Trên đường đi ăn trưa, bầy mỹ nữ đó vẫn không buông tha cho Trần Tư Tuyền, tiếp tục trêu chọc nàng.
"Tư Tuyền, cậu đi hiến thân dẫn bọn mình theo làm gì?"
"Cậu ngốc thế. Muốn hiến thân đương nhiên phải ăn cơm trước. không ăn cơm làm gì có sức "phục vụ".
"Làm thầy thuốc cũng hay thật đấy. Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho mỹ nữ là được lấy thân báo đáp".
"Các cậu đừng có chọc mình" Trần Tư Tuyền đỏ mặt nói. Nàng thực sự e sợ đám nữ quái này.
Vết sẹo trên đùi nàng đã hoàn toàn biến mất, nàng dự định quay về bắt đầu làm việc. Nàng đã mua vé chuyến bay tối nay. Nàng dự định trước khi quay về mời Tần Lạc ăn cơm, trân trọng cám ơn hắn đã chữa trị cho nàng.
Nàng định sẽ cám ơn hắn trong bữa ăn, không ngờ đám nữ quái này đều muốn ở lại góp vui, nàng đành phải mời tất cả cùng đi ăn.
Lệ Khuynh Thành liếc thấy dáng vẻ xấu hổ của Tần Lạc ở đằng sau. Nàng đi chậm lai đợi hắn. Khi Tần Lạc đi ngang với nàng, nàng tự nhiên ôm tay hắn. Sau đó nàng nói với mỹ nữ tóc hồng: "Nhiễm Ngọc, cậu đã nói chỉ cần Tần Lạc của chúng ta chữa khỏi chân của Tư Tuyền, cậu sẽ mang bộ ảnh nude chụp với trang sức cho Tần Lạc xem mà. Tần Lạc nói cậu ấy muốn xem bộ ảnh đó của cậu. Đúng không Tần Lạc?"
Tần Lạc gật cũng không được mà lắc cũng chẳng xong. Hắn nở một nụ cười ngây dại giống như một gã ngốc.
"Lệ mỹ nhân, cậu muốn chết hả? Tại sao cậu không tự mình thoát y cho Tần Lạc nhìn?" Nhiễm Ngọc quay lại mắng.
"Mình rất muốn thế nhưng Tần Lạc không muốn nhìn của mình. Tần Lạc muốn nhìn thần hình "bạch cốt tinh" của cậu" Lệ Khuynh Thành đáp trả.
"Nhìn xem có chỗ nào của mình không có thịt nào? Ngực to, tròn căng, rất hấp dẫn những chàng trai trẻ".
Hai mỹ nữ cậu cậu mình mình, đấu khẩu với nhau không dứt, những người khác thấy thế cũng ầm ầm phụ họa, khung cảnh thực sự náo loạn.
Thế nhưng trong hoàn cảnh này Tần Lạc lại thấy áp lực trong người giảm đi rất nhiều.
Hắn cảm kích liếc nhìn Lệ Khuynh Thành. Hình như giác quan của hai người tương thông nàng cũng quay đầu nhìn hắn cười quyến rũ.
Nụ cười đó giống như biểu hiện đang yêu của người con gái tính cách tinh tế. Nàng biết Tần Lạc không thích ứng được với bầu không khí như này vì vậy nàng chủ động công kích, cố gắng thể hiện ra những nét quyến rũ, khêu gợi nhất của mình.
Bọn họ ăn cơm ở nhà hàng Việt Hải, chủ yếu phục vụ các món ăn miền nam. Không biết Lệ Khuynh Thành dò hỏi ở đâu biết được Tần Lạc là người miền nam nên nàng đã lựa chọn nơi này.
Bởi vì nhà hàng Việt Hải khá gần với International Beautiful Woman nên mọi người đi bộ. Một bầy mỹ nữ dộn dàng nói cười vây quanh Tần Lạc làm cho khách trên phố chú ý. Thậm chí có người mải chú ý nhìn bên này phố đã suýt chút nữa đâm vào xe đằng trước.
Lệ Khuynh Thành đã gọi điện đặt chỗ trước vì vậy sau khi báo tên nhân viên nhà hàng dẫn mọi người vào phòng đặt trước.
Trong khi các mỹ nữ còn đang ồn ào đùa bỡn, Tần Lạc đã chọn hai món ăn, sau đó hắn đưa thực đơn cho các nàng chọn.
Mỹ nữ tóc hồng Nhiễm Ngọc mặt dầy nói để lát nữa Trần Tư Tuyền hiến thân nên nàng gọi mấy món ăn bổ thận, ích dương.
Đám nữ quái đó quay sang đùa bỡn với hai người, Trần Tư Tuyền đã có kinh nghiệm đối phó với những tình huống này nên có thể ứng phó được còn Tần Lạc, một chàng trai bị một đám mỹ nữ vây quanh trêu ghẹo, xấu hổ chỉ biết cúi đầu uống trà, không dám đáp trả.
Lệ Khuynh Thành ngồi ở bên cạnh Tần Lạc, nàng lén đá chân hắn, khẽ hỏi: "Hôm nay cậu sao vậy? Lúc nào cũng ủ ê vậy?"
