Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 10: Giai đoạn sống thử




Giới truyền thông thành phố A vô cùng sôi động, Diệp tam thiếu và Vân Nhược Hi đính hôn thất bại kéo theo một tin tức có tính bom tấn khác bại lộ, giới truyền thông lại sôi lên sùng sục.

Vân Nhược Hi ở nhà, đọc hai bài báo trên, phẫn nộ đập nát hết những gì có thể đập được trong phòng, điên cuồng gào thét, khóc lóc ầm ĩ, nỗi đau rớt từ thiên đường xuống địa ngục, triệt để xé vụn trái tim cô.

Nhục nhã, sợ hãi nói tiếp nhau ập đến.

Cô sụp đổ hoàn toàn.

“Nhược Hi, Nhược Hi…” Vân phu nhân kinh hoàng thất sắc chạy tới, ôm lấy Vân Nhược Hi, đau như đứt từng khúc ruột, “Con của tôi…, đứa con tội nghiệp của tôi, đừng như vậy, con đừng như vậy, tất cả rồi sẽ ổn thôi mà...”

Sắc mặt trắng bệch của Vân Nhược Hi nở ra một nụ cười ma quái, cô cất tiếng cười khanh khách như điên như dại khiến người ta dựng cả tóc gáy…

“Nhược Hi? Con làm sao thế, đừng dọa mẹ, Nhược Hi…”

Vân lão gia nhìn con gái, trong lòng từng cơn nộ hỏa nối nhau bốc lên, “Nhược Hi, con yên tâm, con và Diệp Sâm nhất định sẽ kết hôn.”

“Kết hôn? Haha…anh ấy sẽ không kết hôn với con…anh ấy yêu người khác, anh ấy còn có con nữa…”

“Sao con lại kém cỏi như vậy? Trong bụng con chẳng phải cũng có con của nó sao?” Ông Vân nổi giận, giữ chặt vai Vân Nhược Hi, quát, “Con phải bình tĩnh, ta không tin Diệp Sâm cả đời này sẽ không xuất hiện, Nhược Hi, con phải phấn chấn lên.”

“Con, con của con…” Cô ta bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười bi ai và thương tâm, “Con của con…không phải là của anh ấy…”

Bà Vân đang khóc liền kinh ngạc bụm chặt miệng lại: “Ôi trời ơi… đây là tạo nghiệp gì đây…”

Ông Vân dù sao cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp hơn, trầm tĩnh hơn bà Vân nhiều, những chuyện phong lưu của Diệp Sâm mấy năm nay không phải là ông không biết, nên nếu như con gái ông ở bên ngoài có mấy người tình gì đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ông ta nâng mặt Vân Nhược Hi lên, nói gằn từng chữ, “Nhược Hi, con nghe đây, đứa bé trong bụng con là con của Diệp Sâm, nhất định phải là con của Diệp Sâm, nghe rõ chưa?”

Vân Nhược Hi bật khóc, Vân lão nói: “Không phải nghĩ ngợi gì hết, chỉ cần con nói đây là con của Diệp Sâm, ai dám nói không phải? Tất cả đợi kết hôn xong hãy nói, lần này chúng ta sẽ không đính hôn gì hết, đợi Diệp Sâm quay về, ba sẽ đích thân đi tìm nó, bắt nó phải kết hôn với con, nếu nó không đồng ý, nó chính là làm càn rồi lại rũ bỏ con người ta, ông Diệp sẽ không cho phép nó ngang tàn như vậy, ba không tin nó sẽ rời bỏ MBS để kết hôn với con bé kia.”

“Lão gia, ông đang dạy con cái gì vậy?” Vân phu nhân kêu lên, Vân lão gia trừng mắt nhìn bà ta, bà sợ hãi vội vàng im bặt, không dám nói thêm câu gì nữa.

Vân Nhược Hi nhắm mắt lại, nước mắt từ trong khoang mắt tuôn ra.

Kết thúc kỳ nghỉ, Diệp tam thiếu đưa Trình An Nhã và Ninh Ninh về thành phố A, đưa họ đến thẳng biệt thự của mình.

Diệp tam thiếu dùng Ninh Ninh để ép Trình An Nhã, có con trai trong tay, mami không thể chạy thoát, thêm vào đó chân Trình An Nhã đi lại không tiện, cũng đành miễn cưỡng đồng ý mệnh lệnh của anh.

Hơn nữa, tấm ảnh của cục cưng Ninh Ninh rất rõ nét, đây không phải là chuyện mơ hồ.

“Ê, cậu sẽ lấy Diệp tam thiếu à?”

“Toàn tin đồn nhảm.” Trình An Nhã điềm nhiên trả lời, từ sau khi biết Ninh Ninh và Diệp tam thiếu lang sài cấu kết, cô liền nghĩ đến lúc trước là Ninh Ninh và Lý Vân hợp tác bán đứng cô, Lý Vân quá nửa là biết chuyện giữa cô và Diệp tam thiếu.

“Hôm nào đi uống nước, bọn mình tâm sự.” Lý Vân cười.

Trình An Nhã cười mắng: “Cậu đúng là bạn bè tốt, tớ nằm viện hai tuần lễ không thấy bóng dáng cậu đâu, bây giờ muốn hóng chuyện, đừng có mơ.”

“Ê, đừng như vậy mà, hôm qua tớ vừa từ Pháp trở về, ai bảo cậu bị tai nạn đúng lúc tớ đi Pháp cơ, còn may tới còn mang về cho cậy một lọ nước hoa này.” Lý Vân nhỏ nhẹ biện hộ.

Trình An Nhã bấy giờ mới vừa lòng hừ một tiếng, “Hôm nào cậu rảnh thì gọi cho tớ nhé, tớ gần đây nhàn rỗi lắm.”

“Ok. A, nhà tớ về rồi, tớ phải đi thị tẩm đây, bye bye.” Nói xong, dập điện thoại, Trình An Nhã không còn gì để nói sự hào phóng của cô bạn…

Lấy Diệp tam thiếu sao?

Trong lòng Trình An Nhã trăn trở suy nghĩ này, hơi có chút ngơ ngác, nếu như nói, ban đầu cô phản kháng, vậy thì bây giờ… cô ngơ ngác.

Không biết nên làm gì.

Anh ta, vì Ninh Ninh mà đối xử tốt với cô sao?

Bởi vì muốn có một mái nhà, cho nên mới cho phép cô tham dự vào cuộc sống của anh, có lẽ là như vậy chăng?

Trình An Nhã nhớ lại lúc ở biệt thự bên bờ biển, Diệp tam thiếu từng nói, thử xem, anh muốn cảm nhận cảm giác gia đình.

Lời nói này nghe có chút nhàn nhạt bi thương.

