Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 17: Hổ báo cản đường, nguyên hung hiện thân




Vân Dật Long liền ngước nhìn lên cây, quả thấy trên một ngọn cổ tùng cách ngoài hai trượng có hai con kim tiền báo to lớn đang trong tư thế sẵn sàng tấn công.

Chàng thản nhiên cười, nhẹ vỗ lên cổ ngựa, nói:

- Hồng Ảnh, đi nào.

Linh Mã khẽ hí một tiếng, vừa định cất bước, bỗng nghe Triển Ngọc kinh ngạc nói:

- Vân công tử có tin là hổ và báo có thể cùng ở chung một chỗ không?

- Có thể nơi đây là nguồn nước của chúng, vì vậy đã ngẫu nhiên cùng có mặt cũng nên.

Triển Ngọc không đồng ý.

- Theo tại hạ suy đoán, chúng đã canh giữ ở đây từ lâu rồi.

Vân Dật Long biến sắc mặt, ghìm ngựa lại nói:

- Theo nhận xét của Triển huynh, chúng là phụng mệnh canh giữ tại đây?

Triển Ngọc nhẹ gật đầu:

- Chúng ta nên đi lối khác thì hơn.

Vân Dật Long nhíu mày:

- Đi lối khác ư? Phải chăng qua bốn con vật này Triển huynh đã nghĩ đến nhân vật kinh thiên động địa nào chứ gì?

Triển Ngọc thót người, nghĩ nhanh:

- Nếu mình mà nói ra chủ nhân của bốn con vật này, hẳn Vân Dật Long sẽ không chịu kém, xúc phạm đến hai tên ma đầu này lại tăng thêm hai kình địch nữa.

Đoạn bèn cười nói:

- Vân công tử, chúng chẳng phạm ta thì ta hà tất phạm chúng?

Vân Dật Long cười:

- Triển huynh muốn chỉ người hay thú?

Triển Ngọc đảo mắt nhìn quanh một vòng đoạn nói:

- Tất nhiên là chỉ thú rồi. Vân công tử, chúng ta còn có việc chính yếu, hà tất phải phí thời gian ở đây? Ta nên đi vòng thì hơn.

Vân Dật Long nhếch môi cười:

- Triển huynh cho là việc dọn dẹp chúng mất nhiều thời gian hơn là đi vòng ư?

Triển Ngọc đuối lý, không sao trả lời được. Trong khi ấy, Vân Dật Long đã giục ngựa tiến tới.

Linh Mã vừa cất bước, hai con kim tiền báo trên cây lập tức cùng phóng xuống, chặn mất đường thoái lui của Linh Mã và chầm chậm đi theo sau.

Hai con mãnh hổ cạnh khe nước lúc nãy cũng bắt đầu tiến đến.

Triển Ngọc hiểu rõ cá tính Vân Dật Long, thấy sự thế đã không còn vãn hồi được nữa, bèn vội nói:

- Vân công tử, e rằng chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian tại đây.

Vân Dật Long thản nhiên:

- Vân mỗ tin là không phải vì bốn con súc sinh này.

Triển Ngọc đưa mắt nhìn hai con mãnh hổ:

- Vâng. Vì chủ nhân của chúng.

- Chủ nhân của chúng hẳn là người rất có lai lịch.

Triển Ngọc chau mày, hai mắt lom lom nhìn vào hai con mãnh hổ phía trước đang thủ thế chực lao tới, nói:

- Công tử hẳn đã nghe nói Ác Hổ Hành Giả và Tàn Báo Tẩu rồi chứ? Biết bao người trong võ lâm đã chết dưới nanh vuốt của bốn con súc sanh này rồi.

Vân Dật Long giật mình, thầm nhủ:

- Thì ra hai lão quái vật ấy vẫn còn sống.

Song vẫn cười thản nhiên, nói:

- Hẳn là những người ấy cũng giống như chúng ta đây, trước không lối đi, sau có binh đuổi.

Bây giờ linh mã chỉ còn cách hai con mãnh hổ chừng bảy thước nữa thôi, như có phần khiếp sợ. Linh Mã bước đi rất chậm.

Đột nhiên trong rừng vang lên hai tiếng huýt quái dị, lập tức bốn con mãnh thú cùng cất tiếng gầm vang, rồi thì lao bổ vào hai người trên ngựa.

