Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 44




Na Na mờ mịt “A” một tiếng: “Định hải thần châm là cái gì?”

Niếp Duy Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, chậm rãi cởi bỏ cúc áo động tác tiêu sái đem áo blue trắng cởi ra.

Na Na cảnh giác lui ra phía sau: “Anh cởi quần áo để làm chi?”

Niếp Duy Bình hừ một tiếng rồi tiến lại gần, con thỏ nhỏ thịt nhiều sờ nắn thật tốt mà đầu óc rõ ràng là không đủ dùng, trong phòng trực ban nho nhỏ còn cố tình tìm chỗ mà trốn, nhưng chỉ mới lui lại hai bước đã đến bên mép giường vừa đúng lúc làm nơi để hắn thực thi giáo dục!

Niếp Duy Bình động tác nhanh chóng rút dây lưng, hai tay cởi áo thun trên người tùy tiện vứt sang một bên, lồng ngực tinh tráng thiếu chút nữa làm con thỏ nhỏ hoa mắt chóng mặt.

Bụng thon gầy cơ bụng cũng không quá khoa trương. Không hổ là người thường xuyên tập luyện bơi lội…… Cái eo thon này nhìn thật dẻo dai nha!

Chỉ tiếc…… Dịch xuống phía dưới cái bộ vị tinh tráng mê người kia lại bị quần dài che mất.

Na Na nuốt nuốt nước miếng, thập phần tiếc nuối thở dài.

Niếp Duy Bình lạnh lùng mở miệng: “Đừng nóng vội, sẽ để em thưởng thức!”

Na Na sợ hãi mà hoàn hồn, thầm mắng chính mình lại ở chỗ này mà háo sắc, cười cười nịnh nọt: “Bác sĩ Niếp giải phẫu vất vả không bằng em đi về trước chuẩn bị đồ ăn cho anh?”

“Không vội!” Niếp Duy Bình nắm lấy bả vai cô, cười lạnh nói: “Trước để cho anh ăn no em đã!”

Na Na kinh sợ trừng lớn mắt: “Anh sẽ không phải muốn ở trong này chứ?”

Vừa mới rồi ở trước mắt bao người bị hắn kéo vào đây, mọi người chẳng phải đều sẽ biết sao?!

Niếp Duy Bình cỡi mũ trên đầu cô xuống, nhe răng cười tiến tới gần: “Không ở nơi này…… Làm sao có thể xóa tan lời đồn?”

Nói xong, Niếp Duy Bình ôm bả vai cô nhẹ đẩy, Na Na đang suy nghĩ về câu nói kia của hắn, không đề phòng mà lảo đảo lui về phía sau, chân cô va vào mép giường ngã thẳng xuống giường……

“A”

Tiếng thét thảm thiết kinh thiên động địa thiếu chút nữa đem Niếp Duy Bình mềm ra.

Sự thật chứng minh…… Mặc dù là con thỏ nhỏ mềm mại ngoan ngoãn cũng không phải dễ dàng bị đẩy ngã như vậy!

Phòng trực ban điều kiện không sai, có bàn có giường có điều hòa, nhưng giường kia là giường tầng kiểu cũ, Na Na sau khi ngã về đằng sau, gáy trực tiếp va vào tường bụp một tiếng vang dội.

Niếp Duy Bình sắc mặt cứng đờ thần sắc kích động tiến về phía trước đem cô kéo lại ôm vào trong ngực.

“Để anh nhìn xem thế nào rồi……”

Na Na ôm đầu, hai mắt đẫm lệ nức nở không chịu buông tay.

Niếp Duy Bình nóng nảy kéo tay cô ra nhẹ nhàng sờ sờ gáy của cô, quả nhiên đập đến sưng u một cục thật to.

“A, đau –”

Na Na khóc thút thít âm thanh ủy khuất kêu lên: “Đừng nhúc nhích, đau……”

Niếp Duy Bình buông tay ra, không thể xoa nếu không sẽ càng lúc càng sưng lớn.

Niếp Duy Bình nghĩ nghĩ để miệng sát vào nhẹ nhàng thổi khí: “Rất đau sao? Có cảm giác buồn nôn choáng váng hay không?”

Na Na ngầm liếc mắt xem thường, tiếp tục ô ô ô không ngừng.

