Bác Sĩ Có Độc

Chương 14: Đại chiến tin nhắn




Lục Gia Xuyên lái xe đưa Chu Sênh Sênh về nhà.

Thật ra anh cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng ngoài trời đang là mùa đông giá rét, cô lại là con gái, vừa đúng lúc anh lái xe, nên cũng tiện đường đưa cô về.

Chu Sênh Sênh biết ơn nói cám tạ anh cả đường về nhà.

“Bác sĩ Lục, người tốt ắt gặp may mắn, tương lai nhất định anh sẽ bình an sống lâu trăm tuổi.”

“…”

“Anh nói xem anh đẹp trai thế này, lại còn tốt bụng nữa, quả thực là khiến người ta động lòng mà. Ba mẹ anh mà biết mình sinh được cậu con trai tuyệt vời thế này, thì chắc là ngủ mơ cũng cười!”

“…”

“Anh đẹp trai tốt bụng hiền lành thế này, sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái vậy? Có muốn tôi giới thiệu cho một cô không? Tôi quen một cô bạn, tầm hai mươi tuổi, còn khá trẻ, ăn to nói lớn, khi thấy chuyện bất bình liền rút dao tương trợ —— “

Đến giờ thì Lục Gia Xuyên gần như rất hối hận rồi, anh thực sự là ăn no rửng mỡ mới đề nghị đưa cô về nhà, con nhỏ nói nhiều này!

Anh liếc cô: “Cô nói cám ơn suốt rồi, cũng biết cách ăn nói đấy chứ, lúc khen tôi còn tiện thể khen luôn mình, kỷ xảo miệng không tệ nhỉ.”

Kỹ xảo…miệng…

Chu Sênh Sênh lại nghĩ nhiều quá rồi.

Mặt cô đỏ rực.

Vì che giấu suy nghĩ đen tối trong lòng, cô ho khan hai tiếng, nói rất thẳng thắn: “Đây không phải vì tôi nghèo quá sao, anh đưa tôi về nhà, tôi tiết kiệm được mấy chục tệ gọi taxi, đương nhiên tôi phải cám ơn anh rồi !”

“Thật sao?” Xem chừng người nghe không tập trung lắm, còn ra vẻ là chẳng tin lời cô nói.

Chu Sênh Sênh nói: “Tôi nghèo thật mà, đến mức bàn chải đánh răng tõe hết lông rồi, cũng không muốn mua cái mới.”

“…”

“Cái này chỉ nói anh biết thôi nhé, đôi tất tôi đang đi dưới chân đây này thủng bốn lỗ rồi , nhưng tôi cũng chẳng muốn mua đôi mới nữa.”

Lục Gia Xuyên không mặn không nhạt nói: “Thật sao? Vậy cô cố lên nhé, thủng thêm được lỗ thứ năm thì có thể dùng nó làm găng tay đấy.”

“…” Chu Sênh Sênh cạn lời, chưa được mấy giây, cô bỗng liền phá lên cười.

Lục Gia Xuyên nói: “Tôi đang nói mỉa cô đấy.”

“Tôi biết chứ!”

“Biết mà còn cười vui vẻ vậy à?”

“Tôi cười là vì anh vẫn còn sức để mỉa mai tôi, chứ không ra vẻ cha chết mẹ chết hay mặt lạnh tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì.” Chu Sênh Sênh tiến lại gần anh hơn, lúc lắc cái đầu, “Như vậy tôi cũng yên tâm rồi.”

Lục Gia Xuyên bỗng chốc không biết nói gì mới đúng.

Cô là vì anh, vì chuyện cô bé giường 25, cho nên mới giả ngây giả dại cả đường để chọc cười anh thế này.

Cả quãng đường sau đó, bọn họ im lặng.

Mãi đến khi Lục Gia Xuyên bỗng nhiên mở miệng: “Sao cô biết chuyện con bé giường 25?”

