Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 64: Ngũ Long châm pháp




"Khiêu chiến? Khiêu chiến cái gì? Nữ tiếp tân vẫn chưa hiểu rõ tình huống. Có thể nói, cô ta hiểu rằng người thanh niên trước mặt là tới đánh một trận, nhưng cô muốn xác định rõ điểm này.

"Cô cảm thấy hắn có chỗ nào là lợi hại nhất?" Tần Lạc cười hỏi.

Nếu như cô ta trả lời công phu trên giường của ông chủ cô ta là lợi hại nhất, vậy thì hắn sẽ chịu cứng.

"Đương nhiên là y thuật rồi.Vương tổng của chúng ta xuất thân từ Trung y thế gia, đỉnh đỉnh đại danh ở Yến Kinh. Biết siêu sao quốc tế Trần Long không? Hắn bị thương cũng chạy tới tìm ông chủ của ta nhờ chữa trị đó. Còn có phó thị trưởng của Yến Kinh chúng ta nữa, tự mình bảo người lái xe tới mời Vương tổng của chúng ta tới. Còn có mấy doanh nhân và quan chức chính phủ nữa, bọn họ muốn tìm lão bản của chúng ta khám bệnh cũng phải hẹn trước đó!"Cô gái dương dương tự đắc nói.

Nhìn vẻ mặt của nhân viên tiếp tân, Tần Lạc nghĩ thầm, chỉ cần có chân tài thực học, trung y quả thực là vẫn dễ kiếm tiền vô cùng.

Chỉ nghe nói có thư sinh đói chết chứ chưa từng nghe nói y sinh đói chết.

Vào thời kỳ không yên ổn, y sinh vẫn có thể tìm thấy một chén cháo để làm ấm bụng.

"Vậy cô thấy rằng, y thuật của Vương tổng các ngươi chỗ nào là lợi hại nhất?"

"Đương nhiên là châm cứu rồi. Cha của Vương tổng là Trung Quốc châm, tiếng tăm lẫy lừng.Vương tổng cũng là gia truyền tuyệt học, được người ta gọi là Tiểu Châm vương."

"Ừ. Tôi chính là tới để khiên chiến kỹ thuật châm cứu của hắn đó."Tần Lạc nói.

Nữ tiếp tân sắc mặt không vui, lại một lần nữa quan sát Tần Lạc rồi tức giận nói: "Tôi hỏi nè, anh không có bệnh chứ?"

"Tôi có bệnh.Bệnh này từ lúc sinh ra đã có rồi, không có cách nào để trị tận gốc cả, nhưng bệnh này không ảnh hưởng gì tới chuyện tôi tìm Vương tổng của các ngươi để khiêu chiến cả." Tần Lạc giải thích. Thiên sinh dương mạch trong cơ thể hắn quả thật là một chuyện rất phiền phức, đáng tiếc là vẫn chưa tìm thấy thuốc dẫn thích hợp đã giải quyết bệnh căn.

"Anh rốt cuộc là ai? Vương tổng của chúng tôi không rảnh để tiếp anh. Anh mau đi đi." Nữ tiếp tân không khách khí nói, quay người đi tiếp đãi người khác. Cô ta coi Tần Lạc là một tên bị bệnh thần kinh nhàn quá hóa rồ.

"Là Vương tổng của các người mời tôi tới. Không tin, cô có thể gọi điện thoại cho hắn để hỏi."Tần Lạc ở phía sau nói lớn.

"Anh đã có số điện thoại của ông ấy, sao không tự mình gọi đi."Nữ tiếp tân khinh thường nói. Mấy câu nói dối vớ vẩn mà tưởng lừa được tôi ư?

"Cũng đúng.Mình đâu phải là không có di động." Tần Lạc thầm nghĩ. Hắn móc di động từ trong túi ra, chiếu theo dãy số viết trên danh thiếp, ấn số di động của Vương Dưỡng Tâm.

Sau vài tiếng chuông điện thoại, mới có người nhấc.

"Alo, xin chào. Ai đấy?" Từ giọng nói có thể nghe ra người ở đầu bên kia điện thoại chính là Vương Dưỡng Tâm đã từng tiếp xúc với Tần Lạc hai lần.

