Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 97-2: Đại kết cục (2)




Khấu Kiệt nhìn hai người, nhắm mắt lại, sau đó ngồi xổm xuống: “Mau dìu cậu ấy lên xe, chúng ta phải tranh thủ thời gian!”

“Đúng thế!” Yến Hoài vịn Thương Truy Ý, anh nhìn khuôn mặt của Yến Hoài, có cảm giác vui mừng...

Rốt cuộc có một lần, nét mặt của cô là dành cho anh.

Mọi người đưa Thương Truy Ý lên xe cứu thương, nhưng Thương Truy Ý đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Yến Hoài hạ quyết tâm, thoáng cái chui vào trong xe, dưới chân nhấn ga một cái, đã đi như bay về phía cảng.

Khấu Kiệt cũng lái xe, sự hung ác lúc này chỉ hơn chứ không kém Yến Hoài.

Tại bến tàu, những chiếc thuyền vừa cập bờ.

Nhạc Không Thượng và Lý Hoàn Suất núp trong bóng tối, nhin người trên bến tàu, hôm nay sẽ có một lô hàng hóa quan trọng dỡ xuống cảng ở đây, cũng giao dịch ở chỗ này.

Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa, đã lặng lẽ tới một chỗ khác, khống chế một chiếc thuyền, mang người của mình lên, giám thị chặt chẽ những gì trên sông.

“Liễm Liễm, bà xem, bọn họ thật lợi hại, biết rõ tôi muốn làm chuyện lớn nên tất cả bọn họ đều tới đây! Bà không biết là rất vui vẻ sao?” Liêu Ngải giơ ly rượu trong tay, ngồi trên ghế sofa, nhìn mười mấy màn hình trước mặt, đôi mắt câu hồn nhìn Tần Liễm ở đối diện.

Vẻ mặt Tần Liễm tái nhợt, khẩn trương nhìn những màn hình kìa.

Đừng! Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may!

“Bà xem kìa, lòng bàn tay của bà cũng toát mồ hôi rồi, uống ly rượu đi.” Liêu Ngại không biết gì, đi tới trước mặt Tần Liễm, nhét ly rượu vào tay Tần Liễm.

“Cút!” Tần Liễm trừng mắt liếc ông ta: “Tôi cho ông biết, nhất định ông sẽ phải hối hận!”

“Hừ, tôi chưa bao giờ hối hận!” Liêu Ngải quay người lại, nhìn người trên màn hình, “Bà biết không? Những tổn thương các người mang đến cho tôi, còn nhiều hơn những gì tôi mang tới cho các người!”

“Chuyện gì ông làm chính ông hiểu được! Bọn họ làm gì có lỗi với ông? Vì sao ông lại đối xử với bọn họ như thế?! Tôi cho ông biết, Liêu Ngải, ông nhất định sẽ hối hận!” Tần Liễm nắm ly rượu vừa rồi, hất lên người Liêu Ngải.

Liêu Ngải bắt lấy cổ tay Tần Liễm: “Liêu Ngải tôi chưa từng tối hận!” Liêu Ngải đến gần những màn hình kia, chỉ vào một chỗ, trên đó chính là hình ảnh Yến Hoài đang đọ sức với những người trong bến tàu, những viên đạn kia bắn về phía Yến Hoài, “Bà xem, hai mươi năm trước tôi giết chết ba mẹ nó, hai mươi năm sau, tôi sẽ cho nó xuống gặp bọn họ!”

“Ông!” Tần Liễm kinh hãi, nhìn Liêu Ngải, xông lên, “Ông không phải người! Ông là đồ ma quỷ!”

“Không đúng, đây không phải Brazil đúng không? Là ông lừa tôi, ở đây hoàn toàn không phải Brazil! Tại sao ông lại gạt tôi?” Tần Liễm nhìn Liêu Ngải, nhìn hoàn cảnh chung quanh.

“Không sai, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ, tôi nhận thầu được, tôi nói cho bà biết, tôi không lừa bà thì sao có thể ở đây đợi một màn đặc sắc này được?” Liêu Ngải lấy một cái điều khiển từ xà từ trong túi: “Bà xem, chỉ cần tôi ấn nhẹ vào cái nút màu đỏ này, tất cả chỗ đó, bùm một tiếng, đều hóa thành tro tàn!” Liêu Ngải biến thái mở hai tay, làm một tư thái nổ tung, chỉ về phía màn hình.

“Cái đồ ác ma này! Ông muốn giết hết bọn họ phải không? Ông sẽ chết không được yên lành!” Tần Liễm nhìn Liêu Ngải, nhào vào trên người Liêu Ngải, muốn xé tan Liêu NGải ra.

Liêu Ngã vừa dùng lực, đá bay Tần Liễm ngã ra đất: “Đừng kích động như vậy, bà nhìn xem, con của bà đang liều chết với Triều Trạch, có phải rất kích thích không? Hai anh em tự giết lẫn nhau, có phải rất kích thích không?”

“Cái gì?” Tàn Liễm mở to con mắt, nhìn Liêu Ngải, “Ông nói cái gì? Triều Trạch? Là con mình?