Hai ngày tiếp xúc, đúng là rất giống một gia đình, vô cùng vui vẻ, nhìn gương mặt tươi cười rạng của Ninh Ninh, cô đã cảm thấy mãn nguyện.

Nhưng Trình An Nhã biết, chỉ là đóng kịch mà thôi.

Cô và Diệp Sâm chỉ là rất ăn ý trước mặt Ninh Ninh, che giấu đi góc cạnh, hòa bình chung sống, mặc dù rất vui vẻ, nhưng không giây phút nào cô không tự nhắc nhở bản thân, niềm vui này là có giới hạn.

Giống như diễn viên trên sân khấu, bọn họ không thể biểu diễn cả đời trên sân khấu này.

Kịch cuối cùng rồi cũng phải hạ màn.

Nếu như lúc đó…diễn viên quyến luyến sân khấu, phải làm thế nào?

Suy nghĩ của Diệp Sâm, cô tạm thời không hiểu rõ, cho nên cô bắt buộc phải khắc chế bản thân, không được đắm đuối cảm giác đó, đây chỉ là ảo giác.

Cô không muốn để bản thân rơi vào cảnh một mình cô độc đứng trên sân khấu nhìn theo bóng người khác rời khỏi sân khấu mà không hề lưu luyến.

Như vậy, rất đáng thương.

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Trình An Nhã, đánh thức cô cô tỉnh dậy từ trong thương cảm.

Diệp Sâm xuống lầu mở cửa, lạnh lùng cau mày, “Sao lại là ba?”

Trình An Nhã quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Sâm sắc mặt âm u đi vào. Phía sau là Diệp lão gia và Trần Đức, đối mặt ngay với cô, Trình An Nhã hơi sững người, lễ phép chào hỏi Diệp lão gia, Diệp lão gia căn bản không thèm đếm xỉa tới lời chào của cô.

Diệp lão gia chỉ vào cô hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”

“Đây là nhà của con, ba không có quyền.”

“Mami, daddy, con…” Thân hình nhỏ bé của Ninh Ninh xuất hiện ở đầu cầu thang, nhìn thấy Diệp lão gia và Trần Đức, nụ cười hơi trầm xuống, “Daddy, ba có khách ạ?”

Diệp lão gia nghe thấy, sắc mặt càng khó coi, ông ta từ đầu đến chân cực kỳ không ưa Ninh Ninh, lúc này nghe cậu bày tỏ quan hệ chủ khách như vậy càng cảm thấy đứa bé này không lễ phép.

Diệp tam thiếu nhìn Trình An Nhã một cái, bế cô lên lầu, “Ninh Ninh, con và mami lên lầu chờ ba một lát, daddy xong ngay đây.”

“Vâng.”

Dưới lầu, Diệp Sâm đến cả trà nước cũng chẳng tiếp, trực tiếp ngồi trước mặt Diệp lão gia, “Có việc gì?”

“Con dám để mẹ con nó đến đây ở?”

“Đây là con của con, mẹ của con con, tại sao lại không thể đến đây ở?” Diệp Sâm lạnh lùng hỏi lại, nở một nụ cười nhạt, “Con nhắc lại một lần nữa, ba không có quyền chỉ trỏ này nọ trong nhà con.”

“Mày…” Diệp lão gia vô cùng giận dữ.

“Diệp tam thiếu gia, cậu đừng nói với Diệp lão gia như vậy, ông ấy bị cao huyết áp, không chịu được kích động lớn đâu.” Trần Đức đứng một bên nhẹ nhàng nhắc nhở.

Diệp tam thiếu trong lòng phỉ báng, cao huyết áp thì sao, cũng đâu phải là bệnh tim mạch.

“Trần Đức, im miệng.” Diệp lão gia quát, trừng mắt nhìn Diệp Sâm hỏi: “Con dám trốn khỏi lễ đính hôn, con để mặt mũi Diệp gia, Vân gia hai nhà ở đâu rồi? Con để cho Nhược Hi về sau làm sao nhìn mặt người khác?”

“Từ đầu đến cuối con không hề nhận lời ba về việc đính hôn, là các người tự tổ chức tiệc đính hôn đó, các người phải tự tìm chú rể chứ, sao lại đổ lên đầu con là thế nào?” Diệp Sâm cười nhạt.

“Lấy Nhược Hi.” Diệp lão gia trầm giọng ra lệnh.

“Hôn nhân của con, để con tự quyết.” Diệp Sâm nói từng chữ một, vô cùng chắc chắn, “Lấy Nhược Hi, con không làm được.”

“Lẽ nào con muốn làm một kẻ phản bội?” Diệp lão gia trầm giọng nói, nói thật lòng, Diệp Sâm là kẻ phản bội hay không ông không bận tâm, bây giờ ông ta chỉ quan tâm đến lợi ích sau khi hai nhà Diệp gia và Vân gia liên hôn đem lại, và còn… khống chế Diệp Sâm nữa, “Đứa bé trong bụng con bé làm thế nào? Thằng bé trên kia là con trai con, đứa bé trong bụng con bé cũng là con của con.”

“Ba, từ bao giờ ba bắt đầu quan tâm cháu nội của ba lưu lạc bên ngoài vậy? thật là nực cười.” Diệp Sâm chế nhạo không chút khách sáo, trước kia là ai đã không coi cháy là cái gì, bây giờ lại dám nói là vì cháu, ông già, ông hết kế sách rồi sao?

“Con muốn mất mặt, Diệp gia không thể mất mặt như vậy được, con làm Nhược Hi có con rồi lại không lấy con bé, không chỉ hai gia đình chúng ta bị người ngoài chê cười, con cũng hủy một đời con bé, con thật sự không quan tâm đến việc này sao?” Diệp lão gia chậm rãi nói, ý đồ làm động lòng Diệp Sâm.

Tiếc thay, trái tim Diệp Sâm cứng như sắt thép, không hề động lòng.

“Ba, già rồi thì nên nhận thua, việc gì cũng muốn nắm trong tay có ý nghĩa gì, ba cũng không nghĩ xem ba có thể sống được mấy năm nữa?” Diệp Sâm nhẹ nhàng thốt ra một câu cực kỳ bất hiếu, cực kỳ trời đánh thánh đâm.

Là con trai mà đến mức độ như vậy, không biến nên nói Diệp tam thiếu độc ác, hay là Diệp lão gia làm ba quá thất bại.

“Mày rủa tao chết đi?” Diệp lão gia nổi giận đùng đùng, giơ gậy ra, bị Trần Đức nhanh chóng ngăn lại, ông ta giận dữ đến mức toàn thân run rẩy, khuôn mặt già lão đỏ bừng bừng, ánh mắt căm hận, lại cố gắng đè nén xuống.