"Tôi là Tần Lạc." Tần Lạc nói

"Sao? Lúc nào thì chuẩn bị tới luận bàn vậy?" Giọng nói của Vương Dưỡng Tâm biến thành khinh miệt.

"Tôi hiện tại đã đứng ở cửa Thần Châm vương rồi." Tần Lạc ngẩng mặt nhìn lên lầu, hắn biết Vương Dưỡng Tâm đang ở trong một căn phòng nào đó trong tòa nhà này.

Điện thoại bị dập, không hề chào Tần Lạc một câu.

Có điều, hai người rất nhanh liền thấy mặt nhau,

Vương Dưỡng Tâm đã cởi chiếc áo vét mặc để đi cưa gái lần trước, trên người mặc một bộ quần áo Thái Cực màu lòng đỏ trứng gà, dưới chân đi giầy vải mũi tròn làm bằng sợi bạc. Cách ăn mặc này của Vương Dưỡng Tâm trông rất có phong phạm của đại sư thời cổ. Nếu đi ra ngoài lừa mấy ông già bà già, đảm bảo lừa ai cũng trúng.

Hắn không phải chỉ đi ra một mình, phía sau còn có hơn chục người trẻ tuổi. Có nam có nữ, nam thì mặc quần áo Thái Cực màu đen tuyền, nữ thì mặc quấn áo Thái Cực màu trắng tuyền, ngực đeo một cái ngân châm và tiêu chí thể chữ của Thần Châm vương.

Không biết những người này có quan hệ gì với Vương Dưỡng Tâm, nhìn cách đi đứng của bọn họ, chắc là học sinh hoặc là người hầu.

Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt tươi cười nhìn Tần Lạc. Giống như thợ săn mở lưới đợi vật săn chủ động lao vào.

Không có ai bước xuống nắm tay hàn huyên với Tần Lạc, mà lại đứng ở trên cao nhìn xuống, cười ha ha nói: "Tần Lạc, mày thực sự dám đến đây ư? Tao thực sự bội phục dũng khí của mày đó. Có điều thế cũng tốt, do mày muốn tự để lộ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mày trước mặt mọi người, cũng vừa hay để cho Hoán Khê sớm nhận ra bản chất của mày."

Tần Lạc vẻ mặt vẫn tươi cười, không hề tức giận vì sự khích bác của hắn, chỉ chỉ vào tấm biển ở trên đầu, nói: "Tấm biển này không tồi. Tôi rất thích."

Vương Dưỡng Tâm ngẩng đầu lên nhìn tấm biển Thần Châm vương, cười lạnh nói: "Mày biết nguồn gốc của tấm biển này không? Nói ra đủ để hù chết mày đấy."

"Vậy anh nói ra để hù chết tôi đi. Dẫu sau thì anh cũng hận tôi mà, thế không phải là xong hết mọi chuyện sao?"

"Mày..." Vương Dưỡng Tâm không ngờ lời lẽ của Tần Lạc lại sắc bén như vậy, suýt chút nữa thì bị hắn làm cho nghẹn chết. Chỉ vào tấm biển gỗ, nói: "Tấm biển này được làm từ một khối gỗ hoàng lê hoàn chỉnh, riêng tài liệu này thôi đã có giá trị liên thành rồi. Chữ này là là do thư pháp đại sư Khải Trí thiền sư tự tay viết. Đây là do một Vương gia thời tiền Thanh chịu ơn huệ của chúng ta, tự mình sai người tới tặng. Mày nếu có bản sự ôm tấm biển này về, vậy thì đủ để mày ăn uống no nê cả đời đấy."

"Có lai lịch đến như thế sao?"Tần Lạc cười hỏi.

"Đương nhiên."Vương Dưỡng Tâm kiêu ngạo nói.

Tần Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì chúng ta đặt cược thêm một khoản. Nếu anh thua, anh phải tặng tấm biển này cho tôi?"

"Nếu mày thua thì sao?"Vương Dưỡng Tâm tức giận nói. Tên này cứ tưởng như mình là cao sang lắm.

"Tôi nếu thua thì cho dù anh tặng không tấm biển này cho tôi, tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhận."Tần Lạc nói.

