Nếu như bạn thấy hứng thú với một việc, như vậy, bạn sẽ cảm giác như thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai tiết học của Tần Lạc thoáng cái đã kết thúc, khi hắn cắp sách rời đi, mọi người mới phát hiện ra thầy Tần muốn đi.
"A, sao lại kết thúc nhanh như vậy? Mình còn tưởng là có một tiết nữa."
"Đúng vậy, tiết "Trung y chẩn đoán học" tiếp theo vào hôm nào?"
"Hình như là thứ tư, là ngày mai đó."
"Ô ô ô, mai mà mình không thấy thầy Tần, mình sẽ nhớ thầy ấy lắm."
***
Vương Cửu Cửu chần chừ một chút rồi vội vàng nhét sách vở của mình vào túi, nhanh chân đuổi theo Tần Lạc, hô:"Thầy Tần."
Tần Lạc quay đầu lại, thấy đó là sinh viên đầu tiên mình quen khi bước vào lớp học thì cười nói:"Tôi nói rồi, mộng đẹp của bạn chắc chắn sẽ thành. Tôi không lừa bạn chứ?"
"Thầy Tần, da mặt thầy dày quá! Em không thấy thầy đẹp trai chỗ nào." Vương Cửu Cửu cười khanh khách, trên mặt lộ ra đôi má lúm đồng tiền quyến rũ mê người.
"Không thể nào?" Tần Lạc rất tiếc nuối nói."Tôi rất đẹp trai đó, nếu không, bạn nhìn kỹ lại lần nữa đi!"
"Không phải." Vương Cửu Cửu lắc đầu:"Chẳng qua thầy rất nam tính. Thầy xem, hiện giờ có mấy nam sinh còn mặc trường bào. Ngoại trừ hiệu trưởng của chúng ta thi thoảng mới mặc, thì thầy là người duy nhất trong đám nam sinh dám mặc như vậy."
"Tôi là nam nhân, không phải nam sinh." Tần Lạc lắc đầu, cười.
"Thầy chính là nam sinh, thầy chẳng lớn hơn bọn em bao nhiêu đâu." Vương Cửu Cửu cố chấp nói:"Đúng rồi, thầy Tần, có chuyện em phải nhắc nhở thầy."
"Cái gì?" Tần Lạc nhìn đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của nàng, hỏi. Không ngờ lại có cô nàng xinh đẹp như vậy đi học Trung y.
Tần Lạc mới đến, dĩ nhiên không biết Vương Cửu Cửu nổi tiếng khắp cả học viện này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenhyy.com
Nghe nói ngày đầu tiên sinh viên tới trình diện, có một sinh viên quen biết bộ trưởng mượn cớ đền gần nàng, lúc giúp nàng kéo hành lý định nhân cơ hội sờ soạng nàng, không ngờ bị nàng thực hiện một chiêu ném qua vai vứt thẳng vào hồ cá.
Lúc ấy tất cả những người xung quanh đứng như hóa đá, bọn họ không ngờ một cô gái xinh đẹp đáng yêu lại dũng mãnh khủng bố như thế. Càng không ngờ là nàng trông yếu đuối như vậy mà lại có sức khỏe kinh người.
Chính nhờ chuyện này, danh tiếng của nàng trong trường vang dội khắp nơi. Vì nàng người cao chân dài, mặt mũi khí chất lại hơi giống nữ diễn viên Toàn Trí Hiền trong bộ phim Hàn Quốc "Cô nàng ngổ ngáo" từng là cơn sốt mấy năm về trước, cho nên mọi người đặt luôn cho nàng danh hiệu "cô nàng ngổ ngáo."
Bình thường ở trong phòng học không một ai dám ngồi cùng chỗ với nàng, Tần Lạc mới tới nên không biết sống chết, tự mình đi tới ngồi, khiến cho nàng thấy hiếu kỳ.
Cũng chính vì "ác" danh của nàng quá nổi, cho nên mới rồi trong phòng hoc khi mọi người nghi ngờ thân phận của Tần Lạc, nàng đứng dậy quát một tiếng mà cả lớp không ai dám đứng lên phản bác.
"Bối cảnh gia đình của Mã Hằng không đơn giản, hôm nay thầy khiến gã không xuống nước được, gã nhất định sẽ trả thù thầy." Vương Cửu Cửu lo lắng nói.
