hành Lâm.

Bọn chúng có thể hại chết thái thượng hoàng, đương nhiên sẽ không ngại ra tay với bất cứ ai, cho nên một ngày nào đó, chúng nhất định sẽ tìm cách dồn ép phe ta vào chỗ chết.

Vì trong mắt chúng, Nhị vương gia và Kim thị chính là hai cái gai lớn nhất.
Còn điều thứ hai ta muốn xin cô, là khi đọc được bức thư này, hãy lập tức đến Tam vương phủ.

Hành Dung tuy mạnh mẽ chính trực nhưng lại quá chất phác, không có suy thấu đáo.

Ta sợ khi biết tin ta bị ép chết, chàng sẽ không kìm chế được mà chạy đến đòi mạng với Tư Dạ Hành Lâm.


Làm như vậy chỉ khiến chàng rơi vào thế hiểm, nên xin cô hãy thay ta giải thích với chàng, lựa lời mà nói để chàng không phải vì một nữ nhân lỡ vận như ta mà hủy đi sinh mạng.
Cuối cùng… tỷ tỷ, hãy cho ta được phép tạ lỗi với tỷ, vì những ngày tháng qua đã luôn tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt.

Ta biết tỷ rất quan tâm đến ta, còn nhiều lần cứu ta khỏi cơn nguy kịch.

Nhưng mạng An Bình chỉ có đến đây, e là nửa đời sau không thể báo đáp ân tình.
Tỷ tỷ, thầy bói nói phận hai ta chỉ cần một người hạnh phúc, người kia sẽ phải chịu cảnh bất hạnh.

Nay ta đi rồi, mong rằng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với tỷ.

Hãy sống thật tốt, thay ta chăm sóc cho phụ thân, và cả… chàng ấy nữa.
An Bình xin phép đi trước một bước.]
Kim Tịnh Ngọc đọc xong lá thư, vẫn không tin nội dung được viết trên đó là sự thật.

Nhưng bút tích này, làm sao nhằm được? Giọng nàng run run, cố lừa mình dối người:
"Diệp Chi, đây… đây thật sự là An Bình viết?"
"Dạ phải, là chủ tử của nô tì viết, chính mắt nô tì đã nhìn thấy.

Vương phi, người đọc thì cũng đọc rồi, xin hãy mau chóng đi cứu người!"
Lời nhắc nhở vô tình của Diệp Chi làm Kim Tịnh Ngọc sực nhớ đến điều trước mắt cần phải làm.

Nàng cố gượng dậy, không cho phép bản thân mình được gục ngã ngay lúc này.

Hành Dung, nàng phải đến đó báo tin cho hắn trước khi người trong triều thông truyền tin tức.
"Người đâu, mau chuẩn bị xe ngựa đến Tam vương phủ!"
"Cái gì? Sức khỏe của tỷ còn chưa ổn định, còn…"
"Ngọc Túc, giao mọi thứ lại cho muội!"

Kim Tịnh Ngọc không đợi Hoàng Ngọc Túc nói dứt câu, đã vội vã rời đi, khiến cho ba người ở lại trơ mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
----------
"Lọc… cọc…"
Tiếng móng ngựa cùng tiếng lăn bánh vang lên dồn dập trên đường dài, Kim Tịnh Ngọc ngồi bên trong cầm chặt lá thư, lòng như lửa đốt.
"Híiiiii…"
Con ngựa kéo xe bỗng hí dài một tiếng, xe ngựa cũng vì vậy mà dừng lại.

Kim Tịnh Ngọc sốt ruột giở rèm che nhìn ra bên ngoài:
"Trường Khang, có chuyện gì vậy?"
"Vương phi, hình như dân chúng đang tổ chức lễ hội, phía trước bị chặn lại rồi, xe của chúng ta lớn như vậy, sợ là không qua lọt."
"Cái gì? Quốc tang vừa dứt, ai cho phép dân chúng được tổ chức lễ hội?"
"Vương phi có điều không biết, quốc tang của thái thượng hoàng trùng với ngày cầu an năm mới của dân chúng, cho nên bây giờ họ…"
Trường Khang chưa kịp nói xong, Kim Tịnh Ngọc đã không kìm được mà dùng khinh công nhảy lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương.
"Mau, tháo chốt gài của ngựa với xe ra, bổn vương phi sẽ tự đi đường khác đến đó."
"Không được đâu vương phi, nếu vương gia biết…"
"Mau lên!"
"Vâng."
Trường Khang bị nàng quát đến bay mất hồn vía, vừa tháo chốt gài, vừa run bần bật.

Nhớ lúc trước khi vào cung, vương gia đã tin tưởng giao hắn nhiệm vụ trông chừng Kim Tịnh Ngọc cho cẩn thận, nên nếu người biết nương tử yêu dấu của mình sức khỏe còn chưa bình ổn đã phi ngựa vèo vèo thế này, e là…
Trường Khang thở dài một hơi, vừa gỡ xong chiếc chốt gài cuối cùng, Kim Tịnh Ngọc đã đánh ngựa phi vào trong hẻm nhỏ nhanh như một cơn gió, chớp mắt mấy cái đã không thấy người đâu.
Kim Tịnh Ngọc cưỡi ngựa rất nhanh, nhưng cũng không thể so bì được với nỗi lo toan trong lòng nàng.

Nàng đã hứa với An Bình sẽ tìm cho Hành Dung một nương tử tốt, sao có thể để hắn chưa gì đã dính vào tội chết được?
An Bình, Hành Dung, đợi ta!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.