Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 67: Trích huyết viêm dương chưởng, phiên tăng tán mạng




Vân Dật Long mừng rỡ:

- Quái lạ thật, tại sao bây giờ...

Quan Sơn Phụng tiếp lời:

- Hiển nhiên là vì Ba Đa Hồng bị mất một cánh tay nên đã không thể giở ảo thuật ra được nữa.

Vân Dật Long gật đầu:

- Đây quả là cơ may trời định cho ta trừ diệt lão phiên tăng này!

Trong khi nói đã tuốt Trích Huyết kiếm ra khỏi vỏ. Đây là lần đầu tiên chàng đã tuốt kiếm ra trước khi đối địch, đủ thấy chàng đã thận trọng đến dường nào.

Quan Sơn Phụng bỗng nắm tay Van Dật Long giữ lại khẽ nói:

- Qua công lực khi nãy đã giao thủ với Trí Quang và Hải Ngu thiền sư, lão phiên tăng này chẳng phải dễ đối phó, mặc dù lão đã mất đi một cánh tay, nhưng cũng không nên xem thường...

Vân Dật Long nhẹ gật đầu:

- Tiểu huynh hiểu, Phụng muội cứ an tâm!

Trong khi ấy Ba Đa Hồng đã sải bước đi tới.

Vân Dật Long tay cầm Trích Huyết kiếm, trừng mắt quát:

- Đứng lại!

Ba Đa Hồng liền chững bước, lúc này mặt lão đầy vẻ hiểm ác, cộng thêm toàn thân bê bết máu và cụt mất cánh tay, trông lão vô cùng ghê rợn.

Vân Dật Long cười lạnh lùng nói:

- Trước hết Vân mỗ xin khuyên tôn giá vài lời. Việc mất cánh tay chính là một bài học đáng giá cho tôn giá, tốt hơn hết tôn giá lập tức quay về Tây Tạng, ăn năn sám hối, sửa mình để sống an trong những tháng năm còn lại, bằng không...

Ba Đa Hồng gằn giọng:

- Hừ! Bằng không thì sao?

Vân Dật Long cười khẩy:

- Bằng không tôn giá sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ở lại chốn Trung Nguyên!

Ba Đa Hồng cười ghê rợn:

- E rằng ngược lại đấy, ngươi đừng tưởng bổn pháp sư bị mất một tay là trở nên vô dụng, đó chỉ qua là nhất thời khinh suất, dù bổn pháp sư chỉ còn một tay, nhưng cũng vẫn có thể lấy mạng ngươi như thường... còn về hai tên hòa thượng kia, bổn pháp sư nhất định sẽ băm vằm họ thành muôn mảnh.

Vân Dật Long quét nhìn xung quanh:

- Vậy là Tôn giá không hề có ý sám hối chứ gì?

Ba Đa Hồng cười khẩy:

- Ngươi đã sắp chết đến nơi mà còn dám buông lời giáo huấn bổn pháp sư ư?

Đoạn tay trái vung lên, nhanh như chớp phóng ra một chưởng.

Vân Dật Long cũng liền vung động Trích Huyết kiếm, song thân thủ của Ba Đa Hồng quá nhanh và lại ra tay trước Vân Dật Long Trích Huyết kiếm chưa kịp khai triển thì chưởng kình đã ập tới.

"Bùng" một tiếng vang dội, Vân Dật Long đã bị đẩy bật ra xa ngoài một trượng.

Quan Sơn Phung hét lên một tiếng thảng thốt, vội tung mình lao tới, giọng đầy quan tâm hỏi:

- Long ca có sao không?

Vân Dật Long tuy bị đánh văng bật ra, song người không hề thọ thương, chỉ thấy mặt chàng nghiêm nặng, mắt chầm chặp nhìn vào Ba Đa Hồng đang cười vang và chầm chậm bước tới, quay sang Quan Sơn Phụng trầm giọng nói:

- Phụng muội, hãy lui ra xa ngoài hai trượng ngay!

Nghe giọng nói gay gắt của chàng, Quan Sơn Phụng bất giác thoáng giật mình, lập tức lùi ra xa.

Ba Đa Hồng từng bước tiến tới, trầm giọng nói:

- Bổn pháp sư đã hiểu hết bản lĩnh của ngươi rồi, Viêm Dương chưởng đã không làm hại được bổn pháp sư thì Trích Huyết kiếm lại càng vô tích sự...

Vân Dật Long bỗng quát to:

- Hãy còn cái lão không ngờ tới nữa!

Những thấy ánh bạc chớp ngời, nhanh như chớp lao thẳng vào ngực Ba Đa Hồng.