“Trong lúc vô tình nên mới gặp.” Chu Sênh Sênh không dám nói là vì mình thường xuyên đến nhìn lén anh, “Hôm trước tới bệnh viện thấy anh và con bé cùng sưởi nắng ngoài bãi cỏ, còn tưởng rằng giờ quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân lại thân thiết đến mức yêu nhau luôn rồi, nên thuận miệng hỏi y tá mới biết được.”

Lục Gia Xuyên không nói gì.

Cô dè dặt từng chút từng chút liếc nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Anh đừng quá đau lòng , bác sĩ Lục.”

“Con mắt nào của cô thấy tôi đau lòng hả?”

“Cả hai.” Cô chỉ chỉ vào đôi mắt sáng của mình.

Lục Gia Xuyên ngẩn ra, thực sự anh muốn điên lên rồi!

Động tác giống nhau, lơi nói cũng y hệt, một năm trước anh cũng từng nghe thấy nhìn thấy những hành động này.

Tại sao cả thế giới của anh vẫn cứ xoay quanh Chu Sênh Sênh thế này? !

Anh nghiêm mặt: “Tôi là bác sĩ, nên việc chăm sóc bệnh nhân là rất quan trọng, nếu như mỗi khi bệnh nhân qua đời, tôi đều đau khổ vật vã, vậy còn những bệnh nhân khác thì sao ? Nếu vậy thì quá nhu nhược rồi, bác sĩ nam mà có tính đàn bà như vậy, không bằng về nhà chăm con cho rồi.”

Hiếm có lần anh nói một hơi nhiều chữ như vậy, cái người vừa nói một lèo này lại khiến cô nhớ tới bác sĩ Lục của một năm trước.

Chu Sênh Sênh nói chắc nịch: “Anh không cần nói một đằng làm một nẻo thế đâu, tôi biết trong lòng anh nhất định sẽ rất đau buồn.”

“Tôi không buồn.”

“Anh nói một đằng làm một nẻo thế này chứng tỏ không phải anh buồn mà là vô cùng đau buồn, đau buồn đến mức không dám chấp nhận nó.”

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không buồn!”

“Anh xem, đây là anh đang trốn tránh nỗi buồn. Chỉ có người thực sự đau khổ, mới tránh né chuyện ấy theo bản năng, ra vẻ bản thân mình không hề đau khổ.”

“…” Lục Gia Xuyên dừng xe lại, tức đến nổ phổi, “Lắm lời, cô còn lải nhải nữa là tôi đá cô xuống xe đấy!”

Đồ lải nhải chết tiệt này!

Chu Sênh Sênh nghiêm chỉnh ngồi yên trong ghế của mình không dám nhúc nhích.

Xe lại lăn bánh.

Cô im một lúc lâu, không dám nhắc tới chuyện giường 25 nữa, nên nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lục, tôi không phải là một người chẳng có khí phách gì, thực ra xương tôi rất chắc đấy. Tôi nhịn tính xấu của anh không xuống xe, là vì tôi quả thật rất nghèo, tiền lương tháng đầu còn chưa có, mấy tháng trước thì đều thất nghiệp ở nhà. Nên là bác sĩ Lục à, nếu như anh cảm thấy tôi là một người dễ ức hiếp, thì anh nghĩ sai rồi đấy, nếu như lần sau anh còn hung dữ với tôi thì —— “

Kéttttttttt ——

Xe thắng gấp một cái.

Lục Gia Xuyên dừng xe lại ở nơi ngã tư cô nói, quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói rõ từng chữ: “Cô yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”

Chu Sênh Sênh yên lặng mà cởi dây an toàn, mở cửa xe, đi xuống, rồi quay đầu vẫy tay với anh: “Bác sĩ Lục, chúc anh đi đường thuận buồm xuôi gió.”

Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy lại khiến anh không thể tức giận được nữa.

