Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Chương 31




Nhất Thế cầm giấy kết hôn, ngồi trong xe nghịch nghịch. Thi thoảng cô ngước mắt nhìn Tống An Thần đang lái xe bên cạnh, không khỏi thẹn thùng. Bây giờ bên cạnh là ông xã cô.

“Bây giờ nhìn trộm anh đã là chuyện chính đáng rồi, cứ thoải mái mà nhìn đi.” Tống An Thần không liếc mắt qua, nhìn thẳng về phía trước cười hì hì.

Nhất Thế ngoài mặt thì cười nhưng trong bụng thì bực. Anh liếc đuôi mắt không thôi mà cũng lợi hại nhỉ. Từ giọng điệu của anh là biết lúc nãy Nhất Thế nhìn trộm bao nhiêu lần đều lọt vào mắt anh hết mà còn vờ vịt không thấy, làm cô trợn trắng mắt.

Tống An Thần hé miệng cười: “Đúng rồi, câu vừa rồi có tính không?”

Nhất Thế ngước nhìn anh, khẽ nheo mắt lại: “Tính.”

Đột nhiên Tống An Thần phanh xe, Nhất Thế theo quán tính nhào tới trước, không hiểu gì cả nhìn Tống An Thần, đang yên lành tự dưng phanh xe làm gì? Chỉ thấy Tống An Thần còn chưa hết bàng hoàng nhìn cô, vẻ mặt khó tin.

Nhất Thế phá lên cười, có chút đắc ý. Bình thường đều là anh chọc cô, chọc cô hết đường cãi lại, lần này để cho anh nếm thử cái gì gọi là tám lạng nửa cân. Song cô đánh giá Tống An Thần thấp quá, anh đột nhiên nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, híp mắt cười: “Hóa ra em háo sắc thật nha! Được rồi, anh theo em.”

Lần này đến phiên Nhất Thế kinh hồn, cô định chọc Tống An Thần chơi, hoàn toàn không nghĩ anh làm thật, vội vã xua tay: “Ban nãy em nói đùa mà.”

Tống An Thần làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế à!”

Nhất Thế thở ra, việc này hẳn có thể dừng lại được rồi.

“Nhưng mà ông xã em tưởng thật.” Tống An Thần chợt bật cười, chớp chớp mắt với cô làm cả người Nhất Thế run lên, bị điện giật. Bỗng cô nhớ đến lời Triệu Cát Tường từng nói “Đối tượng ảo tưởng.” Nhất Thế không nhịn được đảo mắt nhìn Tống An Thần một vòng, dáng người không chê vào đâu được, mặt mũi nhìn hết sức đẹp mắt, còn như công năng kia, khụ khụ, cô cho một trăm điểm. Được thôi, rốt cuộc Nhất Thế cũng thừa nhận, sau này cô “hưởng phúc” không hết.

Về đến nhà, Tống An Thần liền bế bổng Nhất Thế lên, ôm lên giường, đè xuống.

Nhất Thế hấp tấp muốn đẩy anh ra: “Ban ngày ban mặt, không được?”

Tống An Thần nhướng mày: “Ý em là buổi tối mới được?”

Nhất Thế câm nín, ấp úng: “Em trai Tống, thật ra…”

“Gọi ông xã.” Tống An Thần áp xuống hôn cô, nhẹ nhàng quấn quít giữa môi và răng, ậm ừ nói: “Ngoan, gọi đi.”

Cả người Nhất Thế như chìm đắm trong nhà ấm, được nắng xuân ấm áp êm dịu gột rửa, bỗng nhiên cô cảm thấy mình không còn lạnh lẽo nữa, không cần phải mặc một lớp áo thật dày. Có lẽ mùa xuân thật sự của cô đã đến?

“Ông xã!!” Nhất Thế nơm nớp lo lắng, thì thào lẩm bẩm cách gọi này.

Tống An Thần sững lại, đột nhiên bất chấp tất cả ôm siết lấy Nhất Thế, khẽ liếm lên vành tai nhạy cảm của cô “Bà xã, tân hôn vui vẻ.” Nói rồi ngậm lấy vành tai cô, bàn tay chậm rãi lần xuống eo cô.

Xúc cảm đến bất chợt, Nhất Thế không cách nào kềm chế run rẩy.

Cảm giác quen thuộc mà lạ lẫm ập đến cuốn lấy cô, Nhất Thế biết… Tống An Thần ra tay, ai dám tranh giành? Cô lại muốn bay lên chín tầng mây, bay lên trời thành thần tiên rồi.