Ba Đa Hồng cười vang, chẳng thèm tránh né, một tay vung lên phạt ngang ra.

Vân Dật Long sửng sốt thầm nhủ:

- Chẳng lẽ lão quả là mình đồng da sắt, chẳng sợ đao kiếm hay sao?

Đồng thời lẹ làng nhún mình tung ngược ra sau, tránh khỏi chiêu quét ngang của Ba Đa Hồng, Trích Huyết kiếm vẫn giữ nguyên thế tiếp tục đâm nhanh tới.

Thế nhưng chàng bỗng cảm thấy hụt hẫng suýt nữa đã ngã nhào. Thì ra Trích Huyết kiếm rõ ràng đã đâm trúng vào người Ba Đa Hồng, song lại như đâm vào hư không vậy.

May nhờ Vân Dật Long kinh công trác tuyệt, tả chưởng lẹ làng tung ra một luồng ám kình xuống đất, thừa thế nhẹ nhàng hạ xuống.

Vừa mới đứng vững, chỉ nghe Ba Đa Hồng cười vang nói:

- Vân Dật Long, ngươi còn kém bổn pháp sư xa lắm... kiếm pháp của ngươi tuy huyền diệu, nhưng đối với bổn pháp sư chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi!

Vân Dật Long thu kiếm buông tiếng cười gằn:

- Đó chẳng qua lão đã cậy vào ảo thuật tà đạo, còn như nếu luận về chân tài thực học, e chưa chắc lão đã hơn được Vân mỗ...

Ba Đa Hồng tức tối:

- Ảo thuật cũng kể được là một môn kỳ học võ lâm, kỳ thực dù bổn pháp sư không dùng ảo thuật thì ngươi cũng chẳng thể nào cầm cự được trên ba chiêu.

- Hừ, vậy là lão xem thường kiếm thuật của Vân mỗ phải không?

Ba Đa Hồng cười ngạo nghễ:

- Mặc dù bổn pháp sư chỉ còn một cánh tay, nhưng cũng chẳng xem kiếm thuật của ngươi ra gì cả!

Vân Dật Long tức giận:

- Vậy thì chúng ta hãy đánh cuộc thử xem!

Ba Đa Hồng thoáng ngạc nhiên, song liền tức cười nói to:

- Ngươi muốn đánh cuộc gì nào?

- Lão cho rằng Vân mỗ không cầm cự nổi ba chiêu, có lẽ đó không phải là những lời khoác lác chứ?

- Hừ, bổn pháp sư thân phận thế nào mà lại khoác lác với ngươi chứ?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

- Vậy thì tốt, Vân mỗ sẽ quyết đấu với lão ba chiêu!

Ba Đa Hồng ra chiều thích thú:

- Ngươi muốn quyết đấu ba chiêu với bổn pháp sư... chỉ mỗi mình ngươi ư?

Vân Dật Long rắn giọng:

- Chỉ mỗi mình Vân mỗ, đương thế cung chủ Kim Bích Cung, môn chủ Chính Nghĩa Môn, cùng lão quyết đấu ba chiêu thật ra rất nâng cao lão rồi đấy!

Ba Đa Hồng cười khoái chí:

- Thôi được, nếu thắng thì sao, bại thì sao?

Vân Dật Long khẳng khái:

- Nếu Vân mỗ bại thì sẽ giao cho lão toàn quyền sinh sát hay đem trao cho lão ma Quân Trung Thánh...

Ba Đa Hồng cười tự phụ:

- Đó là kết cuộc tất nhiên rồi!

Vân Dật Long tức giận:

- Bất kỳ việc gì cũng đều có hai khả năng, nếu như Vân mỗ thắng thì sao?

Ba Đa Hồng cười to:

- Hoàn toàn không có khả năng như vậy, cho dù bổn pháp sư có cụt cả hai tay thì ngươi cũng chẳng tài nào thắng được... Thế nhưng, nếu ngươi nhận thấy cũng có khả năng, vậy thì để ngươi ra điều kiện đấy!

Vân Dật Long gật đầu:

- Nếu như Vân mỗ thắng thì cũng chẳng cần lấy mạng lão, mà chỉ cần lão quay về Tạng thổ sống bình yên trong những chuỗi ngày còn lại, đừng bao giờ can thiệp vào chuyện của Trung Nguyên nữa, thế là đủ!

- Được, chúng ta nhất ngôn vi định, ngươi hãy xuất chiêu đi!

Vân Dật Long cười nhạt:

- Đại pháp sư hãy cẩn thận, Vân mỗ xin mạn phép!

