Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Chương 1: Bị con trai bán đứng




Tại sân bay thành phố A.

Một cặp mẹ con thu hút mọi ánh nhìn của người qua kẻ lại.

Người mẹ trẻ có vẻ đẹp thanh khiết, đôi mắt sáng lấp lánh thật quyến rũ, khi nhìn, thoáng lướt qua ánh kiều diễm, một vẻ đẹp làm lay động lòng người. Cô dắt theo một bé trai trắng trẻo khôi ngô, có nụ cười rất ư tao nhã. Hai mẹ con trở thành bức họa rực rỡ nổi bật ở sân bay.

“Con yêu, cảm giác về quê hương thế nào?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi con trai.

“Ánh nắng rạng rỡ.” Cậu bé trả lời.

Đã quen với bầu trời Luân Đôn ảm đạm sương mù, ai cũng cảm thấy thành phố A chan hòa ánh nắng. Khi máy bay sắp hạ cánh, còn có thể nhìn thấy những tia nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ.

Lý Vân đang đứng chờ ở lối ra, nhìn thấy hai mẹ con Trình An Nhã liền vui mừng vẫy tay tới tấp, cô chạy đến ôm chầm lấy Ninh Ninh thơm lấy thơm để, miệng không ngớt gọi “Cục cưng”.

Lý Vân là bạn chí thân của Trình An Nhã, khi còn ở Anh hai người học cùng một trường phổ thông, cùng một trường đại học nên tình cảm vô cùng khăng khít, Ninh Ninh từ lúc sinh ra đến giờ đều do hai người họ chăm sóc, nuôi nấng.

“An Nhã này, mới hai tháng không gặp, cậu chăm sóc thế nào mà cục cưng của tớ gầy tong teo đi thế này?” Lý Vân véo nhẹ má Ninh Ninh, xót xa tố cáo.

Trình Nhã An băn khoăn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con trai, bối rối. Cô cảm thấy cậu bé mập ra nhiều. Con nhỏ này gu thẩm mỹ gì không biết?

“Vậy cậu mời cơm đi, liệu mà chăm lo cho cục cưng của chúng ta béo tốt trở lại!”

“Tất nhiên rồi!” Lý Vân hào phóng vỗ ngực nói: “Đồ hám tài nhà cậu, hôm nay tớ sẽ

mời mẹ con cậu đến Cúc Phong Các.”

“Có thế chứ!” Trình Nhã An nhoẻn cười.

“Dì Vân, dì lại bị Mami gạt rồi.”

“Dì quen rồi, cũng tại kết bạn thiếu thận trọng đây mà.” Lý Vân bất lực thở dài, véo nhẹ vào má Ninh Ninh: “Nể mặt con, dì đành chấp nhận vậy.”

Ninh Ninh cũng nhoẻn cười.

Nụ cười của hai mẹ con như đúc từ một khuôn.

Ở góc khác của sân bay, một ông lão nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ, như có điều gì đang nghĩ ngợi.

“Lão gia, ngài đang nhìn gì thế?” Trần Đức, quản gia nhà họ Diệp hỏi.

“Đứa bé vừa nãy, anh có nhìn thấy không?” Giọng Diệp lão gia khẽ run, Trần Đức nhìn theo ánh mắt của Diệp lão gia, chỉ thấy bóng dáng bé nhỏ của Ninh Ninh.

“Có vấn đề gì ạ?” Trần Đức băn khoăn hỏi.

Dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng đứa bé đó rất giống Diệp Sâm…

Khuôn mặt đó, dù còn rất non nớt, nhưng giống nhau vô cùng, Diệp lão như nhìn thấy lại dáng vẻ của Diệp Sâm năm nào khi lần đầu gặp anh.

Sắc mặt Diệp lão rất đau khổ, ông lắc đầu nói: “Không sao, chắc ta nhìn nhầm, đi thôi!”

“Vâng!”

Trình An Nhã đẩy xe hành lý cùng Lý Vân cười nói rộn rã rời khỏi sân bay, đôi lúc xen lẫn vào là giọng nói trong trẻo của Ninh Ninh. Một người đàn ông đi lướt qua họ.

Không một ai phát hiện ra.

Nếu có ai đó để ý sẽ nhận ra người đàn ông đó và Ninh Ninh có khuôn mặt giống nhau đến 80%.

Trình An Nhã về nước được hai tuần, mọi việc đều rất thuận lợi.

