Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Chương 21: Người phụ nữ phiền toái (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nam Cung Hàn không để ý tới cô ta, tầm mắt vẫn luôn ngừng ở phía ngoài cửa xe, lúc lái xe đến gần công viên, vừa vặn nhìn thấy ba mẹ con kia đang dắt tay nhau bước vào công viên, vẻ mặt của Nam Cung Hàn lập tức trở nên ảm đạm, Diệp Kỳ Kỳ nắm lấy tay anh ta, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Lúc này Nam Cung Hàn mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình hơi khác thường, anh vừa bị chập mạch hả?

“Trở về đi!” Nam Cung Hàn đưa tay day day mi tâm, có lẽ khoảng thời gian này quá mệt mỏi, nên anh mới làm ra chuyện không giải thích được như thế này, nhớ tới sắp phải tham gia tiệc rượu do Thị trưởng tổ chức, chân mày của anh càng nhíu chặt hơn.

Sáng sớm hôm sau, nắng ban mai chiếu vào, xuyên qua một góc rèm cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng ngủ, ánh sáng nhu hòa rải ở trên giường, làm cho làn da như bạch ngọc của cô lại càng thêm trong suốt! Đỗ Mạn Ninh đang ngủ say, chăn mỏng đã không biết bị cô đá đi nơi nào, lộ ra dáng vẻ lả lướt xinh đẹp.

Khóe môi của cô hơi cong lên, không biết đang mơ giấ mơ đẹp nào!

“Mẹ, rời giường đi!” giọng nói ngọt ngào vang lên, cắt đứt mộng đẹp của cô! Là con gái bảo bối của cô, đang mơ mơ màng màng cô đưa tay quàng tới, ôm thân thể nho nhỏ kia ở trong ngực, đầu bé cọ cọ trên người cô, rước lấy tiếng cười khanh khách của tiểu mỹ nữ.

“Mẹ, đừng vậy nữa, mẹ nhanh rời giường đi, không phải hôm nay mẹ muốn đi phỏng vấn sao?”

“Khả nhi ngoan, để mẹ ngủ thêm lúc nữa, hơn chín giờ mới phải đi, hiếm khi có thể ngủ thẳng một giấc!” Đỗ Mạn Ninh lười biếng đáp lại, định tiếp tục trò chuyện với Chu công.

“Vậy cũng được, bây giờ là tám rưỡi, con cho mẹ ngủ thêm ba phút.” Tiểu Mộng Khả chu môi hôn cô, giọng nói vui vẻ như cũ, nhưng lại làm cho cơn buồn ngủ của Đỗ Mạn Ninh sợ chạy mất dép, cô lập tức ngồi dậy, gấp gáp nói: “Khả Nhi, con nói mấy giờ rồi?”

“Tám rưỡi ạ!” Bé mở to đôi mắt trong veo như nước chớp chớp, vô tội nhìn cô.

Đỗ Mạn Ninh lập tức nhảy xuống giường, cầm lấy đồng hồ báo thức đặt cách đó không xa nhìn, quả nhiên là tám rưỡi, rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức là bảy rưỡi mà, sao cô lại không nghe thấy gì?

“Á! Trời ơi! Không còn kịp nữa rồi!” Cô đi chân trần chạy nhanh tới bên cạnh tủ quần áo chọn quần áo mặc, tiểu Mộng Khả vội vàng rót nước, nặn kem đánh răng cho cô!

Trong phòng khách đã truyền đến mùi thức ăn, con trai bảo bối cũng đã làm xong bữa sáng, Đỗ Mạn Ninh dùng tốc độ nhanh gấp mười lần so với bình thường để đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi ở cạnh bàn ăn, ăn như sói đói hổ vồ.

“Mẹ, mẹ thật sự định ăn mặc thế này đi phỏng vấn?” Nhìn mái tóc dài tới eo của Đỗ Mạn Ninh được búi chặt ở trên đỉnh đầu, cặp kính đen vừa dày vừa nặng che mất nửa khuôn mặt cô, cặp kính này là kính không độ, nhưng dày khoảng 7 minimet đã che giấu vẻ đẹp của cô đến bảy tám phần, chân mày của Đỗ Thần Thần nhíu chặt như có thể kẹp chết một con muỗi.

