Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Thanh Nguyên, giống như vẻ mặt của một học sinh tiểu học mong chờ Tân Lạc tiếp tục giải thích thêm nữa Tần Lạc chỉ còn biết thở dài.
Có lẽ y thuật của Lâm Thanh Nguyên cực kỳ cao minh thế nhưng trong chuyện đấu đá tranh giành quyền lực quả thật ông không biết gì hết. Chính vì thế Mã Hữu Tài chỉ là một phó viện trưởng lại có thể gây sóng gió trong bệnh viện.
Tần Lạc kéo Lâm Thanh Nguyên vào trong nhà. Hắn lấy gói hàng trong túi ra đưa ra trước mặt Lâm Thanh Nguyên hỏi: "Ông có thấy cái gì không? Đây là cái gì?"
"Bao bì thiết bị y tế của Consosse. Làm gì ông không nhận ra cái này" Lâm Thanh Nguyên cười nói.
"Thế còn những thứ này?" Tần Lạc đưa cho Lâm Thanh Nguyên các thiết bị y tế.
"Chẳng lẽ cái này không phải thiết bị y tế của Consosse?"
Tần Lạc cười lắc đầu nói: "Nếu như là thiết bị nhập của Consosse thì phải được niêm phong kín. Tại sao lại được đóng gói trong nước?"
"Ý của cháu là có người làm hàng giả? " Cuối cùng Lâm Thanh Nguyên cũng hiểu Tần Lạc muốn nói gì.
"Đúng vậy. Nhưng có thể dùng từ ngữ khác cho dễ hình dung đó là: Dán nhãn" Tần Lạc cười nói.
Dán nhãn hiệu là việc xảy ra thường xuyên ở Trung Quốc. Có người làm quần áo giống như DIOR sau đó dán nhãn hiệu lên và mang đi tiêu thụ. Có người sản xuất giày vải giả nhãn hiệu Khuông Uy sau đó bán giảm giá hàng loạt. Có người dãn nhãn hiệu đồ điện, điện thoại di động. Nói chung nhiều vô kể.
Nực cười hơn nữa là người cũng có thể dãn nhãn được. Trước đó vài ngày các phương tiện truyền thông đưa tin có người mạo danh con gái đi thi đại học nữa.
Tần Lạc bỏ những thiết bị y tế của Consosse bỏ vào trong bao bì rồi nói: "Bọn họ không được Consosse ủy quyền nhưng lại tự động mua bao bì của Consosse sau đó tiến hành đóng gói thiết bị, làm hàng giả bán cho các phòng khám, bệnh viện".
Lâm Thanh Nguyên cầm trong tay một nắm dụng cụ y tế hỏi: "Cháu lấy những thứ này ở đâu?"
"Nhà xưởng của Vương Hạo" Tần Lạc nói.
"Vương Hạo là ai?" Lâm Thanh Nguyên chưa bao giờ tiếp xúc với Vương Hạo, đương nhiên ông không biết hắn.
"Một người kinh doanh thiết bị y tế".
"Những chuyện như vậy khắp nơi đều có. Ông nhìn mãi cũng thành quen. Người này và viện trưởng bệnh viện Trung y có quan hệ gì với nhau?"
Tần Lạc cười bổ sung: "Đương nhiên, anh ta còn là bạn của Mã Hữu Tài hay nói cách khác là bạn làm ăn".
"Anh ta có quan hệ với Mã Hữu Tài?" Lâm Thanh Nguyên kinh ngạc.
"Đúng vậy. Cháu đã nhìn thấy họ rất thân thiết đi ra từ một nhà hàng" Tần Lạc cười gật đầu. "Nếu cháu không đoán sai, quyền mua sắm thiết bị y tế ở bệnh viện Trung y nằm trong tay Mã Hữu Tài, đúng không?"