Lý Vân thuê cho hai mẹ con một căn hộ ngay cạnh trường học của Ninh Ninh, đi bộ mười phút là tới. Khu vực này giao thông thuận tiện, cơ sở vật chất đầy đủ, không gian lại yên tĩnh, Trình An Nhã rất hài lòng.

Sau khi sắp xếp chỗ ở xong, Trình An Nhã dẫn Ninh Ninh đến gặp ông Trình.

Trình Nhã An mồ côi mẹ từ nhỏ, hai ba con dựa vào nhau mà sống, sau này ông Trình đi bước nữa với mẹ kế Cao Mỹ, bà ta còn có cả một cô con gái riêng, Trình An Nhã và hai mẹ con mẹ kế cũng không được hòa hợp cho lắm.

Trình An Nhã bề ngoài xinh đẹp thanh khiết, nhưng lòng dạ cực kỳ đen tối, vậy nên tất nhiên là không có chuyện dì ghẻ độc ác ngược đãi con chồng xảy ra.

Cô rất hiếu thuận, biết ba mình ngày ngày bận rộn làm ăn nên những việc ở nhà cô không muốn ba phải bận tâm, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ngày tháng cũng trôi qua bình yên.

Bảy năm trước, Trình An Nhã theo dì út Cố Mỹ Linh sang Anh du học. Cũng đúng năm đó dì út làm ăn sa sút, phải tuyên bố phá sản, Trình An Nhã lại phát hiện mình có thai. Những năm tháng đó, cô vừa bận rộn với việc học hành vừa phải làm thêm kiếm tiền nuôi nấng Ninh Ninh, bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian về nước, chỉ đều đặn gọi điện về trò chuyện cùng ông Trình.

Cuộc sống ở đất nước tư bản không dễ dàng gì.

Lâm Lệ, con gái riêng của mẹ kế xuất giá, nghe đâu lấy được chồng giàu sang, Cao Mỹ trong lòng hoan hỉ, khi nhìn thấy Trình An Nhã dẫn Ninh Ninh về, bà ta châm chọc chế

giễu mấy câu rồi ngoảy mông đi tìm người đánh mạt chược.

Trình An Nhã nghĩ thầm, đúng là ô nhiễm tạp âm, sao không đi sớm hơn đi, hại mình mất đến mười phút nghe những lời chẳng đâu vào đâu.

“An Nhã, con đừng để bụng lời của bà ấy.” Ông Trình tính tình ôn hòa, Trình An Nhã từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy ba nổi giận bao giờ, đúng là một người cha mẫu mực.

Ninh Ninh lần đầu được gặp ông ngoại, cậu bé vô cùng lễ phép. Hai mẹ con bình thường thế nào cũng không sao nhưng trước mặt người khác, Ninh Ninh chính là quyển sách lễ nghi quốc tế biết đi.

Ông Trình gặp cháu vui mừng rạng rỡ, Trình An Nhã đứng bên cạnh trò chuyện với ba.

Tranh thủ lúc Ninh Ninh đi vệ sinh, ông Trình kéo tay Trình An Nhã hỏi: “Anh Nhã, ba của Ninh Ninh là ai? Nó cũng được bảy tuổi rồi, con cũng nên cho ba biết đi chứ!”

“Ba… thực ra ba của Ninh Ninh…” Trình An Nhã ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, khả năng người này xuất hiện chỉ là phù du: “Ba đừng lo, con sẽ nuôi dạy Ninh Ninh thật tốt.”

“Nhưng mà…” ông Trình còn muốn nói gì nữa nhưng Ninh Ninh đã quay lại nên ông đành thôi, “con ấy à…”

Trình An Nhã cười cho qua chuyện.

Cô đưa con trai đi chơi quanh thành phố suốt một tuần rồi mới bắt đầu tìm việc, vừa hay Dương Triết Khôn, người bạn học khóa trên cô đang cần tìm thư ký, cô hứa với anh ta sẽ suy nghĩ thêm mấy ngày.

Chưa đợi cô suy nghĩ kỹ, Lý Vân đã ném thẳng cho cô một quả bom.

