Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa

Chương 69-70: 69: Tiễn Đưa - 70: Kẻ Chủ Mưu




69: Tiễn Đưa


“Ca ca… Ca ca!”
Một tiếng gọi thân thương cất lên, Kỳ Phong giật mình mở mắt ra, đã thấy gương mặt quen thuộc ngay bên cạnh.

Hắn kinh ngạc hỏi:
“Hạo Phong? Là đệ sao? Đệ vẫn chưa chết? Bọn họ đã thực sự lừa ta!”
Hạo Phong cười, ánh mắt buồn vời vợi, rồi nói:
“Đệ đang chờ huynh tới đưa tiễn đệ một lần cuối.”
Kỳ Phong hoảng hốt ngồi bật dậy:
“Đưa tiễn? Đưa đi đâu?”
Hạo Phong không nói, chỉ rũ đôi mắt phượng xinh đẹp xuống, rồi lại mỉm cười.

Kỳ Phong sợ hãi đưa tay chạm vào mặt chàng, giật mình khi thấy làn da thường ngày ấm áp, nay lạnh như băng tuyết.

Hắn vội vàng ôm lấy chàng, run rẩy nói:
“Không! Ta không cho đệ đi đâu hết!”
Vừa dứt lời, Kỳ Phong bỗng cảm thấy vòng tay trống rỗng.

Hắn tuyệt vọng gào tên chàng, từ trong cơn ác mộng trở về thực tại.

Khi Kỳ Phong tỉnh lại, cay đắng nhận ra, dù trong mơ hay thực tại, hắn đều vĩnh viễn mất đi chàng.

Cơn ác mộng này, cả đời này hắn sẽ bị vây lấy, không bao giờ thoát được.

Hắn nhìn lên, đã thấy Trang Quý Phi ngồi bên cạnh, vẻ mặt đầy lo lắng.

Hắn thất thần nhìn lên trần nhà, điềm tĩnh đến không ngờ hỏi:
“Đệ ấy đâu rồi?”
Trang Quý Phi nhìn con trai dò xét, chỉ sợ hắn lại nổi điên làm loạn như hôm qua, rồi trả lời:
“Hạo Phong đang ở Tĩnh Phong điện, chờ gặp mặt con lần cuối.”
Kỳ Phong không nói không rằng, ngồi dậy, bước xuống giường.

Giống như chưa có gì xảy ra, hắn rửa mặt, thay y phục rồi đi tới Tĩnh Phong điện.

Trang Quý Phi thấy hắn càng bình tĩnh, nàng càng lo lắng hơn, liền bước theo sau.

Tĩnh Phong điện ngày thường yên tĩnh, nay lại càng âm u tịch mịch.

Bầu không khí tang tóc bao trùm, làm cho bất cứ ai có mặt ở đó cũng cảm thấy đau lòng.

Kỳ Phong bước vào, đập vào mắt là chiếc quan tài gỗ đơn sơ nằm lẻ loi giữa căn phòng trung tâm cung điện.

Khói nhang nghi ngút càng tăng phần bi thương.

Bên cạnh quan tài có Nghinh Phong, Ngọc Phong, Vi Hàn, Trương y sư, Thạch Đầu, Tiểu Thanh đang cúi đầu nhìn chàng lầu cuối.


Vẻ mặt ai nấy đều hiện lên nỗi đau đớn, tiếc thương.

Ngoài ra, còn có Thuận vương và Mặc Phong cũng tới viếng.

Thuận vương không tin được người vừa mới một năm trước cùng gã chơi cờ, đấu kiếm, uống rượu, giờ đã không còn ở trên đời này nữa.

Gã còn chưa chinh phục được người trong lòng, vậy mà đã phải đau xót tiễn đưa.

Mặc Phong nhìn Thuận vương vì Hạo Phong mà đau lòng, trái tim như bị bóp nát.

Nhưng cái chết của Hạo Phong không làm hắn hả hê, mà càng xót xa bội phần.

Nghinh Phong thấy Mặc Phong tới, liền hỏi:
“Lục đệ, tại sao đệ lại đi theo Thuận vương? Lần trước có phải hắn đã ép buộc đệ không?”
Mặc Phong xoay mặt đi, né tránh câu hỏi của hắn:
“Điện hạ, ngài nhận nhầm người rồi.”
Dứt lời hắn liền kéo Thuận vương rời đi.

