Ly nước trong tay Lam Tử Tuyết run run, những giọt nước trong suốt sóng sánh trào ra ngoài. Chất lỏng màu đỏ chảy dài xuống khóe môi cô.
“Choang”
Lam Tử Trình nghe tiếng vỡ truyền ra từ phòng bếp liền vội vã chạy vào, nhanh chóng đỡ Lam Tử Tuyết đang ngồi bệt trên đất đứng dậy, ngồi vào ghế. Vội vàng chạy đi lấy hộp cứu thương, lau đi vết máu trên mũi cô.
“Để tôi tự làm.” Lam Tử Tuyết cảm thấy đầu quay cuồng, những thứ trước mắt cứ mờ mờ ảo ảo xuất hiện, phải khó khăn lắm mới lấy được miếng bông gòn trong tay Lam Tử Trình.
“Chị, mấy ngày nay chị đã bị nhiều lần như vậy lắm rồi, hay là chị đi khám đi!” Lam Tử Trình lo lắng đến nỗi khuôn mặt nhăn nheo, khiến Lam Tử Tuyết cảm thấy buồn cười.
“Tôi không thích bệnh viện.” Lam Tử Tuyết nhàn nhạt trả lời cho có lệ. Sức khỏe cô cô biết, vẫn chưa tới mức yếu ớt như vậy.
Lam Tử Trình lo lắng nhìn chị gái mình, sức khỏe của chị luôn rất tốt, chảy máu nhiều như vậy, khẳng định là có vấn đề.
“Hay là chị...”
“Tôi đã bảo không cần rồi mà!” Nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Lam Tử Trình khi mình đột nhiên hét lên, Lam Tử Tuyết cũng không biết làm sao, liền né tránh ánh mắt vô tội ấy, khó khăn mở lời.
“Lúc nãy tôi còn chưa uống nước.”
Lam Tử Trình nghe xong liền nở nụ cười rạng rỡ, vội chạy đi lấy nước cho chị mình.
Đứa em tốt như vậy, nếu như không phải do bà ta sinh ra thì tốt biết mấy.
Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Không cần nó nhắc nhở, chắc mình cũng phải đi khám mới được.
Gần đây tình trạng sức khỏe của Lam Tử Tuyết luôn không tốt, nhưng cô sợ Tạ Phong lo lắng nên không nói ra, vẫn luôn âm thầm chịu đựng.
Lam Tử Trình vui vẻ cầm ly nước từ trong phong bếp ra: “Chị ơi, chị...”
“Chị!”
Tạ Phong hai đầu gối quỳ trên sàn nhà lạnh giá, hai mắt không một chút lo sợ cùng Tạ lão gia đối mắt.
Tạ Nhạc đứng bên cạnh, rất muốn nhưng cứ nhìn dáng vẻ sắp tức giận của Tạ lão gia lại đành ngậm miệng, trong mắt không rõ là cảm xúc gì lén nhìn Tạ Phong.
Anh, xin lỗi! Em...
“Cha, cha, không hay rồi!” Nhạc Cẩm sắc mặt tái xanh chạy từ trên lầu xuống, lúc đi ngang qua người Tạ Phong còn không quên liếc mắt khinh miệt một cái, giọng run run nói với Tạ lão gia.
“Cha, người mau xem đi! Tử Yên... Tử Yên nó... nó muốn tự sát.”
Tạ lão gia vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị đối mắt với Tạ Phong, cất giọng khàn khàn: “Nếu nó chưa chết thì mau đưa đi bệnh viện.”
Nhạc Cẩm cả người đơ ra một lúc rồi mới rời đi, nhân tiện kéo luôn Tạ Nhạc đứng bên cạnh rời khỏi.
“Đã biết sai?” Lạnh giọng hỏi.
Tạ Phong không hoảng không vội, nhẹ nhàng trả lời:“Cháu không làm gì sai cả.”
Tạ lão gia hơi nhíu mày, để lộ vết chân chim nơi khóe mắt, tóc ông đã bạc thêm ít nhiều.
“Ta đã dạy cháu thế nào? Không quan trọng là cháu có làm gì hay không, mà phải xem sự việc đã diễn ra hay chưa.”
“Việc lần này, cháu đã không thể chối bỏ. Cái sai của cháu chính là đã để nó xảy ra.”
Tạ Phong vẫn giữ gương mặt bình tĩnh nhưng hai tay hắn siết chặt thành hình nấm đấm, gân xanh nổi lên khắp cánh tay.
Ông nói đúng, hắn thật sự đã quá sơ suất, để người khác lừa vào tròng như vậy. Bây giờ hối hận cũng đã là quá muộn.
Tạ lão gia ngả người ra sau ghế, lặng lẽ thở dài. Đứa trẻ này năm đó là được ông nhận nuôi, nhưng ông thương yêu nó không thua kém cháu ruột của mình, lần này chính mình lại tạo điều kiện để người khác hãm hại nó.
Ông cụ đứng dậy, vỗ lên vai Tạ Phong, chậm rãi rời khỏi phòng.
“Lam thị gần đây phát triển rất tốt, tuy không lớn mạnh bằng DG nhưng cũng được coi là có chỗ đứng trên thương trường. Kết thông gia với bên đó cũng không tồi.”
“Ông...” Tạ Phong còn chưa kịp mở lời, đã bị hai tay vệ sĩ giữ chặt lại.
“Nhốt nó xuống tầng hầm, để nó từ từ suy nghĩ, xem làm thế nào là đúng đắn.”
“Chuyện lần này cháu làm rất tốt!” Nhạc Cẩm tươi cười đắc ý nói chuyện với cháu mình.
