Bạc Hà Đen

Chương 42




Ba ngày hai đêm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Milk mang theo ba người Tô Trạch Vũ, Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh liên tục chiến đấu ở thành phố M, vào lúc chạng vạng, kết thúc công tác ở thành phố Y, Du Vụ và Khuất Hàn cùng nhau lên máy bay để tụ hợp với họ.

Vì muốn nâng cao hiệu quả tuyên truyền, tăng độ nổi tiếng cho năm thành viên nhóm, công ty cố ý để lộ lịch trình bay đến thành phố M của họ với truyền thông và người hâm mộ. Bắt đầu từ năm giờ chiều, trên sân bay không chỉ có phóng viên mà còn chật ních fan của Khuất Hàn và Du Vụ, ước chừng có năm, sáu trăm người. Từng nhóm mặc đồng phục, một tay cầm biểu ngữ, áp phích album, bảng hiệu, tay kia giơ máy ảnh kỹ thuật số, điện thoại di động háo hức chờ đợi.

Bảy giờ rưỡi, máy bay chạm đất, Du Vụ và Khuất Hàn bước ra từ đường dành cho khách VIP.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, Du Vụ mặc chiếc áo phông trắng cổ chữ V, khoác một chiếc áo len màu đen bên ngoài, kết hợp với quần skinny jean màu xanh đậm và giày đen, cậu đeo một cặp kính râm màu cà phê. Khuất Hàn mặc nguyên một cây đen, áo sơ mi màu đen và quần jean đen, hai chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi không cài, chiếc cà vạt màu bạc lỏng lẻo đeo dưới cổ áo. Anh không đeo kính đen mà đội một chiếc mũ phớt màu tro. Trang phục của hai người đơn giản nhưng phong cách.

Thấy họ, fan lập tức điên cuồng phát ra tiếng la hét chói tai. Mới bắt đầu tình huống còn tốt, nhưng khi Du Vụ dừng chân cười rạng rỡ ký tên cho một cô gái, cảnh tượng liền vượt ngoài tầm kiểm soát. Có fan muốn được ký tên, có người muốn chụp ảnh chung, có người muốn được bắt tay và ôm, còn có fan muốn tặng quà… Không ai cưỡng lại được cơ hội tiếp xúc thân mật với thần tượng ngoài đời. Tất cả mọi người đua nhau vội vàng chen lấn đi về phía Du Vụ và Khuất Hàn.

Người hâm mộ nhiệt tình như thế, Du Vụ và Khuất Hàn nhìn quen từ lâu nên không trách họ. Theo lý thuyết vốn rất dễ đối phó, nhưng hôm nay tâm trạng của Du Vụ không được yên ổn, hơn nữa công tác an ninh lỏng lẻo, Du Vụ không biết bị bao nhiêu người lôi kéo xô đẩy, cơ thể không thể duy trì thăng bằng, cả người lảo đảo ngã mạnh về phía trước.

Du Vụ ngã xuống thì đầu gối bị toạc da, cậu đau đớn kêu lên một tiếng, không kịp đứng dậy, do fan chen chúc, không rõ là ai không cẩn thận đá vài cái lên đùi và người cậu. Hai tay Du Vụ cũng bị fan giẫm đạp, lập tức sưng tấy lên, mu bàn tay phải bị thương, chảy máu.

Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây, Du Vụ nhăn nhó vì đau, thiếu chút nữa chảy cả nước mắt thì đột nhiên giữa khung cảnh ầm ĩ náo loạn truyền đến tiếng kêu to của Khuất Hàn, ”Du Vụ …”

Cậu giật mình, có chút hoài nghi mình nghe lầm, thanh âm của Khuất Hàn sao có thể hoảng sợ đến vậy?

Du Vụ được nhân viên công tác nâng dậy, trợ lý Tiểu Hứa lo lắng hỏi cậu có sao không. Cậu đau đến nhíu mày nhưng vẫn cố gắng trả lời, vô thức ngẩng đầu tìm bóng dáng Khuất Hàn.