"Không có gì" Tần Lạc lắc đầu.
"Tần Lạc, tôi đã nói cậu không trốn khỏi bàn tay tôi. Cứ ngoan ngoãn nói cho bà chị này nghe đi. Không biết chừng chị Lệ lại giúp được cậu" Lệ Khuynh Thành liếm môi nũng nịu nói với Tần Lạc.
Nhìn dáng vẻ khêu gợi, hấp dẫn của nàng một người đàn ông bình thường sẽ không thể nhịn được chỉ muốn đè nàng ra giường, rút dây lưng, hung hăng quất vào kiều đồn của nàng.
"Tôi bị sa thải rồi" Tần Lạc khẽ nói.
"Gì? Lệ Khuynh Thành nhướng mày hỏi.
"Tôi bị nhà trường sa thải" Tần Lạc nói lại, hằn gần như là thì thào. Bị trường học sa thải không phải là chuyện vinh dự gì. Hắn thực sự ngại ngùng không dám nói ra trước mặt đám quái nữ này.
"Bị nhà trường sa thải? Tại sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà sa thải cậu?" Lệ Khuynh Thành không kiêng dè gì cả nàng lạnh lùng hỏi hắn.
"Bọn họ nói vì tôi không có chứng chỉ tư cách giảng viên" Tần Lạc cười gượng gạo nói.
Nhìn thấy các mỹ nữ đều mở to mắt chăm chú nhìn mình, Tần Lạc càng không dám thở mạnh.
"Chứng chỉ tư cách giảng viên? Tư cách giảng viên để chứng minh cái "rắm" hả? Được. Sa thải cũng tốt. Sau này cậu cứ theo tôi, tôi sẽ nuôi cậu".
Lệ Khuynh Thành phẫn nộ, nàng vỗ vỗ vai Tần Lạc an ủi hắn.
"Không phải Tần Lạc theo cậu sao? Còn theo ai được nữa?" Nhiễm Ngọc nói.
Ban đầu thì sửng sốt sau đó các mỹ nữ hiểu ra, các mỹ nữ cầm thìa, dĩa gõ bàn cười ầm ầm.
""Các chị em, trong số chúng ta ngồi đây, ai là người chơi bẩn nhất?"
"Lệ Khuynh Thành" Các nàng đồng thanh hô to.
"Ai là người dê nhất?"
"Lệ Khuynh Thành".
"Ai là người lưu manh nhất?"
"Vẫn là Lệ Khuynh Thành".
"Theo tôi. Tôi sẽ nuôi cậu. Lệ Khuynh Thành, cậu cũng thực sự lẳng lơ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một phụ nữ nói bao một tiểu tình nhân mà vẫn làm ra vẻ chính trực".
"Hay. Các cậu có thấy vẻ mặt của Lệ Khuynh Thành khi nói câu đó không?"
"Lệ mỹ nhân, cậu định trả giá tiểu đệ đẹp trai của chúng ta bao nhiêu?" Text được lấy tại http://truyenhyy.com
Lúc này Lệ Khuynh Thành mới phản ứng. Dù nàng là người thứ hai sau Trần Tư Tuyền nói nhầm nhưng tính cách của nàng mạnh mẽ, ứng phó với trường hợp thế này dễ như trở bàn tay.
Nàng cầm cái đũa chống cằm nói: "Còn phải xem biểu hiện của anh chàng thế nào. Nếu như biết cách hầu hạ, bà chị sẽ có thưởng lớn".
"Nếu hầu hạ không tốt thì sao?"
"Một chân đạp lăn xuống giường. Nhịn cơm ba ngày".
Mọi người cùng cười đùa ầm ĩ, lúc đó nhà hàng bắt đầu mang thức ăn tới. Nhan sắc và thức ăn là hai thứ phụ nữ thích nhất. Thức ăn ngon mang ra, không ai còn có thể làm các nàng ngồi yên nữa.
Lệ Khuynh Thành hỏi nhỏ vào tai Tần Lạc: "Cậu đang công tác rất tốt ại sao lại bị sa thải? Tôi nghe nói sinh viên rất yêu quý cậu".
Tần Lạc cảm thấy buồn bực khi nói về chuyện này. Hắn buồn bã liếc nhìn Lệ Khuynh Thành rồi nói: "Tất cả cũng vì chị".
"Vì tôi? Đã xảy ra chuyện gì?" Lệ Khuynh Thành ngạc nhiên hỏi.
"Chị có nhớ Lý Thanh Ương không?" Tần Lạc hỏi.
"Hắn giở trò hả?" Lệ Khuynh Thành hỏi. Sắc mặt nàng trở nên âm trầm. Hai mắt nàng như bốc lửa.
"Đại loại như thế" Tần Lạc gật đầu.
Lệ Khuynh Thành giận dữ đập tay xuống bàn mắng: "Gã Lý Thanh Ương này mưu tính cái gì đây? Bà đây đã không thích nó nó lại tìm cách trả thù bà, dám khai đao với bạn bè của bà. Đụng tới bà là nó đã húc đầu vào đá rồi".
