Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 33: Bịt miệng




Câu hỏi của Tang Dục vừa bật ra, toàn bộ căn phòng và thậm chí toàn bộ Tang phủ yên ắng đến độ có thể nghe được tiếng châm rơi.

Bọn thuộc hạ gã đồng loạt quay đầu sang, hàng mấy chục đôi mắt đều chòng chọc không chớp trên người Ô Hành Tuyết. Những lúc như thế này, có mang danh phận “Thành chủ” cũng không áp chế được những con mắt tọc mạch lấm lét kia.

Chỉ duy nhất một Phương Trữ đứng cạnh bên người Ô Hành Tuyết không dám thể hiện ra bên ngoài là muốn nhìn lén.

“Thành chủ?” Tang Dục đổi một tư thế khác và gọi lần nữa. Gã đang ở ngay trên địa bàn của mình nên càng hống hách hơn những khi ở bên ngoài một chút. “Xem ra thành chủ…”

Chưa kịp dứt câu đã bị Ô Hành Tuyết ngắt lời, “Còn nói gì nữa?”

Tang Dục sững sờ chưa kịp phản ứng lại.

Ô Hành Tuyết lặp lại lần nữa, “Hai thú vui nhỏ của ngươi còn nói gì nữa?”

Lần này, chàng còn không màng lên giọng ở cuối câu. Âm điệu hững hờ bay bổng nhưng hạ thấp giọng.

Rốt cuộc Phương Trữ cũng không nén lòng nổi nữa mà ngoái sang nhìn thành chủ nhà mình, hắn chỉ vừa nhúc nhích đã cảm thấy hơi nôn nao.

Ngay cả Tang Dục cũng căng thẳng hẳn ra trong giây lát, nhưng rồi lại thả lỏng trở lại, không biết chỉ đang giả vờ hay đã hút khí huyết no nê trong kiếp kỳ nên tâm trạng hứng khởi và cho rằng mình chẳng sợ hãi chuyện gì nữa.

“Nói không ít chuyện,” gã cười đáp. “Có vẻ thành chủ quan tâm đ ến việc này nhỉ… À không, rất kiêng kỵ chủ đề này thì đúng hơn. Vì sao vậy? Từ khi ta nghe hai nhóc đáng thương kia kể lại những việc này thì mãi không ngừng băn khoăn, vì sao vậy?”

“Ngài nói xem, cái thứ như kiếp kỳ này xuất hiện chẳng qua bởi số lượng oan hồn chết dưới tay chúng ta quá nhiều nên lâu lâu nó trở chứng, khiến chúng ta bị khó chịu vài hôm thôi,” toàn thân thể Tang Dục toát ra sự biếng lười sau khi được tận hưởng khoái cảm tột độ. “Dùng người thường không hiệu quả gì cho lắm nhưng dễ bắt. Còn đệ tử tiên môn thì hơi khó bắt hơn, tuy vậy dùng chúng để khắc chế oan hồn thì hiển nhiên hiệu quả hơn nhiều. Còn những kẻ trên Tiên Đô ấy à, trên lý thuyết thì chúng là hàng thượng phẩm cao cấp nhất còn gì, chẳng qua đâu cách nào bắt được chúng. Cho dù có may mắn mà bắt được đi nữa cũng chẳng cách nào dùng được, làm sao để dung hợp tiên khí với âm khí dày đặc bén rễ trong cơ thể chúng ta. Nghĩ lại thì…”

Tang Dục nói đến đây thì thoáng dừng như thể bỗng dưng quên mất muốn nói gì tiếp theo, song gã đã nhanh chóng ngạo nghễ cười nhạo. “Tóm lại thì thành chủ à, ta nào có nửa phần ác ý đâu, chẳng qua đang thắc mắc không biết thành chủ đã tìm được cách nào hay ho rồi thôi?”

Gã chống tay lên cằm, ánh mắt vốn mơ màng thình lình trở nên sắc bén hướng thẳng về phía này. “Đó là Thiên Túc thượng tiên chưởng hình đấy, là Thiên Túc thượng tiên mà ai trong Chiếu Dạ thành chúng ta cũng sợ hãi không thôi, nghe thấy tên thiếu điều chạy còn không kịp, rẽ vội sang hướng khác để không gặp phải. Không biết đến cùng thì thành chủ đã tìm được phương pháp hay ho nào để sử dụng một người như thế vậy hả?”

Gã săm soi một lượt từ trên xuống dưới lớp áo mỏng mà không thấy Ô Hành Tuyết như đang phải chịu một chút rét lạnh nào, bèn nói, “Xem ra kiếp kỳ lần này của thành chủ cũng không khốn khổ gì. Thế thì thành chủ à, nể tình cùng sống tại Chiếu Dạ thành, có thể tiết lộ cho ta một chút được không? Bắt mãi dăm ba tên đệ tử tiên môn chả ngon lành gì, ta cũng muốn thử một hai tên tiểu tiên xem sao.”