“Còn không phải là đều nhờ dì lót đường quá tốt, nên cháu mới có thể thuận tiện tiến tới như vậy sao?” Lam Tử Yên cười nịnh bợ. Nhạc Cẩm vì quá đắc ý nên không thấy được tia khinh thường trong mắt cháu mình.
“Lần này sự việc mà truyền ra ngoài, ông già kia có muốn nói đỡ cho nó cũng khó, anh họ cháu trở thành người thừa kế DG chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc đó dì nhất định sẽ không quên cháu.”
“Nếu cháu có thể” Nhạc Cẩm vuốt ve bụng của Lam Tử Yên “Thì càng tốt.”
Lam Tử Yên âm hiểm cười, chỉ khẽ gật đầu. Nhạc Cẩm lúc rời đi vẫn còn rất đắt chí.
“Ngu ngốc!” Lam Tử Yên liếc nhìn về phía cánh cửa vừa được đóng lại, thầm mắng.
Nhạc Vận đẩy cửa bước vào, mắng yêu con gái.
“Con đó, sao có thể không biết trên dưới như vậy?”
“Mẹ, chẳng phải chính mẹ cũng nói là dì ta quá ngu ngốc sao?” Lam Tử Yên nói giọng nũng nịu, níu lấy cánh tay mẹ mình.
“Đúng, nhưng con cũng phải cẩn thận. Tạ gia không phải đều là người ngu ngốc giống như cô ta đâu.” Nhạc Vận xoa đầu con gái, vuốt ve nơi vùng bụng hơi nhô lên “Cháu của mẹ có thể bước vào đó, chính là một chuyện tốt.”
Lam Tử Yên cũng vuốt ve bụng mình, nhớ lại những ngày khổ tâm đã qua, thật cảm thấy bản thân bây giờ quá may mắn.
Lam Tử Yên và bạn trai đã quen nhau được 5 năm, từ lúc cô còn du học. Tháng trước bỏi vì Lam Tử Yên mang thai nên hai người định kết hôn, gia đình bạn trai cô ta là một trong những triệu phú ở Mỹ, vì thế nên Nhạc Vận mới kiên quyết để con gái gả vào đó, nhưng ai ngờ đâu chuyến tàu chỏ cả gia tộc bên đó bị tai nạn, tất cả đều chết, gia sản lại bị ngoại tộc xâu xé. Lam Tử Yên ôm cái bụng đã được gần một tháng chẳng biết làm thế nào.
Lúc chuẩn bị phá thai thì đột nhiên Nhạc Cẩm tìm tới, nói muốn nhờ cô hợp tác làm một chuyện. Lam Tử Yên như nắng hạn gặp mưa rào. Nhạc Cẩm cần cô ngủ với Tạ Phong một đêm, tốt nhất là mang thai luôn, còn cô thì cần tìm chỗ để gửi cái thai này gấp.
Nhạc Cẩm mưu mô tính toán hãm hại người, nhưng vẫn là quá đơn giản. Bà ta vốn chỉ nghĩ làm vậy sẽ khiến danh tiếng Tạ Phong bị tổn hại, quyền thừa kế sẽ rơi vào tay con trai mình, vả lại thà để hắn ta lấy cháu gái mình, còn hơn là lấy con gái một danh gia vọng tộc nào đó. Cuối cùng chính là bị những người mình lợi dụng lợi dụng lại.
Cả hai cùng cười đầy đắc ý. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng động: “Ai?”
“Đây là bệnh thiếu máu.” Người đàn ông đứng tuổi hơi đẩy gọng kính, gấp lại tập bệnh án.
“Đừng lo lắng, giới trẻ hiện nay mắc bệnh này rất nhiều.”
Lam Tử Trình nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy Lam Tử Tuyết đột nhiên ngất xỉu làm cậu sợ muốn chết.
“Được rồi, cứ để bệnh nhân nghĩ ngơi đi. Tôi đi trước.” Lam Tử Trình vừa cúi chào bác sĩ thì thấy Lam Tử Tuyết đã tỉnh dậy, sắc mặt đã có chút huyết sắc hơn so với khi nãy.
“Chị, chị thấy trong người sao rồi?” Lam Tử Tuyết đầu vẫn còn âm ỉ đau, chỉ ậm ừ lắc đầu loạn xạ, làm Lam Tử Trình cũng rối theo.
“À, chắc chị đói rồi, em đi mua cái gì cho chị ăn nhé!” Nói rồi liền chạy đi ngay tức khắc.
Lam Tử Tuyết thật sự muốn gào lên với đứa em ngốc này, chẳng phải hai người vừa ăn sáng xong sao!
Lam Tử Trình chạy trên hành lang bệnh viện, vẫn còn đang loay hoay tìm kiếm căn tin thì nghe được giọng nói quen thuộc.
Kia, chẳng phải là chị ba và dì sao?
Lam Tử Trình vừa định bước vào thì nghe được đoạn hội thoại kia, vẫn còn mơ mơ hồ hồ thì lại thấy Nhạc Vận đi tới, sau khi nghe chị cùng mẹ mình nói chuyện, cậu liền hiểu ra tất cả.
“Hai người... hai người...” Lam Tử Trình không nói nên lời, chỉ biết chỉ vào mặt hai người kia.
Họ thật sự là mẹ và chị ruột mình sao, sao lại nhẫn tâm, mưu mô như vậy?
“Tử Trình?”
(Hu hu, tg sắp phải thi rùi ~ Vậy nên truyện sẽ tạm ngưng 7 ngày nhé ~ Bao giờ thi xong mình sẽ up lại liền ^^
Đừng quên truyện tuôi nha <3)