Hít thở sâu…

“Muốn thế nào, mày mới lấy con bé?” Diệp lão gia đành phải đưa ra thỏa hiệp.

Diệp Sâm nhướn mày, bắt đầu thỏa hiệp rồi sao?

Sớm không làm vậy đi?

Bây giờ muốn thỏa hiệp không sợ quá muộn hay sao?

“Con sẽ không lấy Nhược Hi, ba bỏ cuộc đi.” Diệp Sâm tỏ ra khó chịu, “Đừng lấy con cái ra để nói chuyện, con của con chỉ có Trình Viễn Ninh.”

“Mày chẳng phải muốn nhận thằng bé đó hay sao?” Ông Diệp nghiến răng nói: “Ta có thể cho phép nó nhận tổ tiên, thậm chí có thể tổ chức họp báo giới thiệu và thừa nhận nó trước giới truyền thông…”

Diệp Sâm nhướn mày, lạnh lùng hừ một tiếng, anh nhếch môi nở một nụ cười ,à như không, “Sau đó thì sao?”

“Thằng bé đó mày có thể nhận nó, điều kiện là mày bắt buộc phải lấy Nhược Hi, mày cũng không muốn con trai mình bị người ta chỉ trở nói là con hoang chứ?”

Diệp tam thiếu ngả người ra ghế, vắt chéo chân cười tao nhã: “Đây gọi là gì nhỉ? Ban ân ư? Con có cần phải dập đầu cảm tạ đại ân đại đức của ba không?”

“Diệp Sâm, con hãy nghiêm chỉnh đi, ba đang nói chuyện hết sức nghiêm túc với con.” Diệp lão gia trầm giọng nói, ông rất bất mãn với thái độ của Diệp tam thiếu, chỉ hận không thể một quyền đập tan nụ cười nhức mắt trên khuôn mặt của anh.

“Ba, xem ra ba vẫn chưa hiểu rõ vấn đề, con đã nói từ trước, con trai của con không cần sự thừa nhận của ba, con cũng không cần sự thừa nhận của người khác, cho dù cả thế giới không thừa nhận thì nó vẫn là con trai của con.” Diệp Sâm lạnh lùng nói, con người quý ở chỗ tự biết lượng sức mình, ông ta quả nhiên già rồi, đến điểm này cũng không hiểu.

“Mày quyết không lấy Nhược Hi?” Ông Diệp trầm giọng hỏi, giọng nói mang chút cảnh cáo.

Diệp Sâm nhún vai. “Con cho rằng con đã thể hiện rất rõ ràng rồi chứ.”

“Lấy Nhược Hi rồi thì tập đoàn quốc tế MBS và tập đoàn tài phiệt Vân thị mới có thể hợp nhất được, bản đồ sự nghiệp sẽ nhanh chóng mở rộng, có gì không tốt? Mày có gì để phản đối chứ?”

Diệp Sâm nhếch mép cười nhạt: “Diệp Sâm con không cần dựa vào phụ nữ để mở rộng bản đồ sự nghiệp, MBS là ba muốn mở rộng chứ không phải con.”

“Ý mày là sao?” Ông Diệp nheo mắt đầy nguy hiểm.

Diệp Sâm mỉm cười chỉ ra ngoài cửa: “Ý con là đàm phán thất bại, cửa ở bên đó ba về từ từ con không tiễn.”

Ông Diệp không kìm chế được nữa, ánh mắt mờ đục trở nên độc ác, giận đến mức hai tay run lên bần bật, “Diệp Sâm, rồi mày sẽ phải hối hận.” Nói xong phẩy áo bỏ đi.

Diệp tam thiếu nhếch môi, đi lên lầu trên, hai mẹ con chụm lại cười rất gian, đặc biệt là Trình An Nhã, cười rất dữ dội, Diệp Sâm đột nhiên có một dự cảm không lành.

Ninh Ninh thấy anh bước vào, chọc chọc Trình An Nhã đang cười lăn lóc, hai mẹ con nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, thế nhưng Diệp Sâm vẫn kịp nhìn thấy, là bài kiểm tra trước kia của anh, thái độ lúc nào cũng vững như bàn thạch của Diệp tam thiếu, khuôn mặt yêu nghiệt lập tức đỏ bừng.

“Chết tiệt, Trình Viễn Ninh, con đào đâu ra cái này?” Diệp tam thiếu lập tức lao tới hòng thủ tiêu chứng cứ.

Đây là bài thi hồi đi học của anh, hầu như không có bài nào đạt yêu cầu, có rất nhiều bài kiểm tra toán chỉ đạt mười mấy điểm, để trắng rất nhiều, đề là bài thi thời phổ thông.

“Daddy, đừng như vậy mà, chuyện vui mọi người cùng chia sẻ mà.” Ninh Ninh cười tươi mở một bài kiểm tra ra, cậu rất băn khoăn: “Daddy, daddy có thực là tốt nghiệp đại học Havard không?”

Diệp tam thiếu hơi có chút thiếu tự tại, trừng mắt nhìn hai mẹ con, “Các người chưa thấy bài thi không đạt yêu cầu bao giờ à?”

Trình An Nhã lắc đầu, nhịn cười nói: “Từ nhỏ đến lớn em đều đứng đầu lớp.”

Ninh Ninh cũng rất nghiêm trang nói, “Bài thi của con đều đạt 100 điểm.”

Hai mẹ con nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn Diệp tam thiếu, nỗ lực chứng minh bọn họ đích thực là chưa nhìn thấy bài thi không đạt yêu cầu bao giờ.

“Daddy, xem ra, thời học sinh của ba…học hành rất…không ra sao nhỉ.”

Sắc mặt Diệp tam thiếu đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, cướp đống bài thi từ tay Ninh Ninh về, cao giọng nói: “Bản thiếu gia mặc dù thi không được 60 điểm, nhưng luận văn tốt nghiệp của ba vẫn khiến tất cả các giáo sư phải kinh ngạc. Hừ.”

Trình An Nhã và Ninh Ninh lại nhìn nhau một cái, rất ăn ý nhìn đống bài thi của anh, sau đó tỏ thái độ hoài nghi với lời anh vừa nói.

Có lẽ sự biến thái của anh đã khiến tất cả các giáo sư kinh ngạc chăng.

Diệp tam thiếu nổi giận, trừng mắt nhìn bọn họ, giận dữ ôm đống bài thi của mình xông ra cửa, anh phải đi thủ tiêu chứng cứ.

Trình An Nhã và Ninh Ninh ở sau lưng cười ha hả.

“Trình Viễn Ninh, daddy đói bụng rồi.” Diệp Sâm sau khi tiêu hủy chứng cứ xong bộ dạng cao ngạo xuất hiện trước cửa.