Kiếp kỳ của tà ma mỗi lúc một nặng nề. Ban đầu bắt một hai dân thường là qua được, lần kế tiếp phải bắt bốn năm người, rồi càng về sau càng đòi hỏi nhiều hơn.

Cứ như vậy cũng tới lúc nào đó, chỉ dân thường thôi không thể thoả mãn được nữa. Dân thường vô dụng thì cần tìm đệ tử tiên môn, nhưng đến lúc đệ tử tiên môn cũng chào thua thì sao?

Tang Dục tu gần đến cuối Thi đạo nhưng vướng mãi không cách nào bước lên nấc mới, một lý do trong đó chính là vì kiếp kỳ. Mà kẻ duy nhất gã có thể tham khảo được trong Chiếu Dạ thành cũng chỉ có một mình thành chủ, nên việc gã sai người dò la cũng không có gì bất ngờ.

Ô Hành Tuyết lắng nghe gã giãi bày mà không hề ngắt lời lấy một lần. Khi nói càng nhiều thì càng lộ rõ rốt cuộc gã ta biết được tới mức nào.

Nghe xong xuôi mới nói, “Thật ra, ta cũng có một điểm thắc mắc.”

Tang Dục, “Điểm gì?”

Ô Hành Tuyết nói, “Từ đâu khiến ngươi cảm thấy một khi ngươi hỏi thì ta sẽ cho ngươi hay?”

Tang Dục bật cười sang sảng. “Dĩ nhiên ta biết nào có chuyện dễ dàng như vậy, bằng không sao thành chủ có thể một bước vượt bậc lên đến chức thành chủ cơ chứ. Vả chăng, vừa nãy thành chủ kiêng dè và quan tâm đ ến bực này thì liệu có phải đây là một phương pháp không thể để lộ cho người khác không. Nhưng mà thành chủ ơi… ngài hiểu rõ hơn ai hết cái thói của những kẻ sống trong Chiếu Dạ thành cơ mà. Chúng ta là những kẻ không bàn tình cảm, ngài cứ nhìn mấy con chó ta nuôi mà xem…”

Gã liếc nhìn bọn thuộc hạ bên ngoài cửa. “Có đứa nào không muốn tìm một cơ hội để cắn ngược ta đâu? Có nhiều kẻ như vậy cũng khó mà ngủ yên giấc lắm. Mà những kẻ muốn cắn ta đã chừng này, thì khó nói có bao nhiêu tên muốn cắn thành chủ nhỉ.”

“Không biết nếu những kẻ khác cũng biết thành chủ giấu bí pháp riêng thì sao?”

Dường như Ô Hành Tuyết cũng không lấy gì làm bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu và nói, “Có vẻ hai thú vui nhỏ của ngươi rất lanh mồm lẹ miệng. Đã thế ngươi nói xem, nói chuyện này cho bao nhiêu người thì gây ảnh hưởng đến ta?”

Tang Dục thoáng run gò má như thể vừa bất chợt nghiến chặt hàm răng, song vẫn nói tiếp, “Nghĩ lại thì…”

Thật ra, không phải gã không dè chừng gì, bởi câu nói kia là đúng chứ không sai, ở Chiếu Dạ thành không bàn tình cảm, người sống trong Chiếu Dạ thành cũng hiếm khi khiêu khích lẫn nhau. Nói cho cùng, một khi những tà ma kề bên đều hoá thành đám sói đói, lũ hổ rình mồi thì làm sao có cách nào ngủ yên giấc được.

Không phải Tang Dục không sợ Ô Hành Tuyết mà gã vẫn còn đang mẩm tính, giữa việc đưa ra phương pháp an toàn vượt qua kiếp kỳ và việc thu hút một đàn sói đói cuồng loạn thì… nói sao đi nữa cái trước vẫn nhẹ ký hơn.

“Thôi Âm? Thường Cô? Hồng Quang lão đạo?” Tang Dục chầm chậm liệt kê từng cái tên một, những kẻ này đều là những cái tên khiến người ta không dám chọc vào trong Chiếu Dạ thành.

Kể ra vài cái tên rồi, gã chợt ngưng bặt, bởi phát hiện Ô Hành Tuyết đang lắng nghe cực kỳ chăm chú.

Nãy giờ gã huyên thuyên rất nhiều, nhưng chỉ có tên là được quan tâm nhất.

Tang Dục biến sắc.

Ô Hành Tuyết lại nói, “Bảy cái, còn nữa không?”

Bấy giờ, Tang Dục nghiêm túc chau mày, “Ý thành chủ là sao?”

Ô Hành Tuyết đáp, “Ta nói, hiện tại có bảy cái tên, còn tên nào nữa không? Nếu muốn moi bí pháp từ ta thì chắc cũng phải có thừa tự tin nhỉ.”