Nghe Tần lạc nói vậy, Vương Dưỡng Tâm suýt nữa thì tức giận đến nỗi thổ huyết. Chỉ vào Tần Lạc, quát lớn: "Thằng họ Tần kia, mày coi người khác là kẻ ngốc hả? Cái trò đó làm trước mặt mấy đứa đàn bà con gái thì được, chứ đừng giở ra trước mặt người khác. Nếu mày thua thì phải rời khỏi Hoán Khê, sau này không được có bất kỳ liên hệ nào với cô ấy nữa."

"Chỉ một tấm biển rách mà đòi đổi lấy nữ nhân của tôi?" Tần Lạc lắc đầu. Hắn cảm thấy mình mình chịu thiệt quá lớn.

Lời này Vương Dưỡng Tâm càng không thích nghe, hắn tức giận nói: "Cái gì mà nữ nhân của mày? Thằng họ Tần kia, nói chuyện thì lưu lại một chút khẩu đức đi. Lâm Hoán Khê có quan hệ gì với mày chứ? Dựa vào cái gì mà dám nói là nữ nhân của mày?"

"Tôi chỉ nói thôi mà.Đừng tức giận.Anh đã yêu cầu như vậy thì cứ thành giao là thế đi."Tần Lạc cười ha hả, nói.

Từ nhân phẩm có thể nhìn ra được y phẩm, Vương Dưỡng Tâm dễ dàng như vậy bị người khác làm cho tức giận, xem ra, tu vi còn kém nhiều lắm.

Y sinh cao minh chân chính cho dù Thái Sơn sụp đổ trước mặt vẫn không đổi sắc.Có thể ở địa phương nguy hiểm mà thực hiện phẫu thuật.

"Nếu như mày chỉ biết khua môi mua mép, vậy thì mày nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi. Nếu như mày tới để luận bàn y thuật, vậy thì theo tao vào trong." Vương Dưỡng Tâm thấy thua thiệt về miệng lưỡi, sắc mặt bất thiện quay người đi vào trong.Nếu tên họ Tần này dám vào trong, hắn sẽ đánh bại hắn trên phương diện y thuật.

Ngay cả đám đồ đệ cũng nhìn Tần Lạc với ánh mắt bất thiện, sau đó vội vã theo Vương Dưỡng Tâm lên lầu.

Tần Lạc cười cười, cũng bước lên căn gác nhỏ màu sắc cổ kính và tràn ngập mùi thơm của thảo dược.

Theo sự phát triển từng ngày của khoa học kỹ thuật, vấn đề sức khỏe của con người càng lúc càng yếu kém. Mười người thì tới chín người có bệnh, may ra có được 1 người còn khỏe mạnh.

Sinh ý bên trong căn gác nhỏ phi thường tốt, vô số người đang ra ra vào vào. Trên ghế sa lông ở phòng khách, còn có một dẫy dài bệnh nhân đang ngồi đợi được chữa trị.

Những người này ăn mặc bất phàm, đều thuộc giai cấp thành công và giai cấp lãnh đạo trong xã hội. Đương nhiên, người bình thường không dám tới nơi này rồi.Tiền chữa bệnh đắt đó đến mức có thể khiến người ta nghe xong liền ngã quỵ.

Dưới sự dẫn đường của Vương Dưỡng Tâm, đoàn người tiến vào trong một căn phòng sáng sủa và rộng rãi.

Trong phòng đầy các loại dụng cụ điều trị và dược liệu Trung y, trên tường treo tranh về tạng phủ của thân người và hướng đi của huyệt vị.

Có vài người đại ngồi đợi trên sa lông, hiển nhiên, bọn họ đặc biệt tới tìm Vương Dưỡng Tâm chữa bệnh.

Vương Dưỡng Tâm đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tần Lạc ở đằng sau, hỏi: "Mày muốn thi cái gì?"

"Nghe nói anh giỏi châm cứu nhất, vậy thì thì châm cứu đi." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Mày có thể lựa chọn cái khác."Vương Dưỡng Tâm nói.