Kỳ Phong không còn tâm trí để ý đến xung quanh, bần thần trước cỗ quan tài lạnh băng.

Trang Quý Phi nói:
“Vì Hạo Phong vẫn chưa được minh oan, nên không được phép tổ chức tang lễ theo nghi thức của hoàng tử.

Quan tài cũng chỉ được sử dụng loại rẻ tiền nhất.

Thi thể chỉ được giữ lại nửa ngày.

Sau khi nhập quan, lập tức rời khỏi hoàng cung.”
Kỳ Phong co chặt nắm đấm, không trả lời nàng, chỉ nhìn chăm chăm vào Hạo Phong.

Người nằm đó như đang ngủ say.

Gương mặt nhợt nhạt tựa hồ vừa trải qua một cơn bệnh nặng, không thể nhìn ra chàng đã trở thành cái xác không hồn rồi.

Kỳ Phong lặng lẽ vuốt nhẹ gương mặt lạnh băng của chàng quyến luyến không muốn rời.

Dù đã hồn lìa khỏi xác, nhưng chàng vẫn rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp mỏng manh như sương khói, tựa hoa quỳnh sớm nở tối tàn, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Trang Quý Phi đặt tay lên vai hắn, nói khẽ:
“Đã tới giờ rồi.

Con hãy nén bi thương, tạm biệt Hạo Phong đi.”

Kỳ Phong cắn chặt răng, rồi bật lên thành tiếng:
“Đệ ra đi thanh thản.

Ta sẽ khiến cho kẻ hãm hại đệ phải trả giá.

Chờ ta… Đừng đi quá nhanh…”
Trang Quý Phi thấy Kỳ Phong rời khỏi quan tài, không khóc không nháo, liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nàng ra lệnh cho cung nhân tiến hành lễ nhập quan.

Đám tang diễn ra lặng lẽ, không kèn không trống, nhưng lại khiến cho những người thân yêu của chàng đau buồn đến quặn thắt tim gan.

Sau khi làm lễ xong, Tiểu Thanh và Thạch Đầu bỗng dưng bước lên, quỳ gối trước mặt Kỳ Phong.

Tiểu Thanh nói:
“Bẩm điện hạ...!Thời gian qua, nô tỳ cùng với Thạch Đầu ca ca đi theo thất điện hạ, tuy thân phận thấp kém, nhưng ngài ấy chưa bao giờ xem chúng nô tỳ là phận tôi tớ.

Nay ngài ấy đi rồi, mong điện hạ chấp thuận cho chúng nô tỳ mang điện hạ về lại Đàm Hoa Sơn.

Sinh thời ngài ấy xem Đàm Hoa Sơn là quê hương, nên nếu được an nghỉ tại đó, ngài ấy ra đi sẽ không còn gì nuối tiếc.”
Kỳ Phong gật đầu, rồi nói:
“Được, ta cùng các ngươi tiễn đệ ấy một đoạn sau cuối.”
Thế là mọi người cùng nhau đưa Hạo Phong về Đàm Hoa Sơn.

Thấy Kỳ Phong thần sắc tiều tuỵ mà còn cưỡi ngựa đường dài, Lâm Y vội chạy lên nói:
“Điện hạ, thuộc hạ chuẩn bị cho ngài chiếc xe ngựa.”
“Không cần, để Ngọc Phong và Tiểu Thanh ngồi đi.

Ta phải ở ngoài trông chừng Hạo Phong.”
Lâm Y không dám nhiều lời, chỉ biết lẳng lặng đi bên cạnh trông chừng hắn.

Sau một chặng đường dài, mọi người đã đưa được Hạo Phong tới làng Thanh Hoa.

Người dân trong làng vừa thấy cỗ quan tài, mà người nằm trong đó là thất hoàng tử mà họ yêu mến, đều vô cùng đau đớn, quỳ xuống thất thanh khóc rống.

Tiểu Thanh thấy cảnh tượng này, ban nãy vừa mới nín khóc, giờ đây, nước mắt lại lăn dài.

Vụn giấy bị gió cuốn bay tán loạn, rợp trắng cả một góc trời.

