Dương Mị cười:
- Đó là tôn chủ võ lâm Trung Nguyên, tên là Quân Trung Thánh, rất nhiệt tình hiếu khách, đối xử vô cùng tử tế với đại tẩu, đại ca.
Mạc Học Văn sầm mặt:
- Vậy là đại ca và đại tẩu đã bị y lợi dụng rồi!
Am Mị vội nói:
- Đâu phải lợi dụng, chỉ giúp đỡ y thôi!
Mạc Học Văn nghiêm giọng:
- Đạc ca và đại tẩu đã lầm, y chẳng phải người tốt đâu!
Âm Dương Song Mị đồng thanh lên tiếng:
- Lẽ nào lại như vậy, y là tôn chủ võ lâm ….
Mạc Học Văn tiếp lời:
- Và cũng là tên cường đạo giả danh chính nghĩa.
Âm Dương Song Mị sửng sốt:
- Thật vậy chăng?
Mạc Học Văn nghiêm giọng:
- Tất nhiên là thật, chả lẽ đệ dối gạt đại ca, đại tẩu sao?
- Dĩ nhiên là không khi nào, nhưng ta nên làm sao đây?
Mạc Học Văn đưa tay chỉ Quân Trung Thánh:
- Rất đơn giản, hãy bắt lấy y rồi hãy tính.
Âm Dương Song Mị nghiến răng:
- Cứ giết quách y cho rồi!
Mạc Học Văn vội nói:
- Giết đi cũng được … Hãy mau động thủ đi, còn ba tên hệt như yêu quái kia là ai vậy?
Thì ra ba người trong Ngũ Hành Thiên Tôn là “Độc Tâm Chúc Dung” Lục Nguyên Minh, “Hoàng Sát Ôn Thần” Chư Cát, “Lam Thủ Bạo Khách” Tề Bất Tu, chẳng rõ đã xuất hiện tự bao giờ, đang đứng trước mặt để bảo vệ cho lão.
Âm Dương Song Mị nghe nói Quân Trung Thánh là kẻ xảo trá hiểm độc, cảm giác bị lừa dối đã khiến hai người lòng phừng lửa giận, cùng quát vang:
- Quân Trung Thánh, hãy nạp mạng đây!
Nhưng Quân Trung Thánh lại đẩy ba thiên tôn tới nói:
- Hãy ngăn cản bọn họ!
Ba Thiên Tôn thảy đều bị mê hoặc tâm thần, hết sức trung thành với Quân Trung Thánh, lập tức cùng lao vào Âm Dương Song Mị.
Nhưng nghe “bùng” một tiếng vang dội, chỉ thấy Âm Dương Song Mị vẫn đứng yên tại chỗ, song ba thiên tôn đã ngã ra đất lăn lộn, chỉ có chốc lát sau biến thành người băng bé xíu, ba người đều chết bởi Âm Cực Huyền Công.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Vân Dật Long quát vang:
- Quân Trung Thánh, chạy đâu cho thoát?
Thì ra Quân Trung Thánh định thừa cơ đào tẩu, song bị Vân Dật Long phát giác, Trích Huyết Kiếm phát ra một luồng sáng tím, như tia chớp bay tới.
Quân Trung Thánh nghe tiếng quát chững bước quay lại, chỉ thấy trước mắt ánh tím loé lên, chưa kịp hự lên một tiếng đã bị xuyên thủng ngực, hai mắt trợn trừng từ từ ngã xuống đất, thế là rồi đời tên cự ma xảo quyệt hiểm ác.
Dưới sự chỉ đạo của Tây Thiên Thần Ông, Lão Triển Bằng và Triển Ngọc Mai, thiên hạ quần hùng cùng thủ hạ Kim Bích cung đã san bằng hai sào huyệt bí mật trên Chính Nghĩa Nhai, toàn bộ thủ hạ Chính Nghĩa Đoàn đều đầu hàng.
Một đêm lịch sử thế là đã qua đi!
Sáng hôm sau, trên quảng trường trước Nam Thiên Môn vô cùng náo nhiệt, Vân Dật Long cùng Lão Triển Bằng và Tam Vệ oai phong lẫm liệt đến nơi, cùng đi với chàng là Triển Ngọc Mai và tả hữu song vệ, “Kim Thủ Ngọc Nữ” Quan Sơn Phụng cùng Độc Mãng và Song Hồ.