Vút một kiếm đâm chếch ra, Ba Đa Hồng nhẹ nhàng lách người tránh khỏi, cười phá lên nói:

- Tầm thường... một chiêu!

Thì ra chiêu kiếm ấy quả chẳng có uy lực là bao, chẳng trách Ba Đa Hồng đã buông lời chế nhạo.

Vân Dật Long nghiêm mặt lạnh, như chớ hề bận tâm đến hiệu quả của chiêu kiếm thứ nhất, lại vung Trích Huyết kiếm tấn công vùng ngực Ba Đa Hồng, đồng thời lớn tiếng quát:

- Hãy tiếp thêm chiêu này nữa xem!

Kỳ thật chiêu này cũng chẳng cao hơn chiêu đầu là bao, Ba Đa Hồng lại lách người dễ dàng tránh khỏi, đoạn cười to nói:

- Tệ lắm... hai chiêu!

Vân Dật Long thu kiếm nói:

- Ba Đa Hồng, tại sao lão không hoàn trả?

Ba Đa Hồng lắc đầu:

- Giao thủ với bọn hậu bối võ lâm, xưa nay bổn pháp sư vẫn nhường cho ba chiêu, nhưng cả hai ta chỉ hạn định trong ba chiêu, nên bổn pháp sư nhường cho ngươi hai chiêu...

Đoạn trầm giọng quát:

- Đến chiêu thứ ba thì bổn pháp sư sẽ không khách sáo đâu!

Vân Dật Long cười khỉnh:

- Vân mỗ đâu cần lão nhường cho!

Đoạn Trích Huyết đưa chếch kiếm lên cao, hai mắt thần quang sáng ngời, khiến Ba Đa Hồng bất giác giật mình kinh hãi.

Vân Dật Long bỗng quát vang, Trích Huyết kiếm quét ra nhanh như chớp.

Ba Đa Hồng đã tránh khỏi hai chiêu, dĩ nhiên cũng đã hiểu phần nào kiếm pháp của Vân Dật Long, đồng thời lão quyết đánh bại Vân Dật Long trong chiêu thứ ba, nên trong lòng cũng có đối sách sẵn sàng.

Chiêu kiếm thứ ba của Vân Dật Long tuy uy lực có phần mạnh hơn, song thể thức thì vẫn giống như hai chiêu trước, Ba Đa Hồng thấy vậy không khỏi cười phá lên, đồng thời tay trái vung lên, nhắm Trích Huyết kiếm điểm tới.

Nhưng chiêu kiếm của Vân Dật Long vừa vung ra đến giữa chừng, đột nhiên chàng lại buông tiếng quát vang, những nghe Trích Huyết kiếm rít lên như tiếng rồng gầm, trong ánh kiếm lấp loáng bỗng phóng ra một luồng sáng bảy màu dài hằng trượng, song chỉ loáng cái rồi tắt lịm ngay.

Rồi thì "Bình" một tiếng, một bóng người ngã xuống đất, thế thắng bại đã được phân định.

Ngay khi ấy Quan Sơn Phụng cùng Song Hồ và Độc Mãng đã lao nhanh tới, chỉ thấy người ngã xuống chính là lão phiên tăng Ba Đa Hồng.

Ba Đa Hồng tuy đã chết, song hai mắt vẫn trợn trừng như lòng vẫn không cam phục, thế nhưng trước ngực lão đã bị đâm thủng một lỗ to cỡ miệng bát, khiến lão bắt buộc phải táng mạng tại chỗ.

Vân Dật Long đã tra kiếm vào bao, mắt vẫn chằm chặp nhìn vào vết thương nơi ngực Ba Đa Hồng.

Quan Sơn Phụng ngạc nhiên thắc mắc hỏi:

- Long ca đã hạ sát lão như thế nào vậy?

Vân Dật Long như chợt tỉnh, giọng hớn hở nhưng đượm vẻ bùi ngùi nói:

- Trích Huyết kiếm và cũng có thể nói là Viêm Dương chưởng!

Quan Sơn Phụng mừng rỡ:

- Vậy là ý nghĩ của Long ca đã trở thành hiện thật rồi!

Vân Dật Long mắt rướm lệ lẩm bẩm:

- Phải, có thể kể là thành công rồi!

Bỗng, tiếng chim vỗ cánh vang dội, hai con thứu ưng khổng lồ lượn vòng bay xuống nhanh như gió, nhắm đỉnh đầu Vân Dật Long lao xuống, uy thế thật khiếp người.

Quan Sơn Phụng hốt hoảng hét to:

- Long ca, coi chừng chim ưng!