“Thư ký chính tập đoàn quốc tế MBS?” Cô ngây người ra mất một lúc rồi mới hồi tỉnh lại, nổi đóa lên đập bàn quát: “Cậu trúng gió rồi à, sao lại nộp hồ sơ của tớ vào MBS, aaaaa, tớ phải giết cậu…”

“Này cậu, khó khăn lắm tớ mới năn nỉ Lợi Lợi nói đỡ cho cậu, cậu còn không vừa ý hả, lương tháng đến bảy vạn tệ kìa, nếu được tớ đã đi ứng tuyển rồi, còn đến lượt cậu sao? Vả lại, cục cưng Ninh Ninh đã nói cậu đồng ý rồi, tớ mới chuyển hồ sơ của cậu cho Lợi Lợi chứ, thội tớ kệ đấy, tóm lại là mọi việc đã xong xuôi rồi, thứ hai cậu đến thẳng căn phòng chủ tịch tập đoàn MBS ở tầng 32 nhận việc, nghe rõ chưa? Tớ bận rồi, cúp máy đây, tối nói tiếp.”

Bảy vạn tệ?

Một bên mắt của Trình An Nhã lóe lên màu hồng phấn của tờ nhân dân tệ.

Ặc…

Tại sao Trình An Nhã lại bài xích tập đoàn quốc tế MBS đến thế.

Nguyên nhân là thế này, khi còn ở Anh cô từng làm thư ký một năm cho chủ tịch tập đoàn truyền thông GK. Sếp cũ của cô là một tay kén cá chọn canh, chẳng mấy ai có thể làm thư ký cho anh ta được quá ba tháng.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì sếp cũ của cô cực kỳ biến thái, công việc bận rộn không nói, tính tình lại phong lưu, tất cả những món nợ phong lưu đó đều do thứ ký chính là cô xử lý, năm đó cô sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Bao lần nảy sinh ý định từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền lương, cô lại cất ý nghĩ đó lại trong đầu.

Nghe nói mức độ biến thái của chủ tịch tập đoàn quốc tế MBS và anh ta ngang nhau.

Trình tiểu thư lại một lần nữa đau khổ rồi.

Cô vừa thoát khỏi nanh vuốt ác quỷ, giờ lại tự lao đầu vào rọ, ngày tháng này sao mà thê thảm đến thế, Trình An Nhã cảm thấy bi phẫn, giằng co giữa bảy vạn tệ và nhân quyền.

Tại sao lương của bọn biến thái đều cao hơn người khác cơ chứ?

Cô cảm thấy khó hiểu.

“Mami, Ninh Ninh xin lỗi nhé, Ninh Ninh nghĩ mami đang cần việc gấp nên đã nhận lời dì Vân rồi!” Bên bàn ăn, Ninh Ninh ấm ức ép chặt đôi mày, khuôn mặt ngây thơ rưng rưng muốn khóc.

“Cục cưng ngoan, cưng ngoan, không sao đâu, mami định nhận lời chú Trạch Khôn đến tập đoàn Diệu Hoa…. Không sao, cùng lắm từ chối là được mà, mami thơm cái nào, có chuyện gì to tát đâu, mami đi tìm chú Trạch Khôn là được mà.”

“Mami không trách Ninh Ninh thật chứ?”

“Ninh Ninh có đem bán mami đi, mami cũng sẽ giúp Ninh ninh đếm tiền.” Trình An Nhã thơm lên khuôn mặt non tơ của Ninh Ninh, không hề chú ý tới nụ cười tinh quái vừa lướt nhanh trên khóe môi cậu bé.

Mami, Ninh Ninh đã bán mami thật đó.

Trình An Nhã hẹn Dương Trạch Khôn ăn cơm ở một nhà hàng kiểu Tây.

Trên đường đến chỗ hẹn cô bị tắc đường nên đến muộn hơn so với thời gian hẹn hai mươi phút, Trình An Nhã vừa chạy vừa rủa thầm tình trạng giao thông tồi tệ của thành phố A.

Trong lúc vội vàng không để ý, gót gày cao gót bị hẫng một nhịp, Trình An nhã hét lên, cả thân người loạng choạng ngã nhào về phía trước, “Á…”

Chúa ơi, làm ơn cứu con với, con không muốn phải hôn đất mẹ, Trình An Nhã nước mắt đầm đìa.

Không biết có phải Chúa nghe thấy lời khẩn cầu của cô hay không, một mùi thảo cỏ nhè nhẹ ập đến trước mũi, quả thật có một đôi tay giữ lấy eo cô, một bàn tay giữ lấy tay cô.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Trình An Nhã nở một nụ cười thành khẩn nhất, đang định đứng lên xin lỗi đàng hoàng thì bỗng nhiên… đứng hình.

Diệp Sâm đang đợi Vân Nhược Hi đi ăn trưa, vừa xuống xe liền thấy một cô gái loạng choạng lao đến, theo phản xạ anh liền chìa tay ra đỡ.

