Ùng ục Ùng ục...
Cơm trong nồi phát ra âm thanh cực hấp dẫn.
Tần Lạc ân cần chạy tới mở nắp nồi cười nói: "Gạo sư phụ nấu cơm ngon quá".
Quả thật khi mở nắp nồi ra, một mùi thơm của gạo tinh khiết xông thắng vào mũi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái sau đó bất giác nuốt nước miếng ừng ực.
Ngay cả Hoàng Đế là một người cực kỳ khó tính với ẩm thực cũng không thể không công nhận: món cơm này thực sự thơm.
Cuối cùng Hỏa Phu cũng đứng dậy, ông thu nhặt chén, đũa bằng trúc rơi trên mặt đất, đặt vào chậu nước rửa và hỏi: "Đủ chưa, ta muốn ăn cơm".
Tần Lạc quay người nhìn Hoàng Đế, ý tứ rằng: ông xem, đánh ông cũng đánh rồi, cũng bị người ta đánh rồi. Chuyện này nên chấm dứt. Người ta ngồi ông đứng. Người ta ngồi, ông chạy. Kết quả người ta ngồi, ông mỗi lần đánh là một lần bay ra ngoài. Không phải kết quả đã rất rõ ràng rồi sao?
Lần này có phải là tôn trọng không?
Đáng tiếc Hoàng Đế không hiểu ý tứ của Tần Lạc.
Hay nói chính xác ông ta không muốn hiểu ý Tần Lạc.
"Tôi biết ông chính là người tôi muốn tìm". Mái tóc đỏ của Hoàng Đế dựng ngược giống như một cây đuốc đang bùng cháy, ý chí chiến đấu mãnh liệt hiện lên trong ánh mắt. "Bây giờ, chúng ta hãy chính thức đánh một trận".
Nói xong Hoàng Đế đi về phía Hỏa Phu.
Khi tới gần, một quyền mạnh mẽ ầm ầm đánh ra.
Ầm
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên bên tai giống như không gian đang bị xé rách vậy.
Hai hàng mi Hỏa Phu thoáng nhíu lại, sắc mặt đôi chút kinh ngạc.
"Đối thủ rất mạnh".
Sau đó ông chuyển chiếc đũa đang cầm sang tay trái, tay phải nắm quyền đánh tới.
Bịch ~~
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Thân thể Hỏa Phu lắc lư hai cái, còn cả người Hoàng Đế một lần nữa lại bị đánh bay ra ngoài.
Lần này lực độ cực kỳ mạnh, khi đụng vào tường, phá tung bức tường, thành một lỗ thủng rất to. Căn phòng nhỏ lắc lư như muốn đổ sụp.
"Mau ra ngoài" Tần Lạc nói to.
Tần Lạc xung trận, lên ngựa, hắn chạy trước tiên, những người khác cũng chạy theo sau hắn.
Thế nhưng khi mái lợp cỏ của ngôi nhà đá lau đổ sụp xuống, Hỏa Phu vẫn chưa đi ra ngoài.
Tần Lạc căng thẳng, chạy thoát ra cửa. gọi to: "Sư phụ!".
Sau đó hắn nhìn thấy Hỏa Phu hai tay bưng một chiếc nồi sắt bước ra ngoài.
Phần đít của chiếc nồi sắt vẫn đỏ hồng. Đó là vì trước đó chiếc nồi vẫn đang đun trên bếp lò nên chưa thể nguội ngay được.
Hỏa Phu đặt chiếc nồi ở khu đất trống trước cửa sau đó ông nhìn về phía Hoàng Đế, khóe miệng rỉ máu tươi đang đứng dậy.
"Anh rất được" Hỏa Phu khen ngợi.
"…" Hoàng Đế thì muốn thổ máu. Trước kia đều do ông ta dùng thái độ kẻ cả nói chuyện với người khác. Không ngờ có một ngày ông ta cũng phải tiếp nhận hành động tương tự như vậy.
Loại cảm giác này không được tự nhiên cho lắm.
"Tần Lạc đã nói với tôi chuyện của anh" Hỏa Phu nói tiếp. "Anh khát vọng có một thất bại đáng tôn trọng ... toi tình nguvện thử một lần".
