Biết quan hệ của Lăng Vẫn và Quản Tự thân mật hơn một chút, cho nên Lý Lệnh Tây chủ động ngồi vào vị trí lái xe, Quản Tự và nam nhân tóc ngắn ngồi ở ghế sau.
Quản Tự đánh giá chiếc xe Mercedes kiểu mới, cười nói: "Lệnh Tây, mấy năm không gặp, bắt đầu đi nhiều quen đường rồi à? Tôi nhớ là lúc trước cậu là FANS trung thành của xe Porche mà."
Lý Lệnh Tây vừa khởi động xe vừa nói: "Quản thiếu, dù thế nào đi nữa thì hiện tại tôi cũng là một doanh nghiệp có tiếng ở Yến Kinh. Lái xe thể thao có chút không hợp. Hơn nữa, những xe mà tôi thích trước đây, hiện tại đột nhiên không còn cảm thấy thích nữa. Ngược lại bọn nhóc như Lăng Tiếu thì vẫn đi, cậu lần này về, Lăng Tiếu khẳng định sẽ kéo cậu đi đua xe."
"Lăng Tiếu? Cô bé đó hiện tại đã trưởng thành rồi ư?" Quản Tự quay sang hói Lăng Vẫn. Lăng Tiếu là em gái của Lăng Vẫn, đều là nhân vật khá sôi nổi của Lăng gia.
Lăng gia dùng chính trị để lập nghiệp, nhiều năm trước cũng bắt đầu tham gia vào thương nghiệp. Trong mấy năm ngắn ngủi đã giành được thành tựu phi phàm.
Đương nhiên, với tình hình thực thế của Trung Quốc, chỉ cần nắm được tài nguyên chính trị, một thằng ngốc cũng có thể kiếm được tiền.
"Tôi không dám nói với nó là hôm nay Quản Tự trở về, sợ rằng nó sẽ không chịu tới trường. Nó hiện tại đang học ở đại học Yến Kinh học tài chính quốc tế." Lăng Vẫn hờ hững cười, nói tới em gái của mình, vẻ mặt vô cùng thương tiếc.
"Quản thiếu. Lăng Tiếu hiện tại không còn là một cô nhóc nữa rồi, đã trở thành một mỹ nữ có tiếng trong thành Yến Kinh. Hắc hắc, nhưng nó vẫn nhớ nhung không quên đối với cậu." Lý Lệnh Tây vừa lái xe vừa trêu chọc.
Có hắn ở giữa khuấy động bầu không khí, giữa đám bám bè đã lâu không gặp không còn cảm thấy chút xa lạ nào.
"Ha ha, khi Lăng Tiếu còn nhỏ trông rất đáng yêu. Có thể tưởng tượng sau khi nó lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân rồi. Lăng Vẫn, sống trong quân đội có ổn không? Hiện tại chắc làm sĩ quan cấp tá rồi chứ?"
"Mấy ngày trước mới được thăng lên làm trung tá. Người ta tăng một cấp phải mất mấy năm, Lăng Vẫn thăng cấp chẳng khác nào uống nhị oa đầu. Sau này á, mấy tiểu thương chúng ta còn phải đựa vào Lăng Vẫn đó." Lý Lệnh Tây lại cướp lời.
"Nhanh thật, tiền đồ không thể hạn lượng." Quản Tự vỗ vỗ vai Lăng Vẫn, khen ngợi.
Lăng Vẫn cười cười không để tâm, nói với: "Quản thiếu lần này quay về có tính toán gì? Ở lại trong thời gian ngắn hay là chuẩn bị trường kỳ phát triển ở đây?"
"Sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trăng ở tổ quốc vẫn tròn hơn. Lần này quay về, không định rời đi nữa đâu. Chuẩn bị làm một cái hạng mục nhỏ." Quản Tự than khẽ, nói.
Trong lòng lại có chút lo lắng, mình lần này về nước phải gánh trách nhiệm quá nặng nề. Có thể thực hiện hay không thì vẫn chưa biết được.
Có điều, vẫn đáng để mạo hiểm.
Mình bị phòng nghiên cứu Áo Mặc nắm thóp, muốn phản kháng cũng không được. Hơn nữa, chi phiếu mà bọn họ đưa ra cũng thực sự là quá dụ người.
"Hạng mục gì? Quản thiếu, nếu có mối thì cũng phải kéo chúng tôi theo với." Lý Lệnh Tây rất cảm thấy hứng thú, hỏi. Hắn cũng làm ăn buôn bán, tất nhiên muốn tìm những người có thực lực để hợp tác.
Đối với năng lực của Quản Tự, hắn luôn luôn có lòng tin. Trong cái nhóm nhỏ của bọn họ, hắn luôn có địa vị lãnh đạo. Bất kể là mình hay là Lăng Vẫn, hay là đám người ở phòng thí nghiệm Áo Mặc đều luôn vây quanh hắn.
Cho dù hắn rời khỏi Yến Kinh nhiều năm, cái nhóm nhỏ này vẫn tồn tại. Từ đó có thể thấy con người và năng lực xử lý của hắn có thể thuyết phục người ta như thế nào.