Đợi đến khi Trình An Nhã ngước mắt nhìn lên, tim Diệp Sâm rung lên một nhịp, nhìn cô đăm đăm, từ đáy lòng dậy lên một rung chấn như đã từng quen thuộc lắm.

Một đôi mắt thật đẹp.

Một đôi mắt long lanh, đen láy, sáng ngời, quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt.

Làn da trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, do dạy gấp hai má đỏ hồng như hai trái đào mọng nước.

Nụ cười được lập trình sẵn của Trình An Nhã trở nên méo mó.

Oan gia ngõ hẹp cũng không hẹp đến mức này chứ, ông trời muốn trêu đùa con sao?

Thế giới huyền ảo quá. Tại sao lại là anh ta? Không biết là do trí nhớ của cô quá tốt, còn nhớ rõ cái tên dã thú bảy năm trước đã xảy ra tình một đêm với mình, hay là do ngày ngày nhìn thấy khuôn mặt dã thú bản thu nhỏ của Ninh Ninh, khiến cô muốn quên cũng không được.

Đến cả khí chất tao nhã đó cũng như cùng một khuôn.

Chết chắc rồi.

Phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là co chân bỏ chạy.

Diệp Sâm trầm tiếng hỏi: “Này cô, trông tôi đáng sợ lắm à? Tại sao vừa nhìn thấy là cô muốn bỏ chạy?”

Anh ta quên cô rồi?

Nụ cười méo mó của Trình An Nhã được điều chỉnh trở lại bình thường, thản nhiên.

Anh ta mặt mũi cực kỳ khôi ngô, tuấn tú vô song, nhưng khí chất quá ư lạnh lùng, ánh mắt băng giá khắc nghiệt khiến rất ít người dám nhìn thẳng vào đó, là một gã đàn ông mà khi xuất hiện có thể trấn áp tất cả, tính áp đảo 100%.

“Không, anh rất đẹp trai, thật ngại quá, nhưng tôi đang vội!” Trình An Nhã mỉm cười, thản nhiên vượt qua anh ta, đi vào trong nhà hàng. Năm đó khi cô rời thành phố A sang Anh được một tháng thì phát hiện mình có thai, cảm giác đàu tiên là kinh ngạc, cảm giác thứ hai là vui sướng. Lúc đó cô đang học tiếng, rất vất vả, mới nhập học phải chuẩn bị nhiều thứ, dì út khuyên cô nên bỏ đứa bé này đi, nhưng cô cố chấp giữ lại, vì Ninh Ninh mà chậm mất một năm học, nhưng cô không hề hối hận. Đứa bé này là toàn

bộ cuộc sống của cô.

Tạm thời không cần biết đứa bé này đến như thế nào, Trình An Nhã cũng rất cảm kích Diệp Sâm đã để lại nó cho cô, nơi đất khách quê người, bởi vì có nó, cô mới có thể chịu đựng được nỗi cô đơn vô tận, chịu đựng được sự chế giễu của người đời, chịu đựng được những gian nan vất vả của cuộc sống.

Trình An Nhã lướt vào nhà hàng như một linh hồn phiêu diêu, cảm giác bồng bềnh dưới gót chân, cô quả thật không ngờ còn có thể gặp lại anh ta.

Xác suất phù vân…

Thật huyền ảo.

Cô không hề chú ý rằng đôi mắt sâu thẳm đó vẫn đang gắn chặt theo bóng hình mình.

Diệp Sâm ngồi trên bộ ghế sô pha bằng da thật, bộ vest Armani vừa vặn, gương mặt cao quý đến yêu nghiệt, ánh mắt băng giá, vị chủ tịch trẻ tuổi này cho người ta cảm thấy một khí chất tao nhã đến lạnh lùng.

Ánh dương chênh chếch chiếu vào, những mảnh nắng nhảy nhót trên người anh, phủ lên một lớp quyến rũ trấn áp lòng người.

Diệp Sâm, hai bảy tuổi, là tam thiếu gia nhà họ Diệp, tốt nghiệp tại đại học Harvard, ba năm trước tiếp quản tập đoàn quốc tế MBS, dựa vào tài năng và thủ đoạn, trong vài năm ngắn ngủi đã nổi danh trên thương trường, đưa tập đàon quốc tế MBS lên một tầm cao mới.

Tác phong đanh thép, sách lược quyết đoán, vị chủ tịch trẻ tuổi này chỉ đầu từ vào những nơi có lợi, làm mưa làm gió trên thị trường.