Triển Ngọc sớm đã chuẩn bị, trong tiếng quát lanh lảnh song chưởng đã tung ra với chiêu “Phi bộc nộ triều” (thác bay sóng dữ), xuất chưởng cực mạnh và phạm vi công kích rộng đến vài trượng, chứng tỏ không hề có ý khinh suất.

Vân Dật Long hai mắt nhìn về phía trước như chú tâm xem Triển Ngọc giao đấu với hai con mãnh hổ mà quên mất hai con kim tiền báo đang lao tới sau lưng.

Quả nhiên hai con mãnh hổ đã được huấn luyện. Triển Ngọc xuất chiêu tuy nhanh, nhưng chỉ có thể ngăn cản được thế công của chúng chứ chưa gây được tổn thương.

Vân Dật Long thấy vậy cười nói:

- Triển huynh đã nương tay rồi.

Vừa dứt lời, song chưởng bỗng vung ngược ra sau, nhắm đúng ngay đầu hai con kim tiền báo, tốc độ nhanh kinh người.

Ngay khi Vân Dật Long xuất thủ, trong rừng vang lên một giọng hơ hãi, quát to:

- Ai dám đả thương song vệ của lão phu...

Song đã muộn, hai tiếng rống thảm khốc vang lên, hai bóng vàng văng bắn ra sau, ngay nơi một lão nhân áo beo từ trong rừng phóng ra, những thấy lão dang hai tay ra, nhanh nhẹn cắp lấy hai con báo to vào nách.

Lão nhân cúi xuống nhìn, thấy đầu hai con báo đã vỡ nát, máu óc dính đầy mình, liền tức tái mặt, bỗng ngửa mặt cười vang:

- Ha ha... tiểu bối, nào lại đây. Lão phu hôm nay mà không đập vỡ xương đầu ngươi, từ nay sẽ vĩnh viễn không bước chân vào giang hồ.

Dứt lời, người đã phóng tới bên cạnh Linh Mã.

Vân Dật Long nhếch môi cười khinh bỉ, chầm chậm ngoảnh qua nhìn, những thấy đó là một lão nhân mập lùn tóc bạc phủ vai, râu dài quá ngực, đôi mày trắng như tuyết, mặt đầy vết nhăn, trông rất dữ tợn, lập tức mắt Vân Dật Long ngập đầy sát cơ.

Bấy giờ hai con mãnh hổ tấn công bất thành mà lại còn bị bức lùi, hung tính càng thêm bừng dậy, trong tiếng gầm vang lại lao tới lần nữa.

Triển Ngọc vừa trông thấy Tàn Báo Tẩu hiện thân, biết hôm nay đã khó tránh khỏi một cuộc ác chiến, sát cơ liền bừng dậy, trong tiếng quát lanh lảnh, hai tay lẹ làng vung ra, không hề có tiếng gió kình lực, song tốc độ nhanh đến hoa mắt.

Liền tức hai tiếng rống thảm khốc vang dội, rồi thì “phịch” một tiếng, hai con mãnh hổ cùng lúc ngã ra đất, trên lưng mỗi con đều có hai lổ máu, hiển nhiên đã xuyên thủng qua ngực.

Ngay khi ấy, một giọng sửng sốt từ trong rừng vang lên:

- Điêu linh chỉ (lông vũ chim điêu).

Vừa dứt lời, bên cạnh Tàn Báo Tẩu đã xuất hiện một lão nhân mập lùn, mái tóc ngắn và đôi mày rậm đều trắng bạc, mũi tẹt miệng to, ánh mắt đầy vẻ nham hiểm, chính là Ác Hổ Hành Giả.

Lão vừa hiện thân, chỉ tay vào Triển Ngọc, quát:

- Tiểu bối, ngươi là gì của Bằng Thành?

Triển Ngọc cười khảy:

- Tại hạ là gì của Bằng Thành can gì đến lão?

Ác Hổ Hành Giả như không ngờ đối phương trả lời như vậy, thoáng ngẩn người đoạn ngửa mặt cười vang:

- Ha ha... thật là quá quắt, lão phu đi hết tam sơn ngũ nhạc, băng qua ngũ hồ tứ hải, chưa từng thấy hạng tiểu bối có mắt không tròng như các ngươi, ha ha...