“Con trai, mẹ con đang tự vệ!” Cô còn nhớ lời của Lăng Tịch Nhược, người chọn thư ký là vị hôn thê của tổng giám đốc, cô tin sẽ không có người phụ nữ nào dám đặt một người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh người đàn ông của mình, vì vậy cô đánh cuộc một lần, lấy hình tượng thế này để tranh thủ cơ hội này, vì lương tháng năm chục ngàn, vì sự nghiệp học hành của con trai con gái, cô muốn vùng dậy...

Uống một hơi cạn sạch cháo trong bát, Đỗ Mạn Ninh vừa lau mặt vừa cầm lấy túi xách nói: “Tới đây tới đây, hai bảo bối ơi, mẹ muốn đi ra ngoài, chúng ta hôn tạm biệt nào.”

“Chúc mẹ tất cả đều thuận lợi!” Tiểu Mộng Khả buông thìa xuống, nhào tới trong ngực Đỗ Mạn Ninh, hôn chụt lên má cô, Đỗ Mạn Ninh mỉm cười hôn đáp lại bé, sau đó nhanh chóng hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ của Thần Thần, Đỗ Thần Thần ngồi ở bên cạnh bàn ưu nhã dùng cơm không đứng dậy, thằng bé chỉ u oan nói: “Người phụ nữ phiền toái.”

Đỗ Mạn Ninh bĩu môi: “Trẻ con mà chẳng biết làm nũng gì cả!”

Thấy Đỗ Thần Thần đen mặt lại, Đỗ Mạn Ninh thức thời nhanh chóng đi ra ngoài, quay đầu còn không quên căn dặn con gái bảo bối nhà mình: “Khả Nhi, lát nữa lúc đưa đồ ăn sáng cho bà, con nói với bà là hôm nay đừng dạy kèm tại nhà giúp mẹ tiếp nhá.”

“Con biết rồi, bái bai mẹ!” Tiểu Mộng Khả vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, khoảng khắc lúc Đỗ Mạn Ninh đóng cửa lại kia, bé mới giảo hoạt mỉm cười, ngồi về bên cạnh bàn ăn, nói: “Thần Thần, em nói xem, nếu mẹ biết tất cả đồng hồ trong nhà mình đều đã bị chỉnh thành chạy nhanh hơn một giờ, mẹ sẽ có phản ứng như thế nào?”

“Anh là anh trai em!”

“Anh chỉ ra đời sớm hơn em 10 phút mà thôi!”

“Có ra đời sớm hơn mười giây, anh cũng là anh em!”

“Anh chỉ đang nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại anh già hơn em mà thôi!”

Trận đấu võ mồm của cặp anh em song sinh, lại bắt đầu!

Dọc theo đường đi, Đỗ Mạn Ninh không ngừng xem thời gian trên đồng hồ đeo tay, may là không bị kẹt xe, lúc cô đi đến tòa nhà Nam Cung đồ sộ, cô chẳng những không tới trễ, ngược lại còn đến trước chín giờ năm phút, cô vội vàng chạy vào trong cao ốc, vừa đi vừa thầm tính toán thời gian ở trong lòng, mười mấy phút đi xe, ngày mai có thể ngủ đên 8 rưỡi rồi.

Đang nghĩ đến nhập thần, lúc cô bước lên bậc thang, bước hẫng nửa bên giày cao gót, làm cả người cũng ngửa về phía sau!

“Á...” Đỗ Mạn Ninh hét toáng lên, tay còn khua loạn ở trên không trung muốn bắt lấy cái gì để giữ được thăng bằng, người đã ngã vào trong một lồng ngực rộng rãi, mùi thuốc lá nhàn nhạt đập vào mặt, cô giật mình tại chỗ.

Người đàn ông này khá quen mắt! Gương mặt tuấn mỹ như điêu như khắc, ánh mắt lịch sự lại hơi có vẻ lạnh nhạt, chân mày hơi nhíu chặt kia kết hợp với đôi môi đang mím chặt tạo thành một đường hấp dẫn, nhìn anh từ khoảng cách gần thế này, cô còn nhìn thấy cái bóng ngược của mình trong đôi mắt của anh.

Cảm giác quen thuộc bao quanh cô thật chặt, cô sững sờ mở miệng: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó hay không?”

Người đàn ông lạnh lùng cong khóe miệng lên, buông lỏng hai tay ra, lạnh nhạt nói: “Cô đều đến gần đàn ông như thế này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.