Bạch Bào Tổng Quản

Chương 67: Triệu luân




Hứa An Hạ và Trịnh Công Minh ngồi trong đại sảnh thảnh thơi uống trà.

Trần Tư Vũ không giống với Hứa Chí Thuần, võ công không lợi hại, phải đề phòng cao thủ đánh lén. Từ khi quyết định để thiếu phu nhân kế thừa chức vị bang chủ, bọn họ chưa từng rời khỏi Hứa phủ.

Bốn đại đường chủ và hai đại hộ pháp quyết định không phát tang, tuyên bố với bên ngoài rằng bang chủ bệnh nặng, nằm liệt giường, đã truyền chức vị bang chủ cho thiếu phu nhân.

- Trịnh thúc, thiếu phu nhân có thể làm tốt chức vụ bang chủ không?

Hứa An Hạ đứng dậy đi qua đi lại, cứ ngồi mãi thật sự rất khó chịu.

Đại sảnh đèn đuốc sáng như ban ngày.

Trịnh Công Minh ngồi trên một chiếc ghế thái sư vuốt râu, mắt lim dim giống như lão tăng ngồi thiền.

- Trịnh thúc…!

Hứa An Hạ bực bội gọi:

- Trịnh thúc!

- Ngươi đấy…

Trịnh Công Minh mở mắt, vuốt râu lắc đầu:

- Chúng ta là hộ pháp, không cần lo nhiều vậy, làm tốt bổn phận của mình là được!

- Chúng ta cũng là tầng lớp quản lý trong bang, đương nhiên phải lo lắng nhiều hơn!

Hứa An Hạ nói.

Trịnh Công Minh cười:

- Ngươi làm vậy là vượt quyền rồi, chức trách của chúng ta là bảo vệ bang chủ. Những việc khác không cần quan tâm!

- Ta thấy bọn họ không có ý đồ gì tốt đẹp!

Hứa An Hạ nói:

- Tên nào tên ấy cũng gian manh, xảo quyệt, thiếu phu nhân có thể đấu lại bọn họ không?

- Ngươi quá coi thường thiếu phu nhân rồi!

Trịnh Công Minh nói khẽ.

Hứa An Hạ lắc đầu:

- Thiếu phu nhân có thông minh thế nào đi nữa cũng còn ít tuổi. Bọn họ lại từng trải, thuộc hạ bên dưới đều nghe lời bọn họ, thiếu phu nhân lên tiếng chưa chắc đã có tác dụng!

- Cứ từ từ, thiếu phu nhân trẻ tuổi là một nhược điểm nhưng cũng là ưu điểm.

Hứa An Hạ bĩu môi, nói:

- Vậy phải đợi tới chừng nào, thân là bang chủ lại không thể ra lệnh, vậy thì chẳng bằng không làm!

Trịnh Công Minh cười nói:

- Bang chủ nhìn qua rất oai phong nhưng đằng sau phải dốc hết toàn bộ tâm huyết. Không ai là ngoại lệ, ngươi cho rằng lão bang chủ uy phong lẫm liệt sống rất sung sướng, thoải mái sao?

- Lão bang chủ uy danh cao, bọn họ không dám làm gì.

Hứa An Hạ bĩu môi:

- Ai cũng có ý đồ của riêng mình, thiếu phu nhân sẽ cực khổ đấy!

- Những lời này nói với ta thì được, không được nói linh tinh ở bên ngoài!

Trịnh Công Minh nghiêm mặt nói:

- Cẩn thận họa từ miệng mà ra.

Hứa An Hạ cười nói:

- Ta không có ngốc vậy, chỉ càm ràm trước mặt Trịnh thúc vậy thôi!

- Nói chung, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ bang chủ, không để cho những kẻ khác thừa cơ. Những việc khác không cần quan tâm, ngươi tập trung tinh thần đột phá cảnh giới Tiên Thiên mới là điều cốt yếu!

- Vâng…

Hứa An Hạ đành đáp lời.