Ninh Ninh: “…”

“Cưng à, phục vụ dạ dày của ba con đi.” Trình An Nhã tươi cười sai Ninh Ninh đi làm đồ ăn đêm.

Ninh Ninh nhảy khỏi giường, chu miệng một cách đáng yêu, lè lưỡi với Diệp tam thiếu, “Daddy, ba thật keo kiệt.”

Nói xong chạy vèo xuống dưới lầu nấu đồ ăn đêm.

“Diệp tam thiếu, có lời gì mà không thể nói trước mặt con trai?” Trình An Nhã nhướn mày, tò mò hỏi, cô đoán, chắc chắn là có liên quan đến việc ghé thăm của Diệp lão gia hôm nay.

“Em… có bao giờ nghĩ đến việc kết hôn không?” Diệp tam thiếu cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng, hai mắt gắn chặt vào khuôn mặt Trình An Nhã, dường như muốn từ trên khuôn mặt cô nhìn thấy vẻ mặt mà anh muốn nhìn thấy.

Ai ngờ, Trình An Nhã vẫn mỉm cười như cũ, nhướn mày trêu chọc: “Diệp tam thiếu, xin phép cho em tưởng bở một chút, đây là anh đang cầu hôn sao?”

Tai Diệp tam thiếu hơi nóng, hai mắt trợn lên, khẩu khí có chút thô lỗ, “Phải thì sao?”

Trình An Nhã im bặt, anh ta đây mà cũng là cầu hôn sao? Tại sao lại giống như ác bá đang bức hôn vậy?

“Anh cảm thấy chúng ta phù hợp với điều kiện kết hôn không?” Trình An Nhã cất đi nụ cười , ôn nhã điềm đạm hỏi, có vẻ nghiêm túc hiếm có.

“Chúng ta có chỗ nào không phù hợp à?” Diệp tam thiếu nhếch môi, “Em chưa chồng, anh chưa vợ, phù hợp độ tuổi kết hôn mà pháp luật quy định, lại có một đứa con trai, chúng ta phù hợp chết đi được.”

Trình An Nhã cười nhẹ, gương mặt ngời lên thông minh, “Diệp tam thiếu, anh biết em đang nó gì.”

Điều kiện tiền đề để nam nữ kết hôn là tình yêu, hôn nhân là thần thánh, là trang nghiêm, không phải là trò chơi trẻ con, hai người muốn kết hôn, nhất định phải do yêu thương nhau, xác định sẽ nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.

Còn bọn họ, không phù hợp điều kiện này.

Diệp tam thiếu bước lại gần, từng bước, từng bước, mang theo uy nghiêm và áp lực nặng nề, anh nhấc cằm Trình An Nhã lên, nhếch mép cười mà như không, ánh mắt sâu thẳm như một xoáy nước hút hồn, muốn hút đi linh hồn của cô.

Diệp tam thiếu như vậy vô cùng hấp dẫn, hút hồn.

Nhịp thở của Trình An Nhã hơi có chút rối loạn.

“Anh không tin, em không có chút cảm giác nào với anh.” Diệp tam thiếu từng chữ từng câu nói.

“Anh đúng là giàu trí tưởng bở.” Nhịp tim của Trình An Nhã rớt mất một nhịp, sắc mặt không hề thay đổi nói, “Anh cho là tất cả các cô gái đều sẽ qùy trước gấu quần âu của anh?”

“Không.” Diệp tam thiếu cười, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt ánh mắt bình thản của Trình An Nhã, “Anh chỉ cần em, quỳ dưới chân anh.:

Nhịp tim của Trình An Nhã đột nhiên mất tốc độ.

Hơi thở nóng bỏng của anh ập đến trước mặt, thế giới của cô, đầy ắp mùi hương của anh, dung hòa ít nhiều chút ám muội, hơi thở của cả hai, giao thoa.

Tim, hơi loạn nhịp.

Anh chỉ cần em quỳ gối dưới chân anh.

Câu nói này như chuông gọi hồn vang bên tai cô, trấn động cả linh hồn cô, trong lòng vốn dĩ có những thứ mơ hồ, dần dần trở nên rõ ràng, nhưng cô tham lam.

“Diệp tam thiếu, tại sao đột nhiên muốn kết hôn?” Trình An Nhã nỗ lực vỗ về trái tim đang đập dữ dội, cô vốn rất lý trí, vô cùng lý trí. Cả đời này trừ lần nông nổi đi quán bar, xảy ra tình một đêm với Diệp Sâm ra, cô không làm việc gì mà lý trí không cho phép.

“Anh muốn kết hôn rồi.” Diệp tam thiếu nghiêm túc nói, khóe môi nở một nụ cười, dịu dàng vuốt má Trình An Nhã, tận hưởng cảm giác dịu mát dưới tay, “Nói đi cũng phải nói lại, bảy năm trước, chúng ta yêu nhau, em lại có Ninh Ninh, vậy vốn dĩ anh muốn cưới em, chỉ muộn mất bảy năm mà thôi.”

Trình An Nhã kinh ngạc, hoảng loạn cúi đầu xuống, OMG, anh có thể đừng trong không khí này nhắc lại chuyện bảy năm trước được không?

Cô chột dạ đỏ mặt tía tai.

“Câu trả lời của em.” Diệp tam thiếu thấy cô cúi đầu không nói, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đòi đáp án một cách bá đạo, cô gái này, rõ ràng là thích anh, không phải sao?

Trong lòng Trình An Nhã xuất hiện hai tiếng nói, một tiểu Trình An Nhã một bên mắt lấp lánh nhân dân tệ, một bên xuất hiện bong bóng tình yêu, điên cuồng vẫy tay gào thét, lấy anh ta đi, lấy anh ta đi, xem anh ta giàu có thế nào, đẹp trai thế nào.

Một tiểu Trình An Nhã khác trên mặt là nụ cười công thức, lắc đầu rất điềm đạm, hôn nhân, cần có hai người yêu thương nhau, anh ta vẫn chưa đủ yêu cậu.

Trình An Nhã ở giữa hai tiểu Trình An Nhã, đắn đo băn khoăn.

Sau một phút, cô ngước mắt, mỉm cười lắc đầu, từng chữ từng chữ, hết sức rõ ràng: “Không phải.”

“Tại sao không?” Ánh mắt Diệp tam thiếu tối sầm, đôi mắt sâu thẳm mất đi ánh sáng vừa nãy.

Trình An Nhã im lặng hỏi trời xanh, Diệp tam thiếu vĩ đại của tôi ơi, anh cũng không nghĩ xem bộ dạng này của anh muốn đóng vai Lâm Đại Ngọc đáng thương, thật sự khiến người ta muốn ói có được không?