"Có chuyện gì vậy? Lệ mỹ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?" Các nàng không hiểu chuyện gì nên nhao nhao đặt câu hỏi.
Lệ Khuynh Thành cố nén cơn tức giận trong lòng nàng thuật lại chuyện quan hệ giữa nàng, Tần Lạc và Lý Thanh Ương cho mọi người nghe.
"Mẹ kiếp. Các chị em, cắt mẹ của nó đi cho con người hèn hạ đó biết thế nào là ngựa thiến".
"Cứ cắt tiểu đệ đệ của nó. Tức thật".
"Dám khi dễ Lệ mỹ nhân của chúng ta. Nó thực sự không biết sống chết".
Các nàng càng nói càng kích động. Cuối cùng các nàng quyết định không ăn cơm, kéo nhau tới trường tìm Lý Thanh Ương tính sổ.
Tần Lạc vội vàng ngăn cản các nàng lại.
"Mọi người không nên kích động. Lệ hiệu trưởng đã đồng ý giải quyết việc này giúp tôi. Chắc chắn ông ấy sẽ nhanh chóng làm được" Tần Lạc cười an ủi. Lúc này đây cái nhìn của hắn đối với các nàng đã thay đổi trước hành động nghĩa khí, nhiệt tình của các nàng.
"Tần Lạc, cậu cũng ở trường đại học y khoa hả? Tôi có một ông chú làm phó hiệu trưởng ở đó. Tôi sẽ gọi điện hỏi tình hình cho cậu".
"Ừ. Tôi có bạn ở bộ giáo dục. Tôi sẽ gọi điện nói cho người đó hỏi xem ở đâu ra cái luật không có chứng chỉ thì không cho làm giảng viên. Thật sự là quá mức".
"Bố tôi làm ở tòa thị chính thành phố. Tôi sẽ gọi bảo ông nhờ bạn giúp cậu".
Lai lịch của các nàng đều không tầm thường, sau khi nghe Tần Lạc nói. Ai cũng rút di động gọi cho người thân nhờ giúp đõ cho Tần Lạc.
Đây chính là tình người!
"Cám ơn. Cám ơn mọi người" Tần Lạc cảm kích nói.
"Phải gọi là các chị" Một cô gái có khuôn mặt rất khả ái cười ngọt ngào nói. Tần Lạc biết tên nàng là Tiểu Dật. Tần Lạc chưa từng nói chuyện một mình cùng với nàng. Thế nhưng lúc trước hắn cũng nhìn thấy nàng lén lấy điện thoại ra gọi.
"Gọi là em thì đúng hơn" Tần Lạc cười nói.
Lệ Khuynh Thành vỗ vỗ bàn nói: "Thôi được. Mọi người ăn cơm đã. Ăn xong mới có sức nói chuyện".
Lúc này mọi người mới cầm đũa, Lệ Khuynh Thành lại gọi mang hai bình rượu hồng tới.
Lần này Tần Lạc nhất quyết không uống. Lệ Khuynh Thành buộc phải gọi cho hắn hai hộp Wang Laoji. Hành động này của Tần Lạc lại bị các nàng chế nhạo cho một trận.
Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa.
Tần Lạc ra mở cửa. Hắn hỏi người đàn ông quần áo bảnh bao đứng ở cửa: "Xin hỏi anh tìm ai?"
"Trần Tư Tuyền tiểu thư có ở đây không?" Người đàn ông cười hỏi. Hắn nhìn qua người Tần Lạc nên đã trông thấy Trần Tư Tuyền ở bên trong.
Tần Lạc không biết người này là ai, hắn nghĩ đó là bạn của Trần Tư Tuyền nên đứng sang bên để người đó vào trong phòng.
Người đàn ông bảnh bao đi thẳng vào tới chỗ Trần Tư Tuyền, nói gì đó vào tai nàng.
Mấy người nghe được nhưng hắn nói tiếng Đài Loan, không ai hiểu tiếng này nên không hiểu hắn nói gì.
Nghe người đàn ông nói xong sắc mặt Trần Tư Tuyền trở nên vô cùng khó chịu nàng cũng dùng tiếng Đại Loan cãi nhau kịch liệt với hắn.
Người đàn ông hình như cũng rất tức giận, Hắn giơ một ngón tay ra trước mặt Trần Tư Tuyền giống như hai người đang ngã giá với nhau.
"Tôi đã nói tôi không rảnh. Anh đi đi" Trần Tư Tuyền chỉ ra ngoài cửa phòng.
"Trần tiểu thư, mua bán không có chuyện nhân nghĩa ở đây. Thái độ này của cô không hay lắm đâu. Cô tưởng cô thực sự là một nữ thần hả? Một chén rượu một vạn đó là giá dành cho ngôi sao đó. Nếu cô không ở Yến Kinh, cô nghĩ cô có thể tìm được mối tốt như vậy sao?"
Bởi vì Trần Tư Tuyền dùng tiếng Trung Quốc nên lần này hắn cũng dùng tiếng Trung Quốc. Mặc dù hắn nói không chính xác nhưng mọi người vẫn nghe được.
Nghe qua ai cũng hiểu gã này là người dẫn mối.