Tang Dục siết chặt nắm tay trên vạt trường bào bên cạnh giường, ánh mắt còn chưa dám dời khỏi người Ô Hành Tuyết, nét mặt càng lúc càng tệ hơn.

Ô Hành Tuyết bất thình lình nhấc chân bước qua bệ cửa, Phương Trữ hấp tấp bước theo cho kịp.

Chỉ trong loáng mắt mà ngón tay đang siết chặt trường bào của Tang Dục nhích nhẹ, gã thốt lên ba cái tên tiếp nữa.

“Mười cái,” Ô Hành Tuyết tiếp tục hỏi, “còn nữa không?”

Tang Dục nấc lên một tiếng cười ngắn ngủi, ngón tay gã cong lên. Bao nhiêu khí huyết tươi vừa hút vào đang cuồn cuộn trong huyết quản, mạch máu cộm lên trên cổ và mặt, gã thốt, “Đó chính là Thiên Túc thượng tiên đấy, chuyện hiếm đến vậy thì ngài đoán xem…”

Ngay khoảnh khắc gã thốt lên từ cuối cùng thì nhác thấy dáng người nhợt nhạt phóng lên chóng vánh như một bóng ma.

Một cơn gió lạnh căm quét ngang mặt khiến gã không khỏi chớp mắt một phen. Đến khi tỉnh hồn lại thì thấy đại ma đầu kia vẫn đứng nguyên tại chỗ với vạt áo bào khẽ đung đưa, trên tay đã cầm một thanh trường kiếm.

Tang Dục, “Mày!!!”

Ô Hành Tuyết nghiêng đầu. “Ta thế nào?”

Ngay tiếp đó, bọn thuộc hạ đang bao vây bên ngoài cửa đồng loạt rú lên những tiếng thét gào thê thảm.

Tiếng hét thảm thiết cất lên vô cùng dị thường, chỉ gào một nửa đã lặng bặt và chuyển sang tiếng t hở dốc không thành lời.

Kế đến, mùi máu tanh còn nồng nặc hơn trong phòng bủa ra tràn trề. Chỉ kịp nghe thấy tiếng rơi thình thịch vô cùng nặng nề trên sàn — bọn thuộc hạ của hắn đều không toàn thây, đầu lăn lộc cộc trên mặt đất.

Chúng chết quá chóng vánh, thân thể hãy còn giữ nguyên trạng thái đứng thẳng người, máu nóng phun trào từ cánh cổ đứt lìa.

Cũng vì tốc độ quá nhanh nên thân kiếm của Ô Hành Tuyết chỉ điểm chút máu tươi đỏ thẫm từ dòng máu vừa phun ra kia.

Ô Hành Tuyết phẩy nhẹ lưỡi kiếm, vết máu biến mất hoàn toàn, chỉ để lại sương muối lan nhanh từ chuôi kiếm xuống mũi kiếm rồi toả ra tứ phía.

Tương truyền rằng Ô Hành Tuyết chỉ đi tay không mà không bao giờ cầm kiếm.

Tang Dục từng nghe nói qua, song vì cả hai đều là ma đầu nên họ chưa bao giờ giao chiến lẫn nhau, thành thử gã chưa chứng kiến tận mắt chuyện đấy bao giờ. Cho đến giờ phút này…

Gã liếc nhanh Phương Trữ một cái thì thấy thanh kiếm bên hông Phương Trữ chỉ còn vỏ kiếm không.

Rầmmm!!!

Cánh cửa sau lưng Ô Hành Tuyết đóng mạnh vào trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng kín kẽ không còn khe hở.

Đèn đóm đột ngột tắt ngúm, cả căn phòng rộng lớn chìm vào đêm đen.

Khoảnh khắc đó, Tang Dục mới vỡ lẽ mình tính sai mất rồi. Gã không màu mè gọi “Thành chủ” ngắn “Thành chủ” dài cù nhây nữa mà khai thật, “Tao chỉ muốn biết bí pháp…”

Chỉ cần một cái bí pháp thôi mà?! Chạm phải cái vảy ngược nào đâu mà làm dữ thế?

Nhưng gã không còn thời gian để nghĩ kỹ, đốt lên mười tấm kim phù ngay lập tức.

Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm cỗ quan tài đen bên trong Tang trạch bùng nổ, giấy bùa đồng loạt dịch chuyển, nắp quan tài vỡ toang. Giữa hằng hà đinh quan tài bắn tung toé trong không khí là tiếng thét gào của lũ âm thi đang ào ạt đổ về hướng nhà chính.

Nhưng vô ích.

Gã đã từng cho rằng mình chỉ kém sau thành chủ Chiếu Dạ thành một bước chân mà thôi, khoảng cách giữa gã và Ô Hành Tuyết chẳng qua là cự ly ngắn. Chỉ cần chọn đúng ngày đúng giờ, thì cự ly ngắn nọ đâu đến mức là một quãng trời vô tận.