Ninh Ninh lần nào cũng dùng chiêu này, Diệp tam thiếu cũng vậy, quả nhiên là vấn đề di truyền.

“Em cảm thấy, nếu bây giờ anh khóc, có lẽ em sẽ nhận lời.” Trình An Nhã tươi cười nói, Diệp tam thiếu thay đổi vẻ mặt cảm thương, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn cô, tiếng nghiến răng đó khiến Trình An Nhã không hề hoài nghi anh ta có thể sẽ cắn đứt cổ cô.

“Em đừng mơ.” Diệp tam thiếu hằm hằm nói, anh căm ghét phụ nữ thông minh.

“Cho nên mới nói, có diễn viên cả đời chỉ diễn vai hoàng thượng đột nhiên đi diễn ăn mày, khán giả sẽ không thể chấp nhận được, ngoan, không phải lỗi của anh, đừng bị đả kích.”

Chết tiệt! cầu hôn mà anh không chỉ giống ác bá, lại còn bắt chước Lâm Đại Ngọc, chả có chút thành ý gì cả.

Hơn nữa, nhẫn đâu? Hoa đâu? Vậy cũng không có, anh cầu hôn gì chứ/.

“Tại sao không lấy anh?” Diệp tam thiếu vô cùng bá đạo, khẩu khí ác bá, dường như không lấy anh là một tội ác cực kỳ tày đình.

Ninh Ninh im thin thít đứng ngoài cửa, daddy, thái độ này của ba, mami cho dù đồng ý lấy ba cũng phải xem xét sau này có xảy ra bạo lực gia đình hay không. Rõ ràng bình thường bình tĩnh nho nhã là thế, tại sao đến chỗ mami lại thay đổi như vậy?

Ninh Ninh đang chìm đắm trong suy nghĩ…

Tại sao em phải lấy anh?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi vặn, cô chậm rãi vỗ nhẹ lên gương mặt tinh xảo của Diệp tam thiếu, đôi mắt như nửa vầng trăng, “Là anh muốn kết hôn, không phải em muốn kết hôn, dựa vào cái gì anh muốn là em phải lấy?”

Bản cô nương vẫn còn nhân quyền chứ.

Diệp tam thiếu hất tay cô xuống, ánh mắt như đóng băng nhìn cô không chút cảm xúc, trái tim Trình An Nhã đập mạnh, cô dường như nhìn thấy một khối băng lớn đang bốc khói, lạnh quá…

“Em nói này, anh đừng có bày cái bộ mặt đáng sợ đó ra có được không?” Trình An Nhã nhoẻn cười, ánh mắt hơi có chút đắc ý, “Đàn ông cầu hôn bị từ chối không phải là chuyện gì mất mặt lắm đâu, cho nên, Diệp tam thiếu, lấy lại phong độ của anh đi.”

“Thật là không lấy?” Diệp tam thiếu từ trong kẽ răng nhích ra bốn chữ, nhìn cô chằm chằm.

“Không lấy.” Trình An Nhã rất kiên định, đột nhiên cười hỏi, “Anh có nghĩ là vì sao em không lấy anh không?”

Diệp tam thiếu, lẽ nào anh muốn làm tổng thống Mỹ, anh cũng sẽ chạy đến trước mặt tổng thống nói, hey, anh bạn, anh xuống đi, tôi muốn làm tổng thống.

Trình An Nhã bị chính tư duy phát tán của mình làm bối rối mất mấy giây.

“Em không thích anh.” Diệp tam thiếu trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng càng trở nên băng giá, ngoài lý do này ra, anh không nghĩ ra vì sao cô không muốn lấy anh, lẽ nào cô thật sự thích cái gã Dương Triết Khôn địch thủ của anh kia?

“Anh muốn cho là như vậy, vậy thì hãy cứ cho là như vậy.” Trình An Nhã mỉm cười, cô phát hiện, Diệp tam thiếu mặc dù mệnh danh có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng, đối với tình cảm anh ta vô cùng ngốc nghếch.

“Em nói dối, em rõ ràng là thích anh.”

Trình An Nhã sững người, sau đó nhoẻn cười, trong lòng khẽ thở dài, tại sao một người thông minh điềm tĩnh như Diệp Sâm đối với vấn đề này lại nghĩ không thông như vậy? cô bình thản nói: “Kết hôn, là việc mà hai người yêu thương nhau làm, Diệp Sâm, anh yêu em không?”

Gương mặt vốn dĩ thâm trầm của Diệp tam thiếu, đôi mắt hơi sững sờ, đờ đẫn…

Vô số cô gái từng hỏi anh, Diệp Sâm, anh yêu em không?

Diệp Sâm xưa nay chưa từng nghĩ ngợi, trả lời trơn tuột, yêu.

Nhưng đối mặt với Trình An Nhã, tiếng yêu này anh không thể thốt ra khỏi miệng, nó cứ mắc nghẹn trong cổ họng, nuốt xuống không được, nhổ ra cũng không xong.

Diệp Sâm lại hỏi: “Có phải là chỉ cần anh yêu em là chúng ta có thể kết hôn không?”

Trình An Nhã hơi sững lại, theo lý mà nói, có lẽ là như vậy, Trình An Nhã gật đầu, Diệp Sâm đột nhiên bật cười, băng giá lập tức tan chảy, xuân về đất mẹ, muốn rạng rỡ bao nhiêu thì rạng rỡ bất nhiêu, “Nói như vậy có nghĩa là em yêu anh.”

Trình An Nhã ngây ra.

Một giây sau, cô bi phẫn.

Diệp tam thiếu, làm người đừng có mà âm hiểm như vậy có được không?

“Anh…” Cô vừa định mắng anh đã bị anh giữ chặt sau gáy, hôn thật mãnh liệt và bá đạo.

“Anh khốn kiếp.” Trình An Nhã đỏ mặt mắng, thật sự muốn một tát tát vỡ nụ cười trên mặt anh, tại sao cô lại bị anh lừa một cách ngốc nghếch như vậy, Trình An Nhã rất băn khoăn, cô thề lần sau còn bị anh lừa như vậy cô là heo.

“Anh sao mà khốn kiếp?” Diệp Sâm cười mà như không nhướn mày, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện hài lòng, “Thừa nhận thích anh khó như vậy sao?”

Trình An Nhã nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, mỉm cười, “Không khó, thế nhưng, muốn em lấy anh, thì vô cùng khó.”

“Sẽ có một ngày em lấy anh thôi.” Diệp tam thiếu bá đạo tuyên bố, vẫn kẹp cô trong lòng, hưởng thụ cảm giác ngây ngất ôn hương nhuyễn ngọc, “Anh sẽ khiến em phải gật đầu.”