Khi cậu thấy khuôn mặt lạnh lùng của Khuất Hàn ở hàng rào an ninh bên kia thoáng hiện lên sự thương xót, cậu ngây ngẩn cả người.

Người hâm mộ sợ hãi, mọi người không dám tiếp tục xô đẩy, đứng yên tại chỗ bứt rứt và xấu hổ nhìn Du Vụ, một số người còn lau nước mắt.

”Tiểu Vụ, chúng em không cố ý…”

”Tiểu Vụ, cậu có đau lắm không…”

”Xin lỗi, Tiểu Vụ…”



Du Vụ muốn quay lại cười vui vẻ an ủi mọi người, cậu không có vấn đề gì lớn, nhưng các phóng viên đột nhiên xông tới, chụp ảnh khuôn mặt chật vật, bàn tay bị thương và chiếc quần bị rách đầu gối của cậu.

Hình tượng lúc này của cậu thật sự không thích hợp chụp ảnh, Tiểu Hứa và nhân viên sân bay cố gắng ngăn cản ống kính, hộ tống Du Vụ ra khỏi sân bay, ”Mọi người nhường đường, xin nhường đường…”

Tuy nhiên, vì muốn cướp được góc ảnh tốt, những phóng viên này không chịu di chuyển. Một số phóng viên rất vô đạo đức, cố tình chạm vào những chỗ bị thương của Du Vụ, chờ cậu lộ ra vẻ mặt đau đớn, lập tức giơ camera lên chụp ảnh cậu không ngừng.

Rõ ràng cửa sân bay chỉ cách vài bước chân, nhưng Du Vụ bị vây ở trung tâm lại bước đi rất khó khăn.

Du Vụ bị giày vò ức chế đến sắp nổi nóng thì một bàn tay đột ngột giơ lên nhanh chóng giật lấy hai chiếc máy ảnh trước mặt cậu.

Ngay sau đó, một người xuyên qua giữa rừng người đến bên cạnh cậu, vươn tay phải nắm lấy vai cậu, che chở cậu trước ngực, dùng phía sau lưng và hai tay tạo một nơi an toàn nho nhỏ cho cậu. Ánh mắt anh nhìn bốn phía xung quanh, giọng điệu khách sáo lịch sự nhưng thanh âm rất lạnh lùng, ”Xin mọi người nhường đường.”

Các phóng viên cảm giác được sự áp bức phát ra trên người anh, trong chớp mắt, mọi người bị anh làm cho sợ hãi theo bản năng dừng động tác ấn chụp, đôi chân khẽ lùi về phía sau một bước nhỏ.

Du Vụ quay đầu nhìn đường cong kiên nghị trên sườn mặt Khuất Hàn. Lưng cậu dán vào ngực anh, bốn phía có rất nhiều tạp âm nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim anh.

Đã nhiều lần thất vọng, cậu không dám đoán mò lung tung nguyên nhân Khuất Hàn làm vậy. Cậu cho rằng Khuất Hàn muốn bảo vệ cậu chỉ vì tình đồng đội mà thôi. Đừng nói Trạm Tuyền, cho dù là Lê Tử Tịnh hay Tô Trạch Vũ rơi vào tình trạng này, Khuất Hàn cũng sẽ làm thế.

Từ sáng sớm cho đến khi xuống khỏi máy bay, Du Vụ và Khuất Hàn không hề nói chuyện với nhau.

Sau khi lên xe, Tiểu Hứa bảo tài xế lái xe đến bệnh viện. Trên xe có bộ dụng cụ sơ cứu, Tiểu Hứa lấy ra muốn bôi thuốc cho Du Vụ, Khuất Hàn nói, ”Để em làm cho.”

Tiểu Hứa và Du Vụ đều ngạc nhiên nhìn anh, so với chuyện sau khi lên xe Khuất Hàn theo Du Vụ ngồi ở ghế sau thì còn ngỡ ngàng hơn.