Thỉnh thoảng lại có một vài tiếng khóc thương tâm, thấu động cao xanh.

Hạo Phong được an táng ở mảnh đất trống sau làng, cũng là nơi an nghỉ sau cùng của người dân đã khuất trong làng.

Kỳ Phong lặng nhìn cỗ quan tài từ từ hạ xuống lòng đất lạnh lẽo, mới hoảng hốt nhận ra, từ nay hắn không còn được nhìn thấy chàng nữa rồi.

Hắn muốn lao lên, ngăn bọn người kia lại, không đành lòng để chàng nằm quạnh quẽ nơi này.

Hắn muốn bật nắp quan tài, cùng chàng chôn chung một mộ.

Ánh trăng dịu dàng nhất, đẹp đẽ nhất của hắn đã tắt đi tia sáng sau cùng rồi…
Nhưng hắn tự dặn lòng không được gục ngã, hắn phải trở về, lôi kẻ thủ ác ra ánh sáng.

Hắn phải bắt kẻ đó trả giá gấp trăm, gấp vạn lần.

Sau khi chôn cất Hạo Phong xong, Trương y sư cũng quỳ gối xuống trước Kỳ Phong:
“Bẩm điện hạ, trước đây thần được ngài phân phó chăm sóc cho thất điện hạ.

Nhưng giờ ngài ấy đã đi rồi.

Xin cho phép thần rời khỏi hoàng cung, quay về làm một thầy thuốc, lang bạt khắp nơi.”
Kỳ Phong không nói không rằng, khẽ gật đầu.

Nghinh Phong bước lên, vỗ vai Kỳ Phong:
“Chúng ta về cung thôi.”
Kỳ Phong luyến tiếc nhìn nơi chàng yên nghỉ lần cuối, buông nhẹ tiếng thở dài khẽ nói:
“Ta sẽ quay lại, nhất định không để đệ nằm cô đơn lạnh lẽo nơi đây.”
Rồi hắn hướng Nghinh Phong nói:
“Chúng ta về thôi.”
Kỳ Phong quay lưng đi được vài bước, bỗng thấy trước mắt tối sầm, rồi ngã xuống bất tỉnh.

Lâm y vội đỡ lấy hắn.

Nghinh Phong nói:
“Mang tứ đệ lên xe, trở về cung.”
Lâm Y tuân lệnh, rồi vác theo Kỳ Phong đang hôn mê quay trở về.

Nghinh Phong và Ngọc Phong cũng nối bước theo sau.

Suốt trên đường về hoàng cung, Kỳ Phong cứ nửa tỉnh nửa mê gọi tên Hạo Phong.

Sáng nay trông hắn bình tĩnh đến lạ, hoá ra chỉ là đang gắng gượng mà thôi.

Hiện giờ, đã chính thức gục ngã rồi.

Khi Kỳ Phong được đưa tới Thanh Phong điện, đã bước sang một ngày mới.

Vừa tỉnh lại, chưa kịp ăn uống, hắn đã lập tức hướng Lâm y ra lệnh:
“Ngươi đi điều tra xem, hôm yến tiệc diễn ra, Hạo Phong đã tiếp xúc những ai? Khoanh vùng kẻ tình nghi, báo cáo lại cho ta.”
Lâm Y nhìn bộ dạng của hắn, lo lắng nói:
“Điện hạ… ngài ăn chút gì đó đã…”
Kỳ Phong trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn y, gầm nhẹ:
“Đi ngay!”
Lâm Y không dám trái ý, bèn miễn cưỡng đi ra.

Lâm Y đi rồi, Trang Quý Phi cũng vừa tới.


Nàng thấy sắc mặc tái nhợt đến dọa người của Kỳ Phong, liền nói:
“Sao không nằm xuống nghỉ ngơi mà ngồi dậy làm gì? Thần sắc con kém quá, đã gọi thái y chưa?”
Kỳ Phong đưa tay lên ngăn nàng lại:
“Không cần đâu.

Mẫu phi, người mau ra ngoài đi, con muốn một mình suy nghĩ.”
“Là chuyện kẻ mưu hại Hạo Phong sao? Thời gian còn dài, cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi điều tra sau vẫn chưa muộn mà.”
Kỳ Phong nào có tâm trạng chờ đợi.