Thái độ của gã ngày hôm nay là bởi gã chắc mẩm rằng đây chính là thời điểm đúng ngày đúng giờ. Bởi vì hai tên thuộc hạ vong mạng của gã đã báo lại rằng trông tình trạng Ô Hành Tuyết có vẻ không tốt lắm.

Đối với tà ma thì chuyện này cũng dễ hiểu thôi, nó đơn giản là kết quả của sự va chạm giữa tiên khí và tà ma khí.

Thành chủ Chiếu Dạ thành có bao giờ làm chuyện gì mà không đảm bảo không?

Không.

Nếu Thiên Túc thượng tiên đến Tước Bất Lạc của hắn thì chắc chắn hắn có phương pháp để dung hợp khí tiên và khí tà, thế nhưng quá trình dung hợp cũng cần thời gian, và trước khi có thể dung hợp hoàn toàn thì hắn không thể dùng toàn lực.

Cũng từ đó, cự ly ngắn kia sẽ không còn nữa.

Chính thế mà Tang Dục rất tự tin.

Song, đến khi bị Ô Hành Tuyết nắm cổ ấn lên vách tường lạnh lẽo như băng, bao bọc trong thứ mùi khôn tả của âm thi nổ tan xác khắp cả phủ, gã mới thấu một điều, mình đã tính sai mất rồi.

Gã trợn trừng đôi mắt, vất vả mở miệng, “Vì sao… trên người mày không hề có bám tiên khí?”

Dù có dung hợp thế nào đi chăng nữa, hễ bước qua kiếp kỳ chắc chắn trên người Ô Hành Tuyết phải bám tiên khí của Thiên Túc thượng tiên. Ban nãy hơi ẩm trong căn phòng quá nồng nên không phát hiện ra, thế nhưng hiện tại khoảng cách hai người đã gần đến như vậy mà gã vẫn không ngửi thấy một chút tiên khí từ Thiên Túc nào.

“Mày…” máu bị ép trào ra từ khoé mắt Tang Dục.

Ấy nhưng Ô Hành Tuyết chẳng màng đáp lời gã mà khẽ khàng nói, “Trừ mười kẻ đó thì còn ai nữa?”

Tang Dục mở miệng đầy máu mà nói, “Một truyền mười… mười truyền trăm… thành chủ tính cản thế nào đây? Đến khi truyền ra khỏi Chiếu Dạ thành đến nhân gian rồi… sau, sau đó truyền lên đến Tiên Đô… thì thành chủ sẽ ngăn lại thế nào?”

Ô Hành Tuyết nghiêng đầu đi, quạt ngón tay giữa không trung.

Bao nhiêu đinh quan tài đóng trên máu thịt của lũ âm thi bay vọt vào tay hắn. Mỗi thanh đinh quan tài dài mấy tấc, trên thân có khắc phù chú và dính đầy máu me.

Ô Hành Tuyết nhìn gã và nói, “Hễ chết thì không truyền được nữa.”

Đồng tử Tang Dực thít lại, đây là lần đầu tiên một kẻ với thân ma đầu như gã hiểu được cảm giác ớn lạnh cả người gần kề đến độ này. Đó không phải là nổi giận bừng bừng sát ý mà gần giống với cơn rét buốt đến từ kiếp kỳ, là nỗi sợ hãi tiết ra từng chút một từ sâu trong xương cốt và lan tràn khắp cơ thể.

“Sao cơ… thành chủ muốn… giết hết… từng người một… ư?” Tang Dục thảng thốt.

“Không được giết à?” Ô Hành Tuyết hỏi ngược, hơi lên cao ở cuối câu cứ như đang hỏi cực kỳ nghiêm túc, song gương mặt lại hoàn toàn vô cảm.

Bấy giờ, Tang Dục mới thật sự ngộ ra mình có lẽ đã phạm phải vảy ngược của đối phương thật rồi. Nhưng nực cười ở chỗ trước đây, gã thậm chí còn không cho rằng Ô Hành Tuyết có vảy ngược. Và hơn hết thảy, gã không biết câu nào của mình mới xứng danh với hai chữ vảy ngược đó.

Ô Hành Tuyết chỉ im lặng nhìn Tang Dục, trong một thoáng chốc nào đó, trên mặt lộ ra nét mệt mỏi nhưng đã nhanh chóng chuyển sang nụ cười.

Ô Hành Tuyết không trả lời Tang Dục mà chỉ nói, “Thế mày chờ xem.”

Tang Dục: “Cái gì?”

Khoảnh khắc đó, đến cả Phương Trữ cũng nhìn Ô Hành Tuyết trong hoang mang, không hiểu câu này có ý gì.

Nhưng chẳng mấy chốc họ đã hiểu ra…

Ô Hành Tuyết không xuống tay giết Tang Dục ngay lập tức mà đóng từng cây đinh quan tài do Tang Dục tự tay khắc chú lên người Tang Dục và ghim đối phương vào tường.

