Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 37: cáo biệt




Editor: Esley

Nghiêu vương gia giận tím mặt.
"Khốn nạn!" Bút lông nạm vàng bị ông bóp một cái gẫy làm đôi, "Chỉ là một tướng quân chi tử, nó tưởng nó là ai!!!''
"Vương gia bớt giận, tiểu thư nói chuyện này đều là do nàng tự quyết định, muốn chúng ta ngăn cản lão gia, tuyệt đối không nên giận chó đánh mèo, gây khó dễ trên dưới phủ tướng quân...'' Mặc dù Cẩm Y nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có ngàn vạn câu hỏi vì sao, quận chúa trước khi đi không phải còn rất tốt, huynh huynh muội muội lưu luyến không rời sao? Sao vừa về đã tựa như biến thành người khác vậy, dường như cô gia cũng không làm chuyện gì có lỗi với nàng a...
''Đã đến nước này rồi mà còn nói giúp cho lăng đầu thanh* kia, Niệm Thi ở đâu? Kêu nó tới gặp ta!'' Khi Niên Niệm Thi nói muốn gả cho Lục Kiến Dực, Nghiêu vương đã cảm thấy rất khó tin, bởi vì điều kiện Niên Niệm Thi tốt như vậy, muốn ai ở rể mà không được? Kết quả nàng hết lần này tới lần khác, trăm phương ngàn kế chỉ muốn được gả qua bên đó, không nói đến nữ nhi gả ra ngoài như tát nước ra ngoài, còn ông thì giống như núi cao Hoàng đế xa, còn lâu mới có thể trấn áp kẻ khi dễ nữ nhi nhà mình, đây là điều ông khiên kỵ nhất, kết quả tên Lục Kiến Dực kia quả thật không phải thứ tốt lành gì, mới kết hôn một ngày liền chạy ra khỏi cửa tằng tịu với biểu muội phủ tể tướng, để cho mọi người đều biết. Nha đầu kia có gì tốt! Nữ nhi nhà ông mới là thiên hạ đệ nhất, sao lại không biết tốt xấu để nàng ủy khuất như vậy!
* lăng đầu thanh: trẻ con miệng còn hôi sữa
"Tiểu thư vừa về đến liền tự nhốt mình trong phòng, nói ai cũng không gặp, Cẩm Y cũng chỉ biết phụng mệnh truyền lời...'' Cẩm Y nói xong, sắc mặt Nghiêu vương đã kém tới cực điểm.
Ông cả đời kiêu hùng, hiện tại thật sự hận không thể mang Lục Kiến Dực rút gân lột da, chỉ là ngại Niên Niệm Thi không cho ông động đến một cọng tóc gáy, loại cảm giác này thật khó chịu!
Cũng vì việc này, có người như nghe được tiếng lòng của ông, nói vọng vào phòng: ''Vương gia muốn cho tiểu tử Lục gia một chút giáo huấn, không phải rất đơn giản sao? Chỉ cần ngài động một ngón tay thôi, thì toàn bộ Lục phủ đều có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay.''
Nghiêu vương nhìn thấy người bước tới, sắc mặt cũng không chuyển biến tốt hơn, ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống, có chút không vui nói, ''Ngọn gió nào mang Thu đại hiệp thổi tới ngôi nhà nhỏ của bổn vương?"
"Vương gia thật đúng là khiêm tốn, mọi người đều biết Nghiêu vương phủ trả đầy kỳ trân dị bảo, so với Viên Minh Viên còn trân quý hơn, nơi này mà gọi là ngôi nhà nhỏ, thì trong thiên hạ không còn miếu lớn.'' Thu Anh Lạc ngược lại rất tự nhiên, trực tiếp ngồi xuống ghế, nhìn bức vẽ Nghiêu vương gia đang vẽ đến một nửa, "Vương gia quả là tình thâm ý trọng, ròng rã mười bảy năm cũng không quên được Lê phúc tấn, so với đương đương thời thế phong nhật hạ*, con rể lại chẳng học được tẹo nào.''
*Nguyên văn là "thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ" = "Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất''
Nghiêu vương nhìn nàng cầm chân dung Lê Tú Yên đã hoàn thành một nửa, càng thêm bất mãn: ''Thu Anh Lạc, ngươi nhìn Tú Yên như vậy. Nếu để nàng biết, nàng bị loại người như ngươi mà tự sát, cho dù ở dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt.''