Vân Dật Long lạnh lùng nói:

- Lúc này chẳng phải là lúc hai vị khoe kiến thức đâu.

Ác Hổ Hành Giả sầm mặt quát:

- Tiểu tử, vậy chứ lúc này là lúc gì hả?

Vân Dật Long đanh giọng:

- Là lúc hai vị phải đền tội.

Hai lão nhân cùng ngớ người, đoạn cùng cười vang:

- Ha ha... đền tội. Tiểu tử, ngươi biết bọn ta là ai không?

Vân Dật Long tung mình xuống ngựa, lạnh lùng nói:

- Vân mỗ đã không còn nhớ cao tánh đại danh của hai vị nữa, nhưng biết rất rõ hai vi là hạng nuốt lời bội tín.

Hai lão nhân nghe nói, lập tức mắt lóe sát cơ. Ác Hổ Hành Giả cười sắc lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi còn biết gì nữa?

Vân Dật Long đưa tay chỉ Linh Mã bên cạnh:

- Qua con ngựa này lẽ ra hai vị phải biết Vân mỗ còn biết những gì rồi.

Hai lão nhân cùng giật mình. Tàn Báo Tẩu chằm chặp nhìn Vân Dật Long từ đầu đến chân, hồi sau bỗng ngửa cổ cười vang, nói:

- Ha ha... không sai, qua con ngựa này lão phu quả là phải biết ngươi đã biết được những gì, nhưng khổ nổi lão phu chưa chứng thực được quan hệ giữa ngươi với con ngựa này.

Vân Dật Long mắt ánh lên vẻ sắc lạnh:

- Giờ thì hai vị đã chứng thực được rồi chứ?

Tàn Báo Tẩu sầm nét mặt, gằn giọng:

- Không sai, do đó chúng lão phu nhận thấy chuyến vào Trung Nguyên lần này không hề uổng phí.

Vân Dật Long cười âm lạnh:

- Hai vị có biết câu tục ngữ “đắc ý không nên lập lại” không?

Ác Hổ Hành Giả cười:

- Biết thì biết, nhưng câu tục ngữ ấy đối với chúng lão phu thì lại trái ngược, cứ mỗi lần vào Trung Nguyên là bọn ta nhất định được một lần đắc ý.

Vân Dật Long cười khảy:

- Theo Vân mỗ được biết, hai vị lần đầu tiên vào Trung Nguyên không hề đắc ý.

Ác Hổ Hành Giả và Tàn Báo Tẩu cùng tái mặt. Tàn Báo Tẩu trầm giọng:

- Tiểu tử, người quả là biết quá nhiều, vậy là càng chứng minh bọn ta chuyến vào Trung Nguyên lần này hết sức xứng đáng. Tiểu tử, ngươi phải biết “Bạch Kiếm Linh Mã” không dọa được lão phu đâu.

Vân Dật Long cười khỉnh:

- Việc gì cũng có thủy có chung, khi xưa hai vị lần thứ nhất thất bại trong tay “Bạch Kiếm Linh Mã”, chủ nhân Bạch Kiếm bởi từ tâm mới buông tha cho hai vị trở về biên trại. Nay gặp lại “Bạch Kiếm Linh Mã”, Vân mỗ nghĩ là trong lòng hai vị hẳn phải kinh dị, bởi đã đến lúc chung rồi, và Vân mỗ cũng chẳng có từ tâm như kiếm chủ khi xưa.

Ác Hổ Hành Giả bỗng lại buông tiếng cười vang:

- Ha ha... tiểu tử, sự hiểu biết của ngươi quá ít ỏi, giá mà ngươi biết Triển lão nhi khi xưa chết bởi tay ai, ha ha... kẻ kinh dị chính là tiểu tử người.

Vân Dật Long bỗng sầm mặt, mắt ánh lên vẻ khiếp người, nụ cười lạnh lại hiện trên môi, giọng âm trầm nói:

- Cuối cùng thì hai vị cũng đã nói ra sự thật, chủ nhân “Bạch Kiếm Linh Mã” khi xưa mặc dù chẳng phải thương vong trong tay hai vị, nhưng ít ra hai vị cũng có mặt tại chỗ lúc bấy giờ, vậy là hai vị đã vào Trung Nguyên không đúng lúc rồi.

