Bà Xã Là Nhất

Chương 87: 87: Anh Tin Tưởng Em





"chị không cần em làm bất cứ thứ gì hết, chỉ muốn em ở bên cạnh chị, làm mợ Diệu mà thôi!"
Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên đăm đăm, gương mặt cô không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, mà thay vào đó là sự dịu dàng như dòng nước êm ả.

Nếu như người ngoài biết được một người luôn cao cao tại thương, tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình mà lại đối xử dịu dàng như thế với người con gái cô yêu thương sâu sắc, không biết sẽ có bao nhiêu nàng thiếu nữ tuổi xuân mê cô như điếu đổ đây.

Chỉ cần người con gái ấy không phải là Hân Nghiên, chắc chắn cô sẽ không thể ngừng bước, sẽ không thể xao xuyến động lòng được.

Trên thế giới này, cũng chỉ có một người như Hân Nghiên mà thôi.

Pằng pằng pằng.

Tiếng đạn vang lên liên hồi, ở bên cạnh hai người họ, Vũ Đàm cố gắng né tránh những viên đạn sượt qua.

cô liếc nhìn cô chủ và mợ chủ còn đang bận tình chàng ý thiếp, thật sự muốn bật khóc.

Trời ạ, tại sao cô chủ và mợ chủ có thể ân ân ái ái như vậy, mà cô ta lại bị đạn bắn dồn dập ở đây, ngược tâm quá đi mất.

Tiếng đạn vang lên một cách đột ngột cũng khiến cho Hân Nghiên và Diệu Hàm tỉnh táo lại, bọn họ nhìn Vũ Đàm đang cố gắng né tránh đường đạn, Hân Nghiên cầm khẩu súng bắn tỉa từ tay Diệu Hàm lên, nàng chuẩn bị chỗ nhắm nàng nhanh chóng nằm rạp xuống, nhắm chuẩn đến vài tên sát thủ áo đen.

Pằng!
Pằng!
Hân Nghiên nổ hai phát súng liền, lần lượt nhắm vào tay sát thủ áo đen đã bắn Vũ Đàm ấy, hai kẻ ấy đều bị Hân Nghiên bắt chết.

Thấy Hân Nghiên có tài bắn súng như vậy, ánh mắt Diệu Hàm trở nên sâu thẳm, cô càng cảm thấy tò mò về thực lực và bản lĩnh của Hân Hân nhà mình hơn, còn có thân phận thật sự của nàng là gì.

Thấy tên sát thủ áo đen liên tục nhắm vào mình đã chết, Vũ Đàm mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hết sức kinh ngạc về tài bắn súng của mợ chủ.

Không ngờ mợ chủ không chỉ xinh đẹp, tài năng đua xe vượt trội mà đến khả năng bắn súng cũng giỏi như thế này.

Thực lực xuất sắc của cô ấy có thể so sánh với cô chủ nhà cô ta luôn rồi.

Trong lòng âm thầm khinh thường chính bản thân mình vì đã có định kiến về mợ chủ.

Đến đàn ông còn không bì kịp mợ chủ nữa là, cô chủ nhà bọn có thể gặp được cô ấy đúng là duyên phận trời cho!
Trong lòng Vũ Đàm càng thấy sùng bái Hân Nghiên hơn, cô ta thề rằng sau này cho dù có đắc tội ai thì cũng không thể nào đắc tội mợ chủ được, đắc tội cô chủ thì cùng lắm cũng chỉ bị lôi đi tập luyện một chặp thôi, tập luyện đến nỗi người cô mềm oặt nằm dài dưới đất, không bò dậy nổi.


Còn đắc tội với mợ chủ thì chắc chắn cái chết đã đến gần cô lắm rồi, nghĩ đến đây, Vũ Đàm không khỏi rùng mình, âm thầm nghĩ ngợi xem không biết trước đây mình có từng đắc tội với mợ chủ lần nào chưa.

Chết hai người, còn dư bốn người.

"Để chị đối phó với hai tên ấy!"
Diệu Hàm nhìn về phía bờ bên kia với cô mắt lạnh lùng tàn nhẫn, quay khẩu súng bắn tỉa một vòng, nhóc phóc lên trước như con báo săn, cơ thể toát tra vẻ lạnh lùng, giơ súng nhắm đến hai kẻ đàn em ở bờ bên kia.