Giọng nói của anh, thấp trầm và có từ tính, vang vọng bên tai, trái tim Trình An Nhã đập loạn nhịp, thần hồn điên đảo, cô thầm kêu khổ, cùng sống dưới một mái hiên với anh quả nhiên là một hành động thiếu sáng suốt.

“Vậy anh cố gắng đi.” Trình An Nhã không hề lép vế, phản kháng mạnh mẽ, toát ra khí chất nữ vương, “Em nói, anh chắc chắn anh hiểu thế nào là yêu thương một người không?”

“Em dạy anh.”

“Thật ngại quá, học phí rất cao.”

“Bao nhiêu anh cũng trả được.” Giọng nói của Diệp tam thiếu bên tai cô rất trầm thấp, “Bao gồm cả anh.”

Tập đoàn quốc tế MBS, trong văn phòng chủ tịch.

Diệp Sâm vừa đến văn phòng, Lưu Tiểu Điềm liền bước vào báo cáo, “Chủ tịch, Louis tiên sinh đang chờ máy, ông ấy muốn trao đổi với ngài qua màn hình.”

Diệp tam thiếu gật đầu, “Một cốc cà phê.”

“Vâng.” Lưu Tiểu Điềm ra ngoài giúp anh pha cà phê, một lát sau bưng vào cho anh.

Anh nới lỏng cà vạt, nhấp một ngụm, khẽ cau mày, đặt xuống bên cạnh, cà phê Trình An Nhã pha so với Lưu Tiểu Điềm pha thì thơm ngon hơn nhiều. Diệp Sâm được chăm sóc đến mức có chút cầu kỳ hơn rồi, thời gian này yêu cầu đối với mùi vị của cà phê của anh rất cứng nhắc.

Để mặc Louis mấy phút, Diệp Sâm mới mở màn hình lớn trong văn phòng, khuôn mặt của Louis in trong mắt anh.

Anh ta có đôi mắt xanh ngọc phỉ thúy, lúc nào cũng mang chút u sầu, cô độc, hòa lẫn một chút bi thương, tạo thành đôi mắt sát thủ trái tim của hàng triệu thiếu nữ, rất hút hồn, rất đẹp. Sống mũi cao, môi mỏng, mái tóc vàng kim lóa mắt, tạo thành một gương mặt rất tây, rất anh tuất, đẹo khôn tả xiết.

Bất kỳ là ai lần đầu tiên nhìn thấy Louis, không ai không nghĩ đến một biệt hiệu, hoàng tử u sầu.

Ai ngờ được, người đàn ông có gương mặt đẹp đẽ, ánh mắt u buồn này, lại là ông trùm của băng đảng Mafia Italia, chỉ cần động khẽ là có thể khiến cả thành phố mafia rung lên ba nhịp, Long môn vì muốn tránh mũi nhọn của băng đảng Mafia Italia này nên đã rời khỏi Italia.

“Hi, Louis tiên sinh, muộn vậy rồi còn chưa ngủ?” Diệp Sâm mỉm cười tao nhã, bưng cốc cà phê, vắt chân lên, cười mà như không nheo mắt nhìn anh ta.

“Chờ cậu.” Louis mỉm cười, “Nếu tôi đến thành phố A, Diệp tam thiếu có hoanh nghênh không?”

Diệp Sâm khẽ nhướn mày, lắc lắc cốc cà phê trước mặt, anh trêu chọc nói: “Louis tiên sinh đến thành phố A, có biết bao nhiêu người nghênh đón, làm sao tới lượt bản thiếu gia chứ?”

“Giao dịch gần đây của tôi có chút vấn đề, tôi phải đích thân nói chuyện với cậu.”

“Xảy ra vấn đề thì rút đi, bản thiếu gia không có hứng thú.”

“Diệp tam thiếu, giao dịch không phải cậu nói rút là rút được, nếu không bên tôi không biết ăn nói thế nào.” Louis mỉm cười rất dịu dàng, giọng điệu lại vô cùng mạnh mẽ, không cho phép thắc mắc, Diệp Sâm không muốn làm cũng phải làm.

“Ngài bây giờ là ông trùm đảng Mafia, cả vương quốc bóng đêm ở Italia đều là của ngài, ngài cần gì phải ăn nói với ai?” Diệp Sâm giễu cợt.

“Nói đến đây, tôi còn chưa chúc mừng ngài kìa, Louis tiên sinh, chúc mừng ngài đã được như ý muốn, Ruth quả nhiên không phải là đối thủ của ngài.”

“Đa tạ.” Hoàng tử u sần Louis mỉm cười dịu dàng, đùa nghịch chiếc nhẫn ngọc to bản trên tay, Louis cũng khẽ nhướn mày, “Tôi cũng phải chúc mừng anh Diệp tam thiếu, không ngờ anh đã có con trai rồi.”

“Anh cũng đọc báo rồi à, đúng là kỳ tích.”

“Truyền thông GK đăng tải ầm ĩ như vậy, việc này ai mà không biết chứ.”

“Anh đến thành phố A là vì muốn đàm phán lại vụ giao dịch này với tôi?” Diệp Sâm đổi chủ đề lạnh lùng hỏi.

“Không sai.” Louis nhẹ nhàng mỉm cười, “Nhân tiện đến thăm Diệp tam thiếu anh, thêm một người bạn dù sao cũng hơn là thêm một kẻ thù, anh nói có phải không?”

Trong lòng Diệp tam thiếu cười nhạt, xin anh, anh và tôi hai chúng ta dù thế nào cũng không thể làm bạn, anh đừng sỉ nhục hai chữ bạn bè này.

“Được thôi, khi nào anh đến?”

“Tuần sau.”

“OK, tôi biết rồi.”

“Nói như vậy, anh đồng ý đàm phán lại?” Ánh mắt phỉ thúy của Louis thoáng một nét cười, nụ cười khiến người ta run rẩy, ẩn giấu phía sau vẻ u sầu của anh ta.

“Tôi còn có đất để lựa chọn không?” Diệp tam thiếu xòe tay ra, chậm rãi nói.

“Thông minh.”

“Vậy tuần sau gặp.” Diệp Sâm ra hiệu muốn tắt màn hình.

“Tôi bắt đầu có chút mong đợi rồi.”

Diệp Sâm lạnh lùng nhếch môi, “Tin tôi đi, Louis tiên sinh, nếu như tôi nói mong đợi, đó tuyệt đối là lừa dối mà thôi.”

Buổi trưa, Dương Triết Khôn gọi điện cho Trình An Nhã, nói Dương lão gia muốn gặp cô, hai người hẹn thời gian, Trình An Nhã nhờ Lý Vân đến đón cô.