Vân Dật Long vừa dứt lời, trên lưng Linh Mã bỗng vang lên một giọng bi phẫn, quát:

- Thì ra hai lão tặc cũng có phần trong cuộc vây đánh tổ gia gia của ta năm xưa, hãy nạp mạng đây.

Đoạn liền có một bóng trắng nhanh như chớp lao về phía Ác Hổ Hành Giả.

Ác Hổ Hành Giả thoáng sửng sốt, đoạn cười vang nói:

- Cô bé hãy còn non lắm!

Đồng thời tay phải đã vung lên phóng ra một chưởng.

Vân Dật Long chưa hiểu rõ việc gì thì đã nghe một tiếng “bùng” vang dội, liền quay phắt qua nhìn, bất giác giật mình kinh hãi.

Những thấy cát đá mịt mù, cành lá tung bay, trong vòng gần năm trượng không thấy rõ cảnh vật, cạnh đó gãy đổ ngổn ngang bốn năm ngọn cây to cỡ miệng bát, bị tiện ngang thân như thế dao bổ, công lực quả là khiếp người.

Tàn Báo Tẩu sững sờ trố to mắt, hiển nhiên lão không sao ngờ được thiếu niên trẻ tuổi này lại có công lực kinh khủng đến vậy.

Vân Dật Long bất giác cất bước đi tới, trong cát bụi mịt mù chàng chẳng trông thấy bóng dáng Triển Ngọc đâu cả, song qua tiếng quát và lời nói của Tàn Báo Tẩu, chàng đã đâm ra hoài nghi người bạn mới quen này, bởi đó lại càng khiến chàng lo lắng cho sự an nguy của Triển Ngọc hơn nữa.

Cát bụi lắng dịu, cảnh vật rõ ràng hơn. Vân Dật Long đã trông thấy được Triển Ngọc rồi.

Cùng lúc ấy, Ác Hổ Hành Giả cũng trông thấy rõ, nhưng điều lão chú ý không phải sự an nguy của hai người, ánh mắt lão trước tiên nhìn vào khoảng đất trống giữa hai người và lão lập tức tái mặt.

Những thấy trước mặt hai người đều có ba dấu chân lún sâu xuống đất đến vài tấc, hiển nhiên chẳng ai chiếm được phần thắng thế cả.

Ác Hổ Hành Giả thấy vậy cũng liền biến sắc mặt, mắt rực hung quang nói:

- Cô bé, võ công của ngươi tuy đã đủ khiến võ lâm nể mặt, nhưng đáng tiếc ngươi đã hiện thân quá sớm, e không thể nào đòi lại được mối hận thù của lệnh tăng tổ đâu.

Triển Ngọc nhướng mày gằn giọng:

- Để rồi xem Triển Ngọc Mai này có đòi lại được hay không?

Đoạn liền vung tay, lại định động thủ lần nữa.

Vân Dật Long thấy vậy hoảng kinh, vội tiến tới một bước, nắm tay Triển Ngọc giữ lại nói:

- Triển huynh, hãy khoan.

Triển Ngọc nóng lòng báo thù nên liền vung mạnh tay, nhưng không vùng thoát, liền thét lên:

- Buông ra mau!

Vân Dật Long sầm mặt:

- Vân mỗ cần chứng minh lời nói của Tàn Báo Tẩu là thật hay giả trước đã.

Triển Ngọc đanh giọng:

- Đó là thật, buông tay ra mau.

Vân Dật Long ngớ người:

- Triển huynh là Triển tiểu thư thật ư?

Triển Ngọc nóng ruột, hét toáng lên:

- Buông tay ra mau. Vân Dật Long nghe thấy không hả?

Vân Dật Long sầm mặt:

- Vân mỗ hồi mười năm trước đã hứa sẽ báo thù cho lão Cung chủ rồi. Triển huynh, Vân mỗ cần phải được chứng minh.

Triển Ngọc lúc này đang nóng lòng báo thù, nghe vậy bèn cười khảy nói:

- Vân Dật Long, đây là hành động báo đáp cho Triển gia đó phải không?

Vân Dật Long chưng hửng, dường như chàng không ngờ Triển Ngọc lại thốt ra những lời như vậy, bèn cười chua chát nói:

- Vân mỗ phải có sự chứng minh mới được.