Hắn cảm thấy cảnh giới Tiên Thiên chỉ còn lại một lớp giấy ngăn cách nhưng vẫn không tài nào phá vỡ được, hắn vô cùng sốt ruột.

- Ai?

Trịnh Công Minh lập tức đứng bật dậy, không còn bộ dạng uể oải như ban nãy nữa. Tay cầm trường kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lão giả đang bước vào đại sảnh.

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân!

Có thể im hơi lặng tiếng vào tới đại sảnh, hắn lại không hề phát giác ra chứng tỏ võ công và tu vi của lão ta hơn hẳn hắn!

- Ngươi là ai?

Hứa An Hạ rút kiếm xông về phía lão giả áo đen.

Lão giả áo đen gầy gò, thấp bé gầy guộc giống như một nông phu ở quê nhưng huyệt thái dương của hắn nhô cao, hai mắt sáng quắc, hai bàn tay rất lớn.

Thần sắc của hắn không thay đổi, tùy ý vung một chưởng chống lại trường kiếm của Hứa An Hạ.

“Keng” Kiếm của Hứa An Hạ tuột khỏi tay.

Hắn loạng choạng lùi lại sau ba bước, miệng vấy máu, kinh ngạc chừng mắt nhìn lão giả áo đen.

- Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân.

Trịnh Công Minh bước tới đứng chắn trước mặt Hứa An Hạ, rút trường kiếm ra, lạnh lùng nói:

- Ngươi thật to gan!

Lão giả áo đen cười nhạt:

- Lão phu chính là Triệu Luân!

Trịnh Công Minh trầm giọng nói:

- Dám xông vào Hứa phủ, ngươi thật to gan!

- Lão phu hôm nay sẽ diệt Hứa gia, biết điều thì cút sang một bên!

- Khẩu khí lớn gớm!

- Xông lên đi.

Triệu Luân khinh miệt nhìn Trịnh Công Minh.

Hứa An Hạ ôm ngực, ngồi xuống đất, thần sắc mệt mỏi, hắn đã bị trọng thương.

Trịnh Công Minh chậm rãi đâm kiếm đi, không mong thành công chỉ mong không có sai sót gì.

Triệu Luân vung chưởng đỡ đòn.

Hai chưởng của lão giống hai chiếc quạt hương bồ vừa to vừa rộng nhìn có vẻ vụng về nhưng thật ra rất linh hoạt. Mỗi chưởng đều né tránh mũi kiếm đánh trúng thân kiếm, nội lực đi theo thân kiếm truyền vào hai cánh tay của Trịnh Công Minh.

Trịnh Công Minh sầm mặt xuất kiếm.

Triệu Luân quả nhiên danh bất hư truyền, nội lực kì lạ và thuần khiết. Hắn không thể chống đỡ được, giống như bị hàng loạt chiếc kim đâm vào đan điền, ngăn cản nội lực vận chuyển, uy lực của kiếm cũng giảm sút mạnh.

Hứa An Hạ nhân lúc hai người giao chiến, từ từ nhích ra khỏi đại sảnh, khi tới cửa liền bắn đi một mũi tên tín hiệu.

“Bùm”

Mũi tên bay lên không trung, sau khi nổ tung hóa thành một trường kiếm màu vàng, sáng rực rỡ trên không, cả Vân Châu thành đều nhìn thấy.

Hắn thở phào, người mềm nhũn ngã xuống đất.

Trịnh Công Minh tâm thần phấn chấn. Tên tín hiệu đã phát đi, tiếp viện sẽ nhanh chóng tới nơi, chỉ cần cố cầm cự mấy phút là được.

Triệu Luân cười nhạt, không hề quan tâm.

Hắn đã điều tra kĩ lưỡng Kinh Vân bang, cao thủ Tiên Thiên chỉ có bốn năm tên, hơn nữa uy lực võ công đều không mạnh, không đáng sợ.

Uy lực của Đoạn Nhạc Chưởng mà hắn tu luyện rất mạnh, có thể coi thường tất cả những kẻ cùng vai vế, đối mặt với cao thủ Tiên Thiên không hề có áp lực gì, tới nay hắn chưa thất bại bao giờ.