Khi cô đến điểm hẹn, Dương Triết Khôn đã chờ ở đó rồi.

“Ông của anh tìm em rốt cuộc là có việc gì?”

“Anh cũng không rõ, ông không nói gì với anh.” Dương Triết Khôn không hề giấu giếm thật thà nói, dìu cô chầm chậm đi vào trong nhà hàng.

Dương lão goa đang chờ bên trong.

Sau khi gật đầu chào hỏi, Trình An Nhã luôn giữ nụ cười, Dương Triết Khôn đỡ cô ngồi xuống.

“Ôn à, hai người nói chuyện, con đi trước, lát nữa con đến đón ông.” Dương Triết Khôn nhẹ nhàng nói, đi ra khỏi nhà hàng.

“Chân của cháu đã đỡ nhiều chưa?” Dương lão gia phá vỡ bầu không khí im lặng trước, quan tâm đến tình hình thương tích của cô.

“Đã đỡ nhiều rồi, cám ơn ông đã quan tâm.”

“Cháu muốn ăn gì cứ gọi, món ăn của nhà hàng này rất chính thống.” Dương lão gia gần như giỗ dành, dường như cô là cháu gái thất lạc đã nhiều năm, còn ông thì vô cùng mong muốn làm cho cô vui lòng.

“Không cần đâu, cháu không đói.” Đây là nói thật, cả ngày nhàn rỗi nằm không, cô không có chút cảm giác đói nào, “Ông tìm cháu có việc gì không?”

“Chỉ là muốn gặp cháu một chút.” Dương lão gia mỉm cười, vẻ mặt rất thân thiện, “Cô Trình là người gốc ở đây à?”

Trình An Nhã mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cháu nghĩ Dương lão gia nhất định đã điều tra rồi, lai lịch của cháu, ông phải rất rõ ràng mới đúng.”

Dương lão gia hơi có chút kinh ngạc, cũng không giấu giếm, gật đầu: “Đúng là đã điều tra, hi vọng cô Trình đừng phật ý trước sự lỗ mãng của tôi, đích thực vì cô và một cố nhân của tôi quá giống nhau, cho nên…”

“Diệp tam thiếu từng nói với tôi, tôi rất giống với Lâm Hiểu Nguyệt.”

“Vậy sao? Không ngờ cậu ta lại nói với cô.” Bàn tay Dương lão gia run rẩy, ông làm như không có gì, rời bàn tay khỏi bàn, đặt lên đầu gối, tránh ánh mắt của Trình An Nhã.

“Ông Dương, cháu muốn hỏi ông một câu, nếu ông đã điều tra cháu rồi, vậy xin hỏi cháu và bà Lâm Hiểu Nguyệt có quan hệ gì không?” Trình An Nhã hỏi một cách nghiêm túc.

Dương lão gia chậm chạp lắc đầu, khóe miệng hé ra một nét cười khổ, “Tôi cũng hi vọng hai người có quan hệ gì đó.”

Trình An Nhã im lặng trong giây lát, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phố phường người qua người lại tấp nập, cô yên lặng uống nước cam, hồi lâu, không ai nói gì, cô nhìn cảnh phố, Dương lão gia nhìn cô, không gian tĩnh lặng không một tiếng động.

“Dương lão gia, cháu muốn hỏi một chút, ông và Diệp tam thiếu… có khúc mắc gì vậy?” Trình An Nhã do dự một hồi lâu mới hỏi.

Ông Dương và Diệp tam thiếu ngũ quan dường như có vài phần tương tự.

“Khúc mắc?... Chúng tôi không có khúc mắc gì cả.” Dương lão gia nhìn cô, đổi chủ đề, hỏi: “Cháu và Triết Khôn khi nào thì kết hôn?”

Trình An Nhã đang uống nước cam ép chút nữa thì phun hết ra ngoài, chủ đề đổi cũng nhanh quá đi mất, tại sao đột nhiên lạu chuyển đến hôn sự giữa cô và Dương Triết Khôn rồi, Dương Triết Khôn chắc chắn là không nói với ông về quan hệ giữa cô và Diệp tam thiếu, nhưng ông Dương đã từng điều tra cô có lẽ biết cô có một đứa con trai.

“Ông Dương, ông đã điều tra cháu hắn là ông biết cháu chưa kết hôn đã có một đứa con trai bảy tuổi.”

Nếu như Dương lão gia đã biết cô có đứa con trai bảy tuổi, tại sao lại đồng ý hôn sự giữa cô và Dương Triết Khôn chứ?

Gia đình như họ chẳng phải để ý nhất là môn đăng hộ đối sao? Cho dù là muốn lấy một cô bé Lọ Lem, cũng tuyệt đối không chấp nhận một cô bé Lọ Lem đã có con. Đây khác nào một cái tát vào huyết thống cao quý của họ.

“Ta biết cháu có một đứa con trai bảy tuổi, nhưng Triết Khôn thích cháu, ta cũng không bận tâm việc cháu đã có con.” Dương lão gia nhẹ nhàng nói, lời lẽ vô cùng thành khẩn.

“Dương lão gia, lời này của ông, nói ra thật giả dối.” Trình An Nhã không chút khách khí, “Không có bất kỳ một vị trưởng bối nào lại có tấm lòng vĩ đại như vậy.”

Dương lão gia kinh ngạc, sau đó bật cười, “Cháu và Hiểu Nguyệt thông minh y hệt nhau, sở dĩ ta không phải đối hôn sự giữa cháu và Triết Khôn chỉ là vì muốn làm tròn giấc mơ thời trẻ của ta, bù đắp tiếc nuối một đời của ta.”

Trình An Nhã cười nhẹ, hào hứng hỏi: “Ý của ông là, để làm tròn giấc mơ của ông, bù đắp nỗi tiếc nuối của ông, ông không bận tâm đến hạnh phúc cả đời của Triết Khôn?”

“Hai cháu chẳng phải là người yêu sao? Triết Khôn thích cháu, lấy cháu là tâm nguyện của nó, tại sao lại không hạnh phúc chứ?”

“Trên thế giớ này không phải đôi yêu nhau nào đến cuối cùng cũng kết hôn.”

Dương lão gia cười nói: “Triết Khôn có gì không tốt? Nó là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái, lấy nó là mơ ước của biết bao cô gái, cô Trình, cô không thấy là tìm được một người đàn ông xuất sắc hơn Triết Khôn thật khó hay sao?”

“Không sai, anh Triết Khôn rất xuất sắc, nói thế này đi, anh ấy đích thực là một người chồng lý tưởng nhất mà cháu từng gặp trong bao nhiêu năm nay, anh ấy cũng đối xử rất tốt với hai mẹ con cháu, chỉ là, cháu không dám trèo cao.”