Vân Dật Long vội nhanh nhẹn tạt ngang sang bên hơn trượng, hai con hung ưng chộp hụt, lập tức vỗ cánh bay trở lên không.

Quan Sơn Phụng thở phào:

- May quá, lũ thứu ưng này quả là lợi hại!

Vừa dứt lời, bỗng thấy hai con hung ưng lại một trước một sau như tên bắn lao nhanh xuống chộp lấy đỉnh đầu của Vân Dật Long.

Vân Dật Long sớm đã đề phòng, chờ cho hai con hung ưng xuống thấp còn chừng năm trượng, lẹ làng rút Trích Huyết kiếm vung lên, liên tiếp phóng ra hai chiêu.

Với khoảng cách năm trượng mà vung kiếm tấn kích quả là một điều nực cười, nhóm Quan Sơn Phụng ba người thấy vậy không khỏi kinh ngạc đến tột độ.

Những thấy mũi kiếm của Vân Dật Long bỗng phát ra một luồng sáng bảy màu xa hàng mấy trượng, liền thì "phập, phập" hai tiếng, hai con cự ưng đều bị xuyên thủng hai lỗ to, rơi xuống đất chết ngay.

Quan Sơn Phụng, Độc Mãng và Song Hồ thãy đều sửng sờ đứng thừ ra tại chỗ, hồi lâu chẳng thốt nên lời, bởi cảnh tượng này họ chỉ mới được trông thấy lần đầu tiên trong cuộc đời, nếu không chứng kiến tận mắt, thật họ khó thể nào tin được trên cõi đời lại có thần công như vậy.

Vân Dật Long tra kiếm vào bao, đảo quanh mắt một vòng rồi nói:

- Đây chẳng phải chốn lành, ta nên sớm rời khỏi thì hơn!

Quan Sơn Phụng gật đầu:

- Rất có thể Ba Đa Hồng hãy còn đồng bọn, hoặc Quân Trung Thánh hay tin dẫn thuộc hạ kéo đến, ta hãy đi mau!

Vân Dật Long thở dài cảm khái:

- Nếu chẳng phải Thanh Dương Lãnh không rõ đã xảy ra tai biến gì, cần phải khẩn cấp trở về ứng phó, chi bằng cứ ở lại đây chờ bọn Quân Trung Thánh kéo đến mà tiêu diệt.

Quan Sơn Phụng vội nói:

- Tiểu bất nhẫn ắt loạn đại mưu, có chi mà phải gấp gáp...

Mắt đảo tròn mấy lượt, đoạn nói tiếp:

- Vả lại, hẳn là Triển tỷ tỷ đang chờ chúng ta đến nẫu cả ruột!

Thế là bốn người lập tức xuống núi, Vân Dật Long lòng nóng như thiêu đốt, giở hết khinh công phóng đi trước, song lộ trình hãy còn xa hàng ngàn dặm, tối thiểu cũng phải mất một ngày mới đến được Thanh Dương Lãnh.

Quan Sơn Phụng thì còn gắng gượng theo kịp, nhưng tội cho Độc Mãng và Song Hồ, hai người cố hết sức mà vẫn bị bỏ hàng mấy trượng, và khoảng cách mỗi lúc càng thêm dài ra, hai người không ngớt thở hổn hển, xem chừng sắp kiệt sức đến nơi.

Vân Dật Long bỗng chững bước, ngoảnh lại nhìn Quan Sơn Phụng đang thở hổn hển, quan tâm nói:

- Phụng muội đã phải vất vả quá!

Quan Sơn Phụng cười gượng:

- Tiểu muội hãy còn chịu đựng được, thật khổ cho hai người kia...

Chỉ thấy Độc Mãng và Song Hồ thở như bò rống, loạng chạng đi tới.

Độc Mãng mồ hôi nhễ nhại, gắng gượng đi đến trước mặt Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng, ngồi bệt xuống đất, vừa thở vừa nói:

- Tiểu thư, lão nô... quả tình không còn chịu nổi nữa!

Quan Sơn Phụng chau mày:

- Chẳng rõ Thanh Dương Lãnh đã xảy ra biến cố gì, Vân cung chủ nóng lòng trở về cứu viện, hai người chậm chạp thế này thì làm sao đây?

Vân Dật Long vội nói:

- Đành chịu vậy thôi, không nên quở trách họ, ta đi chậm chút cũng được!

Quan Sơn Phụng chau nhặt mày liễu:

- Không thì thế này, tiểu muội cùng Long ca đi trước, để cho họ đi sau...

Vân Dật Long đang phân vân, bỗng nghe Song Hồ reo lên:

- Tiểu thư hãy xem kìa, cứu tinh đã đến rồi!