Xem ra anh quả thật có hơi hung dữ, cô cúi đầu, không nhúc nhích đứng bên ven đường, trông thật tội nghiệp.

Vẻ mặt Lục Gia Xuyên hơi nguôi giận, anh gật đầu nói: “Cô cũng chú ý an toàn đấy.”

Cô tiếp tục ngoan ngoãn nói: “Anh cũng vậy, đi đường phải chú ý an toàn.”

Anh mới gật đầu được một nửa, liền nghe được câu tiếp theo ——

“Nếu thực sự đau lòng muốn chết, thì vùi đầu vào trong chăn, khóc to một trận đến tận nửa đêm. Có một câu nói rất hay, đàn ông khóc cũng không phải tội —— “

Chu Sênh Sênh nói được nửa câu, liền nhìn thấy chiếc xe ô tô đứng trước mắt phóng xe rời đi luôn. Vị bác sĩ xấu tính mặt đen xì chẳng chút do dự liền giẫm chân ga phóng xe đi, chỉ để lại những luồng khói trắng đầy bụi.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, đứng ngay đó mà ngửa đầu bật cười ha ha. Nhưng lại không hề biết qua tấm kính chiếu hậu trong xe, Lục Gia Xuyên tức đến nổ phổi lại đang nhìn cô mà ngỡ ngàng.

Cái dáng vẻ bật cười ha ha vô duyên thế kia, cũng giống y hệt cô nàng ấy như đúc.

***

Lục Gia Xuyên không vùi đầu vào chăn khóc lớn một trận, anh cầm quyển sách, nằm ngả người trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, lật từng trang sách đang cầm trên tay.

Báo cáo y học.

Những ca mổ tâm đắc nhất của loài người.

Nội dung rõ ràng sẽ khiến người ta từ giận sôi người đến bình tĩnh, nhưng anh đọc sách một lúc, trong lòng cũng không bình tĩnh lại.

Thật ra, nói không buồn chút nào thì là giả.

Anh mở laptop, mở một văn bản mới trong một file tên là “Động”, rồi sau đó bắt đầu gõ chữ.

Có lúc anh lưu trong di động, có lúc lại lưu trong laptop, anh không có thói quen tìm một người để tâm sự nên cũng chỉ đành dùng cách cô đơn này để nói ra tất cả nỗi lòng sâu kín của mình. Trong cái động ấy, dường như có một cậu bạn thân của anh, người ấy sẽ không cười nhạo anh là một người đàn ông mà lại nghĩ nhiều, mà sẽ im lặng lắng nghe tiếng lòng của anh.

Thật ra, anh rất nhớ con bé ấy.

Người xấu tính như anh, hóa ra cũng có thể khiến người khác yêu thương đến vậy, anh thật sự không ngờ cô bé ấy sẽ vì thích anh mà đồng ý thực hiện hóa trị một lần nữa.

Cô bé càng ngày càng gầy yếu, lại vẫn nở nụ cười rực rỡ mà nhìn anh, cất giọng thở yếu ớt: “Bác sĩ Lục, nếu có một ngày em khỏi bệnh, em sẽ gả cho anh được không?”

Anh liền nói: “Em vẫn còn trẻ con lắm, nghĩ nhiều như thế làm gì?”

“Vì em sợ ngày hôm nay không nghĩ nhiều thế này, thì ngày mai sẽ không thể nghĩ được nữa .”

Nụ cười trẻ con cùng suy nghĩ người lớn thế này, khiến anh bất giác không biết trả lời cô bé thế nào.

Lục Gia Xuyên gõ lao xao một hồi trên bàn phím, trong căn phòng trống trải chỉ có tiếng vang cô đơn từ chiếc bàn phím. Mãi đến khi có tiếng tinh vang lên một cái, báo hiệu có tin nhắn mới.

Anh cầm chiếc di động đặt bên cạnh lên xem.