"Mã Hằng?"
"Chính là gã sinh viên bị thầy đuổi ra." Vương Cửu Cửu nhắc.
"Ồ, thì ra gã đó tên Mã Hằng à." Tần Lạc gật đầu:"Tôi không đuổi gã ra ngoài, tự bản thân gã không muốn lên lớp của tôi đấy chứ. Khi nhà trường điều tra các bạn có thể làm chứng cho tôi."
"Hi hi, thầy Tần, em có lòng tốt nhắc nhở thầy, thầy phải cẩn thận bị gã trả thù đấy. Gã thường hay lui tới với một vài người ở ngoài trường."
"Người ở ngoài trường? Tôi cũng ở ngoài trường đi vào đấy." Tần Lạc nói, nhưng bụng lại thầm nghĩ, tiểu tử này nếu cứ bỏ đi như thế thì tốt. Còn nếu mà không biết tốt xấu, định trả thù thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
"Hừ, dù sao em cũng nói trước cho thầy rồi, thầy tự bảo trọng đi." Vương Cửu Cửu nói, nàng suy nghĩ một chút, xong ánh mắt bỗng trở nên giảo hoạt, nàng hỏi:"Thầy Tần, số điện thoại di động của thầy là bao nhiêu? Mẹ của em bị mắc một quái bệnh, nếu có vấn đề gì thì em sẽ gọi nhờ thầy chỉ giáo có được không?"
"Quái bệnh? Quái bệnh gì?" Tần Lạc khó hiểu, hỏi.
"A, cái này....mẹ em cứ khi nào đến thời gian đó thì bụng lại rất đau, hơn nữa còn hay nổi giận lung tung. Có chút việc nhỏ cũng có thể nổi trận lôi đình." Vương Cửu Cửu nhanh trí nói. Trong nháy mắt không biết nàng đào đâu ra chứng bệnh này nữa?
Mẹ à, vì hạnh phúc cả đời của con gái mẹ, lão nhân gia người đành phải hy sinh một lần vậy.
"Cái này có gì là quái bệnh? Đây thuộc về hành kinh bế tắc, kỵ các thức ăn sống, lạnh, chua cay, uống nhiều nước đường đỏ....Đây đều là kiến thức cơ bản nhất, bạn học y chắc là phải biết chứ?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
"A, cái này....bệnh của mẹ em không giống những người khác. Dù sao cũng rất kỳ lạ...em cũng không tiện nói rõ với thầy. Thầy biết đấy, bệnh của phụ nữ mà. Hì hì, thầy cho em số điện thoại đi, có chuyện gì em sẽ gọi cho thầy xin chỉ giáo." Vương Cửu Cửu trả lời qua quýt.
Trước tiên lừa lấy số điện thoại của tiểu tử này đã, sau đó sẽ nghĩ cách khác để "cua hắn".
"Tôi không có điện thoại." Tần Lạc lắc đầu nói.
"Không có điện thoại? Thầy Tần, thầy không phải xuất thân từ Thần Nông đấy chứ? Thời đại nào rồi mà còn có người không dùng di động a? Không phải là thầy không muốn cho em biết đấy chứ? Yên tâm đi, em sẽ không nói cho ai đâu."
Tần Lạc cười khổ, lắc đầu:"Tôi thật sự không có điện thoại di động."
Tần Lạc không nói dối, hắn quả thật không có điện thoại di động.
Trước kia lúc ở nhà, bởi vì nguyên nhân thể chất nên gia gia không cho hắn tiếp xúc với loại thiết bị có chứa phóng xạ này.
Hơn nữa, cho dù hắn có điện thoại di động thì cũng sẽ không có ai gọi cho hắn.
Cho nên, Tần Lạc đã lớn như vậy rồi mà vẫn không có lấy nổi một chiếc điện thoại di động của riêng mình.
"Vậy sao, thôi được, em tạm tin thầy." Vương Cửu Cửu gật đầu, nói:"Nếu như mẹ em có vấn đề gì, em sẽ tìm thầy xin chỉ giáo."
"Yên tâm đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ cố." Tần Lạc nói rất nghiêm túc.