Lâm Thanh Nguyên gật đầu nói: "Đúng vậy. Các chủ nhiệm khoa căn cứ vào sự lựa chon thiêt bị của các bác sĩ sẽ lập danh sách cần mua sau đó các chủ nhiệm khoa mới trình Mã Hữu Tài ký duyệt",
Tần Lạc gật đầu sự sống còn của các nhà máy thiết bị y tế nằm ở trong tay các thầy thuốc cùng các chủ nhiệm khoa. Sự lựa chọn của các thầy thuốc và một số ít người có trách nhiệm chính là nguyên nhân tiền khấu trừ mua thiết bị cao như vậy.
"Cháu cảm thấy loại thiết bị của Consosse bệnh viện Trung y sử dụng chính là loại này" Tần Lạc thẳng ra.
"Cái gì? Bọn họ dám làm vậy ư?"
"Lợi nhuận cao như vậy bọn họ không dám ư?" Tần Lạc hỏi ngược lại.
"Như vậy… sự kiện những đứa trẻ sơ sinh lây bệnh?" Sắc mặt Lâm Thanh Nguyên biến đổi, giọng nói run rẩy.
"Đúng vậy. Sức đề kháng của trẻ sơ sinh vô cùng yếu. Nếu như bọn họ dùng cho trẻ sơ sinh những dụng cụ chữa bệnh này, chuyện lây bệnh là đương nhiên. Những thiết bị này không đạt tiêu chuẩn về vệ sinh cũng như trừ độc. Hơn nữa bọn họ chỉ nhập một ít rác y tế sau đó tiến hành gia công lại".
Thịch!
Lâm Thanh Nguyên trừng mắt tức giận. Bàn tay cầm sợi dịch truyền nắm chặt kêu rắc rắc, quát to: "Như vậy còn có y đức không? Còn có nhân tính không? Mạng sống con người là quan trọng. Bọn chúng dựa vào cái gì làm như vậy? Dựa vào cái gì? Bọn chúng thiếu chút nữa đã phá hủy bệnh viện Trung y".
Trong lòng Tần Lạc cũng tràn ngạp cay đắng. Một người chỉ vì tính tham lam của mình thiếu chút nữa đã phá hủy bệnh viện Trung y lại được bổ nhiệm làm viện trưởng. Thật sự là cực kỳ mỉa mai.
"Ông muốn tố cáo bọn chúng" Lâm Thanh Nguyên căm phẫn nói. "Ông không để bọn chúng làm việc hại người như thế".
Tần Lạc vội ngăn cản cơn giận dữ của Lâm Thanh Nguyên: "Bây giờ mà đi tố cáo chẳng khác gì rút dây động rừng. Đợi đến khi cấp trên quyết định điều tra xử lý thì Vương Hạo đã xóa hết mọi dấu vết. Điều tra kiểu gì cũng không được".
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc bọn chúng làm hại người bệnh như vậy? Ai biết được liệu cái sự kiện lây lan kinh khủng đó có xảy ra lần thứ hai không?" Lâm Thanh Nguyên tức giận nói.
"Hiển nhiên sẽ không" Tần Lạc nói: "Nhưng trước tiên chúng ta phải nắm được chuyện hợp tác làm ăn của Mã Hữu Tài và Vương Hạo như thế nào. Nếu chúng ta tìm được chứng cớ hợp tác của chúng, chúng ta có thể làm cho Mã Hữu Tài bị truy tố trước pháp luật. Bây giờ hắn đang làm viện trưởng, hắn chỉ cần thay đổi nhà cung cấp thiết bị y tế là ổn".
"Tần Lạc, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lâm Thanh Nguyên hiểu ý của Tần Lạc, ông đành phải quay sang hỏi ý kiến hắn.
"Chúng ta phải hoàn thành đồng thời hai việc. Thứ nhất chụp ảnh được nhà xưởng của Vương Hạo. Thứ hai tìm được chứng cứ hợp tác của Vương Hạo và Mã Hữu Tài. Thế nhưng việc thứ hai quan trọng hơn phải hoàn thành trước việc thứ nhất. Chuyện tìm kiếm chứng cớ cứ giao cho cháu".