Pằng! pằng!
Hai kẻ đấy bị Diệu Hàm kết liễu.

Nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt bị kết liễu, người sống sót mỗi lúc một ít, chỉ còn hai tên sát thủ mặc áo đen cuối cùng mà thôi, ánh mắt của thủ lĩnh nhóm sát thủ áo đen trở nên hung ác.

Hắn ta giật súng bắn tỉa từ trong tay thuộc hạ, bóp cò, điên cuồng trút đạn về phía mấy người ở bờ bên kia!
Trong giây phút ấy, những viên đạn vút qua, khiến cho bùn đất văng tung tóe, không khí xám xịt, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Khụ khụ khụ! "
Vũ Đàm vội vàng trốn ra phía sau thân cây, bùn đất xộc vào miệng cô ta, khiến cô ta không khỏi bật ho.

Đợi đến khi tầm nhìn đã trở nên rõ ràng, Diệu Hàm và Hân Nghiên mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên bờ đối diện, không còn nhìn thấy hai tên sát thủ áo đen còn lại đâu nữa.

"Cẩn thận một chút, xem ra bọn chúng đã núp vào đâu đó rồi.

"
Hân Nghiên lạnh lùng lướt mắt nhìn về bên kia con vực, vội vàng tìm điểm ẩn nấp mà những tay xạ thủ bắn tỉa ưa thích.

"Đừng hấp tấp, chắc chắn chúng chỉ ở quanh đây thôi, cho dù có kéo dài thời gian thì cũng phải kéo dài chết bọn chúng, trực thăng sắp đến rồi, bọn họ không chịu được bao lâu nữa đâu.

"
Đôi mắt lạnh lùng của Diệu Hàm trông hết sức nhẫn tâm, con ngươi sâu thăm thẳm tìm kiếm ở bên bờ đối diện, toát ra vẻ chết chóc u ám.

"Khi nãy cô Diệu ngầu hết sức.

"
Đột nhiên Hân Nghiên nở nụ cười trong trẻo, nàng quay đầu nhìn Diệu Hàm, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật đẹp.

Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cô tan biến cả, Diệu Hàm quay đầu nhìn Hân Nghiên, nở nụ cười trìu mến: "mợ Diệu liều mạng như thế, sao cô Diệu có thể thua kém được!" "Ồ, cũng đúng, nếu cô Diệu quá kém cỏi thì mợ Diệu sẽ không yêu đâu!"

Hân Nghiên nháy mắt một cách nghịch ngợm.

Diệu Hàm tức đến bật cười, nhưng ánh mắt cô vẫn dịu dàng và trìu mến như vậy: "Ý mợ Diệu là, mợ Diệu thích cô Diệu đó ha.

"
"Em có nói như vậy à?"
Hân Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trông có vẻ gian tà, rồi nhướn nhướn mày.

"chị đã nghe thấy rồi, em đang thầm nói trong lòng đó!" Diệu Hàm mặt dày mày dạn nói, ánh mắt nóng bỏng của cô chưa từng dời khỏi khuôn mặt của Hân Nghiên, cô nhìn nàng chăm chú, đến nỗi gương mặt nàng hơi ưng ửng đỏ.

"Phạch phạch phạch! "
Lúc Hân Nghiên thấy hơi lúng túng, đột nhiên có tiếng động cơ trực thăng vang lên ở trên nền trời ở phía xa xa.

"Đến rồi.

"
Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có một chấm đen từ đằng xa bay về phía này, nàng liếc nhìn về phía bờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm.

"Chắc chắn bọn chúng sẽ nhân lúc chúng ta lên trực thăng mà nã đạn, xem ra chúng ta phải dụ chúng nó ra, để chị dụ cho, em bắn nhé!" Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên rồi dặn dò.

Nghe cô nói thế, sắc mặt cô lập tức sa sầm xuống, rồi lắc đầu từ chối.

"Không được đâu, dụ chúng nó ra nguy hiểm quá, trong tay chúng có súng bắn tỉa, nếu như em không phát hiện được tung tích của bọn nó, chị sẽ bị bắn nát đầu đấy.