"Cám ơn" Hoàng Đế cúi đầu rất thấp trước Hỏa Phu. "Tôi sẽ không lãng phí thời gian của ngài".
Ý của Hoàng Đế là tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó, sẽ không khiến ông cảm thấy đánh nhau với tôi là một khoảng thời gian nhàm chán. Vì nếu là như vậy thì đúng là đang sĩ nhục ông mà cũng sĩ nhục chính tôi.
Hỏa Phu đứng thẳng người, giơ tay làm thế chào mời.
Lúc này mọi người mới phát hiện, ông mặc một chiếc trường bào màu xám, thoạt giống như một chiếc đạo bào. Thế nhưng vi trời quá tối, nên không ai có thể nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc thật sự của nó.
Hoàng Đế di động.
Thân thể ông ta biến mất trong bóng đêm.
Khi ông ta xuất hiện trở lại thì đã đứng sau lưng Hỏa Phu.
Đầu gối hình cánh cung!
Đầu gối mang đầy đủ nội lực hung hăng đánh mạnh vào lưng Hỏa Phu. Hai tay vươn về phía trước giống như để kiềm chế hành động phản kích khi Hỏa Phu phát hiện ra.
Hỏa Phu không phản kích, ngay khi đầu gối của Hoàng Đế sắp đánh vào lưng mình, Hỏa Phu quay người một trăm tám mươi độ, vung tay tát.
Binh!
Gương mặt anh tuấn của Hoàng Đế trúng chiêu, giống như trúng độc, cả gương mặt nhanh chóng sưng đỏ tấy.
Một cái bạt tai nhẹ nhàng làm tan biến tuyệt chiêu có lực sát thương khủng khiếp của Hoàng Đế. Cho dù là tốc độ, góc độ hay nắm bắt thời gian đều rất hoàn mỹ.
Tần Lạc nghĩ: Người có thể làm được điều đó chỉ sợ chỉ có mình ông già này mà thôi.
Hoàng Đế trúng chiêu vào mặt chỉ còn cách quay một vòng lui lại.
Đợt tần công thứ hai bắt đầu.
Lần này Hoàng Đế không lựa chọn một chiêu thức không thể tưởng tượng nữa mà chỉ lao nhanh về phía trước, đánh ra một quyền cực kỳ thận trọng.
Ầm
Bình tĩnh, chất phác.
Thế nhưng lực đạo ẩn chứa trong nắm tay đủ độ cứng để có thể đánh nát tảng đá to.
Bạo Phá Quyền.
Nắm tay đều đặn tiến về phía trước. Thoạt nhìn có vẽ không nhanh nhưng thực chất lại cực kỳ nhanh.
Chỉ cần nắm tay đó chạm vào người, luồng lực đạo mạnh mẽ này sẽ xâm nhập cơ thể.
Sau đó luồng lực đạo này sẽ nổ tung trong cơ thể.
Ngũ phủ lệch vị trí, lục tạng hủy diệt, chết vô cùng thê thảm.
Gần
Rất gần
Lúc này đây ngay cả Tần Lạc cũng cảm thấy căng thẳng thay cho Huyền Cơ Tử.
Nói thật mặc dù Huyền Cơ Tử có đại ân với hắn nhưng cơ hội hai người ở chung cực kỳ nhỏ bé. Phải nói là thời gian bọn họ gặp mặt không quá số ngón tay một bàn tay.
Tần Lạc biết ông rất lợi hại.
Tần Lạc không biết ông lợi hại tới mức nào.
Thế nhưng sau khi Tần Lạc nói chuyện của Hoàng Đế cho Huyền Cơ Tử, ông rất thản nhiên chấp nhận sự vụ này. Hình như đối với ông mà nói, chuyện này chẳng có gì quan trọng.
Thế nhưng chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Binh
Lại một cái tát.
Hỏa Phu lại dùng một cái tát rất dứt khoát, nhanh gọn trả lời cho những người đang lo lắng và nghi ngờ bản thân mình.
Thế nhưng Jesus cuối cùng cũng hiểu nguyên nhàn vì sao Tần Lạc thích tát người khác.