Hắn biết rằng người tài dễ bị kẻ khác đố kị ganh ghét nên làm gì cũng rất thận trọng. Một khi kết thù sẽ lập tức diệt khẩu, diệt cỏ diệt tận gốc không để lại hậu họa. Chỉ có điều không ngờ đã cẩn thận như vậy mà vẫn không né được bi kịch, nhi tử của hắn bị giết hại.

Lão không diệt Hứa gia, nhi tử của hắn trên trời có linh thiêng cũng không được an nghỉ!

“Rầm!” Trịnh Công Minh bị trúng một chưởng.

“Phụt!” hắn phun ra một ngụm máu, không ngừng lùi lại phía sau, vung kiếm chống lại chưởng thế như vũ bão, tình thế vô cùng nguy ngập.

- Kẻ nào vậy?

Một tiếng thét vang lên, Lôi Đường đường chủ Hồ Hải chạy tới.

Giọng hắn quát vang như sấm, chấn động đại sảnh. Trịnh Công Minh tinh thần phấn chấn, vội vàng nói:

- Lão Hồ, kẻ địch khó đối phó, mau xông lên!

- Được!

Hồ Hải lập tức đồng ý, xông tới, hai chưởng rắn chắc như đá, đánh tới vừa nhanh vừa hiểm hóc:

- Hắn là ai?

- Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân.

Trịnh Công Minh nghiến răng nói.

- Lão tặc tử!

Hồ Hải nói, dùng chưởng đỡ chưởng của Triệu Luân:

- Được, khá lắm!

Hắn ta lùi lại hai bước, vô cùng kinh ngạc. Triệu Luân quả nhiên danh bất hư truyền, nội lực của chưởng lực vô cùng tinh thâm, hắn không phải đối thủ của hắn ta.

Điều này không những không khiến hắn sợ hãi, ngược lại càng thêm phấn khích. Đối thủ lợi hại mới đáng mặt đối thủ, rất kích thích.

- Ha ha… Thật sảng khoái!

Hắn cười lớn vung quyền đánh tới, không ngừng đối chưởng với Triệu Luân.

Chỉ trong chớp mắt, quyền chưởng giao đấu mười lượt, ầm ầm vang đội.

Hồ Hải bị thương, bên mép dính máu. Trịnh Công Minh càng thê thảm hơn, người chao đảo, miễn cưỡng giữ được kiếm thế, hắn rất kiên nhẫn, sắp gục ngã song vẫn chưa bị ngã.

- Lão Hồ, lão Trịnh, ta tới đây!

Điện Đường đường chủ cũng xong tới, vung kiếm tấn công.

Trịnh Công Minh thở phào, người mềm nhũn ngồi xuống đất.

- Đoạn Nhạc Chưởng Triệu Luân?

Phong Đường đường chủ và Vũ Đường đường chủ cũng chạy tới, vung đao xông vào vòng chiến đấu.

Bốn đại đường chủ bao vây tấn công, hai đao, một kiếm, một chưởng. Tình thế của Triệu Luân rất nguy nan nhưng hắn không hề có ý rút lui, ngược lại càng chiến càng mạnh, hai chưởng vững vàng như cối xay bảo vệ xung quanh.

- Không được, ta rút lui đây!

Hồ Hải thét lên một tiếng, ngồi phịch xuống đất, miệng phun máu tươi, bị thương không nhẹ.

Hứa An Hạ biết mình không giúp được gì, chỉ có thể cho Trịnh Công Minh uống thuốc, sau đó lại đưa cho Hồ Hải hai viên đan dược.

Hồ Hải ném đan dược vào miệng toàn máu nhai vội, hai mắt vẫn quan sát trận chiến.

Đại sảnh sáng như ban ngày, hai đao một kiếm bao vây tấn công hai chưởng nhưng không hề chiếm thế thượng phong.

Trong miệng Hồ Hải lại trào lên một ngụm máu nhưng bị hắn nuốt xuống, quay đầu nói:

- Lão Trịnh, không ổn rồi, ngươi dẫn bang chủ đi trước đi!