"
Đương nhiên Hân Nghiên sẽ không cho phép Diệu Hàm mạo hiểm, gương mặt lạnh lùng của nàng toát lên vẻ ương bướng.

"chị tin em, chắc chắn em sẽ làm được.

"
Diệu Hàm nhìn sâu vào mắt Hân Nghiên, đôi mắt sâu hun hút như chiếc giếng cổ không gợn sóng của cô tràn trề vẻ tin tưởng.

Bỏi vì cô tin tưởng nàng, nên cô tùy tiện giao tính mạng mình cho nàng.

Thấy Diệu Hàm khẳng định tài năng và hoàn toàn tin tưởng ở mình, đột nhiên Hân Nghiên hơi sững sờ.


Diệu Hàm là người như thế nào kia chứ, tính mạnh của cô quan trọng hơn tất thảy những thứ gì khác, mà bây giờ cô lại đặt cược tính mạng của mình vào nàng, Hân Nghiên cũng không biết mình nên vui vẻ hay nên buồn rầu.

Người phụ nữ này thật sự rất quan tâm đến nàng, cô lần lượt dùng hành động thực tế để chứng mình tấm lòng của mình, cô ấy yêu nàng, và tin nàng!"
"cô chủ, để tôi đi cho, để tôi dụ tụi nó.

"
Đột nhiên Vũ Đàm lên tiếng, vẻ mặt cô ta bộc lộ ra vẻ kiên quyết, bộ đồ tây màu trắng trên người hơi xốc xếch, nhưng gương mặt vốn nhợt nhạt vì say xe, nay đã dần ưng ửng đỏ.

"Không được, đây là mệnh lệnh!"
Nghe Vũ Đàm nói thế, Diệu Hàm bèn từ chối, cô lạnh lùng ra lệnh, gương mặt lạnh lẽo của cô pha lẫn với cảm giác áp bức, rồi nhìn Vũ Đàm bằng ánh mắt lạnh căm căm.

"Vâng!"
Cho dù Vũ Đàm có không muốn Diệu Hàm lâm vào nguy hiểm như thế nào đi nữa, nhưng một khi đã đề cập đến mệnh lệnh, Vũ Đàm không thể không nghe theo sự sắp xếp của mệnh lệnh mà kiên quyết phục tùng được!
Đây là một ước định mà Ảnh Vệ cần phải tuân theo, cho dù là vào lúc nguy cấp nhất.

"Nếu như chị đã quyết định xong rồi, vậy thì em nhất định sẽ không để cho chị có chuyện đâu, nếu như phát hiện có nguy hiểm, phải nhớ tránh né!"
Biết Diệu Hàm đã ra quyết định thì sẽ không thay đổi, Hân Nghiên chỉ đành cau mày gật đầu.

Nhưng mà cái gương mặt nhỏ thanh lãnh lại càng âm trầm và băng lãnh hơn vài phần, nàng lạnh lùng nhìn Diệu Hàm và nói.

"Yên tâm đi, có mợ chủ Diệu ở đây, cô Diệu nhất định sẽ bình an vô sự thôi!"
Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên, cả thể xác và tâm hồn đều tín nhiệm một người, điều này là chưa hề có ở trên người của Diệu Hàm, dù sao đi nữa với thân phận của Diệu Hàm, ngay cả Vũ Đàm ở bên cạnh thân mật nhất cũng phải mất mười mấy năm bên cạnh mới có thể dần dần tín nhiệm được.

Chỉ có Hân Nghiên đối với Diệu Hàm mà nói là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt mà thôi.

"Đến rồi, chuẩn bị cho tốt đi!" Máy bay trực thăng càng lúc càng tiến gần, đã lượn quanh trên đỉnh đầu bọn người Hân Nghiên cả một vòng, sợ sát thủ đánh úp ở đối diện sẽ trực tiếp bắn vào máy bay, cho nên Diệu Hàm không để cho trực thăng hạ cánh, mà là muốn để mình dẫn dụ sát thủ ở đối diện ra, sau đó để cho Hân Nghiên một cơ hội đánh úp hoàn mỹ nhất.

Nhiệm vụ như vậy,Hân Nghiên cũng không phải là chưa thành công đẹp đẽ qua, chỉ là lần này người dẫn rắn khỏi hang lại đổi thành Diệu Hàm, trong đáy lòng nàng luôn có chút sợ hãi và hoang mang.