Có sư tất có trò.
Hoàng Đế nổi giận!
Nổi giận!
"A ..."
Hoàng Đế gầm lên một tiếng, một lần nữa vọt tới..
Binh!
Thân thể ông ta lại bị đánh bay ra ngoài!
"A ..."
Binh!
Lại bị đánh bay ra ngoài.
Binh!
Lại bay.
Binh!
Bay
Một vị thần mang bản lĩnh của quỷ nhẹ nhàng khống chết tất thảy.
Một kẻ hung hăng không sợ chết, mồi lần tấn công là mỗi lần bị đánh bay ra ngoài.
Một người đứng gần như yên tại chổ, khi khai chiến đứng ở vị trí nào, bây giờ vẫn đứng ở vị trí đó.
Một người dáng vẻ cực kỳ thê thảm. Những người đứng xem lại nghĩ gương mặt của ông ta giống như thịt heo nướng.
Thế nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục.
Đây không phải là một cuộc chiến mà ngược đãi.
Tần Lạc nhìn cuộc chiến đấu một chốc một lát chưa dừng lại được nhưng nồi cơm lại đang nguội nhanh, hắn nói với Ma Thuật Sư: "Hay chúng ta ăn cơm trước?"
Ma Thuật Sư tức giận trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi ánh mắt đầy quan tâm lại chăm chú nhìn Hoàng Đế, mỗi lần xông lên lại một lần lui lại.
Vương giả Châu Âu, chiến thần trong mắt vô số người, anh hùng bất khả chiến bại...
Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ông già này không chủ động sao?
Có lẽ chính Huyền Cơ Tử cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng là nồi cơm của mình đang nguội rất nhanh. Trước đó ông đều chủ động phòng thủ. Mỗi lần Hoàng Đế tần công, ông đều tát khiến đối phương lui lại.
Lúc này đây ông đã lựa chọn chủ động tấn công
Thân thể di động.
Bóng người biến mất.
Ông xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Đế, vung tay chụp vào ngực Hoàng Đế, nhẹ nhàng. Sau đó Hoàng Đế phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược lại sau.
Bịch
Thân thể Hoàng Đế rơi xuống một mặt một luống hành non. Một lúc lâu mà vẫn không đứng dậy.
Tĩnh lặng!
Yên tĩnh như đã chết.
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Thoạt nhìn rất chậm. Trời dù tối đen. Tần Lạc và những người đứng xem vẫn còn có thể nhận ra quỷ tích di chuyển của Hỏa Phu. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Thế nhưng lại cực kỳ nhanh. Bởi vì ngay khi bọn họ còn chưa kịp chớp mắt. Hỏa Phu đã di chuyển tới trước mặt Hoàng Đế.
Điều càng quỷ dị chính là ...
Hoàng Đế không bỏ trốn, không né tránh, càng không chống lại, giống như ngu ngơ đứng tại chỗ đễ cho đối phương tùv ý chụp vào ngực mình.
Người không biết còn nghĩ hai người đang đóng phim.
Rầm
Vách tường đá của ngôi nhà đổ sụp mái nhà không còn sự chống đỡ cũng đồ xuống.
Bụi đất bay lên, bắn tung tóe khắp sân.
Hỏa Phu đi nhanh tới bưng cái nồi, không chào hỏi người khác, ông đi thẳng ra ngoài cổng.
"Ông già này thực đẹp trai" Tần Lạc thầm nghĩ trong lòng.
Dưới sự giúp đỡ của Ma Thuật Sư, cuối cùng Hoàng Đế cũng đứng dậy được.
Bọn họ bước đi, đứng lại trước mặt Tần Lạc.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Hoàng Đế vô cùng thê thảm nhưng Tần Lạc nhận ra ông ta đang rất vui, niềm vui phát ra từ nội tâm.
"Ông ... có sao không?' Tần Lạc hỏi.
"Cám ơn" Hoàng Đế cười nói: "Tôi nghĩ tôi đã tìm được cái tôi muốn. Cảm giác này rất hay".
Có một vài người bạn thật sự không thể giải thích cho người đó hiểu suy nghĩ của bạn.