Khuất Hàn giả vờ không nhận ra, tiếp nhận hòm thuốc, nhẹ nhàng nói với Du Vụ, ”Đưa tay ra.”

Du Vụ cười nhạt, ”Không cần, để Tiểu Hứa làm đi.”

Tiểu Hứa vẫn mang vẻ mặt hóa đá.

Du Vụ ho nhẹ một tiếng, Tiểu Hứa mới hoàn hồn, khẽ run rẩy đối diện với khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo của Khuất Hàn, vội vàng nói, ”Anh thấy cứ để A Hàn làm đi, cậu ấy có vẻ cẩn thận hơn anh, anh là người thô lỗ, không chừng sẽ làm vết thương của em nứt ra…”

Du Vụ tàn bạo trừng mắt nhìn Tiểu Hứa. Thật ra cậu muốn tự mình bôi thuốc nhưng hai tay cậu thật sự rất đau, không còn cách nào khác, đành để Khuất Hàn giúp cậu.

Động tác của Khuất Hàn tràn đầy nhẹ nhàng và dịu dàng, vừa bôi thuốc anh vừa hỏi, ”Đau không?”

Giọng điệu đó, âm thanh đó, khiến Du Vụ không khỏi nhớ đến lần họ quay câu chuyện bên lề của ”Hành tinh khác”, hai người tập thử nội dung kịch, sau khi Khuất Hàn đánh cậu xong thì hỏi một câu y xì như thế.

Lúc đó, anh cũng giống thế này, dịu dàng kì lạ làm cho người ta sởn gai ốc, nhưng nhịp tim lại đập nhanh hơn.

Du Vụ nhanh chóng quay mặt đi không hề nhìn anh, ”Khá tốt.”

Khuất Hàn kề sát bên cạnh, cả hai có thể nghe được tiếng thở của đối phương. Du Vụ vô tình nhìn lên, mỗi một lỗ chân lông và nốt rồi nho nhỏ trên mặt anh cậu đều có thể thấy rõ ràng.

Khi cậu đang ngơ ngẩn thì cậu nghe được giọng nói thản nhiên của Khuất Hàn, ”Cởi quần ra.”

”A?!” Du Vụ kinh ngạc trừng mắt nhìn Khuất Hai, hai tay vô giác tóm chặt lấy chỗ lưng quần, ”Cậu muốn làm gì?”

Vùng lông mày vẫn luôn nhíu chặt của Khuất Hàn do Du Vụ bị thương cuối cùng cũng giãn ra, miệng anh nhếch lên một đường cong nho nhỏ không phát hiện được, ”Đầu gối của cậu bị thương, cởi quần mới bôi thuốc được… Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”

Du Vụ thề, cậu nghe được chút bông đùa trong câu nói này của Khuất Hàn!

Cậu thẹn quá hóa giận mà nói, ”Cám ơn, không cần, vết thương trên đầu gối không nghiêm trọng, đến bệnh viện bôi thuốc là được.”

Khuất Hàn chưa kịp nói tiếp, Tiểu Hứa đã xen miệng vào, ”Tiểu Vụ, nghe lời A Hàn đi, cởi quần ra đi. Phải ít nhất nửa giờ nữa mới đến bệnh viện gần sân bay nhất… Vết thương ở đầu gối em không nhẹ, xử lý trước thì tốt hơn…”

Du Vụ vẫn không muốn.

”Tiểu Vụ, chẳng lẽ em đang xấu hổ?” Thấy vẻ mặt ngượng nghịu mất tự nhiên của Du Vụ, Tiểu Hứa càng nghĩ càng thấy đúng, ”Ha ha, không phải chứ? Tất cả mọi người đều là đàn ông, có gì phải xấu hổ… Cởi ra đi…”

Du Vụ không chịu nổi khiêu khích, khẽ cắn môi, cởi thì cởi! Ai sợ ai!