Về lần cá nước sum vầy này, Nhất Thế hình dung bằng một chữ, sướng; Hai chữ, hạnh phúc; Ba chữ, bướm vờn hoa. Bốn chữ chính là sung sướng phát khóc.

***

Ba Nhất Thế gọi điện, hỏi chừng nào bọn họ xin nghỉ, về nhà chụp hình cưới. Nhất Thế thì không có vấn đề, chỉ là trong tay Tống An Thần còn ba ca mổ, hiện giờ đang chuẩn bị, tạm thời không về được.

Có rất nhiều phiên bản chuyện Nhất Thế và Tống An Thần kết hôn được đồn thổi, muốn khóc nhất là bản hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau vô tư, sớm đã yêu mến nhau. Lúc đầu Tống An Thần học đại học giống như tảng đá bình chân như vại, người yêu lại dứt tơ tình chạy theo bác sĩ Ngôn làm Tống An Thần không còn lòng tin với phụ nữ, bước lên con đường làm GAY không có lối về. Có điều, nhờ tinh thần y tá chuyên nghiệp của Diệp Nhất Thế, Tống An Thần lại nảy sinh hi vọng với phụ nữ, không bài xích nữa.

Nhất Thế nghe Triệu Cát Tường bà tám mấy tin đồn, dở khóc dở cười.

“Nhất Thế, cậu thành người nổi tiếng rồi.” Triệu Cát Tường vuốt tóc Nhất Thế, “Dám bắt cóc vương tử lạnh lùng hào quang muôn trượng, thật khiến người ta căm giận.”

Nhất Thế lườm cô, phớt lờ sự bất bình của cô, không ngờ Triệu Cát Tường lại bỏ thêm một câu: “Cậu biết gì chưa? Nghe tin cậu và Tống An Thần sắp kết hôn, La Lạc Thi bị động thai, trực tiếp hôn mê, ha ha, tớ buồn cười chết mất.”

“Người ta ngất xỉu cậu vui cái gì?”

“Ai bảo hồi đó cô ta nghênh ngang làm chi, trước mặt toàn trường cô ta nói chỉ cô ta mới có tư cách theo đuổi Tống An Thần, ai cũng không được giành. Hồi đó nhìn bộ dạng cô ta chắc chắn sẽ làm được, chẳng qua xinh đẹp một chút, học giỏi một chút thôi. Hứ!”

Nhất Thế không ngờ Tống An Thần lại có người theo đuổi vang dội như thế, có điều quả thật là hơi ngông.

“Ha ha, lúc đó Tống An Thần trả lời còn tuyệt hơn nữa.” Triệu Cát Tường bắt chước gương mặt lạnh băng của Tống An Thần: “Tôi không muốn yêu đương, tôi không thích phụ nữ.”

“Phụt.” Nhất Thế phun ra, câu này của anh sẽ khiến phụ nữ suy nghĩ miên man, chẳng trách bị mọi người tưởng là GAY!!

“So…” Triệu Cát Tường nhún vai “Đúng là bi ai hết sức, một cô gái kiêu ngạo không giành được thứ mình muốn, trơ mắt nhìn người ta bị cướp đi, đối với bọn họ mà nói là vết thương trí mạng.”

Nhất Thế bật cười: “Vậy đối với người tự ti như tớ thì là vinh dự phải không?”

Cô chưa từng nghĩ tới có ngày được đứng bên cạnh Tống An Thần, tên của mình được ghi vào trong sổ hộ khẩu nhà anh. Trong ký ức của cô, Tống An Thần vĩnh viễn đứng ở trên mây cao mà cô chỉ có thể ngửa mặt lên nhìn. Thi học sinh giỏi toán tiểu học, anh đứng nhất toàn quốc, lúc đứng trên bục lĩnh thưởng Nhất Thế cảm thấy anh đang bay, càng lúc càng xa cô. Sau khi lớn, anh càng ngày càng nổi bật, cô lại cảm thấy anh bay càng cao, mới nhìn có vẻ như đưa tay ra sờ là chạm đến được nhưng khi thực sự chạm vào, bỗng nhiên phát hiện chẳng qua là như gần như xa mà thôi.

“Nhất Thế, có gì mà cậu tự ti?” Triệu Cát Tường không rõ.

Nhất Thế chỉ gượng cười không đáp. Lúc trước quả thật cô rất tự ti, ba bị đi tù, cô càng không có mặt mũi gặp ai. Lúc ấy cô sợ gặp Tống An Thần nhất. Cô sợ vừa thấy anh, cô sẽ cảm nhận được sự chênh lệch trước giờ chưa từng có, tự ti của một con giun con dế dưới đất nhìn cậu con trời như anh.