Hắn chỉ hận không thể ngay lập tức chém chết kẻ đó mà thôi.

Nghĩ tới đây, hắn liền đứng lên, lảo đảo bước đến bên Trang Quý Phi, kéo nàng ra ngoài, đóng cửa lại.

Những ngày sau đó, Kỳ Phong quên ăn quên ngủ để điều tra về án oan của Hạo Phong.

Cuối cùng đã có manh mối.

“Bẩm điện hạ, ngày hôm đó, thất điện hạ tới Ngự Thiện Phòng nấu mì.

Tiếp xúc với ngài ấy ngoài các ngự trù ra, còn có Hồng Hoa, cung nữ của Trang Quý Phi.”
Kỳ Phong trầm ngâm ngồi trên bàn rồi nói:
“Tiếp theo thế nào?”
“Trên đường về Tĩnh Phong điện thay y phục, ngài ấy đã gặp Thuận vương và Lục điện hạ.

Khi yến tiệc diễn ra, Phạm công công là người phát hiện sự việc.

Sau đó tam điện hạ liên tục công kích.

Hoàng thượng nổi trận lôi đình tống thất điện hạ vào thiên lao.”
Kỳ Phong lại hỏi:
“Nguyên liệu đều do Hạo Phong tự tay chuẩn bị?”
“Dạ phải, trước đó một ngày, ngài ấy đích thân ra khỏi cung, mua những nguyên liệu tươi ngon nhất.

Có khi nào chính ngài ấy mua nhầm lá độc mà không biết?”
“Lá đoạn trường gây độc chết người, sẽ không ai dám bán.

Không thể có chuyện nhầm lẫn.”
“Thuộc hạ ngu muội, điện hạ đã nghĩ ra ai là kẻ tình nghi chưa?”
Kỳ Phong đặt bút xuống trang giấy, ghi chép cẩn những thông tin đã thu thập được.

Hắn day huyệt thái dương, nhìn những con chữ bắt đầu nhảy múa trước mắt.

Càng nghĩ càng loạn.

Bỗng trong đầu hắn chợt loé lên một manh mối, liền đứng bật dậy, vỗ bàn thật mạnh:
“Ta đã biết thủ phạm là ai rồi!”
Vừa dứt câu, hắn liền khoác vội áo choàng, bước ra ngoài giữa trời đêm rét buốt.

70: Kẻ Chủ Mưu


Kỳ Phong lướt đi băng băng, xuyên qua màn đêm dày đặc. Gió lạnh thổi từng cơn rét buốt, nhưng không lạnh bằng lòng hắn lúc này.

Con đường hôm nay bỗng dưng xa hun hút. Thân hình cao lớn thường này oai phong lẫm liệt, giờ đây có cảm giác nhỏ bé và bất lực tột cùng. Bóng đêm thăm thẳm như muốn nuốt chửng lấy tấm lưng đã sớm nhiễm sương khuya của hắn.

Kỳ Phong đã trằn trọc suy tư suốt mấy đêm liền, cuối cùng cũng tìm ra được manh mối. Tuy nhiên, đây là kết quả hắn không muốn nhận nhất. Hắn đã bao lần cố gắng tống hết những nghi vấn đó ra khỏi đầu. Nhưng càng nghĩ, những gì hắn suy đoán đều hợp lý đến không ngờ. Cho đến hôm nay, tất cả những điều hắn một mực bác bỏ đều liên kết với nhau vô cùng chặt chẽ.

Kỳ Phong không do dự nữa. Dù không muốn tin, dù cho đó là sự thật tàn khốc nhói lòng, hắn cũng nhất định phải làm sáng tỏ.

Đường dài cách mấy rồi cũng sẽ đến đích. Màn đêm u tối cuối cùng cũng phải đón nhận ánh bình minh. Tội ác nào sau cùng đều phải bị trừng trị. Lẽ nào riêng mỗi ánh trăng của hắn là không bao giờ quay trở lại sao?

Kỳ Phong dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục bước nhanh về phía trước.

“Tứ đệ? Đêm hôm tới tìm ta có việc gì?”