“Bà cho rằng nó không còn thở phải không?” Liêu Ngải nhìn Tần Liễm, “Nói cho bà biết, là tôi, là tôi! Là tôi cho người đánh một châm lên người nó, sau đó khiến các người nghĩ rằng nó đã chết! Sau đó tôi lén đưa nó đến đây, nuôi dưỡng nó! Bây giờ, một màn này, kích thích cỡ nào! Có phải rất hưng phấn không? Có phải không? Liêu Ngải bước một bước dài, nắm lấy cổ Tần Liễm, trừng mắt nhìn bà, gào thét!

“Ông!” Tần Liễm kìm nén bực bội, “Ông không phải là người!”

“Ai bảo bà gả cho hắn ta? Ai bảo bà gả cho tên họ Khấu kia! Ha ha ha... Có phải tràng diện này rất hay không? Phải không?!” Liêu Ngải như nổi điên, nhìn Tần Liễm, chỉ một thoáng, lại nhéo tay Tần Liễm.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Tần Liễm ngã trên mặt đất, thở dốc, ngẩng đầu lên, nhìn tất cả trên màn hình.

“Hừ, được lắm, Liêu Ngải, thế thì tôi cũng cho ông biết!” Tần Liễm nhìn Liêu Ngải, hận ý trong mắt càng rõ ràng: “Yến Hoài, là con gái của ông!”

“Cái gì?” Liêu Ngải vừa nghe, xoay người nhìn Tần Liễm, đôi mắt mở to, khó tin nhìn Tần Liễm: “Bà gạt tôi! Bà là kẻ lừa gạt! Muốn dùng cách đó để gạt tôi! Muốn tôi tha cho bọn họ? Không có cửa đâu!”

“Bởi vì ông cực đoạn, cho nên tôi mới lo lắng! Tôi tìm sư huynh (Yến Tư Thiếu), nói chuyện này với anh ấy, koong ngờ ông lại cho rằng tôi cấu kết với sư huynh! Trong cơn tức giận, tôi biến mất một thời gian ngắn, sinh Yến Hoài, đưa cho sư huynh nuôi dưỡng, khi đó vì thân thể mà Thái Viện Viện không thể sinh, cho nên chị ấy đối với Yến Hoài như con ruột. Nhưng, cái đồ ác ma nhà ông, ông lại cho rằng tôi gả cho anh ấy! Tôi không hề!”

“Làm sao có thể? Làm sao có thể!” Liêu Ngải nhìn Tần Liễm, lui về sau: “Không phải! Nếu thế, không phải Yến Hoài và Khấu Kiệt là anh em ruột sao, làm sao bà để bọn nó ở cùng nhau được?”

“Sai, Khấu Kiệt không phải ta sinh. Ngày đó là ông đúng không? Là ông truy sát Tư Thiếu sư huynh đúng không? Người của ông không xuống ty với tôi, nhưng lại đuổi tận giết tuyệt bọn họ! Cho nên, tôi hạ quyết tâm ôm con bọn họ đi. Bởi vì tôi biết, con của bọn họ ở chỗ tôi, ít nhất tôi sẽ che chở cho nó! Mà ông, sẽ không ra tay với tôi!”

“Cho nên nói, Triều Trạch và Khấu Kiệt không phải anh em ruột, làm cho ông thất vọng rồi!” Tần Liễm trừng mắt nhìn ông ta.

“Người phụ nữ nhẫn tâm này!” Liêu Ngải nhìn Tần Liễm, vươn tay về phía Tần Liễm: “Bà nhẫn tâm mặc kệ con gái mình?”

“Nếu như ông không nhẫn tâm thì con gái chúng ta đã không sao!” Tần Liễm nhìn Liêu Ngải: “Là ông, là ông năm lần bảy lượt muốn lấy tính mạng con gái mình!”

Liêu Ngải lui về sau, lấy máy bộ đàm.

“Tút tút tút... tút tút tút...” Lúc này vì loạn chiến mà không ai đợi lệnh ở phòng điều khiển chính!

Liêu Ngải ném đi! Quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Liễm, “Người phụ nữ ngoan độc này! Bà lại nghĩ ra phương pháp như vậy để hại tôi?”

“Phải chết thì người một nhà chúng ta cùng chết!” Tần Liễm nhìn Liêu Ngải trước mặt: “So với ông muốn anh em tương tàn thì tôi còn nhân từ! Chỉ cần ông không hại bất cứ ai thì bây giờ sao lại thống khổ? Nếu như ông không ghen tỵ cực đoan như vậy, một nhà chúng ta sẽ hòa hòa thuận thuận!”

Liêu Ngải xoay người, xông ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Tần Liễm nhìn bóng lưng của ông ta, thoáng cái nhào vào trước mặt TV, trái tim đập rất nhanh, đừng có chuyện gì! Bí mật mà bà đã giữ hơn hai mươi năm, giờ khắc này, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Liêu Ngải đi ra ngoài! Nhưng mà, bà cũng phải đi! Không thể làm cho bọn họ xảy ra chuyện gì!”

“Tôi có con gái! Tôi có con gái!” Liêu Ngải chạy nhanh tới thành phố D, trong lòng mừng rỡ! Thì ra, thì ra cô gái xuất sắc như vậy lại là con gái của mình! Liêu Ngải đứng trên sàn tàu, nắm chặt lấy lan can.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.