Lại nói những người đó đều là từ nhỏ đi theo Tây Tác, Tây Tác cùng bọn
anh cùng thủ hạ cũng không khác nhau là mấy, trong đó quan hệ những
người này, không phải huynh đệ, hơn hẳn huynh đệ.
"Vậy thì gọi bọn họ gia tăng điều tra, một khi xác nhận người bị thủ hạ
của Tây Tác cướp đi, vậy thì công kích trực tiếp Đại Liệt Cốc ở Châu
Phi, lần trước xóa nơi ở của họ, lần này nhất định phải diệt bọn họ
không còn một mống!!!".
"Bọn họ bắt Doãn Phỉ Phỉ đi, có mục đích gì?"Một người phụ nữ bị nhiều
người đàn ông dầy xéo sáu năm, đối với bọn họ có giá trị gì?
An Thần lắc đầu, anh cũng nghĩ không thông.
"Điều tra ngay.".
Mộ Dung Kiệt Tu lạnh giọng, khạc ra một câu, sau đó hai người thật lâu cũng không nói lời nào.
Người phụ nữ kia, rốt cuộc còn có giá trị gì lợi dụng?
Lai lịch của cô ta bọn họ biết rõ ràng, trước kia khi chưa gả vào An
gia, là một nhân viên nho nhỏ của công ty, lấy cách gả cho cha An Thần
để đến gần An Thần, sau khi sắc dụ thất bại nhiều lần liền tìm Tô Thiển
gây phiền phức, lúc này mới hoàn toàn chọc giận An Thần.
Lại không bối cảnh gì, ba mẹ cũng chỉ là nhân viên viên chức bình thường một tàn hoa bại liễu như vậy, rốt cuộc còn có cái gì có thể lợi dụng?
Tô Thiển những ngày qua quả nhiên nghe lời, nếu là lúc trước, có lẽ cô
còn có thể không sợ trời không sợ đất kể từ sau khi có con trai ngược
lại cô cực kỳ quý trọng tánh mạng của mình.
Mất đi ba mẹ, cái cảm giác tê tâm liệt phế đó, đến bây giờ cô nhớ tới cảm thấy cả thở cũng đau.
Coi như không vì mình, cũng phải vì con trai mà giữ gìn chính mình.
Trong thời gian không đến trường học, Tiểu An An cực kỳ bất mãn một
trang viên to như vậy, cũng tìm không một bạn đồng trang lứa để vui
chơi.
"Mẹ, có phải ba mẹ tính không để cho con đến trường học đi học hay
không?". Ba ngày sau, Tiểu An An vừa hung hăng đá cầu, vừa quyệt quyệt
cái miệng nhỏ, bộ dáng có vẻ uất ức cực kỳ.
Tô Thiển để sách trong tay xuống bàn, hướng về phía con trai vẫy vẫy tay.
Tiểu An An chạy tới nhào vào trong ngực của cô, ôm eo của cô khó được làm nũng: "Mẹ, con muốn trở về trường học.".
Trong nhà một chút cũng không dễ chơi, nhất là khi có ba ba ác ma ở nhà, thân thể cậu cũng căng thành một cái dây cung.
Tô Thiển ôm con trai, có chút dùng hết sức, gần đây cậu bé có vẻ cao hơn một chút rồi, so với bạn cùng lứa cao hơn một cái đầu, sợ rằng đến một
khoảng thời gian nữa cô là muốn ôm cũng không thể ôm nổi.
"An An phải nghe lời mẹ, một khoảng thời gian nữa sẽ đưa con trở về
trường học." Tô Thiển cau mày, tại sao những đứa trẻ khác ngày ngày
không thích đi học, thằng bé này lại ầm ĩ đòi đến trường?
Tiểu An An vừa nghe một khoảng thời gian liền nóng nảy, nắm ống tay áo
Tô Thiển lay động: "Con không muốn, ngày mai con muốn đến trường học.".
Một khoảng thời gian, nghe giống như là không có kỳ hạn bình thường.
Tô Thiển lại mở rộng tầm mắt một lần nữa, thằng bé này không phải luôn
bình tĩnh giống cô sao? Khẽ than thở, con trai của cô đúng vẫn còn là
một đứa trẻ mà thôi.
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, con lại quấn lấy mẹ đang làm gì?".
Đúng lúc Tô Thiển không biết nên dụ dỗ làm sao, bên tai liền truyền đến thanh âm uy nghiêm trầm thấp.
Thân thể nho nhỏ của Tiểu An An vừa trợt trượt, vội vàng trốn sau lưng
Tô Thiển, lộ ra hai con mắt thật to nhìn xem ba ba so với mình đẹp trai
gấp nhiều lần, cách đó không xa.