Đồng thời, anh ta cũng là một chủ tịch nổi tiếng trăng hoa, gia tài hàng triệu đô, gương mặt khôi ngô tuấn túa, Diệp Sâm là đối tượng mà các giai nhân thục nữ tranh nhau lấy lòng.

Theo giới truyền thông đưa tin, thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Vân thị Vân Nhược Hi là bạn gái chính thức của anh ta, hai người đã đến bước bàn luận chuyện hôn nhân, trên các trang báo lớn cũng đã đăng ảnh hai người họ thân mật bên nhau.

Cho dù như vậy thì tốc độ thay bạn gái của Diệp Sâm cũng nhanh đến mức khiến người ta phải há miệng kinh ngạc, ngôi sao điện ảnh, hot girl, khuê nữ đại gia, bích ngọc tiểu gia, chỉ cần Diệp Sâm ưng mắt đầu không thoái khỏi lòng bàn tay của anh ta.

Ngoại trừ Vân Nhược Hi, xưa nay chưa từng có người con gái nào ở bên anh ta được quá mười ngày, luật chơi của Diệp tam thiếu gia là dễ gặp dễ tan, tài sản và dung mạo của anh ta khiến người ta đổ xô đi tranh giành, nhưng sự lạnh lùng và đanh thép của anh ta khiến người ta không dám dây dưa nhiều.

Cho nên anh ta mới có biệt danh chủ tịch trăng hoa.

Đây là những điều mà Trình An Nhã đọc được từ tài liệu, điển hình của một công tử đào hoa, là hình tượng mà cô coi thương nhất.

Nghĩ đến chuyện sau này phải làm việc chung với loại đàn ông như vậy, cô liền nhớ đến một năm đày đọa bên Anh trước đây, Trình An Nhã đập bàn than thở, ngày tháng này không thể sống nổi rồi.

Thứ hai.

Ninh Ninh dậy từ rất sớm, nở một nụ cười rất tao nhã, nhự nhàng gõ cửa phòng An Nhã: “Mami, dậy thôi nào, hôm nay mami phải đi làm đó!”

“Biết rồi, biết rồi….” Trình An Nhã mơ màng trả lời.

Ninh Ninh cười tươi, đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đi vào bếp, rửa nồi, bật bếp, tráng trứng, chuẩn bị hai suất ăn dinh dưỡng một cách thành thạo, bánh Sandwich thơm lừng đã ra lò, thằng bé lại tranh thủ hâm lại sữa cho nóng.

Một lúc sau, Ninh Ninh mở cửa bước vào, thân hình nhỏ bé nhảy lên giường, một chân đá bay Trình An Nhã xuống đất.

Rầm…

“Ái, đau quá…”

Ninh Ninh ung dung nhảy xuống giường, không đoái hoài đến ánh mắt ai oán của mẹ, hứng nước, bóp kem đánh răng, mỉm cười bày ra tư thế mời vào.

“Mami, MBS rất nghiêm, mami mà đến muộn mất việc là cái chắc, lúc đó hai mẹ con ta chỉ có nước húp cháo thôi.” Trình An Nhã muốn khóc mà không có nước mắt.

“Ninh Ninh, mẹ hận con… á á á…” Trình An Nhã hét lên, vô cùng ai oán lết vào phòng tắm. Ninh Ninh giúp cô gấp chăn, chọn trang phục đi làm hôm nay, xếp gọn ghẽ trên giường.

Trình An Nhã bước ra, thay quần áo, trang điểm nhẹ, búi tóc gọn gàng.

Khi ra khỏi phòng, Ninh Ninh đã chuẩn bị cặp sách xong, đang ngồi ăn sáng. “Chào buổi sáng, mami, mami mau ăn sáng đi, chúng ta cùng ra ngoài.”

Trình An Nhã ai oán gặm bánh mì, thông thường mà nói, buổi sáng chẳng phải là mẹ phục vụ con trai hay sao? Tại sao ở đây lại đổi thành con trai phục vụ mẹ chứ?

Con trai cô là một thiên tài, đến việc của ô sin cũng làm xuất sắc như vậy, cuộc đời cô có hi vọng rồi.

“Ninh Ninh, mami có lỗi với con.”

Ninh Ninh đĩnh đạc gật đầu, biểu thị đã biết rồi, hết sức tao nhã giục An Nhã ăn sáng, mami yêu quý của cậu cái gì cũng tốt, chỉ có ham ngủ và không biết làm việc nhà thôi, tội nghiệp cậu, tuổi còn nhỏ đã là một tay làm việc nhà cừ khôi, nấu nướng cũng rất cừ.