Đến giờ cô vẫn chưa dám tin, mình đã là vợ anh rồi.

Lúc này, Tống An Thần đi từ ngoài vào, đưa cho họ lý lịch tóm tắt của bệnh nhân, dặn: “Bệnh nhân giường số 432 mỗi ngày bắt đầu chuyền nước lúc chín giờ, nhớ là trước khi chuyền hỏi bệnh nhân đã ăn chưa. Bình dịch truyền đó có chất kích thích dạ dày.”

Vài y tá trực ca gật đầu. Tống An Thần nở nụ cười mê người, nhất thời tiêu diệt cả phòng trực.

“Ôi, sức hấp dẫn của bác sĩ Tống…” Triệu Cát Tường thổi gió bên tai.

Nhất Thế ngượng ngùng cười. Tống An Thần đưa mắt nhìn Nhất Thế: “Diệp Nhất Thế, bữa trưa gặp ở nhà ăn.”

“Ừ.”

Tống An Thần đi rồi, Triệu Cát Tường bắt chước bộ dạng Tống An Thần, giọng chua lè: “Diệp Nhất Thế, bữa trưa gặp ở nhà ăn. Ọe! Hai người các cậu thật là ghê tởm.” Triệu Cát Tường làm bộ ói mửa, tỏ vẻ dạ dày không thoải mái.

Nhất Thế lườm cô: “Dạo này cậu uống lộn thuốc hả? Sao không tìm Tiểu Trác Tử nhà cậu ấy?”

“Đừng nhắc nữa.” Triệu Cát Tường nổi xung lên, “Bao nhiêu ngày rồi chẳng thấy mặt mũi đâu, cũng không biết làm gì nữa.”

“Anh ta không đi làm?”

“Nói chính xác là không đi thực tập. Xin nghỉ hai tuần, thật tình không biết đi đâu nữa.”

Nhất Thế mím môi “Anh ta không nói với cậu à?”

“Đến điện thoại còn không gọi, nói cái con khỉ!”

“Để tớ hỏi Tống An Thần giúp cậu cho.”

Giờ cơm trưa, nhà ăn khu C của bệnh viện là nơi tụ tập của đại bộ phận bác sĩ y tá. Buổi chiều không có ca trực nên Triệu Cát Tường đã về thẳng nhà ăn cơm. Nhất Thế đến hơi sớm, chọn chỗ ngồi dựa vào cửa sổ ngồi xuống.

Cô vừa mới đặt mông xuống thì, La Lạc Thi vác cái bụng bầu to tướng, hai tay bưng tách sứ đi tới chỗ cô. Nhất Thế giật mình nhìn người phụ nữ này, không rõ cô ta tới làm gì.

La Lạc Thi mỉm cười hỏi: “Tôi ngồi tạm đây một lát được không?”

“Tôi đang chờ người.” Nhất Thế hơi xấu hổ.

“Không mất nhiều thời gian lắm đâu.” La Lạc Thi tự tiện ngồi xuống, “Nghe nói cô sắp kết hôn, chúc mừng.”

“Cám ơn.” Nhất Thế lịch sự đáp lại.

Tâm tình La Lạc Thi đột nhiên sa sút: “Thật khó chịu, phải chúc phúc tình địch.”

“…”

“Tống sư đệ thật sự hiếm thấy, si tình bao nhiêu năm cuối cùng tu thành chính quả.” La Lạc Thi bê tách lên, thình lình sầu não: “Cô biết dạ dày Tống sư đệ không tốt không?”

“…”

“Lúc mới vào năm nhất, thật tình không nhận ra cậu ấy là sinh viên tài năng, hút thuốc uống rượu, đánh bi - a, trốn tiết từ đầu chí cuối, giáo sư điểm danh toàn là người khác điểm dùm.” La Lạc Thi càng buồn rầu hơn, “Nhưng người như thế, lại đứng nhất kỳ thi.”

Nhất Thế bỗng có cảm giác xao động trong lòng.