Thu Anh Lạc lạnh lẽo cười một tiếng, miêu tả sự chế giễu vô tận, ''Vương gia cũng nên tạ ơn thảo dân rộng lòng từ bi để phúc tấn được chết trong vòng tay người nàng yêu, quận chúa cũng được nữ bằng mẫu quý* mới có thể trưởng thành khỏe mạnh.''
*con gái được thương nhờ phúc của mẹ
"Ngươi có còn lương tâm hay không!" Nghiêu vương túm lấy bức tranh trên tay nàng, ''Sáu năm qua, ngươi một mực đi theo Niệm Thi không rời nửa bước, ta nể tình Tú Yên mới mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng ngươi lại hết lần này đến lần khác thấy lửa cháy đổ thêm dầu, đến tột cùng là có mục đích gì?"
"Thảo dân còn có thể có mục đích gì chứ?'' Thu Anh Lạc đứng lên, mỉm cười nhìn Nghiêu vương, "Hai mươi năm trước, vào thời khắc thảo dân rắp tâm tự tay hiến Lê phúc tấn cho vương gia, đã nói rất rõ ràng, thảo dân làm hết thảy những thứ này, cũng chỉ là vì giúp vương gia đoạt lại thiên hạ cho nhà họ Niên.''
Nghiêu vương nghe nàng nói những lời đại nghịch bất đạo, cũng chỉ có chút thoái lui, "Ngươi nói gì vậy, hai mươi năm trước bổn vương đã nói với ngươi, bổn vương đối với thiên hạ này không có hứng thú. Huống chi, ca ca làm Hoàng đế, thiên hạ này không phải cũng của nhà họ Niên sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, sao ngươi vẫn còn cố chấp...''
"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, thiên hạ của Khang nhi vốn dĩ là dành cho ngươi, ngươi như thế này xứng đáng với dụng tâm lương khổ của nàng sao?'' Thu Anh Lạc tới gần một bước, quở trách nói, "Ngươi nhu nhược như vậy, những thứ vốn nên thuộc về ngươi cũng không dám đi tranh thủ, đáng đời Niên Niệm Thi bị người khi dễ!"
"Ngươi. . ." Vừa nhắc tới Niên Niệm Thi Nghiêu vương liền tức giận, "Thu Anh Lạc đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Trong mắt ngươi có còn vương pháp hay không, dám cả gan ở trước mặt bổn vương nói những lời này!"
==================
Đã qua hai tháng Lục Kiến Chu không được nhìn thấy Niên Niệm Thi.
Thời điểm nàng ra đi cũng không mang thứ gì theo, trên dưới phủ tướng quân đều tràn ngập khí tức của nàng.
Có đôi khi tỉnh lại sau giấc ngủ đi dạo hoa viên, luôn cảm thấy nàng vẫn như trước kia ngồi dưới gốc cây gảy đàn, ngay cả vạn vật xung quanh cũng theo đó mà ảm đạm lu mờ.
Thế nhưng người kia chung quy vẫn mai danh ẩn tích...
Phủ tướng quân cũng vì tranh thủ cho kế hoạch từ quan, Lục Vọng nhớ nhung nữ nhi, nhiều lần ở trên triều đề nghị, nhưng đều bị Hoàng Thượng dùng mọi loại lý do thoái thác qua loa.
Mặc dù Nghiêu vương không nêu ra bất kỳ ý kiến gì, còn cơ hồ như không bày tỏ thái độ gì, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được hai nhà ngày xưa thân gia đã triệt để thành oan gia.
Chỉ cần có một chút thời cơ, liền hơi chút châm lửa, hai nhà như hai hổ đánh nhau tự có thể rung chuyển triều cương, không ai nhường ai.
Mà sớm đã có một ngư ông gác tay, vung một lưới tốt, cùng văn võ bá quan ngồi một chỗ quan sát đấu trường, chờ đại thu hoạch trong trận chiến này.
====================
Kinh thành gặp phải trận đại tuyết đầu tiên trong năm.
Trong cảnh tuyết vạn dặm, dấy lên phong trào điêu khắc trên băng, thu hút rất nhiều du khách đến xem.
Phồn hoa tự cẩm* Hoa Đô Lâu, hôm nay cũng nghênh đón không ít khách làng chơi.