“Ninh Ninh, sau này không được lấy vợ, phải nuôi mami cả đời, có biết không?”

“Được!”

Thật ngoan quá đi. Con dâu tương lai, biến sang một bên thôi, có cậu con trai cực phẩm như vậy, cô nuôi có dễ dàng gì? Làm sao có thể cứ thế mà cho người khác cướp mất, An Nhã bây giờ có thể hiểu cái gọi là quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng vi tế là vì sao rồi.

Tòa nhà làm việc của MBS tọa lạc ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất, cao tận mây xanh, hùng vĩ tráng lệ, khí thế bất phàm.

An Nhã thở một hơi dài.

Cố lên, Trình An Nhã.

Vì tiền, fighting!

Thế nhưng, hùng tâm đấu chí của cô nhanh chóng gặp đả kích lớn chưa từng có.

“Chủ tịch, cô Trình đến rồi!” Thư ký chính chuẩn bị nghỉ phép cung kính thông báo.

“Vào đi!” Giọng nói trầm thấp êm tai vọng đến, tim Trình An Nhã đập mạnh, giọng nói này nghe có chút quen quen, nghe nhầm rồi, nghe nhầm rồi…

Đẩy cửa bước vào, Trình An Nhã… hóa đá rồi.

Thế giới này, lần thứ hai huyền ảo rồi.

Trình tiểu thư tin chắc cô và thành phố A thủy thổ không hợp.

“Là anh?”

Thời gian ngưng đọng rồi.

Gương mặt anh tuấn của Diệp Sâm thâm trầm nhìn không ra cảm xúc gì, nhìn thế nào cũng thấy cô rất trẻ, cùng lắm hơn hai mươi một chút, nước da trắng mịn, dáng vẻ thanh tân, đôi mắt sáng ngời lấp lánh tràn ngập màu sắc.

Để xác định năng lực của cô, ah đặc biệt gọi điện cho Kroos, Kroos hay tin Trình An Nhã gia nhập tập đoàn quốc tế MBS, gào khóc thảm thiết, đòi Diệp Sâm bồi thường tổn thất cho anh ta, bởi vì dưới sự huấn luyện biến của anh ta mới đào tạo ra được một nhân tài như vậy, lại đi tặng không cho Diệp Sâm, Kroos như đứt từng khúc ruột.

Điều này chứng tỏ năng lực của Trình An Nhã đích thực đứng hàng đầu.

Nha đầu này còn là nhân vật đứng đầu trong giới thư ký ở Luân Đôn, đúng là khó tin.

Non đến mức cắn một miếng cũng sợ buốt răng.

Trình An Nhã khóc thầm trong lòng, thầm oán trách bảy năm về trước trẻ tuổi vô tri.

Cho dù bảy năm trước, Diệp tam thiếu không có sức áp bức và lạnh lùng như bây giờ, cô cũng không nên có mắt không tròng, coi anh ta là trai bao, lại còn ném cho anh ta 100 tệ tiền bán thân.

Trình An Nhã, mi đúng là đồ ngốc.

Diệp tam thiếu gia nếu như nhớ lại lúc đó, lại biết cô giấu anh ta sinh ra Ninh Ninh, cô chắc chắn không thể gánh hết tội được, chết không đất chôn thây.

Bây giờ nếu cô nói là đi nhầm phòng liệu có kịp nữa không.

Vẻ mặt đó của anh ta là có ý gì, dã thú đúng là dã thú, ánh mắt nhìn người khác cũng phát ra lục quang, chết tiệt, anh đừng có bày cái bộ mặt âm hiểm đó ra có được không?

“Cô chắc chắn cô đã thành niên rồi chứ?” Diệp Sâm ngả người về phía sau ghế, lười biếng nhếch môi, nha đầu này, sao mà như bị liệt mặt thế kia, cô ta chẳng lẽ không có chút biểu cảm nào sao?

Xỉ nhục, đây tuyệt đối là một điều xỉ nhục.

Chết tiệt, bảy năm trước anh ta ăn tươi nuốt sống tôi sao không hỏi tôi có phải vị thành niên hay không?

Dường như Trình An Nhã quên mất là cô chủ động quyến rũ người ta.

“Thưa chủ tịch, tôi 24 tuổi, đã thành niên!” Trình An Nhã trả lời rất nghiêm túc.