“Bác sĩ Lục, anh ngủ sớm đi, trong chăn hơi kín, lúc khóc nhớ thỉnh thoảng lộ đầu ra để hít thở đấy nhé.”

“…”

Cô gái điên này lấy đâu ra số điện thoại di động của anh chứ?

Lục Gia Xuyên đau hết cả đầu, anh đặt chiếc laptop xuống, đứng dậy nhắn tin lại cho cô: “Tôi không nằm khóc trong chăn.”

Rất nhanh, cô nàng điên kia liền nhắn lại : “So với việc nằm khóc trên sofa, tôi cảm thấy nằm trong chăn khóc sẽ tốt hơn đấy. Dù sao mùa đông cũng lạnh, nằm trong chăn cũng ấm hơn.”

“Tôi không khóc!” Anh gõ mạnh từng chữ, hận không thể gõ nát luôn cái màn hình cảm ứng điện thoại kia.

“Nói một đằng làm một nẻo không tốt đâu, bản năng tránh né nỗi đau nói cho chúng ta biết cách đó thật ra cũng không phải cách trốn tránh nỗi đau tốt nhất. Có những lúc đau đớn cần được phát tiết ra, vết thương mới có thể mau chóng hồi phục. Khi vết thương ấy lại chảy máu, thì sát vào đó thêm hai thìa muối là được rồi, anh nói xem có đúng không?”

Lục Gia Xuyên đọc xong tin nhắn mới nhất, thì không nhịn được mà ném mạnh chiếc di động xuống ghế sofa.

Nói lung tung!

Bệnh thần kinh!

Cô nàng điên!

Anh tức đến nổ phổi gập chiếc laptop xuống, cũng không còn tâm trạng buồn bã tang thương nữa. Đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng vẫn cầm chiếc di động trên sofa, nhắn lại một tin.

“Ê gái điên, sao cô có số của tôi?”

“Ha ha ha ha ha anh đoán xem?”

“Tôi không đoán, cô nói thẳng đi.”

“Anh đoán tôi đoán anh đoán hay không đây?”

Mẹ nó con nhỏ này điên thật rồi! Lục Gia Xuyên quả thực tức muốn chết rồi, lộc cộc gõ lại một câu: “Nếu cô thật sự không nói, tôi sẽ chặn số cô luôn.”

“Vậy anh chặn đi, chặn thì cả đời này anh cũng không biết tôi lấy số của anh từ đâu đâu ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Một chuỗi cười ha ha ha ha kia, khiến Lục Gia Xuyên hận không thể đập luôn đầu cô vào cửa.

Mặt anh đen xì quyết định đi tắm rửa, nhưng vừa nhắm mắt lại thì trước mặt lại là cảnh ấy.

Vào một đêm đông nào đó của năm ngoái, cô gái ấy chạy vào một con ngõ vắng người, vừa chạy vừa cười ha ha. Anh chế nhạo cô là kẻ điên, nhưng cô chỉ quay lại nhìn anh với đôi mắt sáng rực, dáng vẻ thực sự không hề giống kẻ điện chút nào.

Cô nói: “Dù sao cũng chẳng ai nhận ra tôi cả.”

Nói hươu nói vượn gì vậy, không phải anh sẽ nhận ra cô sao?

Người dám cho anh leo cây đời này được mấy ai, anh còn từng thề nếu như gặp lại được cô, anh nhất định sẽ nhận ra cô ngay lập tức, sau đó sẽ chỉnh cô đến mức muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong.

Nhưng cô gái ấy đã biến mất mãi mãi .

Tắm xong, Lục Gia Xuyên ngả mình xuống giường, từ từ bình tĩnh lại.

Anh nhắm mắt lại, rồi nghĩ tới tin nhắn của cô nàng điên hôm nay, bỗng chốc liền cảm thấy có chút buồn cười.

Trên thế giới này, thật ra anh cũng không có cơ hội được gặp nhiều gái điên thế đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.