Đau là thật, vừa mới bị đập trước mắt đều trở nên mơ hồ, nhưng mà cũng chỉ có đau thôi, nhưng nếu không giả bộ thực nghiêm trọng với trình độ phát rồ của bác sĩ Niếp một hồi ép buộc khẳng định là chạy không thoát!

Niếp Duy Bình không thấy cô trả lời trong lòng không khỏi càng sốt ruột, đẩy bả vai cô ra muốn nhìn một chút sắc mặt cô như thế nào.

Na Na nước mắt lưng tròng mặt mày nhăn nhó, nghẹn nửa ngày mới làm cho nước mắt chảy ra nữa.

Niếp Duy Bình nhẹ giọng hỏi: “Còn nhớ rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì không?”

Não chấn động sẽ xuất hiện hiện tượng mất ý thức có thời hạn, còn có thể có triệu chứng buồn nôn, choáng váng.

Niếp Duy Bình đây là quan tâm nhiều ắt sẽ loạn nên không nhìn thấy bàn tay Na Na vụng trộm véo đùi.

Na Na liều mạng giả bộ đáng thương cắn môi ô ô lắc đầu.

Hành động quá kém, cư nhiên còn dám lắc đầu……

Niếp Duy Bình hí mắt, thản nhiên nói: “Em vừa đang lột quần áo muốn bá vương ngạnh thượng cung, anh phản kháng quá mạnh nên mới không cẩn thận làm em bị thương.”

“Nói bậy!” Na Na mạnh mẽ ngẩng đầu, nộ khí đằng đằng lên án: “Rõ ràng là anh muốn…… Cứng rắn làm, còn hại em bị đập đầu đau điếng!”

“A” Niếp Duy Bình mỉm cười: “Nhớ ra rồi?”

Na Na vội ngậm mồm giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh lui vào trong góc giường, trong lòng run sợ mà cầu xin tha thứ: “Bác sĩ Niếp em sai rồi…… Nhưng là đầu thật sự đau quá……”

Niếp Duy Bình hừ lạnh một tiếng, rời khỏi giường.

Trong phòng có một số loại thuốc dùng khi khẩn cấp luôn phải ướp lạnh, bệnh viện liền cấp một cái tủ lạnh đặt trong phòng trực ban.

Niếp Duy Bình từ bên trong lấy ra một cái túi chườm, bỏ mấy viên đá lạnh vào rồi áp vào phía sau đầu cho Na Na.

Na Na bị tư thế vây trong lòng của Niếp Duy làm cho không được tự nhiên, hai má dán lên bộ ngực trần của hắn, lồng ngực ấm áp tinh tế truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ làm cho cô thấy thật an tâm.

Sau gáy chỗ bị sưng đã không còn quá đau, cảm giác nóng rát bị đá lạnh thay thế xóa tan nỗi thống khổ. Cách một lớp túi chườm truyền đến cảm giác mát lạnh lại mang theo ôn nhu, cực kỳ giống bác sĩ Niếp lơ đãng toát ra tình ý.

Na Na cắn ngón tay đột nhiên bật cười, híp mắt giống như con mèo nhỏ cọ cọ làm nũng, ngây ngô cười nói: “Bác sĩ Niếp anh thật ra rất tốt……”

Đây là muốn nói cái gì!

Hắn vốn là rất tốt nha!

Niếp Duy Bình bất mãn hừ một tiếng, đổi tay tiếp tục giúp cô chườm đá.

Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trái tim như được rót đầy mật, ngọt ngào đến mức quay cuồng, quyệt miệng ở trước lồng ngực trần trụi mê người của bác sĩ Niếp mà hôn một cái.

Na Na có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể đó căng cứng run rẩy liền đùa dai vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, quả nhiên càng run rẩy kịch liệt hơn nữa!

Niếp Duy Bình toàn thân cứng đờ, ánh mắt đột nhiên u ám, trầm giọng mở miệng: “Còn đau không?”

Na Na toàn bộ tâm tư đều đặt ở thứ mới mẻ vừa phát hiện ra không chút suy nghĩ, cười hì hì trả lời: “Tốt hơn nhiều!”

Niếp Duy Bình thanh âm thập phần trầm thấp, chậm rãi nói: “Vậy là tốt rồi……”

Na Na cảm thấy trên lưng căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng đã bị người đè nặng ngã vào trên giường.

