Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 13: Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật




Con thỏ nóng nảy còn cắn người, Na Na tính tình dù cho tốt đến mấy cũng chịu không nổi cái miệng thiếu đạo đức kia của Niếp Duy Bình, một câu cuối cùng quá mức ác độc, trực tiếp châm lên lửa giận mà cô ẩn nhẫn hồi lâu, lông mao lập tức đồng loạt dựng lên, thẹn quá thành giận, giương nanh múa vuốt hướng đến gương mặt đang dào dạt đắc ý của Niếp Duy Bình, thật đáng giận mà!

Loại giường súng bắn đạn (=.=) của khách sạn rất mềm, Na Na trên người lại đang quấn chăn, phi nhanh lên trên người Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình phản ứng rất nhanh, thời điểm Na Na móng vuốt vừa hướng tới liền nhanh chóng nghiêng mặt đi, lại không dự đoán được con thỏ nhỏ suy nghĩ đơn giản, tứ chi một chút cũng không phát triển, lại trực tiếp nhe răng lao qua, kết quả ngẩng cằm vừa lúc đón nhận hai cái răng cửa của Na Na……

“A –”

Niếp Duy Bình thình lình bị đau kích thích nhịn không được kêu thảm thiết, răng nanh lợi hại trực tiếp đập vào xương cốt, đau đến hắn nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.

Na Na cũng rất đau, cơ hồ cả người đều ghé trên người Niếp Duy Bình, vì bất ngờ không kịp đề phòng mà một ngụm cắn vào cái cằm không có mấy thịt để giảm lực, răng cô thật ê buốt.

Niếp Duy Bình túm lấy mái tóc cô kéo ra, giải cứu cái cằm của bản thân, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Cô còn muốn đè nặng tôi bao lâu?”

Na Na thế này mới phát hiện hai người quần áo không chỉnh tề mà đè lên nhau, luống cuống tay chân từ trên người hắn đứng lên, vô ý đầu gối hích thật mạnh vào bụng dưới của Niếp Duy Bình, thiếu chút nữa chặt đứt hậu thế Niếp gia!

Niếp Duy Bình hơi thở cứng lại, chịu đựng đau đớn đem người trên thân mình xốc lên, tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, thấp giọng giận dữ hét: “Cô cònkhông hiểu rõ nặng nhẹ như vậy? Cô ra cửa có mang đầu óc đi không!”

Na Na cảm thấy trong miệng có mùi máu, vừa ghê tởm lại vừa khó chịu, vội vàng bổ nhào vào bên giường nôn ọe vang dội.

Niếp Duy Bình mặt hoàn toàn đen.

Tốt! Con thỏ nhỏ dám cắn hắn, hắn còn chưa có tìm cô tính sổ đâu, cư nhiên lại dám ghét bỏ hắn!

Cái bộ vị kia yếu ớt như vậy, làm thế nào trải qua được tàn phá như thế! Niếp Duy Bình nhuchs nhích một chân, mất tự nhiên xoay thắt lưng, âm trầm cười nói: “Cô tin hay không tin, tôi đều cho cô biết ‘Trên lưng’ chỉ còn lại có hai cái mụn!”

Na Na trực tiếp xem nhẹ uy hiếp khó nghe, cũng bất chấp răng cửa của chính mình, sốt ruột đi lại gần quỳ gối bên người hắn, vươn tay cũng không dám chạm vào hắn, gấp đến độ nước mắt lưng tròng hỏi: “Anh, Anh không sao chứ? Hiện tại cảm giác thế nào……”

Niếp Duy Bình hung tợn giương mắt trừng cô, con thỏ nhỏ ngơ ngác dám mở miệng, răng cửa khẩn trương cắn chặt môi dưới, trên cánh môi hồng nhạt như cánh hoa liền xuất hiện một chút máu đỏ sẫm, giống như tiểu ác ma tùy hứng thị huyết trong tranh châm biếm, có vẻ vô tội lại tà ác, nhưng lại dị thường rất cảm động.

Na Na không tự giác rụt cổ, miệng vết thương trên cằm Niếp Duy Bình có vệt máu làm cho cô chột dạ không thôi, tự biết mình đuối lý liền gục đầu xuống, nhu nhược mở miệng hỏi: “Có băng gạc không? Tôi giúp anh xử lý, cứ để miệng vết thương như vậy dễ nhiễm trùng……”

Niếp Duy Bình rút ra hai tờ giấy ăn ở đầu giường lau đi, lãnh đạm đến cực điểm cự tuyệt: “Không cần, miệng vết thương tiêu độc không tốt, vẫn là để như vậy tốt hơn!”