Mỉm cười, mặt là thiên sứ nhưng lòng dạ là ma quỷ, con trai anh nói ba ba chính là thứ người như thế.
Tô Thiển tiến lên, Tiểu An An lôi vạt áo của cô thận trọng cùng đi phía
sau, cậu ngược lại hiểu một cái đạo lý, chỉ có mẹ mới có thể bảo vệ cậu
chu toàn.
Thay anh nhận lấy áo, khẽ nhếch môi: "Hôm nay trở về thật sớm a.".
"Nhớ em.".
Cũng không quan tâm con trai có ở đây hay không, An Thần ôm eo của cô
liền đem cô ôm vào trong ngực, một phen môi lưỡi kịch chiến sau còn nhu
tình mật mật buông cô ra.
Miệng nhỏ của Tiểu An An cong quắt, đặc biệt im lặng nhìn chằm chằm hai
người, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, cậu thấy nhưng không thể trách.
"Bảo bối, nhớ anh muốn chết rồi phải không.". Hôn nhẹ cái trán của cô,
lúc này mới hài lòng ôm cô cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon.
"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, đến bên ba ba này.". Một tay ôm người phụ
nữ bảo bối, một tay vươn đi ra đem con trai núp ở sau lưng Tô Thiển
không muốn ra ngoài.
Tiểu An An sao có thể là đối thủ của ba ba, giãy giụa hai cái liền bị
bàn tay có lực của ba ba dẫn đến trước mặt An Thần, sau đó gương mặt
liền buồn bã.
"Ba ba.".
Cậu đều bất đắc dĩ, người ba ba này thủy chung đều là người cha cậu kính sợ nhất.
An Thần khẽ ừ, đem thân thể con trai đứng ngay ngắn đứng ở trước mắt
mình, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng con trai khiến cậu
không tự chủ được đưa măt nhìn đi nơi khác.
"Không cho tránh, nhìn vào mắt ba." Xoay đầu con trai lại, An Thần khóe
miệng gợi lên một tia cười tà: "Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ở nhà không
chịu an phận đúng không?".
Tô Thiển khẽ lắc đầu hai cha con ở nơi này rõ ràng giống như hai kẻ thù.
Tiểu An An lắc đầu liên tục, cổ chân hướng quẹo phải, tùy thời cũng
chuẩn bị chạy lên lầu, điểm này của con trai sao có thể tránh được đôi
mắt sắc bén của An Thần, hơi dùng lực một chút mang cậu đến bên cạnh,
lợi dụng hai chân thon dài đem cả thân thể của cậu khống chế, tay của
anh nâng hai bên gương mặt ngăn cản con trai lộn xộn, con trai không
nhìn anh, anh phải là buộc con trai nhìn anh, làm cho Tiểu An An giương
lên chân mày nho nhỏ, bất mãn căm tức nhìn ba ba vô cùng cường thế.
"Đại Phôi Đản, buông con ra.".( đại phôi đản: quả trứng thối cực lớn.)
Chỉ còn sót lại đôi tay là có thể cử động, tạo thành quả đấm nho nhỏ, sử dụng hơi sức toàn thân để chạy trốn.
An Thần lông mày nhăn lại, Đại Phôi Đản???
Rất tốt, mới năm tuổi, cũng có thể cho anh lấy ngoại hiệu rồi. Có chút can đảm.
Anh kẹp chặt con trai, Tiểu An An gương mặt tức giận phình ra, đem ánh
mắt cầu cứu đến Tô Thiển, miệng mỉm cười, nước mắt cũng rơi xuống.
Tô Thiển đau lòng nhìn con trai, chậm rãi đưa ra hai ngón tay trước hai
mắt tỏa sáng của An Thần, phách lối thổi một hơi, cười như không cười
nhìn chằm chằm, An Thần đã có chút sợ hãi.
An Thần lập tức cười làm lành, chủ động buông con thỏ nhỏ chết tiệt
trong ngực kia ra, nâng đầu lên, đáng thương nhìn Tô Thiển: "Bà xã, đừng giận.".
Trời mới biết anh rất sợ Tô Thiển véo vào hai bên hông của anh, hai ngày trước lưu lại ấn ký, bây giờ còn là màu xanh.
Tiểu An An vừa được giải phóng, lập tức chạy về phía trong ngực của Tô
Thiển hai mắt đẫm lệ, bộ dáng kia của con trai Tô Thiển nhìn đau lòng
muốn chết, giận trách: "Anh có thể hay đối với con trai tốt hơn một chút hay không.".
Đã là người lớn rồi mà còn cùng con trẻ tranh thua.
An Thần nâng mắt nhìn Tiểu An An đang núp trong ngực cô, thấy con trai
đem cả khuôn mặt cũng vùi vào ngực của cô, lại muốn bắt đầu xù lông
lên, con thỏ nhỏ chết tiệt kia, đó là nơi thuộc về một mình anh.