"Cứ như vậy đi, bye-bye." Vương Cửu Cửu nhét tai nghe vào tai rồi quay về lớp, vừa đi vừa vẫy tay tạm biệt Tần Lạc.
Cô nữ sinh này, trên người có một loại khí chất tiêu sái, sòng phẳng thường xuất hiện trên người nam nhân.
Loại khí chất này xuất hiện trên người nữ nhân lại trở nên đặc biệt hấp dẫn.
***
Bởi vì Lâm Hoán Khê buổi trưa còn có hai tiết, Tần Lạc cũng ngại quay về một mình, cho nên liền quyết định ngồi lại phòng làm việc một lát.
Tần Lạc chỉ là một giảng viên, dĩ nhiên không có phòng làm việc riêng.
Bàn làm việc của hắn là của người tiền nhiệm hắn để lại, nằm trong một góc cạnh cái cửa sổ. Chỉ cần mặt hắn hơi nghiêng một góc bốn mươi lăm độ là có thể thấy được rừng cây chương thơm mát ở bên ngoài cùng con đường mòn tĩnh mịch rải đầy đá vụn.
Cái phòng làm việc này là của mười mấy thầy cô sử dụng chung, tất cả đều là thầy cô lên lớp giảng bài của học viện Trung y và nhân viên công tác.
Khi Tần Lạc cắp sách tới, trong phòng làm việc chỉ có mấy thầy cô buổi sáng có lớp ngồi ở đấy. Những thầy cô không có lớp căn bản sẽ không tới trường, thay vì lãng phí thời gian như vậy, không bằng tìm lấy một bệnh viện nhỏ mà ngồi xem bệnh.
Huồng hồ đại học y khoa thủ đô cũng có bệnh viện con của mình, cho nên các thầy cô không lo không có chỗ kiếm thêm.
"Tiểu Tần a, ngày đầu tiên đi dạy có thuận lợi không?" Một thầy giáo hơn năm mươi tuổi hỏi.
Lúc trước nhờ chủ nhiệm Quách giới thiệu, Tần Lạc biết y họ Chu, là thầy giáo chủ giảng "Nội kinh tuyển độc". Bởi vì tuổi nghề lớn nên y cũng có chút uy tín, ngoại trừ chủ nhiệm ra, trong phòng làm việc lời của y là có cân nặng nhất.
"Vâng, khá tốt." Tần Lạc nói, hắn đã thấy được vẻ mỉa mai trên mặt thầy Chu.
"Thanh niên bây giờ tính tình đều khá nóng nảy. Nếu như chúng có nói khó nghe cậu cũng nên bỏ qua cho. Hai thầy giáo trước cậu đảm nhiệm "Trung y chẩn đoán học" cũng vì không nén nổi tức giận nên bỏ đi....Cậu không nên chấp nhặt với sinh viên như vậy." Ngoài mặt thì an ủi Tần Lạc, nhưng trong bụng lại cho rằng tài dạy của Tần Lạc kém tắm, chắc chắn sẽ bị những sinh viên kia đả kích.
"Không đâu, tôi cảm thấy bọn họ rất nghe lời." Tần Lạc cười nói, cắp sách giáo khoa đi tới bàn làm việc của mình ngồi xuống.
"Ha ha, thanh niên có nhiệt tình là rất tốt." Thầy Chu cười giả tạo mấy tiếng, sau đó quay sang hỏi một thầy giáo mập mạp đeo kính mắt:"Tiểu Trịnh, cậu vừa nói cái gì? Thầy cô nào yêu đương với sinh viên?"
"Ồ, thầy Chu, anh cũng thấy hứng thú với chuyện này sao? Hà hà, chắc chắn anh không đoán ra là ai." Gã mập mạp nở nụ cười trông rất bỉ ổi. Những thầy giáo này đứng trên bục giảng thì là tấm gương tốt, nhưng ở dưới bục chẳng khác những nam nhân bình thường.
Tán gẫu cũng đả động tới nữ nhân, không có gì đặc biệt cả.
"Trường học nhiều thầy cô như vậy, tôi sao đoán được chứ?" Thầy Chu cau mày nói.
"Hà hà, ai nổi tiếng nhất đây?"