Không nhìn mặt Khuất Hàn, Du Vụ cúi đầu mở cúc quần, kéo khóa quần xuống, sau đó hơn nâng mông lên để kéo quần từ eo xuống dưới. Bởi vì đang ngồi, hơn nữa cậu lại bị thương, đi đứng bất tiện, quần lại bó sát người, chật vật hồi lâu không cởi được ra, quần vướng ở bắp đùi, còn khiến cậu thở hổn hển, hai má đỏ bừng.

”Anh đến giúp em…” Tiểu Hứa nói xong, vươn tay ra định giúp cậu cởi quần.

Tuy nhiên động tác của Khuất Hàn nhanh hơn, chờ Du Vụ và Tiểu Hứa có phản ứng thì quần jean của Du Vụ đã được Khuất Hàn vắt trên lưng ghế, hai đùi cậu đặt trên đầu gối Khuất Hàn.

Du Vụ chỉ mặc một chiếc quần lót hình tam giác đã không được tự nhiên rồi, lúc này đôi chân trơn mịn của cậu còn tiếp xúc trực tiếp với Khuất Hàn, khuôn mặt và cơ thể cậu bỗng chốc nóng bừng lên. Cậu xấu hổ vô cùng, muốn rụt chân lại, nhưng Khuất Hàn lại vươn tay nhẹ nhàng cố định chân cậu, nói một câu ”Đừng nhúc nhích” sau đó tay phải bắt đầu đổ nước thuốc lên đầu gối bị thương của cậu.

Nước thuốc chạm vào vết thương mang đến cảm giác đau đớn khôn cùng, Du Vụ khó chịu, nhăn nhó la hét.

”Kiên nhẫn một chút.” Khuất Hàn vừa bôi thuốc vừa thổi thổi lên miệng vết thương.

Chờ anh xử lý xong tất cả vết thương, ngẩng đầu, thấy Du Vụ kì quái nhìn anh. Sau đó anh mới phát hiện ra được tay trái anh đang cầm lấy đôi chân nhỏ của cậu…

Má anh đột nhiên nóng lên, anh nhanh chóng vận động đầu óc tìm lời nói để xoa dịu sự lúng túng.

Tiểu Hứa bất thình lình mở miệng, ”Woa, Tiểu Vụ, chân em trắng thật!”

Khuôn mặt Khuất Hàn lạnh lẽo, anh đang muốn lấy quần giúp Du Vụ mặc vào thì nhớ ra quần cậu quá bó, mặc vào chắc chắn sẽ chạm vào vết thương. Cân nhắc vài giây, anh nhàn nhạt mở miệng, ”Tiểu Hứa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”

”Hả?” Tiểu Hứa không hiểu gì cả.

Du Vụ cũng không rõ anh muốn làm gì.

Khuất Hàn lạnh lùng lặp lại câu nói đó một lần nữa, ”Tiểu Hứa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.”

Tiểu Hứa run rẩy một chút, không dám hỏi nhiều, vội vã giả bộ lanh lợi quay đi, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Khuất Hàn và Du Vụ phản chiếu trên cửa sổ ô tô, tò mò muốn biết Khuất Hàn định làm gì.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Du Vụ, Khuất Hàn nhanh chóng cởi quần jean của anh ra…

Khi Tiểu Hứa thấy bốn cái bóng chân trắng lắc lư trước mắt, đáy lòng cậu điên cuồng hô to, mẹ ơi, nếu phóng viên hay fan thấy hình ảnh mát mẻ này chắc sẽ phát cuồng mất thôi?! Họ cũng sẽ hiểu lầm hai người này đồng tính mất?!

Du Vụ kinh hoàng đến mức không nói được một câu.

Khuất Hàn im lặng giúp Du Vụ mặc vào chiếc quần jean vừa cởi ra của anh, sau đó anh mặc quần của Du Vụ. Kích cỡ của anh và Du Vụ không khác nhau lắm, hôm nay quần jean anh mặc khá rộng rãi thoải mái, anh nghĩ, Du Vụ mặc quần của anh sẽ không khó chịu.

