Bác Sĩ Có Độc

Chương 1: Khuôn mặt đầu tiên




Sáu rưỡi chiều luôn là giờ cao điểm trên tàu điện ngầm.

Chu Sênh Sênh vất vả lắm mới vượt qua trăm nghìn cay đắng mà chen chân lên tàu, không ngờ vừa mới bước lên đã trở thành miếng thịt kẹp giữa hai người, đến một chỗ đứng nhỏ nhoi cũng không còn nữa mà nhanh chóng bị đẩy ra ngoài.

Trên tàu điện đông người đáng sợ vô cùng, ngực dán tận vào lưng, khiến người ta nghi ngờ không chừng chỉ một giây thôi vì chen chúc nội y cũng bị xẹp luôn mà chẳng phát hiện ra được.

Trong đám người chen chúc bị đẩy xuống cùng cô còn một tên rất trẻ tuổi, đương khi mọi người đang nhốn nháo thì hắn ta còn lại gần đỡ cô đứng dậy: “Thành phố Bắc dạo này đông vậy đấy, dần dần sẽ quen thôi chị ạ.”

Chen lấn nãy giờ khiến cô hơi choáng váng, phía sau lưng lại có người vừa đỡ, nên cô liền ngẩng đầu rồi vội vàng nói cám ơn.

Tên kia gương mặt rất xấu xí, hắn nhếch miệng cười với cô, rồi thả tay cô ra, nhanh chóng xoay người bỏ đi. Chu Sênh Sênh còn đang bận cảm khái thời đại này rồi, cái suy nghĩ không nên nhìn mặt mà bắt hình dong quan trọng cỡ nào chứ. Mọi người cứ nhìn cậu ta thử xem đi, một người trông bề ngoài thô tục thế kia cũng có thể là Lôi Phong sống đấy.

Cô thở dài một hơi, tiếp tục chờ chuyến tàu điện ngầm tiếp theo, nhưng hai tay vừa đút vào túi áo khoác thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, lục tìm lại lần nữa – – Mất ví cmnr!

Ngay lập tức, cô quay đầu chạy về phía bậc thang bên kia.

Không ổn rồi, thằng cha đó là kẻ trộm!

Gạt đám người trên đường, mở một con đường máu trên cầu thang, Chu Sênh Sênh nhảy vài bước dài, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng thằng cha kia. Giữa biển người đông đúc, đối với cô mà nói là bất lợi nhưng đối với hắn ta cũng vậy, muốn trốn thoát chót lọt cũng không có cửa đâu.

Cô gào lớn: “Bắt kẻ trộm! Thằng cha mặt ngựa mặc áo nâu kia chính là trộm! Mọi người mau bắt trộm!”

Đám người thoáng cái nhốn nháo ầm ĩ hẳn lên, mọi người nhanh chóng mở một con đường cho cô qua dễ dàng.

Cô chỉ vào tên đàn ông đang đi về phía lối ra: “Bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm!”

Không biết bảo vệ và vài người dân xung quanh từ đâu lao ra, chỉ vài bước đã xông tới tóm gọn được hắn ta. Chu Sênh Sênh cũng chạy rất nhanh, phi người tới giơ chân đạp vào mông tên trộm kia một cái.

Hắn ta liền ngã nhào đập mặt xuống đất.

“Được đấy, chị hai à bản lĩnh không tệ đâu!” Cậu bảo vệ béo liền cong môi cười khen cô.

Chu Sênh Sênh định hỏi ngược lại: “Ai là chị hai của cậu?” Nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cô nhìn chằm chằm gã nhỏ người đang nằm trên đất: “Trả ví tiền cho tôi ngay.”

Bảo vệ đang khống chế gã, khi hắn đứng lên thì hai tay cũng bị anh bảo vệ kẹp chặt, vốn không thể động đậy được.

“Tôi nói này chị gái à, sao chị có thể đổ oan cho người tốt chứ?” Hắn tức giận gào lên, “Tôi với chị cùng bị người ta đẩy ra khỏi tàu, thấy chị đứng còn không vững, nên tôi có ý tốt đỡ chị xuống, chị không cảm kích thì thôi còn cắn ngược lại tôi một cái là có ý gì chứ?”

Hắn vừa nói vừa cố gắng giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của bảo vệ.