Bên bàn khách đặc biệt là Tây Thiên Thần Ông, Âm Dương Song Mị và Mạc Học Văn.
Đệ tử thiếu lâm cùng tất cả các quần hào đã tham gia Chính Nghĩa Môn thì cùng tập hợp ở một phía khác.
Còn tất cả thủ hạ của Quân Trung Thánh đều sớm đã được phóng thích và huyết bi đã bị đập vỡ tan tành, thế là tấm bia máu đã từng khống chế võ lâm giang hồ hàng trăm năm qua đã bị hủy diệt.
Các nhân vật võ lâm đã lục tục kéo nhau đến trước Nam Thiên Môn, mỗi lúc càng thêm đông, chen chúc nhau hệt như biển người.
Bỗng, đám đông nhốn nháo, Vân Dật Long liền đưa mắt nhìn, lập tức vui mừng khôn xiết, chỉ ba người từ trong đám đông bước ra, đó là hai anh em Nhạc Phụng Hùng và Nhạc Phụng Linh, còn người kia là Quân Mộ Hoa.
Vân Dật Long vội tiến ra đón, niềm nở nói:
- Nhạc huynh, Nhạc cô nương …
Lại quay sang Quân Mộ Hoa:
- Hoa muội …
Song chỉ trừ Nhạc Phụng Hùng là chào hỏi chàng, còn Quân Mộ Hoa và Nhạc Phụng Linh thì làm ngơ đi thẳng tới Tây Thiên Thần Ông và cất tiếng gọi:
- Nghĩa phụ.
Tây Thiên Thần Ông vui sướng cười:
- Nào, lại đây, hai nghĩa nữ ngoan của ta!
Ôm chầm lấy Quân Mộ Hoa và Nhạc Phụng Linh vào lòng, âu yếm vuốt ve tóc hai nàng.
Vân Dật Long sượng sùng quay sang Nhạc Phụng Hùng nói:
- Nhạc huynh đến thật đúng lúc … nhớ là “Hắc Bá Vương” Quách Tâm Dư có đi tìm nhạc huynh, chẳng hay …
Nhạc Phụng Hùng gật đầu:
- Hắc Bá Vương hay tin ba vị huynh trưởng đã chết, nên đi lo việc mai táng cho họ rồi.
Vân Dật Long buông tiếng thở dài thậm thượt, chẳng biết nói gì nữa, quét mắt nhìn quanh, bỗng cất tiếng gọi:
- Lão Triển Bằng!
Lão Triển Bằng vội đến gần, cung kính thi lễ nói:
- Lão nô đây!
Vân Dật Long cười:
- Triển tổng quản, việc quan trọng nhất là tiếp đãi tân khách, nhất là các vị tiền bối như là Tây Thiên Thần Ông, tổng quản hãy tiếp đãi thật ân cần và phái người đưa đi thưởng ngoạn thắng cảnh …
Lão Triển Bằng vội nói:
- Lão nô rõ, nhưng …
Vân Dật Long nghiêm nghị:
- Đại cuộc mới ổn định, hãy còn rất nhiều việc phải làm …
Quay sang Triển Ngọc Mai nói tiếp:
- Xin Mai tỷ hãy giải quyết về vấn đề Chính Nghĩa Môn trước.
Triển Ngọc Mai cười:
- Được, trước mặt quần hùng hiện diện Triển Ngọc Mai xin tuyên bố giải tán Chính Nghĩa Môn, mọi người hãy trở về với môn phái của mình, nhưng …
Bỗng lại quay sang Vân Dật Long hỏi:
- Còn phái Thiếu lâm thì sao?
Thì ra chưởng môn phái Thiếu lâm Hải Ngu thiền sư đã điên loạn và mất tích, phái Thiếu Lâm hiện không có người lãnh đạo.
Vân Dật Long thở dài:
- Chúng tăng lữ Thiếu Lâm hãy trở về chùa Thiếu Lâm trước, một ngày gần đây tại hạ sẽ đến Thiếu Lâm giúp tuyển chọn tân chưởng môn, trùng trấn uy danh phái Thiếu Lâm.
Chúng tăng lữ Thiếu Lâm đồng thanh:
- A di đà phật, đa tạ Vân cung chủ!