"Ôi, vậy ông nhờ cháu" Vẻ mặt Lâm Thanh Nguyên nặng trĩu. "Ông đã sống ngần này tuổi nhưng có vài việc ông càng ngày càng không hiểu gì".
"Kẻ các cuối cùng phải nhận ác báo. Vấn đề chỉ là kết thúc vào canh giờ nào thôi" Tần Lạc an ủi Lâm Thanh Nguyên.
Tần Lạc vốn tưởng rằng hắn tìm được chứng cứ phạm tội của Mã Hữu Tài là có thể làm cho tâm tình của Lâm Thanh Nguyên tốt lên. Dù sao nắm chắc được việc này là có thể kéo đổ Mã Hữu Tài khỏi cái ghế viện trưởng cấp trên đã ban cho hắn.
Nhưng trên thực tế tâm tình của Lâm Thanh Nguyên không tốt hơn được chút nào. Ngược lại ông bắt đầu lo lắng những thiết bị y tế rác rưởi của chúng sẽ còn gây họa cho bao nhiêu bệnh nhân nữa. Thậm chí bữa cơm trưa ông cũng ăn qua quýt, chỉ nửa bát cơm không rồi lên lầu nghỉ.
"Thật sự là một ông già bảo thủ" Tần Lạc thầm nghĩ khi nhìn Lâm Thanh Nguyên đi lên lầu.
Thế nhưng điều này càng làm cho Tần Lạc khâm phục phẩm cách của ông.
Những người như thế mới xứng đại diện cho tinh thần của quốc gia.
Không phải là những quan tham, vi phạm pháp luật bụng phệ, cũng không phải những thương gia coi tiền như mạng sống của mình, cũng không phải những kẻ vì kiếm tiền mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, những người bán đậu phụ vô lương tâm dùng loại dầu đen như nước cống ngầm.
Mặc dù đồng ý với Lâm Thanh Nguyên về việc mau chóng vạch trần sự việc này nhưng Tần Lạc không ngờ đã gặp phải một việc nan giải.
Hắn có thể tìm thấy chứng cứ hợp tác của Vương Hạo và Mã Hữu Tài ở đâu? Có lẽ dựa vào thu nhập cá nhân.
Nhưng hắn chỉ là một dân đen ngay cả, ngay cả việc sử dụng máy tính cũng không biết. Hắn sẽ đi đâu để tìm hiểu về thu nhập cá nhân của người khác?
Tần Lạc thầm nghĩ chỉ còn cách nhờ người giúp đỡ.
Tìm ai nhỉ?
Gia đình Văn Nhân cũng là một lựa chọn tốt. Nói thật nếu Tần Lạc mở lời. dựa vào địa vị của một gia đình quyền thế giải quyết vấn đề đó dễ như trở bàn tay.
Thế minh mình dùng danh nghĩa nào đi cầu người ta giúp đỡ chứ?
Vừa mới tới thối hôn cháu gái nhà người ta bây giờ lại chạy tới nhờ giúp đỡ. Tần Lạc không có dũng khí làm chuyện này.
"Có rồi. Vương Cửu Cửu" Tần Lạc thầm nghĩ. Gia đình Vương Cửu Cửu rất có thế lực. Nếu như nàng nguyện ý giúp đỡ hắn, nhất định sẽ dễ dàng giải quyết việc đó.
Nghĩ được làm được, Tần Lạc lập tức gọi điện thoại cho Vương Cửu Cửu.
"Có phải thầy Tần không?" Vương Cửu Cửu nghi ngờ hỏi.
"Ừ, tôi đây"" Tần Lạc trả lời. Sau khi gọi cho Vương Cửu Cửu Tần Lạc mới nhận ra là không biết phải bắt đầu như thế nào. Dù sao nàng chỉ là một sinh viên, nhờ nàng chuyện đó hình như không thích hợp lắm.