“Nghiêm túc cho tôi! Không được nhúc nhích!” Anh bảo vệ nhíu mày quát lớn, thấy trong túi quần để lộ ra một góc của chiếc ví, thì tiện tay kéo ví tiền ra.

“Đó là ví của tôi – -” Gã nóng vội liền đưa tay định đoạt lại ví.

Nhưng động tác của anh bảo vệ còn nhanh hơn hắn, một tay vừa giựt lấy ví liền mở ngay ra. Trong ví còn có chứng minh thư, người trong ảnh là một người phụ nữ tầm ba lăm ba sáu tuổi, gương mặt phổ biến, làn da hơi ngăm đen, bên cạnh là ba chữ in rõ to: Tiễn Nhạc Nhạc.

Anh ta liền quay sang nhìn Chu Sênh Sênh, rồi lại nhìn tên trộm kia, ánh mắt anh bảo vệ trầm xuống, rồi đưa chứng minh thư tới trước mặt hắn: “Đây là ví của anh à? Trong ví anh có để chứng minh thư của chị gái này à?”

“Đúng vậy, đúng vậy – – “

“Vì anh thích thầm chị ấy lâu lắm rồi, nên mới trộm chứng minh thư của chị ấy nhét vào ví mình à ?” Cậu bảo vệ béo đứng bên ngoài cũng không buông tha mà chen vào.

“…” Tên trộm nhanh chóng hạ mắt xuống, cúi đầu không dám lên tiếng.

Người trong tấm ảnh chính là Chu Sênh Sênh, chứng minh thư này cũng là của cô. Người phụ nữ gương mặt bình thường, làn da hơi ngăm đen màu đất kia chính là cô.

“Cảm ơn các anh, đây là ví tiền của tôi – -” Cô chỉ chỉ gương mặt bình thường còn có chút quê mùa của mình, cười mà nói cám ơn với bảo vệ, mới nói được một nửa, mắt cô đột nhiên chớp liên tục.

Giống như có ai đó vừa đánh một cái rất mạnh vào sau gáy cô vậy.

Vành tai cô nóng rực.

Da đầu truyền tới một cơn đau nhức.

Mũi rồi đôi mắt, hai gò má… nhiều nơi bỗng có cảm giác rất kỳ lạ.

Cô hơi mở miệng, dường như là đang vô cùng sợ hãi, đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần, cô vội vã quay lại đẩy đám người đang vây xem xung quanh rồi thoát khỏi đám đông.

“Này, chị gái! Chị gái?” Cậu bảo vệ mặt nghệt ra hét lớn với người vừa chạy đi kia, “Chị không định lấy lại ví tiền à?”

Chu Sênh Sênh cũng không dám quay đầu lại, cứ như lửa đang gắn trên mông mà nhanh chóng chạy vào toilet.

Dường như có một chất lỏng nóng hổi chạy dọc từ da đầu từ từ đi xuống, cảm giác này cô đã quá quen thuộc lắm rồi, từng luồng khí nóng lướt qua làn da, lưu lại một cảm giác nhoi nhói khó chịu.

“Này, chị gái, ví tiền của chị!” Sau lưng vẫn còn vang tiếng hét lớn của cậu bảo vệ kia.

Nhưng Chu Sênh Sênh chỉ che mặt, liều lĩnh đâm thẳng vào đám người phía trước mà xông ra, cho đến khi chen chân vào đến toilet, thì cô hoảng sợ nhốt mình trong một gian vệ sinh đang để mở cửa.

Vì đang ở trong ga tàu điện nên cô không biết thời tiết bên ngoài thế nào, nhưng cô dám chắc chắn rằng, trời bên ngoài nhất định là đang mưa.

Vì chỉ khi trời mưa, cô mới có cảm giác nóng rực toàn thân như thế này.

Cái chất lỏng nóng hổi mà vô hình ấy chảy dọc từ gương mặt uốn lượn xuống dưới, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, không nhúc nhích đứng trong buồng vệ sinh bẩn thỉu mà im lặng chờ đợi.

Chừng mười phút đồng hồ trôi qua, cô từ từ, từ từ, đưa tay mở khóa, đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

Phòng bên cạnh có gương, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thẳng tấm gương trước mặt, trong gương là một cô gái xa lạ, khoảng chừng hai ba hai tư tuổi, nước da trắng nõn, mặt mũi thanh tú, đôi môi màu hồng tự nhiên, nổi bật hơn cả là đôi mắt sáng ngời kia.