Vân Dật Long cao giọng nói:
- Nay lão ma Quân Trung Thánh đã trừ, Chính Nghĩ Đoàn đã tan rã, Huyết Bi không còn nữa, thiên hạ võ lâm đã thái bình an lạc, chư vị quần hào có thể về bổn môn được rồi.
Thế là quần hùng bốn phương, chúng tăng lữ Thiếu Lâm cùng hướng về Vân Dật Long vòng tay thi lễ, lục tục rời khỏi Nam Thiên Môn với niềm hân hoan ngập lòng …
Sau cùng ngoài người của Kim Bích cung chỉ còn lại Tây Thiên Thần Ông, Âm Dương Song Mị, “Tây Hoang Tán Nhân” Mạc Học Văn, anh em Nhạc Phụng Hùng và Nhạc Phụng Linh, Quân Mộ Hoa, Quan Sơn Phụng cùng hai lão bộc Độc Mãng và Song Hồ.
Vân Dật Long đưa mắt nhìnNhạc Phụng Linh và Quân Mộ Hoa lúc này đang ngồi cạnh Tây Thiên Thần Ông với vẻ mặt trơ lạnh, mắt nhìn đi hướng khác, chàng chẳng biết phải giải quyết thế nào về vấn đề của hai nàng, đang bối rối thì nghe Triển Ngọc Mai cười nói:
- Long đệ hãy dùng lời khéo léo để giải thích với hai nàng di!
Vân Dật Long đỏ mặt ấp úng:
- Tiểu đệ … biết phải giải thích thế nào đây?
Triển Ngọc Mai cười khúc khích:
- Thôi để tỷ tỷ giải thích giùm cho nhé!
Triển Ngọc Mai vốn là phận nử nhi nên rất hiểu về tâm lí Nhạc Phụng Linh và Quân Mộ Hoa, biết hai nàng cũng chẳng hẹp hòi gì về mặt tình cảm, bèn tươi cười đi về phía Nhạc Phụng Linh và Quân Mộ Hoa, đồng thời nháy mắt ra hiệu với Quan Sơn Phụng. Quan Sơn Phụng liền hiểu ý đi sau lưng nàng.
Nhạc Phụng Linh và Quân Mộ Hoa thấy Triển Ngọc Mai và Quan Sơn Phụng đi tới, liền vội đứng lên tiến ra nói:
- Mai tỷ, Phụng tỷ …
Triển Ngọc Mai cười, mỗi tay nắm lấy hai tay nàng, thân thiện nói:
- Hai vị hiền muội, cũng là phận má hồng như nhau, tỷ tỷ rất cảm thông cho hai vị hiền muội, âu đó cũng là do định số, xưa nay năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, thôi thì các chị em hãy cùng thuận hoà nhau thờ một chồng vậy!
Nhạc Phụng Linh và Quân Mộ Hoa thẹn đỏ mặt, đồng thanh nói:
- Chỉ sợ Long ca không …
Triển Ngọc Mai đưa mắt nhìn Vân Dật Long, ngắt lời:
- Tỷ tỷ cam đoan là Long đệ cũng hết sức thương yêu hai vị hiền muội!
Đoạn quay sang Vân Dật Long cười hỏi:
- Long đệ nghĩ sao?
Vân Dật Long mặt đỏ bừng:
- Nếu Linh muội và Hoa muội đồng ý thì …
Triển Ngọc Mai cười phá lên:
- Vậy là xong …
Quay sang Tây Thiên Thần Ông, Âm Dương Song Mị và Mạc Học Văn, cao giọng nói:
- Xin các vị lão tiền bối hãy ở lại Kim Bích cung chơi ít hôm và dự hôn lễ của Vân cung chủ …
Tây Thiên Thần Ông, Âm Dương Song Mị và Mạc Học Văn cùng vui vẻ cười to nói:
- Triển cô nương thật là khảng khái!
Thế là mọi sự đã êm xuôi, ba hôm sau trong Kim Bích Cung vô cùng náo nhiệt, đèn kết hoa giăng, mọi người đều vui vẻ hớn hở, hôn lễ của tiểu cung chủ được cử hành trọng thể chưa từng có trong giới võ lâm giang hồ, tất cả những người có ít nhiều tên tuổi đều được tham dự, không khí thật tưng bừng náo nhiệt đã để lại một giai thoại hiếm có trong lịch sử võ lâm.