*Phồn hoa tự cẩm: Phồn hoa như gấm
"Vị cô nương này, nơi này của chúng ta cũng không có phục vụ nghịch hướng, nếu là muốn tìm công tử ca, lão mụ tử đề nghị ngươi đi qua Hội Tân lâu đối điện, tầm hoa vấn liễu."
Vị nữ tử trong trang phục người ngoại quốc đối diện, dùng Hán ngữ không mấy lưu loát nói, "Ta vỗn dĩ không có hứng thú đối với nam nhân, mau đưa cô nương có dáng dấp xinh đẹp nhất ở đây đến cho ta!"
"Cái này. . ." Lão bản Hoa Đô Lâu hành nghề hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy nữ nhân tìm nữ nhân, nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
Thế nhưng nữ tử kia lại mang một thỏi bạc đập xuống bàn, tú bà thấy tiền sáng mắt, mỉm cười hốt tiền bồi khách.
Nghe thấy phải đi bồi nữ tử, Lật Cơ vẫn còn chứng sợ nữ nhân sau chuyện của Niên Niệm Thi, chết sống không chịu đi, ''Ta không đi.... Tiểu Hoàn nói cách ăn mặc của người đó rất kỳ quái, vạn nhất có sở thích gì đặc biệt thì phải làm sao bây giờ...ta còn trẻ...''
Tú bà tỏ thái độ hung ác, chỉ Lật Cơ mắng: ''Ngươi còn thật sự cho rằng ngươi còn là hoa khôi muôn người đều đổ xô ra đường muốn gặp trước kia à? Nếu không phải ta thấy ngươi đáng thương chịu thu nhận ngươi, ngươi cho rằng ai sẽ muốn kẻ bị chồng ruồng bỏ như ngươi? Bây giờ còn kén chọn với ta, khách nhân người ta không chê ngươi là hàng đã xài rồi thì cũng không tệ rồi!''
"Ngươi. . ." Lật Cơ hận đến nghiến răng, lúc trước nàng coi trọng Tiền Nguyên, cũng là bởi vì tin chuyện hoang đường của hắn, nói cái gì mà có quan hệ với Tiếu Thắng, tương lai có thể làm đại quan, muốn tìm chỗ nương nhờ, kết quả phát hiện Tiếu Thắng căn bản chỉ coi hắn là một con chó, đúng lúc đó lại gặp được thiếu gia Lục gia, đây chính là chủ nhân ngày thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa còn rất ''chất phác'', nàng chỉ dụng một chút mưu kế liền thành công thượng vị, chỉ là nghìn tính vạn tính cũng không tính tới chính thất nhà hắn lại là chủ nhân khó phục vụ, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn bị ép thôi nàng.
Kỳ thật Lật Cơ cũng khổ sở... Chỉ là muốn kiếm một người có tiền để vững vững vàng vàng sống hết quảng đời con lại, ta có lỗi gì a?
Sớm biết như thế, lúc trước cũng không cần kén cá chọn canh, thành thành thật thật theo gã Tiền Nguyên một khối tình si với mình là được rồi.
Cũng không cần lưu lạc đến tận đây, chờ đến hoa tàn ít bướm, có loan báo cũng sẽ không còn ai chịu cưới mình, còn muốn người có điều kiện tốt xuất hiện, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lật Cơ thuần thục làm điệu làm bộ một phen, vị khách kia nhưng vẫn không bỏ được dáng vẻ vô vị tẻ nhạt, ''Tú bà, đây chính đồ tốt nhất?"
"Đương nhiên là tốt nhất, chúng ta nói tốt chính là tốt, hàng bán ra miễn đổi trả, hôm nay ngươi có muốn Lật Cơ hay không, thỏi bạc kia ta cũng không trả lại!'' Tú bà nói xong, liền sờ soạng nửa ngày cất kỹ bạc vừa nhận bỏ vào bên trong ống tay áo.
Nữ tử ngoại quốc có chút thất vọng đi ra ngoài, Lục Kiến Chu nãy giờ vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng thấy thế cũng cảm thấy mắt nàng hơi cao, ''Lật Cơ cô nương quả thật là cô nương có một không hai ở đây, sao ngươi lại không thích?''
Nữ tử kia nói, ''Dung mạo của nàng xác thực đẹp mắt, nhưng lại thiếu một chút phong vị đặc hữu của nữ tử phương đông.''