“Ta đồng ý cho hai cháu kết hôn, chỉ cần hai cháu kết hôn, cháu có điều kiện gì, ta cũng đều sẽ đồng ý.” Dương lão gia nói, hoàn toàn là khấu khí khi làm việc công, ông cho rằng, cô từ chối bước vào nhà Dương gia, chẳng qua chỉ là cố tình làm trò mà thôi, dù sao cũng là việc mà mỗi người con gái đều mơ ước, Dương Triết Khôn lại yêu cô đến tận xương tủy.

Trình An Nhã cười nhạt, “Nếu như cháu muốn con trai cháu kế thừa Diệu Hoa?”

Mặt Dương lão gia đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc sảo nheo lại, vô cùng nguy hiểm, khẩu khí lớn lắm, một người phụ nữ tham lam, “Đây chính là mục đích của cháu?”

Trình An Nhã nhún vai, coi như mặc nhận.

Dương lão gia hừ một tiếng lạnh lùng, “Không thể nào. Cô gái trẻ, dã tâm của cô quá lớn, hơi có chút hoang tưởng rồi, điều kiện này, làm sao ta có thể đáp ứng cô? Cô Trình, mong cô thành khẩn một chút.”

“Dương lão gia, chúa thành khẩn trả lời ông, cháu và anh Triết Khôn không thể kết hôn.”

Dương lão gia sững người, cô lại nói tiếp, “Dương lão gia, cháu có một câu hỏi muốn hỏi ông, có phải ông rất không ưa Diệp tam thiếu?”

Ánh mắt Dương lão gia trở nên phức tạp, ông im lặng, hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng Trình An Nhã từ trong ánh mắt ông có thể thấy rõ dường như không chỉ không ưa đơn giản như vậy.

Thậm chí ẩn chứa chút căm hận.

Diệp tam thiếu cướp địa bàn của ông ta, hay là cưới vợ của ông ta, tại sao lại hận anh?

“Cô dường như, rát quan tâm Diệp Sâm?” Dương lão gia khẽ nheo mắt, ánh mắt nhìn Trình An Nhã mang chút cảnh giác và phê phán, dường như cô là một vật nguy hiểm.

Trình An Nhã mỉm cười, lạnh lùng: “Tôi là thư ký chính của Diệp tam thiếu, quan tâm anh ất là chuyện nên làm.”

“Vậy sao?” Dương lão gia cười nhạt.

Trình An Nhã căn bản không thèm bận tâm, “Nếu như Dương lão gia không trả lời, vậy thì coi như cháu chưa hỏi gì, chúng ta dường như cũng không còn gì để nói nữa, còn về việc kết hôn với anh Triết Khôn, ông cũng không cần phải bận tâm nữa, đây là việc không thể. Giấc mơ của ông không thể làm tròn, xin đừng đập tan giấc mơ của người khác, nuối tiếc của ông không thể bù đắp, xin đừng để người khác cũng phải nuối tiếc, tất cả những điều này đều không liên quan đến cháu, cháu không cần vì giấc mơ của ông, vì nuối tiếc của ông mà đi kết hôn.”

Cô nói xong, chống gậy đứng lên, khó khăn lắm mới bước được hai bước, bỗng cô ngoảnh đầu lại, ánh mắt sáng ngời toát ra một tia cười khoan khoái, “Cháu nghĩ nhất định anh Triết Khôn chưa nói với ông ba của con trai cháu là ai.”

Trình An Nhã cười tươi, nhẹ nhàng nói: “Ba của con trai cháu, tên là Diệp Sâm.”

Nhìn sắc mặt Dương lão gia đột ngột tái nhợt, tâm trạng cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Thực ra giết người trong tích tắc, vô cùng đơn giản.

Trình An Nhã chống gậy đi ra khỏi nhà hàng, Dương Triết Khôn lập tức lên trước đỡ cô, “An Nhã, cẩn thận.”

“Không sao, em còn đi được mà.”

“Anh đưa em về.”

Trình An Nhã lắc đầu, nhìn vào trong nhà hàng, “Ông nội anh trong kia e rằng còn có việc muốn hỏi anh.”

“Ông nội anh đã nói gì với em vậy?” Dương Triết Khôn lo lắng hỏi, giọng nói hơi có chút bất an, Dương lão gia không hề nói với anh tại sao lại muốn gặp Trình An Nhã, Dương Triết Khôn đoán mãi cũng không đoán ra, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

“Anh đi hỏi ông anh đi.” Trình An Nhã mỉm cười, do dự giây lát mới kiên định nói: “Việ chúng ta đóng giả làm tình nhân, không cần phải tiếp tục nữa.”

Dương Triết Khôn sững người, nhìn cô hồi lâu, ánh mắt ôn nhã có chút đau thương nhàn nhạt, không quá rõ ràng, nhưng khiến người ta đau lòng. Trình An Nhã thầm than thở, anh Triết Khôn, chúng ta thật sự không thể nào.

Thêm bao nhiêu thời gian đều là vô ích.

Mức sâu đậm của tình yêu không tăng dần theo thời gian.

Có lúc, yêu một ai đó, có thể chỉ là một nụ cười dịu dàng, hoặc một ánh mắt đắm đuối, hoặc một cử chỉ ấm áp, chỉ là sự việc trong khoảnh khắc mà thôi.

Trong thời gian bảy năm, chỉ cần anh muốn, anh có thể tìm được một người con gái xuất sắc, tuyệt vời hơn em.

“Có phải là ông nội anh đã nói gì với em?” Giọng Dương Triết Khôn hơi trầm.

“Không phải, lúc trước em nhận lời anh, là vì em không có vướng bận gì, cũng không thích ai, cho nên đóng giả làm người yêu anh không ảnh hưởng gì đến em.” Trình An Nhã nhẹ nhàng nói, nhẫn tâm nhìn khuôn mặt anh tái đi trong tích tắc, giọng nói kiên định, “Bây giờ em đã thích một người, em không muốn khiến người đó hiểu lầm, cũng không muốn mắc kẹt giữa hai người.”

Thế giới của anh, trong tích tắc vỡ vụn.

“Diệp Sâm?”

“Vâng!”

“An Nhã, em là thư ký của Diệp Sâm, em biết phụ nữ của anh ta nhiều vô số, em cũng biết anh ta trăng hoa thế nào, tại sao lại còn ngốc nghếch thích anh ta, tranh giành anh ta với đám phụ nữ kia?” Dương Triết Khôn trong lòng tuyệt vọng, nhưng lại có một chút không cam tâm.

“Đó là quá khứ của anh ấy, không liên quan đến em, em cần anh ấy của hiện tại, và cả trong tương lai.”

Hết chương 10 ^^!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.