"Đây chính là mị lực của nhân cách. Học cũng không được." Lý Lệnh Tây thầm nghĩ.
"Ngành y dược. Không biết cậu có hứng thú không?" Quản Tự liếc Lý Lệnh Tây, cười nói.
"Ngày y dược? Cái này được. Ngay cả Bill Gates cũng từng nói, trong vòng mấy chục năm tới, nếu có người có tài phú có thể vượt qua tôi, nhất định là tới từ ngành công nghiệp công nghệ sinh học.
"Có hứng thú là tốt rồi. Tới lúc đó coi như cậu có một phần." Quản Tự nói. Rất tốt. Trợ thủ đầu tiên đã xuất hiện rồi.
"Cần gì thì cứ nói nhé." Lăng Vẫn mặt không chút biểu tình, nói.
"Yên tâm đi. Tới lúc đó tất nhiên sẽ tìm cậu nhờ giúp đỡ." Quản Tự nhìn Lăng Vẫn, gật đầu nói.
Quản Tự vừa xuống máy bay, cũng không tiện ngồi trong sẽ nói chuyện làm ăn. Lý Lệnh Tây cười nói: "Quản thiếu, nghe nói cậu ngày trước tại đại học Harvard có một cô bạn gái xinh đẹp, còn là người của Yến Kinh chúng ta nữa, lần này không theo cậu về à? Lúc đó Lăng Thiếu nghe nói có chuyện này, còn nổi nóng một trận đó."
"Cô ấy ?" Mắt Quản Tự tự biến thành suy tư. "Chúng tôi đã nhiều năm rồi không gặp. Nghe nói cô ta về Yến Kinh rồi."
"Ồ! Yến Kinh thành nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Sau này các cậu còn có cơ hội gặp mặt mà."
"Có lẽ vậy." Hai tay Quản Tự đan vào nhau, giống như đang nắm một vật gì đó.
Con mồi mà mình nhìn trúng, trước giờ chưa từng có ai có thể thoát được.
XXXXXXXXX
Khi Tần Lạc trở về biệt thự Lâm gia thì nghe được bên trong có giọng nói của nam nhân, chứng tỏ trong nhà có khách tới thăm.
Lâm Thanh Uyên đang pha trà, Vương Dưỡng Tâm và Uông lão đang nói chuyện gì đó. Thị tuyến của bọn họ thỉnh thoảng lại hướng về tấm biển Thần Châm vương ở góc phòng khách. Hiển nhiên, đề tài của bọn họ có liên quan tới nó.
Thấy Tần Lạc bước vào, Vương Dưỡng Tâm quay sang gật đầu với hắn. Nhớ tới biểu tình kiêu ngạo của mình khi lần đầu tới bái phỏng, trong lòng trăm ngàn cảm xúc đan xen.
Đều nói ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
Nhưng, dù thế nào cũng phải khiến mình đắc ý ba mươi năm.
Vương Dưỡng Tâm ở trước mặt Tần Lạc thì ngay cả ba mươi ngày cũng chưa đắc ý tới thì đã bị Tần Lạc đánh bại. Loại cảm giác như đang từ trên cao ngã xuống này là khiến người ta khó chịu nhất.
Uông lão đứng dậy, cười ha ha nói: "Tần Lạc ơi, tôi quả nhiên không nhìn lầm. Cái mà cậu sử ra chính là Thái Ất Thần Châm chính tông. Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là ai cũng phải kinh hãi. Mới mấy ngày không gặp đã chạy tới tháo biển của Thần Châm vương mang về rồi."
Tần Lạc nhìn Vương Dưỡng Tâm, khiêm tốn nói: "Là Vương đại ca đã nhường cho."
Vương Dưỡng Tâm xua tay nói: "Năng lực của tôi tôi biết, tôi quả thực không bằng anh. Lưng mang danh dự của gia tộc, tôi sẽ không nhường người khác ở loại chuyện như thế này đâu."
Nhìn từ bên ngoài, những lời này của hắn giống như là thoát ra tự nội tâm. Mấy tiếng ngắn ngủi, Vương Dưỡng Tâm đã học được loại ý chí hào sảng của gia gia hắn.
"Ngũ Long châm pháp của anh cũng rất không tồi. Tôi cũng từ trong đó học được không ít điều hay." Tần Lạc cười nói. Người khác kính hắn một thước, hắn sẽ kính người ta một trượng.
Người khác khinh hắn một trượng, hắn sẽ khinh lại mấy chục trượng.
Vương Dưỡng Tâm cười khổ, nói: "Đáng tiếc là tôi căn bản không có cách nào học được Thần Châm của anh. Nói thật, khi anh chữa trị tới người thứ năm, tôi mới phát hiện mỗi lần anh xuất châm thì mũi châm đều hơi run run, lúc đó, tôi mới dám xác định là anh đang dùng Thái Ất Thần Châm. Gia gia ta tôi lúc trước đã giảng giải cẩn thận phản ứng bên ngoài khi thi châm Thái Ất Thần Châm, nhưng thực sự là không tin nổi vào mắt mình."