Kỳ Phong nhìn Nghinh Phong bằng ánh mắt dò xét. Tuy trời đêm lạnh lẽo, nhưng hai lòng bàn tay hắn đã thấm đầy mồ hôi. Hắn đứng bất động thật lâu, rồi cuối cùng đôi môi nhợt nhạt cũng bật ra thành tiếng:

“Đệ tới để hỏi huynh một số chuyện.”

Kỳ Phong chưa bao giờ chủ động tìm Nghinh Phong. Hôm nay hắn tìm tới, chắc chắn là có việc vô cùng quan trọng. Ánh mắt Nghinh Phong lộ rõ sự lúng túng, như thể sợ bị phơi bày chuyện bí mật động trời nào đó. Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn Kỳ Phong, tìm cách đuổi khéo:

“Trời tối rồi, có chuyện gì mai hãy nói.”

Kỳ Phong lắc đầu, ánh mắt kiên định:

“Nếu đêm nay không làm sáng tỏ mọi chuyện, đệ sẽ phát điên mất!”

Nghinh Phong biết sẽ không trốn tránh được, khẽ thở dài, rồi nói:

“Được rồi. Đệ muốn hỏi gì?”

oOo

Sau khi từ bên ngoài trở về, vẻ mặt của Kỳ Phong vô cùng đáng sợ. Các cung nhân không dám hó hé câu nào, cung kính nép sang một bên nhường lối cho hắn.

Lâm Y vẫn chờ Kỳ Phong từ nãy tới giờ, vừa thấy hắn lảo đảo bước vào, liền chạy ra đỡ lấy.

Kỳ Phong mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, xua tay:

“Muộn rồi, ngươi mau về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Y nhìn dáng vẻ lung lay có thể ngã gục bất cứ lúc nào của hắn, không yên tâm bỏ về, liền nói:

“Thuộc hạ muốn ở lại trông chừng ngài.”

Kỳ Phong ngước lên nhìn y, trước mắt bỗng nhoè đi. Hắn gắng gượng đưa tay day huyệt thái dương, rồi nói:

“Tuỳ ngươi vậy.”

Lâm Y thấy hắn cứ ngồi bất động mãi thì vô cùng xót ruột. Nhưng y biết, trừ khi hắn muốn đi nghỉ ngơi, còn không, ngoài Hạo Phong ra, không ai có thể khuyên răn được.

Kỳ Phong chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại. Máu nóng trong người cuồn cuộn chảy như thiêu đốt hắn. Chỉ vì sự ngu ngốc của hắn đã đẩy Hạo Phong vào tình cảnh này. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ chàng, nhưng rốt cục hắn làm không được. Hắn là đồ vô dụng nhất ở trên đời.

Kỳ Phong đưa hai tay ôm mặt, trong mắt hằn lên tơ máu. Con ngươi đen láy ẩn chứa mũi dao sắc nhọn, lạnh lẽo, đầy sát khí. Qua đêm nay, chắc chắn sẽ có người phải trả giá. Ngày mai, chính tay hắn sẽ kết thúc tất cả.

Thoắt cái đã bước qua ngày mới. Đêm qua mệt mỏi quá độ, Kỳ Phong đã ngủ quên lúc nào không hay. Bỗng có tiếng bước chân khiến hắn giật mình bừng tỉnh.

Bên ngoài là Lâm Y đang gõ cửa, nhỏ giọng gọi:

“Điện hạ, đã sắp tới giờ ngọ.”

Kỳ Phong đứng dậy, rửa mặt, thay một bộ y phục mới, rồi nói:


“Tới Hoàng Kim điện.”

Dứt lời, hắn liền bước ra khỏi Thanh Phong điện, ngước mặt nhìn trời, lẩm bẩm:

“Gặp nhau thật khó, thôi thì hẹn kiếp sau.”

Kỳ Phong đến Hoàng Kim điện, vừa nhìn thấy hoàng đế, liền quỳ xuống hành lễ.

Hoàng đế quan sát nét mặt căng thẳng của hắn, nghiêm giọng hỏi:

“Lần này lại là chuyện gì? Người đã chết rồi, giờ có muốn kêu oan cũng vô ích.”

Kỳ Phong nắm chặt hai tay:

“Nhi thần không kêu oan. Nhi thần tới là để báo cho phụ hoàng biết danh tính kẻ đã hãm hại Hạo Phong.”