Niếp Duy Bình đứng dậy xuống giường, đi đến buồng vệ sinh soi gương, trên cằm còn lưu lại dấu răng sâu đậm, trên dấu răng còn có vệt máu không thể tan ngay.

Con thỏ nhỏ không phải đến để khắc hắn đi!

Na Na đứng ở cửa chỉ dám thò đầu vào, thật cẩn thận lấy lòng hỏi: “Tôi giúp anh rửa sạch một chút đi?”

Niếp Duy Bình mắt lạnh nhìn cô, rốt cục không thể không gật đầu.

Na Na vội vàng lộ ra tươi cười nịnh nọt, lập tức từ bên ngoài tiến vào, rửa tay, kiễng chân để sát vào mạt Niếp Duy Bình, dùng khăn tay thấm nước sạch để lại gần chung quanh miệng vết thương lau vết máu khô, lộ ra hai dấu răng hồng hồng, sau đó không khỏi càng thêm chột dạ.

Niếp Duy Bình ngẩng cằm cho cô xử lý vết thương, động tác mềm nhẹ làm cho hắn tức giận tan đi không ít, trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, hai người đứng thật sự gần, ngón tay hơi lạnh của con thỏ nhỏ như có như không lướt qua cằm hắn, giống như trực tiếp trêu chọc đến đáy lòng hắn, làm tâm tư hắn ngứa ngáy…… Ngay cả chung quanh không khí đều như bốc cháy lên, chậm rãi trở nên loãng hơn.

Niếp Duy Bình mạnh tay cầm cổ tay cô, khí lực thật lớn làm Na Na không khỏi nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy, có phải hay không làm đau anh?”

Niếp Duy Bình trong đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng cô tịch rõ ràng xuất hiện hình ảnh của một gương mặt trắng noãn, mềm mềm cực kỳ giống bánh bao, rõ ràng vẫn là gương mặt kia bình thường vuốt ve thật tốt.

Niếp Duy Bình sắc mặt hơi bơi rối, vội bỏ tay cô ra, cố tỏ vẻ lãnh đạm nói: “Được rồi!”

Trong lòng không biết vì sao lại có chút không được tự nhiên, Niếp Duy Bình vội che dấu cảm xúc khác thường này, mất tự nhiên quay đi, sau đó nháy mắt liền nổi giận.

Gương mặt đàn ông góc cạnh rõ ràng, trên chiếc cằm kiên nghị đã xuất hiện hai cái dấu răng thật sâu, nguyên bản là khuôn mặt anh tuấn tuấn lãng lại buồn cười đến cực điểm.

Niếp Duy Bình chậm rãi quay sang, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ẩn chứa u hàn, bình tĩnh lại nguy hiểm mười phần hỏi: “Cô nói xem tôi có cần tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại?”

Na Na giật giật khóe miệng, giận mà không dám nói gì, ai bảo vết thương này là do mình cắn mà ra, xứng đáng bị mắng là chó dại!

“Tôi cảm thấy…… Nhiều nhất cũng chỉ cần tiêm uốn ván thôi!”

Niếp Duy Bình cười lạnh một tiếng, không thể nói ra được một câu trêu tức cô.

Thời điểm hai người tỉnh lại cũng đã khá muộn, lại ép buộc hồi lâu mới rời giường rửa mặt, chờ thu thập xong cũng đã đến giữa trưa.

Niếp Duy Bình cùng Na Na cũng vô tâm tư đi ra ngoài ắn uống, ở khách sạn ăn qua cơm trưa, trở về phòng thu thập hành lý chuẩn bị chạy lấy người, không nghĩ tới trước khi đi lại gặp Trần viện trưởng.

Trần viện trưởng giúp hai người bọn hắn kêu xe, lại tặng bọn họ rất nhiều đặc sản của thị trấn, cười ha ha vỗ vỗ cánh tay Niếp Duy Bình nói: “Địa phương nhỏ cũng không có thứ gì tốt, bác sĩ Niếp Y Sinh đừng ghét bỏ!”

Niếp Duy Bình gật gật đầu: “Cảm ơn!”

Trần viện trưởng quét mắt Na Na đứng ở bên cạnh không rên một tiếng, ánh mắt lại đảo qua vết thương trên cằm Niếp Duy Bình, sau đó ái muội nở nụ cười.

Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, áp chế đáy lòng không kiên nhẫn, lãnh đạm hỏi: “Trần viện trưởng còn có việc sao? Thời gian không còn sớm, chúng tôi cần phải đi!”

Trần viện trưởng hí mắt, ý vị thâm trường cười nói: “Bác sĩ Niếp khó có khi đến một chuyến, tôi là chủ nhà cũng chưa kịp làm tròn trách nhiệm, không kịp mang anh đi thăm thú…… May mà giải phẫu thập phần thành công, bệnh nhân mặc dù có chút di chứng, nhưng là bệnh tình đã ổn định rồi!”

Niếp Duy Bình biết hắn trong lòng lo lắng, cũng hiểu được hắn đến đây không phải đưa tiễn mà là dò xét, thản nhiên mở miệng nói: “Tôi ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng, giải phẫu thực thành công! Trần viện trưởng không cần lo lắng, tôi chỉ chuyên chú cho ca bệnh, chuyện khác với tôi không có quan hệ, tôi sẽ không lắm miệng!”

Trần viện trưởng nhận được cam đoan, rốt cục hoàn toàn thả lỏng, mặt mày hớn hở giúp bọn hắn mở cửa xe: “Tôi đây sẽ không trì hoãn hai người nữa, trên đường nhớ cẩn thận, có thời gian thì tới đây thăm thú!”

Niếp Duy Bình gật đầu cảm tạ, cùng Na Na ngồi ở ghế sau rời đi.

Na Na tuy rằng tâm tư ngây thơ đơn thuần, nhưng cũng không ngu ngốc, nhớ đến ngày hôm qua khi giải phẫu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền đoán ra mục đích Trần viện trưởng đến.

Na Na đối với Trần viện trưởng không có hảo cảm, lại thấy toàn bộ chuyện hắn coi khinh mạng người lại ích kỷ luồn cúi kiếm lợi lộc, liền ghét bỏ cau mày, nhỏ giọng than thở nói: “Người như vậy, cũng không biết là như thế nào lên làm viện trưởng!”

Niếp Duy Bình tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy mắt cũng không buồn nhúc nhích, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Chỉ là người như vậy sẽ có tài năng đặc biệt.”

Trần viện trưởng tham tư lợi, tổn hại lợi ích bệnh nhân, không chỉ có không từ thủ đoạn kiếm chác quyền thế, mà còn vì cạnh tranh tàn khốc mà trổ hết tài năng, một đường đi đến vị trí viện trưởng, cũng chỉ có như vậy mới ổn định trụ lại địa vị ở bệnh viện, một nơi hỗn tạp.

Na Na không hiểu hết, cô luôn nghĩ lòng người đều quá mức tốt đẹp, cũng không nghĩ tới sự phức tạp đen tối trong suy nghĩ, nghe xong Niếp Duy Bình nói một câu như vậy, trong lòng giống như hiểu được, lại giống như không hiểu gì.

Na Na suy nghĩ một lát vẫn không rõ ràng lắm, đơn giản ném ra sau đầu. Xe chạy đều đều, rất nhanh khiến cho cô mơ mơ màng màng liền tựa vào vai Niếp Duy Bình, chép chép miệng mơ màng ngủ.

Niếp Duy Bình mở mắt ra cúi đầu, nhìn gương mặt con thỏ nhỏ không hề đề phòng mà ngủ ngon lành, như thế nào cũng không nhẫn tâm xuống tay đem đầu cô đẩy ra.

Niếp Duy Bình buồn bực không tiếng động thở dài, nhắm mắt lại tùy ý để con thỏ nhỏ điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, sau đó hơn nửa thân mình cô đều dựa vào hắn, thỏa mãn mà vùi đầu ngủ say.

Đến thành phố, Niếp Duy Bình trực tiếp chỉ đường cho lái xe đi đến quân khu tổng viện, sắc trời không tính là quá muộn, thừa dịp trước lúc bệnh viện tan tầm mà bắt tay ghi chép sửa sang lại tốt gửi lên.

Na Na dụi dụi mắt, ngáp một cái rồi tự mình đa tình mà nói: “Cám ơn anh đưa tôi trở về……”

Nói còn chưa xong đã bị người ta đánh gãy , một cô gái trẻ tuổi dáng người cao gầy hai tay nhét túi bước nhanh đi tới, tóc tùy ý buộc ở sau đầu, có vẻ giỏi giang lại khôn khéo.