"Ha ha, các anh đừng khiêm nhường nữa. Anh hùng xuất thiếu niên. Khi chúng tôi bằng các cậu, còn đang theo đít sư phụ bưng trà rót nước đó. Nào, ngồi xuống đi. Uống trà." Lâm Thanh Nguyên tâm tình rất tốt, lão luôn coi Tần Lạc là cháu rể tương lại của mình, thấy hắn có được thành tích như vậy, trong lòng tất nhiên là cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
"Đúng vậy, chúng ta già rồi. Giới trung y sau này là thiên hạ của các cậu." Uông lão cũng rất cảm thấy cao hứng vì giới trung y có những nhân tài ưu tú như thế này.
"Tôi tới là muốn trưng cầu ý kiến của cậu về một việc." Đợi khi Tần Lạc ngồi xuống, Vương Dưỡng Tâm liền lên tiếng.
"Chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Có phóng viên muốn phỏng vấn anh. Còn có rất nhiều đồng đạo muốn bái phỏng truyền nhân của Thái Ất Thần Châm. Không có sự cho phép của anh, tôi và gia gia không dám nói cho bọn họ biết thân phận và địa chỉ của anh. Anh thấy thế nào?"
"Phỏng vấn tôi? Vì sao lại muốn phỏng vấn tôi?" Tần Lạc mặt đầy nghi hoặc hỏi.
"Tin tức Thái Ất Thần Châm có truyền nhân đã bị người ta truyền bá ra rồi. Còn có nhiều bệnh nhân chứng kiến nữa. Tất nhiên sẽ dẫn tới chú ý của giới truyền thông và đồng đạo."
"Không dưới mười công ty truyền thông đã nhận được tin tức. Trong tiệm thuốc Thần Châm vương của chúng tôi chật kín người, đều là những ký giả hi vọng tìm được tin tức của anh và đồng đạo muốn tới bái phỏng. Gia gia đang tiếp đãi bọn họ, tôi từ cửa sau lén chạy tới đây tìm anh." Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt phiền muộn nói.
Thần Châm vương tại Yến Kinh đỉnh đỉnh đại danh, tất nhiên được người ta cực kỳ quan tâm. Thế nhưng tấm biển Thần Châm vương ngày hôm nay lại bị người ta tháo xuống. Điều này dẫn tới sự nghị luận suy đoán của vô số người.
Một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người đều biết chuyện đã có người khiêu chiến Thần Châm vương, đồng thời thắng được tấm biển Thần Châm vương bài.
Có thể nói là, chuyện này đã dẫn tới một cơn địa chấn trong giới Quốc y của Yến Kinh.
Đầu tiên là một số ký giả của báo chí và tạp chí y học tới săn tin tức, sau đó ngay cả Yến Kinh nhật báo, Yến Kinh đô thị báo cũng tới. Nhưng ông cháu họ Vương lại từ chối không nói thân phận và địa chỉ của Tần Lạc, chỉ nói là hắn đột nhiên tới cửa khiêu chiến.
Những ký giả này tất nhiên là không tin, cứ ngồi lại ở chỗ lão nhân Vương Tu Thân. Hy vọng có thể kiếm được chút tin tức.
Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Tạm thời tôi không muốn nhận lời phỏng vấn của các công ty truyền thông."
Nếu như hắn tiếp nhận rồi phỏng vấn, tất nhiên sẽ lên báo đài, TV, trở thành danh nhân nhà nhà đều biết.
Đương nhiên, Tần Lạc cũng không bài xích chuyện trở thành danh nhân. Thế nhưng, nếu như vậy tất sẽ mang tới rất nhiều bất tiện trong sinh hoạt của mình.
Hơn nữa, còn có thể ảnh hưởng tới việc dạy học hàng ngày của hắn.
"Tôi biết là anh khẳng định sẽ nghĩ như vậy." Vương Dưỡng Tâm cười nói: "Có điều, có một chuyện mà anh không thể từ chối."
"Chuyện gì?"
"Không biết là ai đã để lộ phong thanh, những người đồng đạo đã biết chuyện ba ngày nữa cậu sĩ tỷ thí y thuật với gia gia của tôi. Cho nên, bọn họ đều yêu cầu tới lúc đó có thể chứng kiến ở hiện trường. Gia gia không thể cự tuyệt, chỉ đành đáp ứng bọn họ." Text được lấy tại http://truyenhyy.com
"Nói vậy, thân phận của tôi vẫn sẽ bị bại lộ ư." Tần Lạc cười khổ, nói.
"Gần như vậy." Vương Dưỡng Tâm nói. "Từ lúc anh tháo đi tấm biển Thần Châm vương của Vương gia thì nên chuẩn bị cho chuyện này, với y thuật của anh, muốn không nổi danh cũng khó."
Tần Lạc suy nghĩ kỹ càng một lát, cảm thấy hắn nói rất chính xác.
Có những người giống như là con đom đóm trong đêm, bọ rùa trong ruộng, luôn luôn rực rỡ gây chú ý. Phong tao như hắn có muốn giấu cũng giấu không được.