Hoàng đế nhíu mi không lên tiếng. Căn phòng hiện giờ im ắng đến độ chỉ còn nghe nhịp thở nặng nề của cả hai. Kỳ Phong cúi thấp đầu, hai tay chạm vào sàn nhà:

“Kẻ chủ mưu chính là...”

Vừa lúc ấy, Phạm công công từ ngoài chạy vào nói:

“Hoàng thượng, Trang Quý Phi cầu kiến!”

Vừa nghe Trang Quý Phi tới, cả hoàng đế lẫn Kỳ Phong đều ngạc nhiên. Nét mặt Kỳ Phong càng khó coi hơn, đôi môi không còn tí huyết sắc. Hắn quay mặt về phía sau, đã thấy nàng cùng cung nữ Hồng Hoa bước vào. Cả hai quỳ gối xuống đất. Rồi Trang Quý Phi nói:

“Bẩm hoàng thượng. Thần thiếp đến đây là để nhận phạt!”

Hoàng đế quét ánh mắt sắc lạnh về phía Trang Quý Phi và Hồng Hoa, sau đó dừng lên người Kỳ Phong, rồi hỏi:

“Hôm nay một người tới tố giác thủ phạm. Một người tới nhận phạt. Ta nên nghe ai trước?”

Trang Quý Phi lập tức lên tiếng:

“Là thần thiếp! Để thần thiếp nói trước!”

“Được, nói đi!”

Trang Quý Phi dập đầu xuống đất, giọng nói run run:

“Là do thần thiếp quản người không nghiêm, gây hậu quả nghiêm trọng không thể cứu vãn. Mong hoàng thượng trách tội!”

Hoàng đế mất kiên nhẫn, cố nén giận nói:

“Vào thẳng vấn đề đi!”

“Chuyện ám sát hoàng thượng... thực ra Hạo Phong bị oan. Mà kẻ hãm hại Hạo Phong chính là Hồng Hoa, cung nữ thân tín nhất của thần thiếp! Xin hoàng thượng hãy trách phạt thần thiếp mà tha cho Hồng Hoa một mạng!”

Hoàng đế nghe xong, thoáng ngạc nhiên, đôi con ngươi khẽ chuyển động, rồi hỏi:

“Nàng nghĩ chịu tội thay cho ả, thì ả có thể thoát tội chết sao?”

Trang Quý Phi run rẩy nói:

“Hoàng thượng bớt giận, chỉ tại thần thiếp không biết dạy dỗ...”

“Câm mồm!” Hoàng đế quát lên, hướng Hồng Hoa hỏi: “Nói, tại sao ngươi muốn ám sát trẫm?”

Hồng Hoa lúc này mới run rẩy lên tiếng:

“Hoàng thượng, ngài có nhớ mười lăm năm trước, người đã cho xử tử một loạt quan viên mà người cho là sâu dân mọt nước không? Trong số đó có cha của nô tỳ. Kể từ ngày đó, nô tỳ, cùng mẹ già và hai em thơ sống cảnh lay lắt, màn trời chiếu đất. Cũng may là gặp được Trang Quý Phi cưu mang, cho nô tỳ theo hầu hạ người. Nhưng mối hận càng khắc sâu khi hai năm trước ở quê nhà mùa màng thất thu, người dân đói khổ lầm than. Em trai nô tỳ đã ra đi mãi mãi vì nạn đói. Một năm sau, tới lượt em gái ra đi vì bị bọn xấu hãm hại. Nếu không vì ngài, thì cả nhà nô tỳ hiện giờ vẫn đang sống ấm êm, hạnh phúc.”

“Cha ngươi là ai? Nếu là kẻ trẫm đã ban tội chết, thì hiển nhiên kẻ đó đáng chết. Ngươi lại dám nuôi tư tưởng giết vua?”


Hồng Hoa không ngẩng mặt lên, thấp giọng nói:

“Cha nô tỳ họ Mai, tên Hồng Phương, chỉ là một quan nhỏ không đáng nhớ tới.”

Hoàng đế nhíu mi:

“Đã quá lâu rồi, ta đã trừng trị rất nhiều tham quan vô lại, dĩ nhiên là không thể nhớ được cha của ngươi. Nhưng... tại sao lại chọn Hạo Phong?”

