Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 8




Mơ mơ màng màng, giống như nghe được một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cảm giác nơi cổ ấm áo, trên mặt lại có một cái gì đó nhẹ nhàng lướt qua, hơi thở quen thuộc làm ta không khỏi thỏa mãn thở dài  một tiếng, rồi mới xoay người ôm lấy cái nơi ấm áp kia sau lại trầm trầm ngủ tiếp.

Khi tỉnh lại, bên người không có ai, ta khởi động thân mình, đập vào mắt là toàn một màu ngân bạch.

Chiếc giường với một kích thước lớn màu ngân bạch, dụng cụ màu ngân bạch, bức màn màu ngân bạch. . . . . . Nếu không phải ngoài cửa sổ dương quang mãnh liệt cùng màu xanh biếc tiên diễm thì hết thảy những thứ trước mắt khiến ta tưởng như mình không còn ở nhân gian nữa, mà là đang ở đế quốc băng tuyết.

Chủ nhân ở đây cũng thật biết thưởng thức, đúng là làm cho ta phải cúi đầu bội phục, thích màu ngân bạch đến tình trạng này thì thực muốn xem rốt cuộc người này là như thế nào.

Không, có lẽ xưng biến thái là thích hợp nhất.

Ta xốc chăn lên, xuống giường, duỗi thân người, lại cảm giác có điểm không thích hợp.

Sao nửa người lại cảm thấy lạnh lẽo vậy?

Cúi đầu nhìn lại.

“. . . . . .”

Ta luống cuống tay chân đi đến trước gương to ──

Thân ảnh trong gương mặc dù khuôn mặt tinh xảo, nhưng hầu kết nhô ra, bộ ngực bằng phẳng cùng dáng người cao gầy, đây đích thực là nam nhân hàng thật giá thật. Nhưng lúc này, trên người lại đang mặc một bộ váy ngủ nữ làm bằng cẩm sa mỏng màu ngân bạch, bên trong cũng không mặc thêm cái gì nữa cả, bộ vị trọng điểm (O_o) như ẩn như hiện, quyến rũ phi thường, toàn thân đều tràn ngập lực hấp dẫn có thể làm cho nam nhân phát cuồng.

Mặt  ta có điểm nóng lên, ánh mắt mông lung nhìn mỹ nhân trong gương, chậm rãi tới gần.

“Phi, phi, phi. . . . . .”

Ta đột nhiên thanh tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ phiền não.

Người trong gương không phải là ta sao, ta vì cái gì lại đột nhiên đỏ mặt?

Có thể nhìn chính mình mà đỏ mặt thì từ xưa đến nay chắc chỉ có mình ta.

Vỗ vỗ mặt, lắc lắc đầu, làm cho chính mình thanh tỉnh, rồi mới nhìn xuống chút nữa: tà váy màu ngân bách dưới chân nhẹ nhàng phiêu phiêu. . . . . .

Tiểu vũ trụ đại bùng nổ!

Ta phẫn nộ một phen xé nát áo ngủ trên người, nhìn dưới đất rơi đầy những mảnh vải nhỏ nhưng vẫn không thể tắt được cơn giận trong lòng.

Kiếp trước ta đích thực là nữ nhân nhưng hiện tại chính là nam nhân hàng thật giá thật à, là nam nhân à!

Cũng không phải là kẻ ham mê trang phục nữ nhân!

Rốt cuộc là tên hỗn đản nào cởi quần áo ta, cho ta mặc áo ngủ biến thái như thế?

Ta nhất định phải làm thịt hắn!

Thân thể ta trần trụi, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ hung hắng đấu đá lung tung trong phòng.

Cơn tức cuối cùng đã hết, lúc này mới nhớ tới ta hình như là bị người nào đó bắt cóc, như vậy nơi này chẳng lẽ chính là phòng của người nào đó?

Vậy áo ngủ trên người ta cũng là kiệt tác của hắn?

Ta nhớ rõ kiếp trước hắn không phải là một người đặc biệt thích màu ngân bạch, mà người thích màu này lại là Tuyết Lị, nhưng không đến nỗi lợi hại đem cả phòng biến thành màu ngân bạch như vậy.

Hắn ham mê đến vậy, thật đúng là làm cho người ta không dám khen tặng. . . . . .

Đầu óc ta đã muốn đen lại, nhìn lướt qua căn phòng một lần.