Vân Dật Long và Quan Sơn Phụng liền quay lại nhìn, thì ra mười mấy con chim bằng đang bay sà xuống thấp đến nơi.

Những thấy người ngồi trên lưng con đầu đàn chính là Triển Ngọc Mai, tiếp đến là tả hữu song vệ, Huyết Si và Huyết Phật, Hải Trí và Hải An...

Vân Dật Long mừng rỡ, vội tiến tới nói:

- Mai tỷ, Chính Nghĩa Môn như thế nào rồi?

Triển Ngọc Mai vẻ mặt nặng nề đáp:

- Quẻ bói của Ôn Thông Thần quả không sai, Quân Trung Thánh đã phái một nhóm người khác do bốn tên phiên tăng xuất lãnh, đột kích vào Thanh Dương Lãnh, đã gây ra thương vong nghiêm trọng...

Vân Dật Long chau mày:

- Tổng cộng có bao nhiêu người ngộ nạn?

Triển Ngọc Mai thở dài:

- Số lượng chính xác chứa rõ, nhưng có lẽ khoảng chừng một trăm!

Vân Dật Long dậm chân:

- Tất cả đều do lỗi tiểu đệ...

Triển Ngọc Mai ngắt lời:

- Đành vậy thôi, nhưng cũng còn may là nhờ "Thi Cái" Tề Chân đã bố trí độc trận chống ngăn được phần nào, không thì có lẽ số thương vong còn cao hơn nữa!

- Kết quả thế nào?

- Khi tỷ tỷ về đến thì bốn tên phiên tăng cùng bọn tay sai của Quân Trung Thánh đã rời khỏi, nguyên nhân chủ yếu là vì độc trận của Thi Cái, đã khiến bọn chúng cũng đã thiệt mất bốn mươi mạng, do đó mới khiếp sợ rút lui.

Vân Dật Long bỗng mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói:

- Tiểu đệ thật bất tài, đã để cho... hai con chim bằng của Mai tỷ... thiệt mạng.

Triển Ngọc Mai kinh hãi:

- Hai con chim bằng không đáng kể... Hải Ngu thiền sư đã sao rồi?

Hải Trí và Hải An liền tiến đến gần, chắp tay thi lễ nói:

- Tệ chưởng môn thật sự đã như thế nào, xin môn chủ hãy mau cho biết rõ!

Vân Dật Long thở dài:

- Quý chưởng môn vẫn còn sống, nhưng...

Rồi thì chàng lần lượt tường thuật lại mọi sự vừa qua, mọi người nghe nói đều bàng hoàng, song cũng hết sức vui mừng, chỉ Hải Trí và Hải An hòa thượng là chau chặt mày, lẩm bẩm nói:

- Tệ chưởng môn tuy vẫn tại thế, nhưng đã trở nên điên loạn... vậy khác nào trời đã đưa phái Thiếu Lâm vào đường cùng...

Vân Dật Long nghiêm nghị:

- Tuy rằng Hải Ngu thiền sư ngộ nạn, song tại hạ vẫn có trách nhiệm đối với phái Thiếu Lâm! Hiện nay bọn ác ma còn lộng hành, tất nhiên công cuộc tảo trừ là nhiệm vụ tiên quyết của chúng ta, khi nào võ lâm được thái bình, nhất định tại hạ sẽ đến viếng Thiếu Lâm, góp sức cùng các vị trùng chỉnh môn phái, khôi phục lại uy danh như xưa, xin nhị vị hãy an tâm và chuyển cáo với toàn thể đệ tử quý phái, không nên buồn lo về tương lai của Thiếu Lâm.

Hải Trí và Hải An vội chắp tay thi lễ:

- Chúng bần nạp xin đa tạ môn chủ!

Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ, lại nói:

- Lúc Mai tỷ rời khỏi Thanh Dương Lãnh, chẳng hay đã giải quyết như thế nào rồi?

Triển Ngọc Mai vội nói:

- Điều này... tỷ tỷ thật ngại nói ra!

Vân Dật Long ngạc nhiên:

- Mai tỷ sao lại nói vậy? Tỷ đệ với nhau, có gì cứ thẳng thắng nói ra, tại sao lại ngại chứ?

Triển Ngọc Mai nghiêm giọng:

- Bởi vì Long đệ mới chính là môn chủ Chính Nghĩa Môn, mọi sự dĩ nhiên là phải do Long đệ quyết định, nhưng tỷ tỷ đã quyết định thay Long đệ rồi!