Sợ mình sơ ý một chút sẽ khiến Diệu Hàm xảy ra chuyện.

Trầm giọng nói xong, nàng cúi người xuống xuyên qua đám cỏ, rồi dừng lại ở một vị trí tối ưu và đặt khẩu súng bắn tỉa xuống đất, cả người cũng theo đó mà ẩn núp trong bụi cỏ, nàng thu lại khí tức trên người mình, không để cho ai phát hiện bất kỳ dấu vết vào từ nàng.

Nàng ngước mắt nhìn qua Diệu Hàm cũng đang nhìn tới đây, đôi con ngươi thanh lãnh nhàn nhạt gật gật đầu.

Diệu Hàm thấy Hân Nghiên đã chuẩn bị xong, sau khi nhận được ám hiệu của nàng, cô bất giác hít thở sâu một hơi, thân ảnh cao lớn thẳng tắp mới từ đằng sau cây đi ra.

Khuôn mặt lãnh khốc đầy lạnh giá, mang theo vài phần sát khí và băng lãnh, cô đưa đôi mắt âm trầm nhìn về phía vách núi ở đối diện, đôi con ngươi sắc bén khẽ quét qua, cẩn thận chú ý đến động tĩnh ở nơi xa kia.

"Một, hai, ba,! mười!"
Diệu Hàm thầm đếm số trong lòng, mỗi một bước đi nhẩm một số, cho đến khi đếm đến 10, vách núi ở đối diện vẫn không có chút động tĩnh nào, đôi con ngươi sâu thẳm bất giác càng lúc càng trở nên âm lãnh.


"Lão đại, người phụ nữ ở đối diện kia ra ngoài rồi, chúng ta có làm không?"
Trên vách núi đối diện, chỉ còn lại hai tên sát thủ áo đen cuối cùng, nhìn bóng ảnh của Diệu Hàm ở bên này đã lộ ra ngoài nên bất giác lên tiếng hỏi.

"Khoan hẵng gấp, đối phương có thể là đang cố ý dụ chúng ta nổ súng, để bọn chúng biết chỗ ẩn thân của chúng ta!" Tên sát thủ áo đen cầm đầu nói với sắc mặt dữ tợn.

"Không phải chứ, em thấy bọn chúng không có bản lĩnh lớn như vậy đâu, hơn nữa trực thăng của bọn chúng đã đến rồi, nếu như chúng ta không giải quyết, lỡ làm nhiệm vụ thất bại, thì tiền thưởng sẽ không có nữa đó!"
Một tên thủ hạ áo đen khác không thể không lo lắng mà nói, đáy lòng sợ hãi nhiệm vụ mà thất bại, thì 100 triệu đô la Mỹ sẽ bay đi mất thôi.

"Hừ, mày thì hiểu cái gì, mày tưởng người phụ nữ đó là ai, nếu như chỉ là một người phụ nữ bình thường thì kim chủ sẽ ra giá 100 triệu đô la chắc!" Trong đôi con ngươi màu đen dữ tợn của tên sát thủ áo đen tràn đầy sự âm độc, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn thủ hạ ở bên cạnh một cái.

Bị lão đại áo đen quát như vậy, thủ hạ bất giác có chút không nén được giận, trên gương mặt hắn lộ ra vài phần cười giễu trào phúng: "Hừ, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có thể có tài cán gì, chẳng qua chỉ là thân phận có chút lợi hại mà thôi!"
"Mày thì biết gì, có thể một phát trúng đầu ở một khoảng cách xa như vậy không có được mấy người đâu, kỹ năng lái xe của người phụ nữ đó tốt, súng pháp như thần, chắc chắn không phải là người bình thường, tao còn nói là tại sao kim chủ lại lấy ra 100 triệu đô để làm thù lao chứ, thì ra đối thủ không dễ đối phó!" Lão đại áo đen lạnh lùng đưa mắt nhìn Diệu Hàm vẫn đang lồ lộ bên ngoài ở đối diện vách núi, đôi con ngươi đen cay độc dữ tợn mang theo sự hung hãn nhìn về bụi cây rậm rạp ở đằng sau lưng Diệu Hàm.