Niếp Duy Bình lần này cẩn thận chú ý che chở cô, sau khi đè nặng lên cô liền như cuồng phong vũ bão mà hôn xuống, ra sức mút lấy đầu lưỡi của cô mà phát ra tiếng chùn chụt.

Chiếc giường đơn không chịu nổi tải trọng mà kêu lên kẽo kẹt cùng với tiếng thở dốc ồ ồ hợp tấu thành một bản nhạc khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Niếp Duy Bình vừa lòng liếm liếm đôi môi bị mình chà đạp đến sưng đỏ, từ cằm hôn xuống cổ, da thịt trắng nõn tản ra hương thơm tự nhiên dụ hoặc hắn kìm lòng không đậu mút vào.

Na Na ưm một tiếng, da thịt bên gáy mẫn cảm bị cắn mút ẩn ẩn đau, lần này cô thật sự cảm thấy choáng váng đầu óc……

Niếp Duy Bình đem người nắn bóp một hồi mới lưu luyến đứng dậy, từ ngăn tủ lấy ra quần áo sạch sẽ mặc vào.

Na Na nằm ở trên giường bình phục một lát, khó hiểu ngồi dậy nhìn hắn: “Tại sao lại không……”

Tuy rằng cảm thấy ở trong phòng trực ban của bệnh viện mà lăn lộn thật sự là chuyện rất kinh thế hãi tục, nhưng đã làm một nửa lại đột nhiên dừng lại làm cho Na Na nhẹ nhàng thở ra nhưng đồng thời không khỏi cảm thấy bất an.

Niếp Duy Bình một bên chỉnh lại dây lưng, một bên liếc mắt nhìn cô một cái: “Em muốn tiếp tục?”

Na Na vôi ngậm miệng.

“Giường quá nhỏ, thời gian nghỉ trưa lại ngắn như vậy dùa anh có vô cùng hưng phấn nhưng em chưa ăn cơm làm sao có thể lực mà làm!” Niếp Duy Bình hừ một tiếng, ngữ khí không tốt mở miệng nói: “Còn không đi ra ngoài? Chờ làm hoàn toàn sao?!”

Na Na không dám tranh cãi, sợ bác sĩ Niếp đột nhiên nổi thú tính vội vàng lăn xuống giường chạy trốn.

Niếp Duy Bình thực hiện được ý đồ cười cười, tâm tình thật tốt…… Đem giường chỉnh càng thêm hỗn độn.

Na Na vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp thở lấy một hơi đã bị vài người bao vây xung quanh, y tá trưởng đi trước làm gương xoa thắt lưng bất mãn chất vấn: “Đồng chí Na Na, em cũng thật là không thành thật nha!”

Na Na thực không hiểu: “Em sao lại không thành thật?”

Lưu Mân vươn tay chỉ chỉ đầu cô: “Kêu lớn tiếng như vậy, cả tầng một mọi người đều nghe thấy được…… Bác sĩ Niếp rõ ràng là khí lớn lực mạnh vì sao em dám gạt chị nói hắn ‘Nhất châm kiến huyết’?”

Na Na bị “Khí lớn lực mạnh” làm cho nghẹn họng nhìn cô ấy trân trối, lắp bắp nói không ra lời.

Lưu Mân thật vất vả mới bát quái ra tin tức nóng hổi như vậy, không nghĩ tới lại là hàng giả, không nói đến có bao nhiêu buồn bực, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: “Về sau không cho nói dối !”

Cô căn bản không có nói dối!

Nhất châm kiến huyết trọng điểm không phải ở châm, mà là ở huyết!

Cô rõ ràng là biểu đạt bác sĩ Niếp nhanh chuẩn sắc bén, tại sao lại là nói sai a?

Khó trách bác sĩ Niếp muốn cho cô biết kiến thức về uy lực của “Định hải thần châm”, còn không tiếc hạ độc thủ để cô kêu ra gọi nhiều người tới giải thích hiểu lầm……

Na Na khóc không ra nước mắt: “Y tá trưởng, chị hiểu lầm a, vừa rồi cái gì cũng không có phát sinh……”

Lưu Mân nhìn một cái xem thường: “Em cái nha đầu này, tại sao lại không chịu nghe lời? Còn dám trợn mắt nói dối!”

Hộ lý nhỏ bên cạnh âm thầm đưa cho cô một tấm gương.