Triển Ngọc buông tiếng cười khảy, bỗng thò tay vào trong lòng lấy ra một nửa mảnh ngọc tía, hằn học nói:

- Này, hãy xem đi.

Vân Dật Long quét mắt nhìn tấm ngọc bài, lập tức biến sắc mặt, nói:

- Vân Dật Long xin nghe cô nương sai bảo!

Triển Ngọc đã quen được nuông chiều từ thuở bé, ít có ai dám trái ý nàng, nay lại bị Vân Dật Long khăng khăng cản ngăn, phần lại đau lòng vì cái chết của tăng tổ, bèn sầm mặt lạnh lùng nói:

- Việc không dính dáng đến mình, Vân công tử thấy có đáng chăng?

Vân Dật Long cười nhạt:

- Triển cô nương hãy hạn định chiêu thức đi.

Triển Ngọc vẫn còn bực tức, bèn buột miệng nói:

- Ba chiêu.

- Ba chiêu?

Vân Dật Long sửng sốt, đoạn cười héo hắt:

- Được, trong vòng ba chiêu.

Dứt lời liền quay người đi về phía hai lão ma đầu.

Triển Ngọc chỉ giận dỗi mà nói vậy thấy Vân Dật Long quay đi, liền hốt hoảng tiến tới hai bước nói:

- Quay lại đây.

Vân Dật Long lạnh lùng:

- Nếu trong ba chiêu mà Vân Dật Long không thành công, bấy giờ Triển cô nương hẵng ra tay cũng chẳng muộn.

Đoạn quét mắt nhìn hai lão ma đầu nói tiếp:

- Hai vị đã nghe cả rồi, nội trong ba chiêu Vân mỗ sẽ lấy mạng hai vị. Hãy chuẩn bị đi.

Tàn Báo Tẩu cười đầy khinh miệt:

- Tiểu tử, ngươi không sợ tụt lưỡi sao? Liệu ngươi có xứng để cho hai ta cùng ra tay chăng?

Vân Dật Long mắt lóe sát cơ, giọng sắc lạnh:

- Chủ nhân “Bạch Kiếm Linh Mã” xưa nay xuất ngôn như phá thạch, nói một không hai, nội trong ba chiêu đủ để cho hai vị phơi xác tại chỗ. Vân mỗ xin lặp lại, hai vị chuẩn bị đi.

Triển Ngọc kinh hãi kêu lên:

- Vân đệ, không nên...

Hai lão ma vốn đã chùn lòng trước võ công của Triển Ngọc, họ nhận thấy muốn trừ hậu hoạn thì tuyệt đối không nên để cho hai người có cơ hội liên thủ, nên không chờ cho Triển Ngọc nói dứt lời, Ác Hổ Hành Giả đã cướp lời:

- Tiểu tử, ngươi đã phạm phải căn bệnh thông thường của người trẻ tuổi, vì muốn khoe tài trước mặt mỹ nhân mà quên mất sự an nguy của bản thân.

Đoạn liền tung mình đến đứng cạnh Tàn Báo Tẩu, cười khảy nói:

- Hai ta chuẩn bị xong rồi.

Triển Ngọc hớt hãi tung mình lao vào phía Vân Dật Long, buột miệng nói:

- Vân đệ, Ngọc Mai xin thu hồi lời nói của mình, họ toan giết hại...

Triển Ngọc chưa kịp lao đến thì Vân Dật Long đã nhanh như chớp lướt tới, lạnh lùng quát:

- Thất hải dược Linh Mã, Bạch Kiếm tảo thiên hạ.

Đồng thời trên không đã xuất hiện một vòng quay màu đỏ.

Hai lão ma giật mình kinh hãi, buột miệng kêu lên:

- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng.

Tuy vậy, hai lão ma vẫn không hề nao núng, hai người bốn chưởng lẹ làng vung lên, tạo thành một màng lưới chưởng, rồi liền tức nhào xuống đất chia nhau lăn ra hai bên.

Vân Dật Long trước khi xuất chưởng đã biết khó thể đả thương được hai lão ma này, song chàng không thể nào ngờ họ lại chia nhau lăn ra hai bên như vậy.

Sau một thoáng trù trừ, lập tức tay phải vung lên thành vòng tròn, nhanh như chớp lao bổ tới Ác Hổ Hành Giả, tay trái tung ra chiêu thứ nhì.