Thầm nghĩ, thằng ôn này đúng là không biết sống chết, không ngờ lại dám chọn sở trường của mình mà thi.Hắn nói như vậy, ý là muốn nói cho Tần Lạc biết, bất luận là chọn so đấu cái gì, hắn cũng đều phụng bồi tới cùng.

Hắn không chỉ am hiểu châm cứu mà còn giỏi thôi nã, kê đơn... Cũng giống như Tần Lạc, hắn thuộc về loại bác sĩ trung y toàn năng.

"Không vấn đề gì." Tần Lạc xua tay nói. "Nếu như muốn lấy tấm biểm Thần Châm vương của anh đi.Vậy thì phải đánh bại anh về phương diện châm cứu."

"Ồ, mày nói gì thế?Sư phụ của bọn tao so tài với mày, đó là coi trọng mày.Mày còn làm trò cái gì?"

"Đúng vậy, còn chưa tỷ tí, mày sao biết là mày sẽ thắng?Tao thấy, mày có xách giầy cho sự phụ bọn tao cũng không xứng."

"Muốn lấy bảng hiệu của chúng ta ư, vậy thì giở chân bản sự ra đi?Khoác lác có tác dụng gì đâu?"

Lần này, không cần Vương Dưỡng Tâm mở miệng phản kích, những học sinh nhìn Tần Lạc không vừa mắt bắt đầu mở máy hát.

Tần Lạc thầm hối hận vì không gọi bọn Vương Cửu Cửu tới. Đơn đấu, ngươi không được. Quần chiến, người bên ta nhiều hơn.

Nếu so về số lượng học sinh, Vương Dưỡng Tâm quả thực là không bằng được Tần Lạc.

Vương Dưỡng Tâm thực sự đã nghe đủ những lời nói cuồng ngạo của Tần Lạc rồi, hắn phất tay ngăn đám học sinh đàng càng ngày càng thốt ra những lời khó nghe, cười lạnh nói: "Nói nhiều lời thừa cũng vô dụng. Hiện tại chúng ta bắt đầu đi.Mày mở mắt ra mà nhìn cho rõ.Xem xem cái gì mới gọi là châm cứu chân chính nhé."

Vương Dưỡng Tâm bước tới trước mặt một người đàn ông béo lùn, hỏi: "Có chỗ nào không khỏe?"

"Chữa trị hông đột nhiên bị đau. Vương y sinh, anh vừa rồi đã giúp tôi chẩn đoán rồi mà: " Người đàn ông béo lùn nhìn Vương Dưỡng Tâm, nói.

Vương Dưỡng Tâm gật đầu, xoay người mở hộp châm ra, đồng thời lấy ra ba cái châm dài 2,5 thốn cầm trong lòng bàn tay. Động tác lau chùi, sát trùng vô cùng thành thạo, sau đó hai tay chia ra một trái một phải, ba mũi châm phân biệt kẹp giữa hai ngón tay trên hai bàn tay.

"Cởi áo ra!"Vương Dưỡng Tâm nói với người bệnh.

"Vương y sinh, sẽ không đau chứ!" Người đàn ông đó vấy hai tay Vương Dưỡng Tâm dồng thời cầm ba mũi châm, sắc mặt có chút trắng bệch hỏi.

"Không đau, giống như là bị muỗi cắn thôi." Vương Dưỡng Tâm an ủi.

Nghe thấy Vương Dưỡng Tâm nói vậy, người đàn ông béo lùn lúc này mởi cởi áo ngoài ra.

"Nằm xuống, đừng cử động, nhắm mắt lại." Vương Dưỡng Tâm căn dặn. Người đàn ông đó nhất nhất nghe theo,

Vương Dưỡng Tâm hít sâu một hơi, hai tay đột nhiên đồng thời xuất động. Một trên một dưới, đâm vào rất đều.

Người đàn ông béo lùn giống như không có bất kỳ cảm giác nào, nằm yên không động đậy, ngay cả mắt cũng không mở ra, bộ vị bị châm vào không ngờ lại không hề cảm thấy đau đớn.

Nhìn châm pháp cao thâm mà Vương Dưỡng Tâm thi triển, Tần Lạc hai mắt sáng lên, kinh hỉ nói: "Ngũ Long thần châm, không ngờ lại biết Ngũ Long châm pháp này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.