Vân Dật Long thoáng đỏ mặt:

- Mai tỷ nói vậy thật khiến tiểu đệ xấu hổ! Nghiêm chỉnh mà nói, Chính Nghĩa Môn là do một tay Mai tỷ sáng lập, do Mai tỷ ban phát mệnh lệnh thì mới danh phù kỳ thực, còn tiểu đệ suốt ngày bôn ba tại ngoại, chẳng qua chỉ là mang danh mà thôi!

Triển Ngọc Mai mỉm cười:

- Thôi hãy tạm gác qua vấn đề ấy đi, cũng may là do tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ mới phải như vậy, chẳng có gì để giải thích cả...

Vân Dật Long ngơ ngẩn:

- Thật ra Chính Nghĩa Môn đã ra sao rồi?

- Tuy bọn địch đã khiếp sợ rút lui, nhưng đã phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ cơ nghiệp đã xây dựng cực khổ của chúng ta.

Vân Dật Long nghiến răng:

- Thật là lũ cầm thú ác độc...

Triển Ngọc Mai nói tiếp:

- Bởi tình thế cấp bách, sợ Quân Trung Thánh lại phái cao thủ công kích, và cơ nghiệp trên Thanh Dương Lãnh đã trở thành tro bụi, chẳng phải là chốn an toàn nữa, do đó tỷ đã quyết định...

Vân Dật Long sốt ruột tiếp lời:

- Mai tỷ đã giải tán ư?

Triển Ngọc Mai lắc đầu nghiêm giọng:

- Quần hào đến từ bốn phương, thảy đều quyết chí trừ diệt gian ác, làm sao tỷ tỷ có thể giải tán họ...

Đoạn nhìn thẳng vào mặt Vân Dật Long nói tiếp:

- Tỷ tỷ đã hạ lệnh rời bỏ Thanh Dương Lãnh, tất cả hào kiệt bốn phương chia thành từng nhóm tiến đến Thái Sơn...

Vân Dật Long hoảng kinh:

- Họ đi hết toàn bộ ư?

Triển Ngọc Mai gật đầu:

- Phải, đi hết...

Vân Dật Long lo lắng:

- Nếu Quân Trung Thánh mà phái thủ hạ chia ra đón đường đột kích, há chẳng đưa họ vào chỗ chết hay sao?

Triển Ngọc Mai nghiêm mặt:

- Tỷ tỷ cũng có nghĩ đến điều ấy, nhưng đó là quyết tâm của toàn thể mọi người Chính Nghĩa Môn, không một ai sợ chết, chỉ muốn được quyết một phen sống mái với bọn Quân Trung Thánh... tuy nhiên, tỷ tỷ cũng cố gắng hết sức để cho bọn họ được an toàn, nên đã có đưa ra một số biện pháp...

Vân Dật Long nóng lòng nói:

- Biện pháp ra sao vậy?

Triển Ngọc Mai nhoẻn miệng cười:

- Một là mọi người phải cải trang thành các thân phận khác nhau, không được để lộ là người trong giới giang hồ, nghiêm cấm ba người đồng hành. Hai là nghiêm khắc giữ bí mật, tuyệt đối không được tiết lộ tin tức. Ba là... phải tùy sự tiến triển của chúng ta...

Vân Dật Long chau mày:

- Ý của Mai tỷ là...

- Bí mật và sào huyệt của Quân Trung Thánh đều đã bị chúng ta khám phá, hơn nữa lão lại vừa bị mất một tay và Ba Đa Hồng bị giết, đang lúc nhuệ khí suy sụp, nếu không thừa cơ tiến công tảo trừ thì sau này khó có dịp hay như vậy nữa...

Đoạn nhìn Vân Dật Long nghiêm giọng nói tiếp:

- Chỉ cần chúng ta giáp mặt thẳng với Quân Trung Thánh, khiến lão khó thể lo toan nhiều mặt, người của Chính Nghĩa Môn sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.

Vân Dật Long gật đầu vui mừng:

- Mai tỷ nghĩ thật chu đáo, nhưng...

Bỗng ngưng lặng, chau mày trầm tư.

Triển Ngọc Mai thắc mắc hỏi:

- Nhưng sao? Vân đệ không hài lòng với sự bố trí của tỷ tỷ phải không?

Vân Dật Long vội nói:

- Không phải, tiểu đệ chỉ e chúng ta đã phát động quá sớm...

Triển Ngọc Mai chợt hiểu:

- Long đệ định chờ Tây Thiên Thần Ông trở về...

Vân Dật Long gật đầu:

- Tân lão tiền bối đi mời "Tây Hoang Tán Nhân" Mạc Học Văn để thuyết phục Âm Dương Song Mỵ, nếu không chờ lão nhân gia ấy trở về mà xảy ra xung đột với hai lão ma ấy thì cũng không hay...