Nghe xong lời này, Lục Kiến Chu không khỏi cảm thấy nàng có chút trang B*...
* trang B: giả vờ cool
Sindy là người ngoại quốc, biết cái gì gọi là phong vị nữ tử phương đông chứ...
Bất quá dù sao cũng là do Lục Vọng thấy nàng là một người có lai lịch bất minh, lại ăn không ngồi rồi trong phủ tướng quân, nên cắt cử nhiệm vụ cho nàng làm, bắt nàng phải bồi vị quý khách của phủ tướng quân này đi dạo kinh thành.
Dạo thì dạo, nhưng nàng lại muốn đi dạo tất cả các thanh lâu tại kinh thành, đến Lục Kiến Chu cũng cảm thấy mắc cỡ, thế nhưng nàng vẫn không biết mệt, nói muốn tìm tài liệu cho hoàn mỹ kỳ danh để viết cái gì mà 《 Tầm Mỹ ký 》*
*nhật ký tìm kiếm cái đẹp.
Nha đầu này, viết một câu thơ cũng không viết xong, còn học theo người ta đòi làm nhà văn...
Khi Lục Kiến Chu không ngừng ở trong lòng mắng chữi Sindy, thì bị Cẩm Y đang cùng Niên Niệm Thi ra ngoài hít thở không khí bắt gặp, từ xa xa phất tay lên tiếng chào: "Đây không phải là Lục Thập Thất sao?"
Giọng Cẩm Y khá lớn, người qua đường nghe được nhao nhao nhìn qua.
Niên Niệm Thi lúc này đang ở trước một tiệm bán hàng rong xem đồ, cũng vô thức ngoái nhìn.
Cẩm Tú thay nàng cầm một cây dù làm bằng giấy dầu, nhưng cũng không che được bao nhiêu là tuyết, vừa quay đầu, đã khiến vài bông tuyết nghịch ngợm bị gió thổi lên rơi xuống bờ vai của nàng, một số đậu lên bờ mi, rồi lập tức hòa tan, khiến nàng mắt mở không ra, đành phải chớp chớp, dùng tay lau đi, nhất cử nhất động của nàng, hệt như thiếu nữ đang làm dáng, để người thấy đều nhìn đến ngây người, đây chính là lục cung phấn đại vô nhan sắc*.
* lục cung phấn đại vô nhan sắc: nằm trong bài Trường hận ca 長恨歌 - Nàng liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) Các phi tần xinh đẹp trong sáu cung đều như không có nhan sắc.
"Mỹ nữ. . ." Sindy suýt thì chảy cả nước miếng, ''Ta rốt cuộc đã hiểu hàm ý trong câu "Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương, Vân vũ Vu sơn uổng đoạn tràng"*, nữ tử này chắc hẳn là Tây Thi mà người Hán các ngươi thường hay nhắc tới?''
*Thơ của Lý Bạch trong bài Thanh bình điệu từ, Nàng (Dương Quý Phi) Như một cành hồng đẹp phủ móc đọng hương, (Khiến cho) thần nữ mây mưa ở Vu sơn cũng phải đứt ruột.
Lục Kiến Chu cũng trả lời chậm nửa giây, ''Đây là câu thơ viết cho Dương quý phi mà...hơn nữa bọn họ đã sớm không còn trên đời, nàng.... Nữ nhân này có lẽ so với Dương Quý phi ốm hơn một chút...''
"Lục Thập Thất, sao ngươi không bồi chủ tử của ngươi, trái lại bồi tiếp quái nhân này?" Cẩm Y lời nói ngay thẳng, trong mắt nàng Lục Kiến Chu cũng chỉ là một hạ nhân có võ công cao cường ở Lục phủ, đương nhiên cũng không giữ quy củ.
Lục Kiến Chu ôm quyền nói, "Lão gia nhà ta đã sắp từ quan, không bao lâu sau sẽ đi đến vùng Tô Hàng dưỡng bệnh một thời gian, cho nên kêu Thập Thất đi ra mua sắm chút gia dụng, vị tiểu thư này là sứ giả Tây Dương, lão gia nhân tiện kêu tiểu nhân mang nàng theo để làm quen với Kinh Sư."
Cẩm Y nghe thấy nàng nói người này là sứ giả, thái độ cũng tôn trọng hơn một chút, hơi cúi thân thể nói: "Sứ giả cát tường."