Cô gái trẻ tuổi giống y hệt cô này đang nhìn cô với ánh mắt mờ mịt.

Chu Sênh Sênh xoa xoa mặt mình.

Lại…lại đổi rồi?

Đổi cũng tốt, chiếc ví ngoài kia cũng không cần sử dụng đến nữa, dù sao chứng minh thư cũng sẽ thay lại được.

Cô cúi đầu đi cực kỳ nhanh ra khỏi toilet, rồi rẽ sang một hướng khác ra khỏi ga tàu điện. Quả nhiên bên ngoài trời đang mưa tẫm tã, cô đội mưa chạy tới trạm xe buýt gần đó, đúng lúc một xe bus tới bến, cô nhanh chóng nhảy lên.

Cô phải về nhà nhanh hơn mới được.

Nếu để muộn tí nữa thì sẽ không nhìn thấy gì mất.

Trạm xe bus cách chỗ cô ở một đoạn không xa, Chu Sênh Sênh vừa xuống xe, liền cúi đầu đội mưa chạy vào trong một con hẻm nhỏ mờ tối. Trong con ngõ nhỏ gồ ghề, cả đoạn đường đều ngập nước, vừa bước mạnh một bước, bọt nước đã văng tung tóe khắp nơi.

Cô bất chấp tất cả, một bước dài lại một bước ngắn đi hết cái ngõ, cuối cùng cũng chạy tới trước một chiếc cửa chống trộm loang lở vết sắt rỉ phía cuối ngõ.

Duỗi tay vào túi áo lần mò, lúc này cô mới nhớ chiếc chìa khóa nhà cô cũng cất trong ví tiền, nên giờ cô chỉ có thể đứng ngoài cửa gõ cửa rầm rầm “Trịnh Tầm! Mở cửa!”

Trong nhà truyền tới tiếng chó sủa, nhưng không có ai đáp lời.

“Trịnh Tầm! Trịnh Tầm Trịnh Tầm Trịnh Tầm!” Cô bắt đầu một tràng dài hét lớn ngay sau đó, rồi đi một vòng từ cửa chính ra đằng sau nhà, cuối cùng dừng lại bên cạnh tấm cửa sổ thủy tinh.

Trông tấm cửa kính thủy tinh loang lổ vết bẩn, tro bụi bám dày đặc, cứ như mấy trăm năm nay không có ai lau qua vậy.

Cô đưa tay gõ chục cái lên tấm cửa kính mà gọi: “Trịnh Tầm!”

Trong nhà truyền ra tiếng đàn ông nhập nhèm vì ngái ngủ: “Cái gì thế, khó khăn lắm tôi mới ngủ được…”

“Mau mở cửa cho tôi!” Cú đập cuối cùng của cô như muốn phá vỡ tấm kính, còn kèm theo cơn giận, “Cậu ngủ cứ như heo ấy, gọi thế nào cũng không tỉnh! Nếu cậu không mở cửa chắc tôi sắp thành người mù luôn đấy !”

Cô nghe thấy tiếng bước chân Trịnh Tầm ra khỏi phòng, liền đội mưa chạy ra cửa chính. Chiếc cửa chống trộm hoen vết sắt rỉ nhanh chóng được kéo ra, một người đàn ông mặc đồ ngủ đang đứng trong nhà, anh đưa mắt đánh giá gương mặt xa lạ trước mặt mà hỏi: “Trời lại mưa à?”

Bất ngờ là trong nhà lại rất gọn gàng sạch sẽ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài xấu xấu bẩn bẩn rách nát bên ngoài của nó. Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ruột gan đều đủ cả [1], cách bài trí nội thất trong nhà cũng rất đơn giản và ấm áp.

[1] Nguyên văn – Ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn 麻雀虽小, 五脏俱全 : ý là nhà tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ.

Chu Sênh Sênh lách người vào nhà, cô cởi chiếc áo ướt đẫm nước vứt vào chậu trong toilet, rồi nhanh chóng đi vào phòng mình.

Sắp sửa cũng tới mùa đông rồi, trong cái thời tiết thế này mà đội mưa, quả thực lạnh đến mức toàn thân phát run, cô chỉ có thể run rẩy chui vào trong chăn. Romeo theo cô từ ngoài cửa chính cũng đáp hai chân lên thành giường, tiến sát lại gần cô nhỏ giọng rầm rì, đôi mắt đen sáng rực nhìn cô.

