Bạch Y Nữ Đế

Chương 26: Bí mật thân thế (1)




Giữa căn phòng một màu đỏ rực xuất hiện từ hư không bao trùm toàn bộ không gian. Một cảm giác dịu êm như vòng tay che chở của người mẹ cùng với cảm giác lạnh lẽo âm u của sự cô độc của cái chết như hòa quyện vào nhau làm cho căn phòng như là ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục.

Sát khí lúc này không phải quyện vào như tơ, không thành thực chất mà thực ra nó trở nên vô hình nhưng cái cảm giác giết chóc lại gây ảnh hưởng đến tột cùng.

Hắc y nhân đứng trong bầu không khí đó hắn không cảm nhận được chút sát khí nào nhưng tâm thần của hắn cảm giác sợ hãi, sợ hãi từ trong xương tủy, sợ hãi từ những lỗ chân lông, từng miếng thịt trên người. Mồ hôi hắc y nhân tuôn ra như mưa, trong đầu hắn bây giờ là hình ảnh hàng ngàn xác chết đang tồn tại như muốn xé tan hắn ra.

Hắc y nhân cố gắng kìm nén những cảm xúc giết chóc đang tàn phá trong đầu. Khi hắn nhìn về phía Lạc Kiều Ninh thì hắn nhìn thấy một điều thật lạ lùng. Lạc Kiều Ninh đứng đó trong bộ bạch y đã thấm đẫm máu tươi. Không có gió nhưng mãi tóc và tà áo vẫn tung bay. Mái tóc đen của nàng đã chuyển thành màu bạch kim tỏa ra thứ ánh sáng diệu kì. Xung quanh nàng xuất hiện những bông hoa

Mạn đà la đỏ rực sức sống, cứ nhẹ nhàng vờn quanh như những người hầu bảo vệ công chúa. Giữa mái tóc bạch kim đó, xuất hiện một chiếc vương miện hình bông Mạn đà la đỏ rực đang tỏa ra thứ ánh sáng đỏ tươi làm tôn lên vẻ đẹp của nàng như một vị thần. Đôi mắt Lạc Kiều Ninh nhắm lại không hề mở ra.

Hắc y nhân cảm nhận được sự khủng bố đang toát dần ra từ Lạc Kiều Ninh. Hắn chưa muốn chết, và thực ra hắn rất sợ chết. Nhưng cái cảm giác sợ hãi này làm cho hắn có cảm giác hôm nay là ngày chết của hắn. Đôi bàn tay run run của hắc y nhân ông chặt đôi chân muốn khuỵu xuống vì cái sức mạnh trước mặt kia. Mồ hôi trên người hắn vẫn tuôn ra như mưa không hề dừng lai.

- Không, ta không thể chết được. Nó chỉ là con nhóc với tu vi luyện khí kỳ cửu giai. Nó cũng đã bị ta đánh bị thương, làm sao mà có thể khiến ta sợ hãi được. Tất cả chỉ ảo ảnh, ảo ảnh mà thôi. Chỉ cần ta giết nó sẽ không có gì xảy ra cả. – hắc y nhân tự nhủ cố kìm nén sự sợ hãi bao trùm bản thân, kìm nén sự run rẩy toàn thân, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lạc Kiều Ninh.

Hắc y nhân quay lưng nhặt thanh kiếm bằng đôi tay vẫn đang run rẩy từng đợt. Cố kìm nén sự sợ hãi, hắc y nhân cầm thanh kiếm bước từng bước về phía Lạc Kiều Ninh.Trong khi đó Lạc Kiều Ninh vẫn nhắm mắt đứng yên tại đó, mặc cho những bông mạn đà la bay quanh người, dường như nàng không có chút cảm giác nào đối với xung quanh.

Hắc y nhân bước tới gần Lạc Kiều Ninh, khi còn cách nàng năm thước thì bỗng nhiên Lạc Kiều Ninh mở mắt, đôi mắt sáng như ánh trăng rằm, đôi mắt như nhìn thấy mọi sự trên đời. Hắc y nhân giật mình lùi lại vài bước.

Đợi một lúc không thấy Lạc Kiều Ninh làm động tác gì khác. Hắc y nhân gầm lên.

- Ngươi dám hù dọa ta, ngươi nên chết đi được rồi. – Hắc y nhân phi thân về phí Lạc Kiều Ninh, mũi kiếm hướng tới cổ họng của nàng.

Khi mũi kiếm gần chạm tới cổ họng của Lạc Kiều Ninh thì một ngón tay giơ lên trước mũi kiếm làm cho thanh kiếm không thể tiến tới được một chút nào nữa.

Hắc y nhân đang lao tới cũng không thể cử động, muốn tiến không được muốn lùi cũng không xong. Hắc y nhân trợn mắt mang những tia máu nhìn về phía trước mũi kiếm.

Trước mũi kiếm là 1 ngón tay, chỉ một ngón tay nhỏ bé đang đặt trước thanh thượng phẩm linh khí nhưng thanh vũ khí sắc bén lại không thể làm tổn thương được đôi tay nhỏ bé đó.

- Ngươi muốn giết cháu ta sao? – Lạc Kiều Ninh mở miệng nói, nhưng tiếng nói đó không phải là của một đứa trẻ mà là giọng của một người phụ nữ trung niên.

- Ngươi , ngươi là ai? – Hắc y nhân sợ hãi hỏi.

“Lạc Kiều Ninh” không trả lời câu hỏi của hắc y nhân mà chỉ hướng ánh mắt nhìn về thanh kiếm đang đâm về phía mình. Ngón tay gõ nhẹ một tiếng vào mũi kiếm, thanh kiếm thượng phẩm linh khí sắc bén, cứng rắn đó biến thành bột phấn tan vào đất. hắc y nhân sợ hãi nhìn cảnh tượng đó, hắn muốn xoa mắt mình xem đó có phải là hắn nhìn nhầm hay không nhưng thân thể của hắn vẫn trên không trung không thể cử động được. Đó là thượng phẩm linh khí, là thượng phẩm linh khí chứ không phải là bùn đất mà chỉ gõ nhẹ một cái đã tan thành bụi phấn. Đến hắn muốn bẻ gấy nó thôi cũng là điều không thể vậy mà,…

Hắn nhìn “đứa bé” mà hắn coi là yếu đuối không thèm giết ngay lúc trước đang trước mặt mình mà sợ hãi, sợ hãi tột cùng. Đến bây giờ hắn không còn một chút tâm trí muốn phản kháng, coi đó là ảo ảnh nữa. Giờ thì hắn cũng tin được cảm giác đó là sự thật.

- Cái que củi nhỏ bé này mà cũng muốn giết cháu gái ta sao….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.