Hoàng Đế biết Tần Lạc không hiểu, ông ta cũng không cần phải giải thích cho người khác.
Ông ta chính là Hoàng Đế. Hoàng Đế độc nhất vô nhị.
Hoàng Đế đi tới trước mặt Hỏa Phu đã không hề dùng toàn lực đánh trả. Hỏi: "Sao ông lại làm thế được?"
"Muốn làm thì làm được thôi" Hỏa Phu trả lời rất đơn giản.
Ông đang buồn bực.
Ông đang cầm cái nồi nhưng bát, đũa lại bị vùi trong ngôi nhà đá.
"Cái gì cũng có thì còn có thể làm gì nữa?" Hoàng Đế hỏi.
"Tìm đạo?"
"'Đạo là cái gì?"
"Đạo là sự giàu có nhất thế gian, quyền lực nhất thiên hạ. Đạo có thể địch vạn người. Đạo cùng có thể trường sinh, bất tử. Tới mức tận cùng, đó chính là "đạo" Hỏa Phu nói.
Phịch
Hoàng Đế quỳ xuống trước mặt Hỏa Phu, nói: "Nếu như thuận tiện, xin hãy mang tôi đi theo".
"Được" Hỏa Phu sảng khoái đồng ý.
Ma Thuật Sư kinh hãi.
Hoàng Đế đi tìm đạo, vậy cô ta thì phải làm sao?
Rất nhanh sắc mặt cô ta rất buồn.
Cô ta biết Hoàng Đế đã quyết định chuyện gì tuyệt không có khả năng thay đổi cho dù đó là chuyện hoang đường cở nào đi nữa.
"Cô đang nghĩ gì?" Dường như Hoàng Đế cảm nhận được tâm trạng của Ma Thuật Sư, ông ta quay người hỏi.
"Không nghĩ cái gì hết" Ma Thuật Sư trả lời.
"Tốt lắm" Hoàng Đế nói: "Cô không cần nghĩ gì cả. Tôi đi tới đâu, cô cũng đi tới đó. Đây chính là vận mệnh của cô".
Ma Thuật Sư đổi giận thành vui, kích động trả lời: "Đúng vậy, Hoàng Đế điện hạ".
Bất giác trên gương mặt hiện lên niềm hạnh phúc thiếu nữ.
Tần Lạc đi tới trước mặt Hoàng Đế hỏi: "Ông thực sự tìm được cái mình muốn sao?"
"Đúng vậy" Hoàng Đế gật đầu. "Khi còn sống nhất định phải tìm việc để làm"
Ông ta nhìn Hỏa Phu, kích động nói: "Hơn nữa tôi rất thích cảm giác thất bại này".
"Các vị thật có chí..." Tần Lạc giả vờ nói. Mặc dù hắn không hiểu người thích tự ngược thì có "chí" gì. "Tôi không miễn cưỡng các vị".
Hắn đi tới trước mặt Hỏa Phu nói: "Sư phụ. hãy theo con quay về Yến Kinh nghỉ ngơi một thời gian?"
"Ta muốn đi tới nơi nào thì đi tới nơi đó" Huyền Cơ Tử nói. "Tự do tùy ý mới không mất đi bản tính con người".
Ông nhìn ngôi nhà đá phía sau nói không chút lưu luyến: "Ta đi, có duyên sẽ gặp lại".
"Bây giờ?"
"Bây giờ".
Nói xong ông bưng chiếc nồi sắt đi về hướng cảng thôn.
Hoàng Đế cũng mĩm cười với Tần Lạc sau đó đi nhanh theo Huyền Cơ Tử.
Ma Thuật Sư định đi theo nhưng bị Ly cản lại.
"Cô đã chết" Ly nói: "Cô đã bị lửa thiêu cháy. Tại sao cô vẫn còn sống?"
Rầm
Ma Thuật Su tháo chiếc áo gió màu đen trên người xuống, cầm hai tay đưa cho Ly và nói: "Tặng cho cô. Nó được làm từ vật liệu đặc biệt, chống lửa, chống nước, chống độc. Vào thời khắc nguy cấp còn có thể được dùng để nhảy dù".