Rồi tiếp đó, thể theo đúng từng cái tên mà Tang Dục nêu lên, Ô Hành Tuyết bước dọc theo đêm đen thâm u trong Chiếu Dạ thành và giết từng kẻ một.

Trước khi xuống tay đều sẽ hỏi, “Còn ai nữa?”

Còn ai truyền tin này đi nữa?

Trong giấc mơ, Chiếu Dạ thành luôn luôn bị bao trùm bên trong màn sương mù lạnh lẽo, tưởng chừng quanh năm chưa bao giờ tan biến. Mà Ô Hành Tuyết cũng không cách nào biết được khi trải qua những sự kiện trong mơ ấy, đến cùng mình đã cảm thấy thế nào.

Khi bước ra khỏi phủ trạch của người cuối cùng, ánh ban mai mong manh đã rọi xuyên màn sương lạnh lẽo mà đến. Ô Hành Tuyết ngẩng đầu nhìn, mắt hơi híp lại.

Đoạn đưa thanh gươm cho Phương Trữ. “Lúc nào rồi?”

Phương Trữ nối gót một đường cả đêm, lúc nhận lấy thanh kiếm kia, đồng tử hắn thoáng co rút lại bởi lòng hắn cũng hoảng sợ theo bản năng.

“Thưa, là giờ Mẹo,” Phương Trữ cất giọng khô khốc, bấy giờ mới tiếp lấy thanh kiếm rồi cúi đầu tra kiếm vào vỏ.

Túi gấm đeo bên hông hắn lắc lư thành tiếng, bên trong ấy chứa thứ bên người của tất cả những tà ma bị tàn sát trong đêm nay.

Cuối cùng, Ô Hành Tuyết dẫn Phương Trữ quay về phủ trạch của Tang Dục và đứng trước mặt Tang Dục đang bị đinh đóng chặt trên tường. Phương Trữ lấy túi gấm ra và trút những thứ bên trong xuống, mỗi món đồ trong ấy đều cực kỳ cá biệt và dễ dàng nhận ra.

Tang Dục trợn mắt khe khẽ, nhìn qua từng món đồ một, càng nhìn càng run rẩy tay chân bị ghim trên cán đinh.

Rất nhiều người từng nói rằng xét trên vẻ bề ngoài, người không giống tà ma nhất bên trong Chiếu Dạ thành chính là vị thành chủ nọ. Đến tận thời điểm này, gã mới ngỡ ra một khi đối phương bắt đầu xuống tay và tiến hành tra tấn kẻ khác thì quả thật vô cùng xứng đáng với hai chữ “Ma đầu”.

Thế nhưng, đấy cũng là chuyện cuối cùng mà gã ngỡ ra trong đời.

Mấy chục thanh đinh đóng quan tài rơi leng keng trên mặt đất, dấy lên tiếng vang vọng không ngừng. Tang Dục đã mất mạng cũng nặng nề nện xuống đất, kéo theo một tiếng thụp thâm thấp, máu nóng bắn nơi nơi.

Ô Hành Tuyết buông mắt nhìn gã một lát rồi quay sang nói với Phương Trữ, “Trở về.”

Khi họ trở về Tước Bất Lạc, Ninh Hoài Sam cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ và quay lại.

Kiếp kỳ của cậu sắp đến nên chưa bị lạnh run đến mức kia, chỉ xoa xoa tay nhún nhún chân một tí. Cậu hỏi Phương Trữ, “Mày với thành chủ đi đâu mà giờ mới về đến đấy?”

Phương Trữ liếc nhìn Ô Hành Tuyết một cái rồi lắc đầu nguầy nguậy. “Không có gì, mày hỏi ít thôi.”

Ninh Hoài Sam “Ờm” một tiếng rồi vừa nhảy cho ấm người vừa lóc cóc theo chân Ô Hành Tuyết vào trong nhà.

“Bẩm thành chủ, mấy ngày sắp tới ta cần phải bế quan một chút,” Ninh Hoài Sam hít mũi một phát và nói.

Ô Hành Tuyết cởi bỏ áo ngoài mỏng dính như voan, cầm trên tay nhìn lướt qua rồi trả lời mà không ngẩng đầu lên, “Ừm, ta biết rồi, Phương Trữ có nói.”

Máu bám trên áo đã khô, chỉ cần dùng biện pháp tịnh y là có thể tẩy sạch sẽ không để lại một chút dấu vết nào. Thế nhưng Ô Hành Tuyết vẫn đưa áo khoác ngoài cho Phương Trữ và nói, “Đốt.”

Phương Trữ và Ninh Hoài Sam không hề ngạc nhiên, dù gì tính sắc mắc này của thành chủ nhà họ cũng không phải mới ngày một ngày hai, đặc biệt là với những thứ ô uế như máu.