Tim cô đập loạn lên, sống lưng toát mồ hôi lạnh, thần kinh căng cứng, theo lý mà nói, đường đường là một Diệp tam thiếu gia bị dạy cho một bài học, lại bị ném một trăm tệ tiền bán thân vào mặt, nỗi nhục nhã này tuyệt đối là lần đầu tiên, ấn tượng sâu sắc, không thể nào quên được chứ.

Lẽ nào Diệp tao thiếu gia thường xuyên bị người ta xỉ nhục như vậy, cho nên quen rồi, thản nhiên như không.

Trình An Nhã bị chính sự đoán mò của mình làm cho rối bời.

Diệp tam thiếu gia yên lặng nhìn cô, trong mắt không rõ là cảm xúc gì, chỉ đều đặn gõ nhịp trên bàn, như đang đong đo phân lượng.

Trình An Nhã cố gắng giữ thái độ bình thản.

“Trình tự công việc cụ thể, Vưu Lợi Lợi sẽ nói với cô, cô Trình, MBS không nuôi phế nhân, nếu cô đã nhân vật đứng đầu giới thư ký Luân Đôn, hãy để mọi người thấy được năng lực của cô, nếu không còn việc gì nữa thì ra ngoài.” Diệp Sâm nói xong, không nhìn cô, cúi đầu xem giấy tờ, dáng vẻ chăm chỉ làm việc, trên gương mặt anh tuấn toát ra một làn khí lạnh lẽo.

“Vâng, thưa chủ tịch!”

Vưu Lợi Lợi rất có trách nhiệm chỉ bảo cho cô trình tự công việc, đưa cô đi làm quen với môi trường làm việc, Trình An Nhã thích ứng rất nhanh, nhưng cũng nhanh chóng mệt đừ cả người.

Hết giờ làm về đến nhà, Ninh Ninh đang buộc tạp dề bận rộn trong bếp, dáng vẻ tất bật của cậu con trai bé bỏng khiến người mẹ như Trình An Nhã có một chút áy náy, thật sự chỉ là một chút xíu áy náy mà thôi…

“Cục cưng ơi, mẹ yêu con!” Trình An Nhã đặt một chồng công văn giấy tờ xuống, nhéo má cậu, thơm đánh chụt một cái, da mềm mại quá, thơm vào thật dễ chịu, không giống như ai đó, lạnh như đá, tưởng mình là máy làm lạnh chắc.

“Mami, con cũng yêu mẹ!” Ninh Ninh tao nhã thơm lại mẹ một cái, Trình An Nhã mệt mỏi cả ngày trời cảm động nước mắt chứa chan.

Con trai à, mẹ yêu con giống như chuột yêu gạo vậy.

“Mami, hôm nay công việc thế nào?”

“Con đừng hỏi vội, đợi mẹ ăn mấy miếng rồi nói.” Trình An Nhã ăn như rồng cuốn, ra sức nhồi vào miệng các món ăn ngon lành mà con trai làm, cô đói sắp chết đến nơi rồi.

“Nói đi cưng, ánh mắt chờ đợi của con là có ý gì?”

“Gì mà ánh mắt chờ đợi, đó là con coi thường phép tắc trên bàn ăn của mẹ đấy chứ.”

“Đáng ghét!”

“Mami, mẹ có thích môi trường làm việc của MBS không?”

“Không thích!”

“Tại sao?”

An Nhã giơ nắm tay ra, vũ trụ nhỏ bừng bừng lửa cháy: “ Vì có một con dã thú đối mắt phát ra ánh sáng xanh lè.”

Ninh Ninh, “…”

“Vậy có gặp người quen không?”

“Người quen?” Trình An Nhã nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại giám đốc các bộ phận đã gặp hôm nay, sàng lọc từng người cô đã gặp: “Người lạ một đám, người quen không có!”

“Con thua mami rồi.”

“Ninh Ninh, vẻ mặt con như vậy là lại có ý gì? Coi thường mẹ của con có đúng không?”

“Mami, mami là ngụy thục nữ. Ái chà, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, con quả nhiên không nên kỳ vọng vào mami quá nhiều.”

Cảm giác bị con trai coi thường, đúng là tồi tệ.

Chớp mắt một tuần lễ đã trôi qua, An Nhã đã vững chân trong MBS, là thư ký chính của

Diệp tam thiếu, năng lực của An Nhã khiến mọi người phải nhìn cô bằng ánh mắt khác,

Vưu Lợi Lợi thấy cô có thể đảm đương công việc một cách thành thạo, cũng vui vẻ đi nghỉ phép.