Tàn Báo Tẩu quát:

- Chiêu thứ hai rồi.

Đồng thời cũng đã tung mình lao tới.

Vân Dật Long nghe vậy không khỏi giật mình, chiêu thứ nhì Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng chưa sử dụng hết, bỗng đổi thành thức thứ sáu “Đỉnh mang phân hỗn độn”.

Chỉ thấy một vòng quay màu vàng kim loang loáng, nhanh đến mức không thể tưởng tượng được chớp nhoáng đã đến trên đầu Ác Hổ Hành Giả.

Ác Hổ Hành Giả ngỡ mình đã thoát hiểm, vừa nghe nhẹ người, bỗng cảm thấy sức nặng ngàn cân đè xuống đỉnh đầu, giật mình vụt ngẩng lên, lập tức kinh hoàng hét lên:

- Thức thứ sáu...

Liều sau đó rú lên một tiếng thảm thiết và ngay khi ấy Tàn Báo Tẩu cũng lướt tới bên cạnh Vân Dật Long, song chưởng cùng lúc đẩy ra.

Trong tiếng hét hốt hoảng, một tiếng “ầm” vang dội, ngay khi Ác Hổ Hành Giả ngã xuống, Vân Dật Long người đang lơ lửng trên không cũng bị đánh văng ra xa hơn hai trượng.

Tàn Báo Tẩu trong tiếng cười ghê rợn, chẳng chút ngưng nghĩ, gằn giọng nói:

- Tiểu tử, một chưởng chưa đủ, lão phu bồi thêm cho ngươi một chưởng nữa.

Đồng thời người đã nhanh như cắt lao tới Vân Dật Long đang nằm ngửa dưới đất, một chưởng tống thẳng vào ngực chàng.

Vân Dật Long vội lăn người sang bên, tay phải lẹ làng vung lên, năm luồng sáng đỏ lấp loáng, Tàn Báo Tẩu kinh hoàng kêu lên:

- Ô, Ánh Huyết...

Tiếng rú thảm thiết đã cắt đứt tiếng “Hoàn” cuối cùng của lão, thân hình mập lùn của Tàn Báo Tẩu văng bay đi như tên bắn, “bỏm” một tiếng rơi xuống khe nàng, song hai tay vẫn còn bám lấy một mỏm đá trên bờ, như hãy còn vô vàn luyến tiếc cuộc đời trước khi chết.

Vân Dật Long gắng gượng chỏi dậy, chậm chạp đi đến cạnh sơn khê, đưa tay áo lên lau vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nói:

- Vân mỗ chưa qua khỏi ba chiêu.

Máu từ nơi yết hầu của Tàn Báo Tẩu phun ra xối xả, lão trợn trừng đôi mắt lờ đờ nhìn Vân Dật Long, giọng khản đặc gắng gượng nói:

- Vân Dật Long, ngươi... đã nói đúng... đắc ý... không nên... lặp lại, hai ta... cuối cùng rồi... cũng táng mạng... trong tay “Bạch Kiếm Linh Mã”...

Nói đến đây, đầu ngoẻo sang bên, hai tay buông ra, người chầm chậm trôi theo khe nước chảy.

Vân Dật Long trông theo thi thể Tàn Báo Tẩu đến khi khuất khỏi tầm mắt, lại đưa tay áo lên lau vết máu nơi khóe miệng, thở hắt ra một hơi dài, chầm chậm quay người, phát hiện Triển Ngọc đang đứng bên cạnh, như không ngờ, Vân Dật Long thoáng ngẩn người, đoạn lạnh nhạt nói:

- Triển cô nương, Vân Dật Long đã không nhục mạng.

Triển Ngọc nhìn gương mặt trắng bệch của Vân Dật Long, hai dòng nước mắt chảy dài, nàng như tuyệt vọng run giọng nói:

- Vân đệ, sự hiểu lầm giữa chúng ta... e rằng... sẽ không bao giờ xóa bỏ được.

Vân Dật Long cười bình thản:

- Triển cô nương, Vân Dật Long không bao giờ ghi hận người của Triển gia đâu.

Triển Ngọc cười chua xót:

- Bởi vì Triển gia đã có ân huệ với Vân đệ... nên Vân đệ mới không ghi hận Triển Ngọc Mai này chứ gì?