"Thầy Tần, có việc gì vậy?" Giọng nói vui mừng của Vương Cửu Cửu vang lên. Âm thanh khá to.
"À. Em có rảnh không?"
"Có!".
"Buổi chiều chúng ta gặp nhau được không?"
"Được ạ. Thế gặp nhau ở đâu?" Vương Cửu Cửu che miệng cười.
"Vậy em chọn đi" Tần Lạc nói.
"Vậy ở Starbucks đường Yến Phủ nhé" Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc sửng sốt hắn vốn tưởng Vương Cửu Cửu sẽ nói gặp hắn ở chỗ nào đó trong trường, không ngờ nàng lại hẹn hắn ở bên ngoài.
Nhưng hắn đã nói để Vương Cửu Cửu quyết định nên giờ không thể nào phản đối được. Hắn đành nói: "Cứ như vậy đi. Chúng ta sẽ gặp nhau lúc ba giờ chiều".
Vừa ngắt điện thoại, Vương Cửu Cửu vất điện thoại trên ghế salong, vui mừng hét như điên.
"Hả-- ".
Trương Nghi Y ngồi ở bên cạnh đang đắp dưa chuột dưỡng da trên mặt nghe tiếng hét chói tai của con gái run bắn cả người. Một miếng dưa chuột long ra rơi vào trong cổ áo ngủ mở rộng.
Trương Nghi Y luống cuống luồn tay vào lấy miếng dưa chuột bị kẹt ở giữa hai toà núi đôi của mình, sau rồi ba tức giận mắng: "Con bé chết tiệt kia. Không có ai khiếm nha như con".
"Trương Nghi Y. Anh ấy hẹn con" Vương Cửu Cửu ôm mặt cười nghiêng ngả.
"Vương Cửu Cửu, mẹ cảnh cáo con lần cuối cùng. Con còn dám gọi mẹ là Trương Nghi Y mẹ sẽ không coi con là con gái nữa. Ai hẹn con?" Nguồn: http://truyenhyy.com
"Thầy Tần. Vừa gọi điện cho con. Hẹn chiều nay gặp con ở Starbucks" Vương Cửu Cửu vui vẻ nói.
"Nhanh như vậy ư? Không có chút kịch tính gì cả" Trương Nghi Y nói.
"Mẹ thì biết gì? Chúng con chính là có tình cảm với nhau. Mẹ chả biết gì hết".
"Ai bảo mẹ không biết? Ai bảo mẹ không hiểu? Trương Nghi Y cầm một cái đệm gối trên ghế salong đánh vào đầu Vương Cửu Cửu.
"Chính mẹ không biết gì ấy. Phụ nữ ở thời kỳ tiền mãn kinh như mẹ sao có thể hiểu được tình yêu" Vương Cửu Cửu cũng cầm một cái gối đánh trả.
"Mẹ mà không hiểu hiểu à? Mẹ không hiểu thế nào là tình yêu thì sao có thể sinh ra con?"
"Con cũng không biết tại sao. Có khi mẹ không phải mẹ đẻ của con" Vương Cửu Cửu nói.
"Xú nha đầu còn dám mạnh miệng. Xem mẹ đánh chết con giờ. Không được đánh vào mặt mẹ…".
"Vậy tại sao mẹ chộp ngực con?"
"-- "
Sau khi hai mẹ con giống như hai đứa trẻ nô đùa với nhau một lúc, cả hai nằm ở ghế salong thở hổn hển.
"Con gái, con thực sự thích cậu ta hả?" Trương Nghi Y lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên" Vương Cửu Cửu nói.
"Tốt lắm. Mẹ sẽ đi cùng để giúp con đối phó".
"Không cần. Chuyện của con tự con giải quyết".
"Con không thấy có mẹ đi cùng càng dễ thành công sao? Nếu cậu ta dám khiếm nhã với con, me có thể bảo vệ con. Nếu con muốn khiếm nhã với cậu ấy mẹ sẽ đứng ở cửa canh chừng cho con".