Trên tay của người phụ nữ đó cũng có một khẩu súng bắn tỉa, có lẽ là đã nấp ở một nơi nào đó, và cho người này ra ngoài làm mồi nhử, để làm lộ điểm đánh úp của bọn chúng, người phụ nữ đó cũng thật là thông minh, lão đại áo đen nở nụ cười man rợ.

Bên này không có động tĩnh, bên vách núi đối diện cũng không có động tĩnh gì, Diệu Hàm đã để lộ mình cả năm phút rồi, nhưng đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì cả, Hân Nghiên cũng yên tĩnh đợi, đợi đối phương chỉ cần phát ra một chút xíu sơ hở, đợi giây phút đó cô sẽ nổ súng ngay.

Máy bay trực thăng trên đỉnh đầu đã lượn quanh vô số vòng rồi, lốc xoáy mạnh do cánh quạt gây ra không ngừng thổi trên mặt đất, làm rối loạn tóc tai của Hân Nghiên, cũng may mà bụi cỏ xung quanh rất rậm rạp, nên cho dù gió có thổi điên loạn, cũng không nhìn thấy được.

Trong chiếc máy bay trực thăng trên không, hai người đang ngồi ở trong buồng lái nhìn lão đại đang đứng yên bất động ở dưới mà bất giác nhíu mày.

"Sao lão đại vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy, đứng đó cũng được 10 phút rồi a!" Người cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế lái không hiểu nói.

"Gọi Chiến Ưng, gọi Chiến Ưng, bên dưới có chuyện gì vậy, Số 1 đứng mãi ở đó làm gì thế, sao còn chưa để bọn tôi hạ cánh nữa!" Một cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế lái phụ khác nhấc tay lên nói với chiếc đồng hồ có công năng đặc biệt trên cổ tay mình.

Đồng hồ đeo tay của Vũ Đàm truyền đến một sự rung động, cô đưa chiếc đồng hồ kề sát vào tai mình, biến giọng nói thành văn bản, cô nhìn lên nó một cái, sau đó lại xuất đi một loạt ám hiệu bí mật!
"Chiến Ưng nói thế nào, sao không để chúng ta lấy máy bay trực thăng của Ảnh Vệ đến đón, mà lại đòi đi tìm một chiếc máy bay trực thăng bình thường chứ?"
"Chiến Ưng nói, Số 1 đứng ở đó để dụ địch, lấy thân mình làm mồi nhử!"
"Đậu xanh, không phải chứ, tính mạng của Số 1 tôn quý như thế nào a, không thể để xảy ra chuyện được, tên Vũ Đàm này cũng thật là, cô hỏi xem cô ta có bảo đảm an toàn cho tính mạng của Số 1 không, nếu như Số 1 xảy ra chuyện, bên trên sẽ tha cho chúng ta chắc!"
Người cô gái trẻ tuổi bên ghế lái phụ lại gọi cho Vũ Đàm hỏi, Vũ Đàm rất nhanh liền truyền tin tức đến, người nhìn một cái thì liền có chút cau mày.

"Chiến Ưng nói, nói! "
"Ai ya, tên tiểu tử Chiến Ưng đó nói sao, thật là lo chết tôi rồi, mau nói đi!" người phụ trách điều khiển phương hướng của máy bay trực thăng thiếu kiên nhẫn mà ngắt lời.

"Chiến Ưng nói là chủ ý của một mình Số 1, lấy thân mình ra làm mồi nhử, để cho mợ cả nhà cô ta, cũng chính là vợ của Số 1 phục kích trong bóng tối để tiến hành đánh úp!"
"Hồ đồ, Chiến Ưng cũng thật là, Số 1 đưa ra lựa chọn như vậy mà cô ta cũng không ngăn chặn tí nào sao, Số 1 nếu như xảy ra chuyện thì làm sao giải thích với cấp trên đây!"
"điều tôi quan tâm bây giờ không phải chuyện này, điều tôi quan tâm bây giờ chính là, Số 1 có vợ từ khi nào, sao chúng ta lại không biết thế?"
Người trẻ tuổi ngồi bên ghế lái phụ nhìn Cô Ưng đang điều khiển phương hướng của máy bay trực thăng, khó hiểu hỏi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.