- Đi…?

Trịnh Công Minh lắc đầu, cười khổ, nói:

- Ta đi không nổi nữa rồi.

- Hứa tiểu tử, ngươi dẫn bang chủ đi trốn đi!

Hồ Hải chỉ vào Hứa An Hạ.

Hứa An Hạ do dự:

- Hồ đường chủ, chúng ta không đánh lại hắn sao?

- Lão đầu này thực sự rất lợi hại!

Hồ Hải lắc đầu nói:

- Lão Hà bọn họ chỉ có thể cầm cự được một lát, thêm lát nữa sẽ không thể cầm cự được, hãy kêu bang chủ mau rút lui!

- … Được!

Hứa An Hạ nghiến răng, quay người bước ra ngoài.

Sở Ly và Trần Tư Vũ đang ngồi ngắm trăng ở hoa viên.

“Rầm!”

Đúng lúc này tên tín hiệu nổ vang trên trời, kiếm vàng xuất hiện.

Trần Tư Vũ mặt biến sắc:

- Đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp trong bang, các bộ phận đều không được hành động tùy tiện, chỉ gọi các đường chủ!

Sở Ly nói:

- Là Triệu Luân tới rồi, bọn họ không ngăn cản được Triệu Luân!

- Tối nay có Hứa hộ pháp và Trịnh hộ pháp ở đấy!

Trần Tư Vũ nhíu mày nói:

- Bốn đại đường chủ khác đi an táng Hứa Chí Thuần, Triệu Luân thật biết chọn thời điểm!

- Triệu Luân rất lợi hại!

Sở Ly nói.

- Vậy thì phải làm sao?

Trần Tư Vũ nhìn Sở Ly:

- Có cần rời đi không?

- Đợi thêm một lát nữa xem.

Sở Ly lắc đầu.

Trần Tư Vũ nhìn hắn vẫn bình tĩnh, trong lòng cũng yên tâm hơn hẳn.

Hoa viên yên tĩnh không có tiếng động.

Một lát sau Hứa An Hạ vội vàng chạy tới, sắc mặt trắng bệch, miệng dính máu:

- Bang chủ!

Nguyệt Nhi đi sau lưng hắn ta cũng hoảng hốt chạy tới.

Trần Tư Vũ cố giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Hứa hộ pháp, tình hình sao rồi?

- Bang chủ, không thể ngăn cản Triệu Luân. Trịnh hộ pháp, Hồ đường chủ và mọi người đã cố gắng cầm cự, chúng ta hãy tìm một nơi trốn tạm.

Hứa An Hạ vội vàng nói.

Hắn chạy tới định kéo Trần Tư Vũ đi, nhất định phải trốn đi trước khi Triệu Luân tới. Nếu bị Triệu Luân đuổi tới, chắc chắn không thoát khỏi cái chết!

Trần Tư Vũ rụt tay tránh né, nhíu mày nói:

- Hứa hộ pháp, vội gì chứ?

Hứa An Hạ vội vàng nói:

- Bang chủ, mau đi thôi, không thể chần chừ nữa!

Trần Tư Vũ thần sắc trấn tĩnh:

- Trịnh Hộ Pháp và mọi người không chống cự được sao?

- Không chống cự được?

Hứa An Hạ vội vàng nói:

- Bốn đại đường chủ đều đã tới rồi, chỉ có thể cầm cự được một lát, tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy trốn!

Trần Tư Vũ nói:

- Năm người cùng lên cũng không phải đối thủ sao?

- … Đúng vậy?

- Vậy thì có thể chạy thoát được không?

- Trốn đã rồi tính sau!

Hứa An Hạ vội nói.

Trần Tư Vũ lắc đầu.

Sở Ly nói:

- Tới đó xem sao!

Trần Tư Vũ thấy hắn bình tĩnh như không liền hít một hơi thật sâu, quyết định cá cược một phen:

- Hứa hộ pháp, dẫn đường đi!

- Bang chủ…!

Hứa An Hạ trợn tròn mắt, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.