“Thật ra khi còn học đại học tôi đã đi theo người đàn ông bây giờ. Nhà tôi không giàu nhưng tôi rất tự cao. Rất nhiều người gia đình đều tốt nhưng so sánh tiền bạc, tôi chạy theo một người có tiền. Tôi cho là cuộc đời mình gì cũng có, mãi đến tối hôm ấy tôi quay về trường. Ở một ngách cổng trường tình cờ gặp Tống An Thần ngồi xổm ở góc tường đang nén chịu cơn đau dạ dày. Thần trí cậu ta không còn tỉnh táo nữa. Tôi lại gần xem cậu ấy, bỗng cậu ta gào lên ‘Diệp Nhất Thế, Cô Gái Chết Tiệt Này, Em Chạy Đi Đâu? Anh Không Tìm Được Em.’ Sau đó cậu ta nằm vật xuống ngất xỉu. Lúc đó đột nhiên tôi nhận ra tôi thiếu cái gì, không phải vật chất tiền bạc, mà là một phần cố chấp. Quay về lại chứng kiến có người ngất xỉu trước mặt mình, tôi thẫn thờ mất một lúc, lần mò tìm điện thoại của cậu ta, có lẽ là hoảng hốt, tôi thấy trong hộp tin đa phương tiện trống trơn của cậu ta chỉ có hai tấm hình. Đều là ảnh cậu ta chụp cùng một cô gái. Tấm thứ nhất ghi chú: anh yêu em, Nhất Thế. Tấm thứ hai là em là Nhất Thế của anh.”

Nhất Thế mím chặt môi, không biết nên nói gì, đành hỏi: “Vì sao cô nói chuyện đó với tôi?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy, một người cố chấp bao nhiêu năm quả thật không dễ.” Cô ưỡn bụng, hai tay cầm tách sứ, hơi nóng từ từ bốc lên trên mặt. “Tận đáy lòng tôi thích người đàn ông đó.” Đáy mắt La Lạc Thi xẹt qua một chút thê lương, thở dài bước đi.

Để lại Nhất Thế ngồi tại chỗ, sững sờ không thôi. Một lát sau, Tống An Thần xuất hiện ở cửa, đi thẳng tới bàn Nhất Thế: “Muốn ăn gì?”

“Anh chọn đi…” Bỗng nhiên Nhất Thế rất muốn biết một việc, cô ngừng một chút lại nói: “Anh có mang điện thoại theo không? Của em để trong phòng trực quên cầm theo rồi. Ba có dặn em giữa trưa gọi điện thoại cho ba.”

Tống An Thần nguýt cô, không tình nguyện đưa điện thoại cho cô, bản thân cầm khay lên đi chọn món.

Tuy không rõ trong điện thoại có còn hai tấm ảnh đó không nhưng Nhất Thế rất muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì. Lần đầu tiên Nhất Thế đụng vào điện thoại của Tống An Thần, cô dè dặt mở hộp tin đa phương tiện ra, có chút nôn nóng mở tin, quả nhiên phát hiện có ảnh được ghi chú thật, bên trong vừa vặn chỉ có hai tấm. Tấm thứ nhất chính là món quà sinh nhật Tống An Thần chọn áo Teenie Weenie màu nước biển tặng cô, cô hớn hở ôm lấy Tống An Thần chụp hình, tên ảnh là hồi ức, ghi chú bên dưới là: anh yêu em, Nhất Thế.

Nhưng khi cô nhìn tới tấm thứ hai thì hoàn toàn ngây ngẩn. Lần đầu tiên cô thấy gương mặt tươi cười thẹn thùng của Tống An Thần. Đó là buổi sáng sớm nắng gắt, cô và anh lên giường lần đầu tiên, Tống An Thần mỉm cười thẹn thùng, quấn chăn, híp mắt chu môi ra, hôn cô còn đang say ngủ. Tên tấm ảnh là cục cưng, ghi chú, em là Nhất Thế của anh.”

Không biết vì sao, trong lòng Nhất Thế có một tảng đá nóng rực không cách nào nguội đi, đè trên ngực cô, vừa nóng vừa nặng nề.

Thì ra, trúc mã của cô, đúng như lần trước về nhà đã nói, từ lúc biết yêu thì đã yêu cô. Vậy mà cô ngu ngốc cho rằng anh đứng ở trên cao, cô với không tới.

“Đang xem gì thế? Chăm chú như vậy?” Tống An Thần bê khay đồ ăn, trên đó đầy đủ món nhìn rất ngon miệng, có điều lúc này sự chú ý của Tống An Thần dừng lại ở Nhất Thế, lấy làm lạ trước nét mặt có vẻ đầy cảm xúc của cô.

Mắt Nhất Thế ngân ngấn nước ngắm Tống An Thần, đôi mắt trong veo như muốn trào nước ra, “Đáng ghét, anh xấu lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.