Đến nỗi đôi lúc họ nổi lòng nghi ngờ không biết Ô Hành Tuyết có phải không thể nhìn thấy máu hay không.

Nhưng phần lớn thời gian, họ đều thấy cái suy nghĩ này ngu vãi ra. Người không thể nhìn thấy máu thì sao khi ra tay giết người có thể lưu loát thẳng thừng như vậy.

Phương Trữ ôm áo đi ra cạnh ao máu, nổi lửa trên đầu ngón tay rồi đốt sạch áo khoác nhuốm máu này. Để cho chắc, hắn còn lau sạch máu trên vỏ kiếm của mình rồi mới vào phòng khác chọn một tấm áo choàng sạch. 

Hắn đã chọn một chiếc áo giống lúc ban đầu, màu xám nhạt với chất liệu mỏng như voan.

Tay ôm áo choàng, hắn bước vào phòng xong lại hấp tấp bước ngược trở ra.

Ô Hành Tuyết quay sang hỏi hắn, “Sao thế?”

Phương Trữ bắn như pháo, “Thành chủ chờ một chút ạ, ta lấy sai rồi.”

Khi Phương Trữ quay lại buồng phụ thì Ninh Hoài Sam cũng bước vào theo, cậu vừa ôm tay xoa nắn vừa nói, “Sao mày lấy có cái áo khoác thôi mà rườm rà thế.”

Phương Trữ liếc xéo cậu. “Mày thì biết cái rắm gì.”

Ninh Hoài Sam nhanh nhảu cãi lại, “Làm quái gì mà tao không biết, bộ tao chưa từng lấy đồ cho thành chủ hay gì?”

Phương Trữ chọn một cái áo choàng lông chồn trong đống quần áo.

Ninh Hoài Sam hoang mang một cây. “Mày làm gì vậy? Úng não hả? Mới nãy thành chủ khoác áo mỏng như cánh ve kia kìa, bây giờ mày đào ra một cái áo khoác lông chồn là muốn trùm chết thành chủ hả? Mày muốn chết thì chết một mình đi nhá, tao phắn trước đây, lát nữa tự mày đi mà đưa cho thành chủ.”

Phương Trữ: “…”

“Mày!!” Phương Trữ tính nói lại thôi, nhưng rồi không chịu nổi nữa bèn phải xách cổ cậu như xách gà tới và nói, “Không được, có chết cũng phải chết chung, mày có cửa chạy hả.”

Sau một hồi chần chừ, hắn quyết định kể lại những chuyện xảy ra đêm qua cho Ninh Hoài Sam nghe. Trước giờ hai người họ nói sợ Ô Hành Tuyết là sợ thật, đâu ai điên đi theo thành chủ mà dám mở miệng nhắc đến “bí pháp”, phải làm vậy để đảm bảo không chạm trúng vảy ngược và chọc giận thành chủ.

Ninh Hoài Sam nghe xong thì rùng mình trong âm thầm, thì thào, “Thế tên Tang Dục kia nói trên người thành chủ không có chút tiên khí nào thật hả?”

Phương Trữ gật đầu. “Đúng thế, nếu vượt qua kiếp kỳ thì nên có mới phải.”

Cuối cùng Ninh Hoài Sam cũng hiểu lý do vì sao Phương Trữ đổi áo mỏng thành áo lông chồn, “Tức có nghĩa là hiện tại thành chủ vẫn còn lạnh.”

Không chỉ thế còn là cái lạnh âm hàn khó lòng nhẫn nhịn.

Thế rồi cậu lại chưa hiểu lắm. “Vậy nếu thành chủ còn đang lạnh thì tại sao phải mặc áo mỏng? Chỉ để dằn mặt lũ Tang Dục thôi à?”

Phương Trữ lắc đầu, nói, “Chắc không phải đâu, nếu chỉ muốn dằn mặt Tang Dục thì mặc khi ra ngoài thôi là được. Còn thành chủ đã mặc vậy từ trước rồi.”

Ninh Hoài Sam đăm chiêu. “Ở trong chính phủ của mình mà sao phải gồng mặc áo mỏng chi? Gồng cho ai xem?”

Phương Trữ tính trả lời không biết thì chợt nảy ra một suy đoán.

Hắn thúc Ninh Hoài Sam một cái rồi nói, “Hay có khi nào là… Thiên Túc thượng tiên?”

Ninh Hoài Sam thất kinh trước đáp án này, thộn người hồi lâu mới tiếp lời, “Cũng có thể lắm… nếu Thiên Túc thượng tiên tới đây thật nhưng không phải như suy đoán của bọn Tang Dục thì tất nhiên không thể tỏ ra yếu thế, bằng không…”

Nhưng rồi cậu thấy càng rối ren hơn, “Nhưng cũng không đúng, nếu Thiên Túc thượng tiên mà đến Tước Bất Lạc không phải với lý do theo lời bọn Tang Dục thì tức là có xảy ra một cuộc tranh đấu giữa tiên và ma rồi đúng không? Một khi tiên ma đấu nhau thì ít nhiều cũng phải có một phe bị thương, chưa kể Tước Bất Lạc cũng sẽ tan hoang một nửa chứ hả? Làm sao có thể giữ nguyên vẹn không chút suy suyển như vầy?”