- Vậy chứ cô nương còn muốn tại hạ nói gì nữa?

Triển Ngọc chầm chậm quay người, cười chua xót:

- Tôi muốn nghe tiếng nói của Vân đệ, nhưng e rằng kiếp này sẽ không bao giờ nghe được nữa, tôi đi đây.

Giọng nói nàng ngập đầy vẻ u oán lẫn tuyệt vọng.

Vân Dật Long thở dài não ruột:

- Đường núi gập ghềnh khó đi, Triển cô nương hãy cưỡi Linh Mã trở ra đi thôi. Từ đây đến Lãnh Vân Quán cũng chẳng còn bao xa, đưa Linh Mã theo có lẽ sẽ thêm phần bất tiện.

Triển Ngọc Mai nghe lòng trĩu xuống buồn bã nói:

- Rồi tôi trả Linh Mã cho Vân đệ tại đâu?

Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:

- Triển cô nương cứ cưỡi về Bằng Thành, nếu Vân mỗ có thể giải quyết xong việc và rời khỏi đây, sẽ phái người đến chỗ cô nương lãnh nó về.

Triển Ngọc Mai nhếch môi cười cay đắng:

- Vân đệ xua đuổi tôi thật sao?

Vân Dật Long cười ảo não:

- Triển cô nương...

- Triển Ngọc Mai! Vân đệ chưa bao giờ gọi tên tôi.

Vân Dật Long cười nhạt giọng:

- Triển cô nương, tại hạ thấy gọi như vậy là hợp lý hơn.

Triển Ngọc Mai xót xa:

- Như vậy có thể giữ được khoảng cách giữa hai người chứ gì? Một người con gái kiêu căng bướng bỉnh như tôi, ai mà muốn gần gũi phải không nào?

Vân Dật Long mặt thoáng co giật, hít sâu một hơi cố nén niềm kích động trong lòng, đoạn nói:

- Triển cô nương đã hiểu lầm rồi.

Triển Ngọc Mai kích động:

- Tôi không hiểu lầm đâu. Lòng tôi hiểu rất rõ, ngay lần đầu gặp gỡ thì Vân đệ đã căm ghét tôi rồi, chẳng qua vì tổ gia gia có ân huệ với Vân đệ... nên Vân đệ mới nhẫn nhịn và lượng thứ cho tôi. Tôi biết, Vân đệ không phải là người chịu nhường nhịn kẻ khác, nhưng riêng tôi lại ngoại lệ, vì lẽ gì Vân đệ lại đối với tôi như vậy? Vân đệ biết là bất công lắm không? Tôi... có gì khác với những người con gái khác, Vân đệ nói đi.

- Vâng, tại hạ quả đã nhịn nhường cô nương, nhưng không hẳn là đền ơn đáp nghĩa.

- Vậy chứ là vì lẽ gì?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

- Là vì không muốn cho tấm lòng lương thiện trong trắng của cô nương bị Vân mỗ tiêm nhiễm, cô nương nên trở về với thế giới hòa bình và trong sáng của cô nương, nếu Vân mỗ mà tiêm nhiễm cô nương thì thật là một tội ác to lớn nhất trong đời Vân mỗ. Do đó, Vân mỗ những mong được gánh vác hết nợ máu cũ hai gia đình, đôi tay nhuốm đầy máu tanh của Vân mỗ sẽ đòi lại tất cả.

Triển Ngọc Mai để mặc cho hai dòng nước mắt tuôn rơi xối xả, đôi mắt mờ lệ đăm đăm nhìn vào mặt Vân Dật Long, trong lòng có rất nhiều lời muốn bày tỏ, song chẳng thể nào thốt ra được.

Vân Dật Long ngước lên nhìn trời:

- Triển cô nương hãy lên đường đi, tại hạ cũng phải đi rồi.

Đoạn chầm chậm quay người hướng về phía sơn khê.

Triển Ngọc Mai bỗng cất tiếng gọi to, tung mình phóng đến cạnh Vân Dật Long, tha thiết nói:

- Tôi không bao giờ xa rời Vân đệ đâu.

Đoạn nắm chặt hai vai Vân Dật Long.

Vân Dật Long sửng sốt, nghiêm mặt nói:

- Triển cô nương...

- Đừng gọi như vậy, hãy gọi tên tôi đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.