Hồng Hoa tiếp tục:

“Thất điện hạ là con cờ tốt nhất để thay nô tỳ nhận tội nếu mưu đồ bất thành. Mà nếu ngài chẳng may ăn phải lá độc, có điều tra tiếp, ngài ấy vẫn sẽ không thoát tội. Vì sao chọn thất điện hạ ư? Vì ngài ấy suốt ngày bám theo tứ điện hạ! Nô tỳ không cam lòng! Tại sao tứ điện hạ lại vì một đứa con của cung nữ thấp hèn mà đối đầu với nương nương chứ? Kẻ đó đáng chết bội phần!”

Hoàng đế bỗng dưng nổi giận tát Hồng Hoa một bạt tai. Lực tát mạnh đến nỗi khiến nàng ngã lăn ra đất, máu chảy ra từ khóe miệng. Hắn quát lên:

“Ngươi nói ai là cung nữ thấp hèn? Đúng là chán sống! Vì một lý do ngu ngốc mà dám giết vua. Gan của ngươi cũng lớn lắm! Người đâu?”

Hoàng đế vừa hô to, đã có hai binh sĩ chạy tới:

“Giải ả ta ra ngoài, lập tức lăng trì!”

Trang Quý Phi vừa nghe hoàng đế nói xong, vội vàng tiến tới, ôm chân hắn khóc lớn:

“Hoàng thượng! Mong ngài nghĩ tình thần thiếp mà ban cho nàng ta một cái chết nhẹ nhàng hơn được không?”

Hoàng đế hất nhẹ chân, Trang Quý Phi liền ngã ra sau. Hắn gằn giọng hỏi:

“Còn nàng... Tại sao biết ả là kẻ hạ độc?”

Ánh mắt Trang Quý Phi bất ngờ chuyển đi, không dám nhìn thẳng vào hoàng đế:

“Là... là vì thần thiếp vô tình thấy lá đoạn trường còn sót lại trong phòng nàng ta. Sau khi gặn hỏi mãi, nàng ta đã khai nhận.”

“Hạo Phong cũng đã chết rồi, tại sao lại dẫn ả đến đây tìm chết?”

Trang Quý Phi nước mắt ngắn dài:

“Trước đây, tuy có không thích Hạo Phong. Nhưng dần dần, thần thiếp đã thay đổi cái nhìn với nó, đối với thần thiếp, nó cũng như con ruột. Nay nó bị hàm oan, làm sao thần thiếp có thể khoanh tay ngồi nhìn. Thần thiếp đã suy nghĩ trằn trọc cả đêm, mới có thể đưa ra quyết định đau lòng đến vậy...”

Hoàng đế hướng Kỳ Phong nói:

“Kẻ ngươi muốn tố cáo, có phải ả ta không?”

Kỳ Phong lúc này mới lên tiếng:

“Dạ phải, thưa phụ hoàng.”

“Làm sao ngươi biết là ả ta?”

“Khi hai người họ nói chuyện, con tình cờ nghe được. Ban đầu mẫu phi không chịu mang Hồng Hoa đi thú tội, nên có cãi vã với mẫu phi một chút. Sau đó thì nhi thần quyết định một mình tới tìm phụ hoàng. Ai ngờ mẫu phi nửa chừng đổi ý. Mong phụ hoàng trả lại sự trong sạch cho Hạo Phong.”

Hoàng đế bỗng buông tiếng thở dài hiếm hoi:

“Được rồi... Cũng do trẫm quá nóng giận, vội tống nó vào thiên lao, không nghĩ là cơ thể nó quá yếu đến độ không chịu được quá hai ngày. Phạm công công đâu?”

Phạm công công vội bước vào:

“Mau lập tức truyền ý chỉ của trẫm, thông báo thất hoàng tử vô tội, đồng thời mộ phần sẽ được di dời tiến nhập lăng mộ hoàng thất.”

Lúc này Kỳ Phong mới lên tiếng ngăn lại:

“Bẩm phụ hoàng, chỉ cần thông báo trả lại sự trong sạch cho đệ ấy thôi, còn việc kia... không cần thiết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.