"Lệ Khuynh Thành? Hay là Lâm Hoán Khê?" Thầy chu hỏi. Đây là hai cô giáo xinh đẹp nổi tiếng nhất trong đại học y khoa, một người thì nhiệt tình như lửa, một người thì lãnh diễm như băng, hai người bị đám sinh viên gọi trêu là "Băng hỏa nhị trọng thiên".
"Hà hà, nếu là Lệ Khuynh Thành mọi người có cần phải phản ứng mạnh như vậy không? Không phải mỗi ngày đều có tin cô ấy đổi bạn trai sao?" Gã mập mạp cười đùa.
"Chẳng lẽ là Lâm Hoán Khê?" Giọng nói của thầy Chu có vẻ kinh ngạc. Cũng bởi vì hai nữ nhân này quá nổi tiếng, cho nên tất cả mọi người đều quen tính cách của hai nàng.
Một người có bối cảnh đi du học, nghe nói đối với chuyện kia rất cởi mở. Một tuần đổi một bạn trai, hoàn toàn coi nam nhân thành nam sủng.
Mà Lâm Hoán Khê thì hoàn toàn trái ngược với nàng, là người mà người lạ chớ tới gần. Bất cứ nam nhân nào nói chuyện với nàng ba câu trở nên, chân mày của nàng sẽ cau lại, mặt tỏ vẻ chán ghét. Khi đó, dù có là người mặt dày thế nào cũng không khỏi hoảng hốt bỏ chạy.
Vốn Tần Lạc cũng không để ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng sau khi nghe được tên Lâm Hoán Khê từ trong miệng bọn họ thì không khỏi lắng nghe cẩn thận. Có vẻ chuyện này có liên quan tới Lâm Hoán Khê.
"Đúng vậy, tôi cũng được nghe từ một người bạn ở học viện công nghệ sinh học.Bây giờ, cả học viện công nghệ sinh học đã sôi cả lên vì chuyện này. Nghe nói đám sinh viên mến mộ Lâm Hoán Khê còn treo giải thưởng cao để tìm kẻ dám cua người tình quần chúng của họ, lôi hắn ra đánh cho một trận."
"Thật quá mức mà, cô ta nghĩ gì vậy nhỉ? Tìm loại nam nhân nào chẳng được? Sao cứ phải chạy đi tìm sinh viên?"
"Hà hà, cái này có là gì? Thầy Chu gần đây không lên mạng sao? Có một thầy giáo dạy số học ở trung học cơ sở cùng đại diện của lớp thầy ta dạy hôn nhau trong phòng học. Mà thầy giáo kia còn là người đã có vợ đó."
"Thật là phẩm đức suy đồi mà. Làm tấm gương tốt, sao có thể cùng sinh viên của mình....chuyện kia chứ? Lâm Hoán Khê cũng thật vô liêm sỉ. Tôi cảm thấy ở hội nghị toàn giáo giáo sư, lãnh đạo trường học phải thắt chặt việc giáo dục tố chất của giáo viên. Lương lên cũng bất chính, mà lương xuống đúng có vấn đề." Thầy Chu tỏ vẻ rất đau lòng, lớn tiếng phê bình.
Nghe thầy Chu nói, Tần Lạc trong lòng cũng thấy khó chịu.
Nếu y mắng thầy giáo số học ở trung học cơ sở đã có vợ kia thì Tần Lạc không có ý kiến. Trái lại còn giơ hai tay hai chân hoan nghênh. Ngay cả một cô bé chưa trưởng thành cũng không tha, quả thật là cầm thú trong cầm thú mà.
Nhưng y dựa vào cái gì để mắng Lâm Hoán Khê vô liêm sỉ đây? Lâm Hoán Khê là cô gái chưa kết hôn, mình cũng là trai tân chưa cưới hỏi, hai người lửa gần rơm bốc cháy bùng bùng cũng là chuyện thường thôi mà.
Hơn nữa, đây là do bà tám Trần Hiểu Tuyết kia vì muốn làm xấu thanh danh của Lâm Hoán Khê nên cố ý truyền tin tức ra. Chuyện này có liên quan gì đến Lâm Hoán Khê đâu?
Tần Lạc ngẩng đầu, cười tít mắt nói:"Đấy có là gì? Yêu thương vốn chẳng quan hệ gì tới tuổi tác biên giới giới tính nhân số mà."