Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Chương 4: Không biết là sao!




Ngày tiếp theo, Đỗ Mạn Ninh tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại như bùa đòi mạng, khi cô mở mắt, hoàn cảnh lạ lẫm làm cô hồi lâu mới hồi thần được. Cô chợt nhớ ra, hôm qua cô tới đây thuê phòng, với tay qua đầu giường lấy điện thoại: “Này…”

Thanh âm yêu kiều, mềm mại lại vô lực, đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, sau đó liền truyền đến thanh âm nam nhân lễ phép mà nói: “À, tiểu thư, cô có ổn không. tôi là quản lý khách sạn Anh Hoàng, xin hỏi, cô là Đỗ tiểu thư phòng 80 No.18 phải không?”

“Đúng vậy? Có chuyện gì?” Đầu vẫn còn lơ mơ, Đỗ Mạn Ninh nhất thời không thể phân biệt ý tứ trong lời đối phương, người kia cười khan hai tiếng: “Không, không có gì! Đêm qua Đỗ tiểu thư… có ổn không?”

“Ổn…” Bóp đầu một cái, hình như cô uống hơi nhiều, nhưng việc này không cần nói với quản lý đi.

“Thật sao? Cô không xảy ra chuyện gì chứ?” Quản lý khách sạn lo lắng hỏi thêm một câu, Đỗ Mạn Ninh khẽ nói: “Không có.”

“Tốt, vậy là được, tôi không quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi nữa. Hẹn gặp lại.”

“Gặp lại!” Đỗ Mạn Ninh cứng rắn nói, điện thoại truyền đến thanh âm bĩu môi, tốc độ tắt điện thoại làm cho cô không khỏi nhíu mày, lầm bầm một câu: “Cái quái gì vậy.” Sau đó mới đặt điện thoại xuống.

Thế nhưng khi cô nhìn thấy một số tiền không nhỏ ở đầu giường, sắc mặt của cô khẽ giật mình, có ký ức gì đó trong đầu chợt xẹt qua. Cô lập tức đắp chăn ngồi dậy, thân thể đau nhức giống như lúc đó cô bị đánh thức, bị anh đè lại trên giường. Ký ức đêm qua như thủy triều chầm chậm dạt bờ, vừa mơ hồ lại vừa xa lạ…

Nhưng mà khi cô run rẩy xốc chăn lên, sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch. Cái này nhìn qua, liền dọa cho hồn phách bay đi. Cái kia, chính là vết máu đã chuyển sang màu nêu loang lổ, rõ ràng ngày hôm qua đã phát sinh hết thảy mọi chuyện.

Đó không phải là mơ, mà là thật, cô… Đỗ Mạn Ninh! Vậy mà khi say rượu lại bị người cưỡng bức, bị phẫn hơn là cô còn không biết nam nhân kia là ai, trong mơ… hình như Tôn Nặc An trở về? Thế nhưng đều là tưởng tượng của Đỗ Mạn Ninh, cô thuê gian phòng này, Tôn Nặc An căn bản không biết.

Đây là kinh hỉ mà cô cho hắn, một phần còn không kịp đưa kinh hỉ ra ngoài! Tuy rằng cô cảm thấy rất không có khả năng, nhưng Đỗ Mạn Ninh vẫn cố chấp, run rẩy cầm điện thoại. Trên điện thoại hiện lên có một tin nhắn chưa đọc, Đỗ Mạn Ninh mở ra đọc liền thấy: “Mạn Mạn, đêm đã khuya, anh không tiện gọi điện cho em, hiện tại anh đang khu vực kiểm an, lập tức liền lên máy bay. Mai gặp, chúc em ngủ ngon!”

Thời gian cô nhận được tin nhắn là 11:40 đêm, nếu tính toán ra, ít nhất hắn buổi trưa mới có thể đến! Đỗ Mạn Ninh gọi lại cho phòng quản lý, liền truyền đến thanh âm phục vụ khách hàng: “Ngài ổn chứ, có chuyện gì sao?”

“Đùa sao… tôi không biết hôm qua nghĩa là sao.” Đỗ Mạn Ninh chật vật ngã xuống giường, theo bản năng cô chỉ muốn trốn tránh tất cả, bất quá, thời khắc cô mở chăn ra đã nhắc nhở cô. Cô tắm táp qua loa, sau đó truy cứu trách nhiệm của phòng quản lý.

“Cô nói gì vậy? Không biết nghĩa là sao?” từ đó truyền ra tiếng nữ tử gào thét, hình tượng, ưu nhã, giờ phút này Đỗ Mạn Ninh liền vứt bỏ tất cả. Cô tin tưởng, sự tình này phát sinh trên người ai họ đều không giữ bình tĩnh được đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.