Thế nhưng người nọ lại không có chút lễ phép nào, ngược lại luôn nhìn chằm chằm vào tiểu thư nhà nàng, mắt không chớp lấy một lần, cằm cũng sắp rớt xuống đất.
Lục Kiến Chu đành phải từ phía sau đạp nàng một cước, sau đó bị Niên Niệm Thi nhìn thấy nên có chút mất tự nhiên, vội xin lỗi, ''người bạn này của ta tác phong tương đối cởi mở, mong quận chúa đừng trách cứ.''
Lúc này Niên Niệm Thi mới nhìn Lục Kiến Chu: "Ngươi nói dưỡng bệnh? Sức khỏe Lục Tướng quân có sao không?"
Kỳ thật đây chỉ là lấy cớ mà thôi, Lục gia muốn dọn đi, có khả năng sẽ không quay về nữa, ''Đúng vậy, thể cốt Lục phu nhân có chút không tốt, từ nhỏ bà đã lớn lên trong núi rừng, tóm lại là ở không quen chốn cẩm y ngọc thực, cho nên những vãn bối như chúng ta, đều phải đi theo bồi bà đi xem sơn thủy, du ngoạn khắp nơi.''
''Vậy cũng tốt...'' Niên Niệm Thi vô ý muốn hỏi Lục Kiến Chu phải chăng cũng đi cùng, nhưng cuối cùng vẫn không thể hỏi, "Các ngươi thuận buồm xuôi gió. Thay mặt Niệm Thi, vấn an phu nhân.''
Lời còn chưa dứt người đã quay đi, không định nhiều lời...
''Này...'' Lục Kiến Chu thấy nàng muốn đi, lại có có cảm giác lưu luyến ---lần từ biệt này chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau...
Niên Niệm Thi lại nhìn về phía nàng, Lục Kiến Chu do dự hồi lâu, vẫn cố nói một câu, ''Ngươi không định tự mình đi gặp bà sao? Lục phu nhân cũng rất muốn gặp ngươi, thường xuyên lẩm bẩm nói nếu ngươi có thể trở lại Lục phủ thì tốt quá.''
Nghe được lời này Niên Niệm Thi cũng không vui mừng lắm, nhưng chỉ trong chốc lát, đã lại vui cười, ''Không được, trời có chút lạnh, Niệm Thi trước khi ra cửa đã nói với a mã chỉ đi một lát rồi về, nếu như đi quá lâu sợ ông sẽ lo lắng.''
Bóng lưng tuyệt trần kia chung quy vẫn biến mất trong màn tuyết trắng xóa, bỏ lại Lục Kiến Chu không muốn xa rời, hiểu rõ cảm giác cô đơn tịch mịch của nàng, nhưng vẫn không có dũng khí tiến lên mang lại ấm áp cho nàng.
"Nữ tử kia là ai?" Sindy ý thức được người ta đã đi, quên luôn xin cách liên lạc, có chút hối hận.
Lục Kiến Chu nhìn ra nàng đối với Niên Niệm Thi có hứng thú, cũng không có ý tác hợp, nhưng lại không thể không trả lời, có chút hờn dỗi nói: "Ta cũng không biết."
"Các ngươi mới vừa rồi không phải trò chuyện thật vui sao?'' Sindy không hiểu.
''Chỉ trò chuyện một chút thôi, nếu quan hệ tốt như ngươi nói, sao ta chủ động mời nàng về nhà mà nàng không chịu!'' Lục Kiến Chu nói xong, đã đi trước một bước, ''Tuyết càng ngày càng lớn rồi, chúng ta cũng đừng đùa nữa, trở về đi. Cho dù không phải cha mẹ ngươi cũng sẽ trách ta!''
Sindy đi theo, nói lầm bầm, ''Trong nền văn hiến bảo thủ của các ngươi, ta nhớ đã từng đọc qua, nam tử chủ động mời nữ tử chưa lập gia đình về nhà là không hợp lễ nghi mà! Chẳng lẽ ta nhìn lầm?"
"Nàng cũng không phải nữ tử chưa lập gia đình!'' Lục Kiến Chu nói cũng không muốn nói nhãm với Sindy, không ngừng giẫm lên đống tuyết tạo ra một chuỗi dấu chân...
—— nữ hài tử tốt đẹp như nàng, chính là thê tử đã từng bị ta hồ đồ trăm phương ngàn kế bỏ rơi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.