Phương Trữ càng nghĩ cũng càng hoang mang hơn.

Họ không dấm dúi thì thầm nữa mà ai ấy rơi vào trầm tư thì bất chợt thấy không ổn.

Trong phòng này có hơi thở của người khác ngoài hai bọn họ.

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ đồng loạt hoảng hồn, xoay ngoắt người lại thì thấy Ô Hành Tuyết đang nghiêng người tựa bên cửa, đôi con ngươi đen như mực lặng lẽ nhìn bọn họ, không biết là đã đứng nghe từ lúc nào.

Suốt đêm vừa qua, Ô Hành Tuyết đã giết rất nhiều người, hao tổn lượng lớn khí kình, đến khi trở về Tước Bất Lạc mới thả lỏng lại một chút.

Cũng bởi vì khí kình bị suy giảm nên những thứ vốn bị che giấu kín kẽ trước đây đang dần lộ ra đôi chút…

Thế là, Phương Trữ và Ninh Hoài Sam đều ngửi thấy khí tức của một ai đó không phải thành chủ bọn họ.

Hai người sửng sốt một lát mới ngỡ ra, trên người Ô Hành Tuyết đang dần dà hiện ra… tiên khí của Thiên Túc.

Cũng trong tích tắc đó, Phương Trữ thốt nhiên tỏ tường, cái vảy ngược mà đám Tang Dục chạm trúng không phải là “ép giao ra bí pháp” mà là dám truyền tin “Thiên Túc thượng tiên tới Tước Bất Lạc” ra ngoài.

Ngay khi ý nghĩ này vừa loé lên, Ô Hành Tuyết vừa còn tựa bên cạnh cửa đã xuất hiện ngay trước mặt họ chỉ trong một chớp mắt.

Phương Trữ giật bắn mình, thảng thốt nói, “Thưa thành chủ, ta không nói!”

Ô Hành Tuyết dừng cánh tay đang nhấc lên một chút.

Phương Trữ tóm Ninh Hoài Sam kéo sang, lật đật nói, “Chúng ta sẽ không hé nửa lời chuyện kiếp kỳ lần này!”

Nhưng Ô Hành Tuyết vẫn hạ tay xuống.

Trước khi nhắm mắt, họ loáng thoáng nghe được một tràng tiếng chuông.

***

Ô Hành Tuyết bị tiếng mưa rơi đẫm ướt bên ngoài xe ngựa đánh thức, không chỉ vậy xe ngựa còn vừa vượt qua một lớp cấm chế nên nảy nhẹ một chút.

Khung cảnh cuối cùng mà chàng nhìn thấy trong mơ là hình ảnh mình đang treo chuông mộng trên đầu ngón tay, đồng thời giữ chặt Ninh Hoài Sam và Phương Trữ. Câu nói cuối cùng vang bên tai là tiếng hô nức nở của Phương Trữ, “Chúng ta sẽ không hé nửa lời chuyện kiếp kỳ lần này!”

Chàng mở mắt ra trong dư âm của cảnh tượng kia và thấy góc nghiêng gương mặt của Tiêu Phục Huyên dưới ánh đèn mờ.

Đó không phải đèn đuổi linh và cũng không hề chói mắt, ánh đèn lay động theo rung lắc của chiếc xe ngựa, ánh sáng vàng ấm áp đang dừng bóng trên hốc mắt và cánh mũi cao thẳng đặng ngả xuống viền môi người kia.

Ô Hành Tuyết còn đang thiêm thiếp chưa tỉnh hẳn, híp đôi mắt lười nhác nhìn y một chốc rồi chợt mấp máy môi.

Dường như Tiêu Phục Huyên có thể cảm giác được, bèn vừa khéo dời mắt nhìn sang.

Chàng lặng người một thoáng, bất chợt nhớ tới cụm “Thiên Túc thượng tiên” được vô vàn người trong mộng nhắc đến. Giờ mới giật mình bừng tỉnh, chàng lật đật thu lại tầm mắt đang vương vấn dưới mũi Tiêu Phục Huyên.

“Thành chủ tỉnh lại rồi ạ?”

“Thành chủ ơi.”

Giọng Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vang lên cùng lúc hệt như tiếp nối với dư âm giấc mơ.

Ô Hành Tuyết ngẩn người một chốc mới sực nhớ ra họ đang ngồi trên xe ngựa đi đến Lạc Hoa Đài. Từ bên rìa tầm nhìn, có thể thấy ánh mắt Tiêu Phục Huyên vẫn đang đặt trên người mình. Chàng ngồi thẳng dậy, hỏi bừa một câu với ba người trước mặt, “Chưa tới nữa à?”