Na Na không rõ cho nên nhận lấy mà soi, trong gương khuôn mặt đầy xuân sắc, tóc tai tán loạn, đôi môi sưng đỏ ướt át, nhìn thế nào cũng giống bộ dạng vừa bị chà đạp qua! Huống chi…… bên gáy còn có ấn ký xanh tím, mới mẻ rõ ràng, đây rõ ràng là kiệt tác sau một trận kịch liệt vừa rồi!

Hóa ra, đây mới làmục đích chân chính của bác sĩ Niếp……

Na Na không còn biết nói gì để chống đỡ, dưới ánh mắt mọi người tràn đầy đồng tình cùng khinh bỉ vội ôm mặt đào tẩu……

Ngắn ngủn thời gian nghỉ trưa, lời đồn đãi lại tiếp tục ồn ào huyên náo truyền đi.

Ở bệnh viện quân khu tổng trước mắt có ba bác sĩ họ Niếp, một người đã từ chức ở nhà tĩnh dưỡng, còn hai người còn lại đều là bác sĩ trẻ ở khoa ngoại tiềm lực vô hạn.

Trước kia mọi người vì muốn phân biệt hai anh em này đều trực tiếp gọi tên hoặc là dùng “Bác sĩ Niếp lớn”,“Bác sĩ Niếp nhỏ”. Nhưng hiện tại, khi nhắc tới Niếp Duy Bình, mọi người đều nói thẳng “ Bác sĩ Niếp khí lớn lực mạnh”, phân biệt đơn giản dễ hiểu thật tiện lợi!

Mà em gái duy nhất của bác sĩ Niếp khí lớn lực mạnh, Niếp Duy An khi nghe được danh hiệu này mà kinh hãi đến mức phun cả nước vào màn hình máy tính.

Đuổi đồng nghiệp đến bát quái đi, Niếp Duy An nghĩ nghĩ một chút rồi vội lấy điện thoại di động ra gọi điện.

“Cựu chủ nhiệm Niếp!” Niếp Duy An cố ý nhấn mạnh ở chữ “Cựu”, nhẹ nhàng cười nói: “Ngài ở nhà tĩnh dưỡng thế nào?”

Niếp Duy An một tay cầm điện thoại, một tay rút ra khăn tay chậm rãi lau màn hình, khó có khi chịu nhẫn nhịn lắng nghe đối phương lải nhải.

“Nếu lão tử ngài gân cốt còn cường tráng như vậy không bằng chia ra một chút thời gian mà quan tâm đến con trai của ngài?” Niếp Duy An ác ý cười rộ lên: “Con trai “khí lớn lực mạnh” của ngài đang hùng bá tổng viện…… Chậc chậc, cũng không làm cho ngài mất mặt nha!”

Niếp Duy Bình đường quan mở rộng thành công hùng phong đại chấn, đang lúc tâm tình sung sướng đùa giỡn con thỏ nhỏ giận dỗi đột nhiên nhận được điện thoại ở nhà, còn chưa kịp mở miệng đã nghe một tràng mắng chửi xối xả.

Niếp Duy Bình đưa mắt nhìn con thỏ nhỏ thở hồng hộc chạy về phòng, vô tình nói: “Được rồi được rồi! Ba, ngài không phải muốn gặp người sao? Lúc nào rảnh rỗi con sẽ đưa cô ấy về nhà!”

“Cái đồ vô liêm sỉ này! Chỉ nói cho có lệ với ta! Ta hỏi qua lão Trương rồi, anh buổi chiều hôm nay căn bản không có việc gì,vậy liền mang theo người trở về mau, bằng không ta đánh chết anh!”

Niếp Duy Bình nhíu mày: “Không có việc gì con tắt máy?”

“Anh dám……” Bên kia dừng một chút, thái độ rốt cục dịu xuống: “Con bé kiêng ăn món gì không? Để ta chuẩn bị đồ ăn trước!”

Niếp Duy Bình có chút tự đắc: “Con tìm cô gái nhỏ tự nhiên lại hiền lành rất dễ nuôi, ngài cũng đừng quá quan tâm!”

Niếp Duy Bình tắt điện thoại vuốt cằm trầm tư.

Ai,cũng đến thời điểm dẫn người về nhà…… Gặp mặt cũng tốt đem ngày định ra thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.