Triển Ngọc Mai cười:

- Ông ấy cưỡi chim bằng đi, tính ra cũng đã sắp về đến rồi, vả lại chúng ta đến Thái Sơn chưa chắc đã xung đột với Quân Trung Thánh ngay, thời gian hãy còn rất thư thả. Đồng thời, Long đệ có thể về Kim Bích Cung trước, điều tập hết toàn bộ cao thủ ngũ vệ trong cung, quyết chiến một trận sinh tử với Chính Nghĩa Đoàn...

Vân Dật Long gật đầu song lại chau mày nói:

- Đành rằng như vậy rất tốt, nhưng Mai tỷ thì sao? Sau khi đến Thái Sơn...

Triển Ngọc Mai liền tiếp lời:

- Sau khi đến Thái Sơn, tỷ tỷ sẽ ngầm liên lạc với người của Chính Nghĩa Môn tìm cách bố trí thiên la địa võng, tóm sạch bọn Chính Nghĩa Đoàn, thế là tuyệt hậu hoạn.

Vân Dật Long buột miệng khen:

- Mai tỷ thật là chu đáo!

Triển Ngọc Mai tươi cười:

- Ta đi thôi!

Quét mắt nhìn Quan Sơn Phụng và Vân Dật Long, nói tiếp:

- Lão Triển Bằng là tổng quản đời trước trong Kim Bích Cung, chúng ta đều phải tôn kính ông mới đúng lễ độ, nay Long đệ và Phụng muội đã nên duyên chồng vợ, hãy nhân dịp này đến ra mắt ông ấy mới phải!

Vân Dật Long mặt nóng ran, Quan Sơn Phụng càng thẹn đến cúi gầm mặt, không dám ngẩng lên nữa.

Triển Ngọc Mai quay sang cười nhẹ nói tiếp:

- Nhi nữ giang hồ sao lại rụt rè nhút nhát thế này? Long đệ hãy đưa Phụng muội cùng Huyết Si và Huyết Phật về Kim Bích Cung trước đi!

Vân Dật Long bẽn lẽn gật đầu:

- Mai tỷ, xin cho tiểu đệ được hỏi, chẳng hay Linh mã...

Triển Ngọc Mai cười:

- Khi tỷ tỷ quyết định rời bỏ Thanh Dương Lãnh, đã bí mật sai người đưa Linh mã về Kim Bích Cung rồi, có lẽ hiện đang ở trong cung đợi Long đệ đấy!

Vân Dật Long mỉm cười lặng thinh. Thế là dưới sự sắp sếp của Triển Ngọc Mai, chàng cưỡi chung chim bằng với Quan Sơn Phụng, cùng Huyết Si và Huyết Phật lên đường cấp tốc trở về Kim Bích Cung.

* * *

Trong Kim Bích Cung đèn sáng choang đón mừng sự trở về của Cung chủ và phu nhân tương lai.

Mặc dù sư hận chưa rửa, thân thù chưa báo, song danh tiếng của Kim Bích Cung đã lại trùng chốn giang hồ, Bạch Kiếm Linh Mã lại làm rúng động võ lâm. Đồng thời, vạch trần mọi hành vi giả nhân giả nghĩa của Chính Nghĩa Đoàn công bố Quân Trung Thánh chính là chủ nhân Huyết Bi, và người đủ khả năng để đối đầu với Chính Nghĩa Đoàn cũng có Kim Bích cung chủ Vân Dật Long.

Bởi các nhân tố ấy, toàn thể mọi người trong Kim Bích Cung thảy đều vui mừng hớn hở, tiếng hoan hô long trời lở đất như thể là ngày hội lớn.

Trong cung đại thiết yến tiệc khoản đãi mọi người.

Vân Dật Long, Quan Sơn Phụng và lão Triển Bằng ngồi trên thủ tọa, tiếp đến là Song Hồ và Độc Mãng, Ngũ Vệ, cùng tất cả môn nhân ngồi theo thứ tự.

Mọi người vui vẻ ăn uống, nhưng đến tuần rượu thứ ba, bỗng thấy một môn nhân thủ vệ mang vào một tấm bái thiếp, trao tận tay Vân Dật Long, bên ngoài viết năm chữ:

"Vân cung chủ thân giám"

Ai lại gởi bái thiếp đến trong lúc này thế nhỉ?