Làm xong những việc này, Khuất Hàn bình tĩnh chợp mắt một lúc, Du Vụ và Tiểu Hứa không hề nhận ra kì thật anh đang che giấu sự thẹn thùng và xấu hổ của mình.

Dọc đường đi Du Vụ nhìn quần jean một lúc rồi nhìn Khuất Hàn một lúc, vẻ mặt cậu rất xoắn xuýt.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Về mặt nào đó đây có tính là gián tiếp tiếp xúc thân mật không?

Lần bị thương ở sân bay này khiến Du Vụ và Khuất Hàn lần nữa leo lên đầu đề của các tờ báo. Người hâm mộ thở phào nhẹ nhõm vì Du Vụ chỉ bị thương nhẹ, đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng, hóa ra quan hệ của cậu và Khuất Hàn không tồi tệ như trong lời đồn, hai người rõ ràng rất đoàn kết và biết bảo vệ đối phương.

Tuy nhiên trên thực tế, mối quan hệ riêng tư giữa Khuất Hàn và Du Vụ còn lạnh nhạt hơn trước.

Một loạt những hành động bất thường của Khuất Hàn khiến Du Vụ cảm nhận được rung động nguy hiểm của trái tim. Trao đổi quần jean ngày đó làm cậu mộng xuân cả đêm, sau khi tỉnh lại vừa buồn bã vừa hoảng loạn.

Không muốn tiếp tục vì Khuất Hàn mà lo được lo mất, không muốn tiếp tục lún sâu vào, cậu cố gắng tránh toàn bộ mọi va chạm với Khuất Hàn. Nửa tháng bay khắp đất nước để tuyên truyền, đừng nói là đối mặt nói chuyện với nhau, ngay cả số lần ánh mắt chạm nhau của họ cũng cực ít.

Khuất Hàn vô cùng buồn rầu, nhưng không làm gì được.

Tour quảng bá album mới tạm thời kết thúc sau kì nghỉ lễ quốc khách, đoàn người cuối cùng cũng trở lại thành phố Y.

Nghỉ ngơi hai ngày, sang buổi tối ngày thứ ba, Khang Tương Ngữ mở tiệc ở nhà, Du Vụ, Lê Tử Tịnh và Tô Trạch Vũ đều được mời. Khuất Hàn có công việc phải làm nên không thể phân thân, Trạm Tuyền cùng hai người bạn thân Tiểu Mễ và A Kiệt tham gia họp lớp trung học, hai người họ không thể tham dự tiệc.

Bữa tiệc kết thúc vào một giờ rưỡi sáng.

Khang Tương Ngữ xem rượu như mạng sống, tiệc tùng của cô luôn có các loại rượu ngon. Tất cả mọi người lúc đến còn tỉnh táo, lúc về đều say khướt, lần này cũng không ngoại lệ.

Trên đường quay về biệt thự, mắt phải của Du Vụ đột nhiên nháy dữ dội, khiến cậu có chút lo sợ khó hiểu, linh cảm có chuyện xấu xảy ra.

Tuy nhiên cậu vừa say rượu vừa mệt mỏi, không có sức lực nghĩ nhiều thì đã ngủ say như chết.

Hôm sau tỉnh lại, bên ngoài long trời lở đất.

Trạm Tuyền đi họp lớp trung học, Phương Bách Sam xuất hiện chúc rượu cho cậu say mèm, sau đó hắn tìm hai người đàn ông cường tráng chuẩn bị cưỡng bức cậu. May mắn Khuất Hàn đi đón cậu về nhà, đúng lúc chạy đến cứu cậu, thấy Trạm Tuyền người đầy vết thương, anh tức giận suýt đánh chết Phương Bách Sam.

Phương Hà, cha của Phương Bách Sam, hiện đang nắm quyền quản lý Phương gia. Dưới cơn giận dữ, ông ta tuyên bố sẽ làm cho Khuất Hàn ngồi tù mọt gông.

Ngay trên đường Du Vụ quay về biệt thự tối hôm đó, Khuất Hàn bị bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.