Tiểu An An thấy tình huống không đúng lắm, nắm tay Tô Thiển lại chặt mấy phần, bắt đầu bất an gọi"Mẹ".
Tô Thiển một mặt nhìn An Thần bên cạnh, một mặt ôm con trai chuyển đến
một nơi khác, có một loại ảo giác ở trong lòng nảy sinh, cô đây là đang
mang hai đứa bé, một đứa con trai ớn và một đứa con trai nhỏ, mọi người
cũng không chịu cho cô tỉnh ngủ.
"Nếu không sống yên ổn, buổi tối để cho hai người ngủ phòng chứa củi.".
Nhìn cánh tay An Thần đưa tới trên người trong nháy mắt, Tô Thiển rốt cuộc nhếch mày thật cao nói ra.
"Mẹ, nhà chúng ta giống như không có phòng chứa củi.".
Tiểu An An nâng đầu lên, chớp mắt to vô tội, hai người cùng nhau co rúm khóe miệng.
"Thật sao, vậy mấy ngày nữa mẹ gọi người đặc biệt làm một phòng cho hai người nghỉ ngơi.".
Tô Thiển buông con trai xuống, thuận tay sửa sang lại y phục cùng quần
của con trai, một cái vỗ vào trên mông đít nhỏ của con trai: "Đi chơi
đi.".
Tiểu An An mặt mày chuyển động, khẽ kéo quần, không chút do dự chạy ra bên ngoài, nơi có ba ba ở chính là địa ngục.
Tiểu An An vừa đi, An Thần liền chờ đợi không kịp đem cặp móng vuốt sói
đưa về phía Tô Thiển, lại bị cô một cái tát đánh bay rồi.
"Đừng có dùng ánh mắt u oán kia nhìn em, bộ dạng này bổn phu nhân gặp
không ít.". Tô Thiển liếc mắt, có chút bày tỏ không thích ứng nổi người đàn ông thay đổi ngây thơ như vậy, kể từ sinh hạ Tiểu An An, người này
thỉnh thoảng cùng cô làm nũng, luôn làm cho cô cả người nổi da gà.
"Bà xã, em càng ngày càng bỏ rơi anh.". Càng ngày càng sủng ái thằng nhóc kia rồi.
Tô Thiển liếc anh một cái, nếu không nhìn anh thì mỗi ngày đều sẽ xuất
hiện vô số lần lời như vậy, khẽ dừng một chút, nghiêm túc chống lại ánh
mắt của anh: "Chuyện xử lý như thế nào?".
Qua mấy ngày, có tin tức gì sao? Cũng không thể ngày ngày đem mình cùng Tiểu An An nhốt ở trong nhà không ra ngoài.
Vừa nhắc tới chuyện này, An Thần ngược lại thẳng chân, ngồi vững vàng
thân thể, đáy mắt một mảnh thâm trầm, nhìn Tô Thiển trong lòng leng keng leng keng.
"Sao vậy? Chuyện khồn khả quan sao?".
An Thần quay đầu, lên tiếng phát cười lên: "Đã điều tra xong, hiện tại
chỉ cần bắt người, những chuyện này em không phải cần lo lắng.".
Người phụ nữ của anh, nên đứng ở phía sau anh, chờ anh đem tất cả xử lý
thật tốt, không cần hỏi tới nhiều như vậy, chỉ cần anh về nhà thăm thấy
cô, liền ấm áp.
Nhưng mà Tô Thiển lại lắc đầu một cái, lần nữa nghiêm túc chống lại anh
giờ phút này ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc, từng chữ từng câu nói: "Em
là bà xã của anh, mà em không muốn làm người phụ nữ phía sau anh, chờ
anh đem thiên hạ xử lý tốt, sau đó lòng em an lý đến hưởng thụ anh đem
đến cho em hạnh phúc, so với cái này, em càng hy vọng đứng ở bên cạnh
của anh, gặp phải chuyện cùng anh cùng nhau giải quyết, liền tính em
không có năng lực kia, cũng muốn cho anh khích lệ cùng quan tâm, An
Thần, chớ đem em đặt ở phía sau sự bảo vệ của anh, chúng ta kề vai chiến đấu được không?".
Cô muốn hạnh phúc, không phải đợi người đàn ông mến yêu làm xong tất cả, cô hi vọng thủy chung cùng anh đang cùng đứng trên cùng một trận chiến
tuyến, muốn vào cùng nhau vào, muốn lui cùng nhau lui.
Đôi mắt của An Thần đen bóng tan đi một chút, chúng ta kề vai chiến đấu, người phụ nữ của anh nói với anh như vậy, người phụ nữ của anh thật là
làm cho người ta cảm động.