Màu ngân bạch, màu ngân bạch, trừ bỏ màu ngân bạch vẫn là màu ngân bạch. . . . . .

Chờ một chút, còn có cái màu da. . . . . .

Nhìn bản thân mình trong chiếc gương to, ta xúc động.

Cuối cùng thấy sắc mặt khác biệt.

Tuy rằng không lạnh, bất quá cứ để thân thể này mà chạy trốn cũng thật bất tiện quá.

Nếu đã biết đây là hang ổ người nào đó thì chắc chắn không nghi ngờ gì là ta phải trốn đi, ta cũng không nghĩ tới việc muốn cùng hắn yêu nhau lần nữa rồi sẽ lại phải trải qua thống khổ giống như kiếp trước.

Thống khổ một lần, cũng đã đủ lắm rồi.

Tìm một vòng, cũng không tìm được quần áo của chính mình, thế là ta mở tủ quần áo ra, muốn nhìn một chút coi có gì để mặc không.

“. . . . . .”

Ta lại một lần nữa không biết nói gì.

Trước mắt là một tủ đủ loại kiểu nữ trang, áo, váy, âu phục, màu sắc khác nhau, từng cái từng cái đều là những kiểu mốt nhất, có lẽ toàn bộ đều là những phục sức đang được thịnh hành, nhưng nhìn qua cũng chẳng có cái nào ta có thể mặc.

Ta chưa từ bỏ ý định, ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo ra ── đủ loại kiểu dáng nội y nữ gợi cảm nữ.

“. . . . . .”

Ta mặt không chút thay đổi đóng ngăn kéo lại, đi đến tủ quần áo khác, mở ra.

“. . . . . .”

Toàn bộ đều là áp ngủ nữ đầy khêu gợi, hồng, đen, trắng, đỏ . . . . . cũng có  màu ngân bạch.

Ta hung hăng đóng cửa tủ lại, rồi lại mở cái kế tiếp.

“. . . . . .”

Một tủ này toàn là linh kiện, tuyệt đối đầy đủ hết có thể làm cho nữ nhân vui mừng lần sợ hãi.

Lại đổi một tủ khác.

“. . . . . .”

Đủ loại kiểu dáng hiện đại được sắp xếp một cách ngăn nắp dành cho nữ hài tử.

Hóa ra đây là tủ dành cho trẻ con. . . . . .

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .”

“. . . . . .”

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy a a a a. . . . . .”

Ta rốt cuộc chịu không nổi, hét to mấy tiếng.

Tủ quần áo toàn bộ đều là nữ trang, ngay cả quần áo nam trang cũng không thấy.

Chẳng lẽ kiếp này hắn là một kẻ thích nữ trang sao?

Hắn kiếp này cũng thật kỳ quái quá đi? Không hiểu sao lại có cái loại ham muốn kì lạ này?

Chẳng lẽ là lúc ở trong tử cung của mẫu thân bị áp chế đến nỗi vậy sao?

Trốn, ta tuyệt đối phải chạy trốn!

Nếu bị tên biến thái này bắt lấy ta liền xong rồi!

Ta cũng không muốn biến thành như vậy!

Ta run rẩy hai tay, mắt nhìn trước tủ quần áo cuối cùng ──

Tất cả đều là nam trang.

“Hô. . . . . .”

Ta dựa vào chiếc tủ, nhẹ nhàng thở ra, cảm động đến rơi nước mắt.

Cuối cùng mặc quần áo xong liền chạy đi, lúc đầu ta còn muốn cứ để lõa lỗ mà chạy đi nữa kìa.

May mắn. . . . . . May mắn. . . . . .

Xem ra hắn cũng không phải biến thái hoàn toàn.

Quần áo, cổ tay áo cùng ống quần đều có chút dài, nhưng nếu quấn lên một chút sẽ không có vấn đề gì.

Mặc quần áo, lại tìm tìm xung quanh, không tìm được giày dép, chỉ có thể từ bỏ, dù sao chân trần cũng có thể chạy được.

Ta đi đến phía trước cửa sổ, nhìn xem phía dưới, hoàn hảo, chỉ có hai tầng, cũng không có thủ vệ, thế là, ta không chút do dự nhảy xuống.

An toàn đáp xuống mặt cỏ mềm mại, ta xem xét xung quanh, không phát hiện vấn đề gì, thế là một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái hướng đại môn phía trước cách đó không xa đang rộng mở mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.