Ngờ đâu Ninh Hoài Sam và Phương Trữ không nói gì, thế mà Tiêu Phục Huyên lại nhạt giọng đáp, “Tới rồi.”

Bấy giờ, chàng mới nhận ra lúc chàng còn đang lim dim nửa tỉnh nửa mơ, chiếc xe ngựa nảy lên một cái khe khẽ rồi sau đó im lìm luôn, có vẻ là đến nơi thật rồi.

Ô Hành Tuyết bối rối ngồi dậy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía đối diện bàn, “Nếu đã tới rồi sao các ngươi không nhúc nhích gì vậy?”

Và nghe thấy Thiên Túc thượng tiên trầm giọng tiếp lời lần nữa, “Hai tên kia không dám gọi ngươi dậy.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Có ai hỏi huynh đâu mà huynh trả lời vậy.

Bình thường không hó hé nửa lời mà sao tự dưng nói liền tù tì câu này tới câu khác dợ.

Tiêu Phục Huyên đã nói liền hai câu rồi, bây giờ chàng có muốn nhìn chòng chọc vào ba người ở đối diện cũng không được, thiệt sự không dám nói tiếng nào nữa. Thế nên chàng…

Chàng cúi đầu nhìn lướt qua trên người mình. Lúc nãy khi chìm vào giấc ngủ, chàng hãy còn mặc một lớp áo đơn và ôm ấm sưởi trong tay. Thế mà bây giờ mở mắt tỉnh dậy đã thấy không biết từ đâu có một tấm chăn vải nỉ dày cộm đắp trên người.

Khi vừa ngồi thẳng người, tấm chăn dày hơi trượt xuống một chút, khí lạnh luồng vào từ khe hở khiến Ô Hành Tuyết kéo tấm chăn theo bản năng và đắp kỹ lại một chút, “Chăn này…”

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ vẫn mang vẻ mặt muốn nói mà không dám nói, nhưng may có Y Ngô Sinh trả lời mau lẹ, “Lúc nãy thấy… thấy ngón tay công tử trắng bệch, có vẻ hơi lạnh.”

Ô Hành Tuyết tự nhủ nào có phải hơi lạnh.

Chàng còn đang tính gật đầu cảm ơn Y Ngô Sinh một câu thì nghe đối phương nói:

“Nên Thượng tiên đắp chăn cho công tử.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Cuối cùng, chàng cũng chịu nhìn sang Tiêu Phục Huyên.

Không biết xui rủi kiểu gì mà tự dưng ngay lúc đó Ninh Hoài Sam ngập ngừng cất tiếng, “Thưa thành chủ, có thể ngài còn chưa biết ít chuyện. Thể chất của chúng ta có hơi đặc biệt nên lâu lâu sẽ xuất hiện một số…”

Hình như cậu muốn nói “oán linh phản phệ thân thể” hay gì đó, mà chữ “Oán” vừa ra tới cửa miệng thì cậu liếc mắt sang Tiêu Phục Huyên một cái rồi âm thầm nuốt ngược vào và nói, “Một số tình huống…”

Phương Trữ ngồi bên cạnh nói tiếp vào, “Những lúc như vậy cơ thể sẽ cảm thấy lạnh lẽo đến mức không chịu nổi, ai càng mạnh thì càng vất vả, ờ…”

Vì có tiên ngồi ở đây nên họ cũng không dám huỵch toẹt ra, ngặt nỗi lại sợ Ô Hành Tuyết không nhớ được gì rồi đến lúc có chuyện lại không chịu nổi. Hai người khốn đốn tới mức suýt vò đầu bứt tóc tại trận.

Ô Hành Tuyết ôm chăn và nhìn họ với nét mặt trơ như đá, nghĩ thầm: Đừng có nói nữa, biết rồi đây, thay vì diễn hề ở đây thì biến lẹ xuống xe ngựa đi kìa.

Hai thằng ngốc kia đang đứng dậy toan xuống xe, vẫn còn cố cứu vớt múa may, “Nói chung là sẽ có những lúc mà… ờm…”

Hai người ờm ờ mấy bận thì giọng nói trầm ấm của Thiên Túc thượng tiên vang lên, điền vào chỗ trống giúp bọn họ, “Kiếp kỳ.”

Ô Hành Tuyết nghe thấy thì run run hàng mi, suýt nữa kéo thẳng chăn lên trùm kín mặt.

Lời tác giả:

Chờ lâu rồi QAQ chương này gom lại hai chương thành một, xem như là bù thời gian cập nhật trễ 24 tiếng đợt trước được hông ~

Cá:

Ơ cái kiếp kỳ này cứ như kinh nguyệt ấy nhở:) lạnh từ trong lạnh ra ngoài, lâu lâu một lần, người uể oải đồ nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.