Trịnh Tầm thong dong cuối cùng cũng đã vào tới cửa, anh ném chiếc khăn đang cầm trên tay cho cô, môi mấp máy, dò xét trên dưới cô một phen: “Trông thì cũng hơi chật vật, nhưng tốt xấu gì gương mặt này của cậu cũng dễ nhìn đấy, không xấu đến mức làm hỏng mắt tôi.”

“Xéo đi đồ con bò!” Hàm răng cô run lên, cầm khăn mặt lau tóc, lạnh chết mất thôi.

Trịnh Tầm xách Romeo thả vào trong lòng cô, anh không nói nhiều cô cũng biết đó là ý muốn sưởi ấm cho cô.

Romeo vô cùng tự giác tìm một tư thế thoải mái nhất, an ổn làm ổ trong lòng Chu Sênh Sênh, rồi nó ngẩng đầu nhìn cô lau tóc xột xoạt.

Chu Sênh Sênh từ từ thả tay xuống, cô cúi đầu nhìn Romeo: “Nó chả biết sợ người lạ gì cả.”

Trịnh Tầm không nói gì.

Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn qua tấm gương bên bàn trang điểm, rồi đột nhiên hỏi một câu: “Đây là gương mặt thứ mấy rồi hả ông?”

Trịnh Tầm mở miệng nhưng vẫn không thể nói được lời nào.

Chu Sênh Sênh nở nụ cười nhạt, xoa xoa khuôn mặt mình: “Cứ đổi qua đổi lại như vậy, tôi cũng sắp quên mất gương mặt thật của mình rồi.”

“Tôi vẫn nhớ đấy. Mũi tẹt mắt một mí da vàng môi mỏng, chẳng khá hơn gương mặt hiện tại của cậu được bao nhiêu đâu – -” Trịnh Tầm còn chưa nói dứt lời, đã bị Chu Sênh Sênh ném ngay chiếc khăn vào mặt, anh đau đến mức hít dài một hơi, “Tôi nói này, cậu đối xử với chủ nhà thân yêu đáng kính của mình như thế đấy à?”

“Vâng, tôi đối xử với tên chủ nhà ngu ngốc của mình như vậy đấy.” Cô ôm Romeo rồi dần nhận ra đôi mắt bắt đầu mờ dần, cuối cùng cũng không nổi giận với Trịnh Tầm nữa mà nói, “Bữa cơm tối nay chỉ có thể để cậu làm thôi, mắt tôi vừa mờ đi rồi.”

Trịnh Tầm cong môi nở một nụ cười vô cùng dịu dàng mà nham hiểm: “Ha ha, sớm biết có ngày hôm nay thì vừa nãy có làm thế không?”

Anh kéo chiếc khăn mặt vắt lên vai mình một cách vô cùng ưu nhã rồi nói: “Tôi cho cậu biết, nếu tối nay cậu không quỳ xuống đất ôm chân tôi nói ba con sai rồi, mà có thể ăn được một miếng cơm trong bát của tôi thì tôi sẽ gọi cậu một tiếng mẹ.”

Chu Sênh Sênh nheo mắt lại, cũng nở một nụ cười đầy ẩn ý đáp lễ: “Mẹ chờ đấy, con trai.”

Nửa tiếng sau, trong phòng khách Chu Sênh Sênh cầm bát cơm rang trứng ăn rất vui sướng mà chẳng thèm đếm xỉa đến người nào đó đang quỳ dưới đất ôm đùi gọi cô là mẹ kia.

Trịnh Tầm ôm đùi cô gào khóc: “Mẹ, mẹ con sai rồi, mẹ để một nửa lại cho con đi, trong nhà không còn gì nữa đâu, đây là quả trứng gà cuối cùng đấy!”

Anh vừa gào thét thảm thiết, vừa nghiến răng nghiến lợi hận không thể giết chết người phụ nữ này. Điều anh không thể ngờ được là dù thị lực của cô có mơ tịt như một người cận 8 diop, thì cũng có thể đạp một cái là đã khiến anh ngã đập mặt xuống sàn.

Có thể lật lọng, cũng có thể đánh nhau, mẹ nó rõ là The Mask [2]mà!

[2] The mark : ‘Mặt nạ’ đây là 1 bộ phim hàn chiếu năm 2015 kể về một cô gái nghèo đóng giả tiểu thư nhà giàu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.