Ai da, đây không phải chuyên gia xú danh chuyên chiêu lời nói ác độc?”

Niếp Duy Bình lãnh đạm nhìn người tới: “Tay mổ bụng!”

Na Na nhìn người này một cái, lại nhìn người kia một cái, tò mò trừng mắt nhìn hỏi: “Vị này là?”

Nữ tử cười cười đánh giá cô một phen, vươn tay nói: “Tôi là Niếp Duy An, khoa ngoại tiêu hóa!” (nguyên bản là “lòng dạ ngoại” mình cũng chả biết c ý làm bác sĩ khoa gì nữa T.T)

Được rồi, quả nhiên là tay chuyên mổ bụng……

Na Na đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Cô cùng bác sĩ Niếp……”

Niếp Duy An bất đắc dĩ nhún vai: “Thực bất hạnh, vừa đúng lúc là anh em!”

Na Na vội vàng tự giới thiệu: “Bác sĩ Niếp xin chào, tôi tên là Na Na, đang là hộ lý luân phiên, hiện tại đang ở khoa giải phẫu thần kinh……”

“Đủ!“Niếp Duy Bình không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, lãnh đạm đánh gãy lời các cô: “Muốn làm xong cũng không yên, mau nhanh chóng chạy lấy người!”

Niếp Duy An ánh mắt sắc bén nhìn trên cằm hắn có vết thương, nhất thời kinh ngạc, vui sướng khi người gặp họa cười rộ lên: “Ai, anh trai, anh đây là chỉnh dung đi? Khó trách em lại thấy anh hôm nay phá lệ thuận mắt!”

Niếp Duy Bình cười lạnh: “Đúng vậy, nhìn anh với em chỉnh đến không có nửa điểm giống nhau, đương nhiên sẽ thuận mắt rất nhiều!”

Niếp Duy An sớm đã thành thói quen, luận lời nói ác độc cô vĩnh viễn so không lại với anh trai mình, không chút nào để ý cười cười, mắt xem xét hộ lý nhỏ đứng một bên, ánh mắt ái muội nói: “Vài ngày không thấy liền thay đổi khẩu vị? Hai người cũng nên khắc chế một chút, đừng lưu lại dấu vết ở nơi có thể thấy được!”

Niếp Duy Bình lạnh lùng nói: “Em suy nghĩ nhiều, thời điểm cạo râu không cẩn thận bị thương mà thôi!”

Niếp Duy An cười nhạo một tiếng, khinh thường bĩu môi: “anh đừng quên em với anh cùng nghành…… Nếu ngay cả vết thương bị cắn lại do dao cạo đều nhìn không ra, em chẳng phải là cô phụ danh hào ‘Tay mổ bụng’?”

“Anh là không muốn trả lời, chả lẽ lại nói thẳng bị chó điên cắn, vậy cũng quá là ngu ngốc rồi.” Niếp Duy Bình thản nhiên trào phúng nói,“Anh nghĩ rằng em có thể tự mình hiểu lấy, nghe được là anh đang tùy tiện tìm cái cớ, nên tự hiểu rằng anh không nghĩ sẽ trả lời, ai nghĩ tới em vẫn là không biết điều như vậy!”

Na Na ở bên cạnh nghe mà líu lưỡi, không hổ là hai anh em, một người là mổ phanh đầu người ta, một người lại là mổ phanh bụng người ta, mắng người cũng đều như vô hình muốn giết người vậy…… Nhà này, người nào cũng thật đủ máu me a!

“Tốt lắm, không quấy rầy hai người!” Niếp Duy An nhẹ nhàng hừ lạnh, dưới ánh mắt hàn ý mười phần của anh trai mà vẫn trấn định tự nhiên, thong dong cười nói,“Na na, tôi thực thích cô, có thời gian tới tìm tôi nói chuyện a!”

Na Na kinh sợ gật đầu, vừa muốn nói khách sáo vài câu, đã bị Niếp Duy Bình lôi đi.

“Chạy lấy người a!”

Niếp Duy Bình nghe phía sau truyền đến tiếng cười đắc ý, có chút đau đầu,bước chân liền nhanh hơn.

Na Na bị lôi đi thẳng đến tầng trệt khoa ngoại, Niếp Duy Bình tùy tay vứt bỏ cô, một câu cũng không nói mà sắp bước nhanh bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.