Vân Dật Long lòng đầy thắc mắc, vội vàng mở bái thiếp ra xem, chỉ thấy bên trong là một lá thư bằng giấy đỏ được viết một cách chăm chút:

"Kim Bích Cung với Chính Nghĩa Đoàn đã bao năm kề cận bên nhau mà lại chưa một lần thăm hỏi, thật lấy làm hối tiếc. Nay nhân dịp Vân cung chủ hồi cung, rất mong cùng được bàn về đại sự an nguy chốn võ lâm. Nếu thuận tiếp kiến, xin hãy chọn nơi kín đáo, kẻo tai mắt nhiều có điều bất tiện"

Bên dưới ký tên chính là Huyết Bi tôn chủ nhân Quân Trung Thánh.

Vân Dật Long chau chặt mày kiếm, lòng hết sức bồn chồn lo lắng, chẳng phải chàng sợ gì đến sự viếng của Quân Trung Thánh, mà là tin tức của lão quá nhanh, chàng chỉ mới về Kim Bích Cung mà lão đã hay biết rồi.

Vậy thì Triển Ngọc Mai cùng quần hào trên đường đến thái sơn phải chăng lão cũng đã phát giác, nếu đúng như vậy thì họ chẳng phải đã bị rơi vào vòng nguy hiểm ư?

Đồng thời, vì sao Quân Trung Thánh lại đệ thiếp cầu kiến? Lão có âm mưu hay sự uy hiếp gì?

Vân Dật Long càng suy nghĩ càng thêm hoài nghi…

Gã thủ vệ thấy chàng thừ ra suy nghĩ bèn nóng lòng nói:

- Thỉnh thị cung chủ… có tiếp kiến vị khách ấy hay không?

Vân Dật Long bừng tỉnh:

- Người đó như thế nào?

- Một lão nhân cụt tay!

- Ngoài ra còn ai nữa không?

Gã thủ vệ lắc đầu:

- Không chỉ mỗi mình lão ta thôi!

Vân Dật Long gật đầu:

- Thư phòng của bổn cung chủ trước đây bây giờ còn hay không?

Gã thủ vệ vội đáp:

-Phụng mệnh lão tổng quản, thư phòng hằng ngày đều được quét dọn, Cung chủ có thể sử dụng bất kỳ lúc nào!

Vân Dật Long trầm ngâm:

-Tốt lắm, hãy mời người khách ấy vào thư phòng dùng trà trước, bảo là bổn cung sẽ đến ngay!

-Tuân lệnh!

Gã thủ vệ thoái lui ba bước, quay người bỏ đi ra.

Vân Dật Long liền quay trở vào đại sảnh, đến gần lão Triển Bằng khẽ nói:

-Tình hình bố phòng trong cung ra sao?

Lão Triển Bằng chưa hay biết việc có người khác đến viếng, nghe chàng hỏi vậy không khỏi ngạc nhiên nói:

-Cung chủ sao bỗng dưng lại hỏi về việc ấy?

Vân Dật Long chợt động tâm, cười đáp:

-Bổn cung chủ chỉ buột miệng hỏi vậy thôi!

Lão Triển Bằng nghiêm giọng:

-Mọi cơ quan thiết bị trong bổn cung đều do một tay lão cung chủ đôn đốc bố trí, vô cùng lợi hại, một khi phát động dù là con chim nhỏ cũng không thể nào ra vào được, và các nơi phòng thủ đều là cao thủ bậc nhất của bổn cung, xin cung chủ hãy an tâm!

Vân Dật Long trầm ngâm gật đầu:

-Tốt lắm, yến tiệc đêm nay đến đây được rồi, và xin phiền lão tổng quản hãy đôn đốc và tăng cường việc canh phòng, kẻo xảy ra bất trắc…

Lão Triển Bằng gật đầu:

- Vâng, vâng…

Song lại thắc mắc nhìn Vân Dật Long hỏi:

- Cung chủ, thật ra có chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này Quan Sơn Phụng và Ngũ Vệ cũng lần lược tiến gần, mọi người với ánh mắt thắc nhìn Vân Dật Long, trông chờ chàng cho biết rõ nguyên nhân.

Vân Dật Long thấy vậy đành giơ tấm danh thiếp trong tay lên nói:

- Thật chẳng giấu diếm, Quân Trung Thánh đã vào bích cung rồi!

- Ồ…

Mọi người thãy đều bật tiếng sửng sốt.

Vân Dật Long nghiêm giọng nói tiếp:

- Quân Trung Thánh chỉ đến đây một mình và đã được bổn cung chủ mời vào trong thư phòng, tốt hơn hết mọi người hãy ở yên bổn vị, không nên hoảng hốt, để bổn cung chủ đến gặp lão…

Chưa dứt lời đã cất bước đi ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.