Đến bốn cô gái trong phòng thư ký, lúc đầu chế giễu, châm chọc, cũng bắt đầu tôn trọng cô.

An Nhã dùng năng lực thể hiện giá trị của mình.

MBS là môi trường cạnh tranh khốc liệt, ở đây, tất cả dựa vào năng lực để nói chuyện, đặc biệt là các thư ký của Diệp Sâm, tất cả đều được tuyển chọn hết sức kỹ lưỡng, mỗi người có một đặc điểm, bọn họ kiêu ngạo tự phụ, muốn khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, An Nhã đã mất không ít công sức.

Điều duy nhất khiến cô không thoải mái là, ngày ngày đều phải đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của Diệp tam thiếu, đối với An Nhã mà nói, quả thực là một hình thức đày đọa, buổi sáng âu yếm hôn gió tạm biệt cục cưng của cô, chớp mắt đã gặp lại cục cưng lớn hơn một cỡ ở công ty, bắt buộc cô phải luôn cảnh tỉnh bản thân mới không hướng về phía Diệp Sâm mà hôn gió.

Nói về mức độ biến thái, Kroos và Diệp tam thiếu kẻ tám lạng người nửa cân, khi còn ở Anh, cô buộc phải ghi chép lại tất cả ký lục vủa Kroos và các cô nhân tình, vị nhân huynh đó một khi đã nổi hứng lên, thường chỉ cần nói tên người tình ra, sau đó phải đưa anh ta đến đó.

Điều khiến cô khó hiểu nhất là, tên biến thái này không có hứng thú nhiều với các hotgirl hay minh tinh, lại chỉ hứng thú với các quý phu nhân, chỉ cần anh ta thích, bất kể chồng người ta có nhà hay không, vẫn trêu ghẹo, vẫn gạt lên giường như thường.

Có thể thấy rằng, phải giúp anh ta xử lý những việc này, vũ trụ nhỏ bé của Trình An Nhã cháy ngùn ngụt như thế nào, chỉ hận không thể ném anh ta xuống sao hỏa được.

Diệp Sâm cũng chẳng tốt đẹp là mấy, vị nhân huynh này có một cô bạn gái tình cảm sâu đậm, lại là một mỹ nhân, tình nhân của anh ta vẫn nhiều đến mức có thể lấp đầy sông Hoàng Phố, cô mới đi làm được một tuần, đã nhận được điện thoại của hơn hai mươi cô gái.

Ai cũng muốn hẹn hò với Diệp Sâm, Diệp Sâm lại đẩy hết tất cả cho Trình An Nhã, bắt cô làm bia đỡ đạn.

Ai oán có, khẩn cầu có, chửi bới có…. Trình An Nhã đều trả lời tuốt.

Ban đầu anh tà chỉ muốn xem bộ dạng thảm hại của cô, dù sao xửa lý những việc phong lưu này, có thâm niên dày dặn trong nghề như Vưu Lợi Lợi còn thấy tối tăm mặt mũi, có lúc bị làm phiền đến mức muốn phát điên.

Ai ngờ, An Nhã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Mỗi lần nhân tình của anh ta gọi đến, Trình An Nhã không hề từ chối, lại còn cười tươi roi rói nghe máy, mỗi lần đều có một lý do hoàn mỹ để chặn bọn họ lại, cô có thể nói với tất cả các cô nhân tình là chủ tịch đang họp, nhưng tuyệt đối không nói với cùng một người.

Trăm ngàn kiểu lý do, khiến người khác há miệng trợn mắt.

Có lần anh vừa đẩy cửa vào, đúng lúc nghe thấy tiểu nha đầu tươi cười nói: “Chủ tịch còn đang bận rộn làm việc với cô Vân Nhược Hi trong phòng nghỉ, có lẽ phải một lúc lâu nữa mới rảnh ạ.”

Diệp Sâm tức đến méo cả gương mặt đẹp.

Thế nhưng không thể phủ nhận, cô là thư ký tận chức nhất, đến cả loại việc như vậy cũng giải quyết một cách hết sức dễ dàng.

“Chủ tịch, xin lỗi vì đã nói dối, thế nhưng như vậy có vẻ hợp với phong cách của anh hơn.” An Nhã nở một nụ cười ngọt lịm, nói nghe rất vô tội, đúng là giết người không cần gươm giáo.

Chết tiệt, thuộc hạ dưới trướng Kroos mà ra, quả nhiên đều là biến thái.

Hết chương 1 ^^!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.