Phó Nam Cẩm ra khỏi phòng, híp mắt nhìn xung quanh, sau đó bước vào thang máy.
Ở cửa sau của khách sạn là bãi đỗ xe, Phó Nam Cẩm ra khỏi khách sạn, ở ven đường gọi xe rời đi.
Cửa khách sạn, Chung Huyên còn đắm chìm ở hành động rối loạn vừa rồi của Hạ Hề vô pháp tự kiềm chế, sau một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: "... Cậu có bệnh sao?"
Hạ Hề: "......"
Chung Huyên trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Hạ Hề mua hai ly trà sữa trở về, đưa cho Chung Huyên một ly, Chung Huyên ôm trà sữa yên lặng uống, hai người ngồi xổm phía dưới cây đại thụ ngoài cửa khách sạn, ai cũng không nói chuyện.
Chung Huyên nghĩ chính là ký ức trước đó chính mình bắt được đôi cẩu nam nữ ở trên giường, Hạ Hề sau khi biết đã cho anh ta hai cái bạt tay, hận không thể băm nát nửa thân dưới của người kia, cảm giác bản thân lúc ấy chính là tâm tê liệt phế, cô ấy cũng không nghĩ muốn Hạ Hề đi trải nghiệm, nhưng mà một khắc vừa rồi nhìn thấy cái tin nhắn kia, bản thân xác thật là có chút không lý trí, mặc dù Giang Nam thật sự ngoại tình, cô ấy cũng không nên muốn Hạ Hề đi vào nơi này tận mắt chứng kiến giây phút bị phản bội.
Hạ Hề nghĩ so với Chung Huyên đơn giản hơn nhiều, hiện tại đều sắp đến giờ ăn cơm chiều, Phó Nam Cẩm vậy mà còn chưa ra ngoài, buổi tối hắn định giải thích với An An như thế nào?
Hay là...
Cái tin nhắn kia thật sự chỉ là một trò đùa dai, vậy người phụ nữ nghe điện thoại là ai? Cô ta biết tên của cô, giọng nói còn có chút quen tai...
Hạ Hề như suy tư gì hút một ngụm trà sữa.
"Trở về đi..." Chung Huyên ném ly trà sữa uống xong vào thùng rác, hít một hơi thật sâu, định mang Hạ Hề rời đi.
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Hề vang lên, Hạ Hề cầm lên nhìn một cái, là yêu cầu gọi video của Wechat.
Hai ngày nay Chung Huyên vừa mới phổ cập cho cô về cách dùng WeChat, nhưng cô còn không chưa kịp nghiên cứu sâu, dù sao thì ban ngày phải đi làm, buổi tối về nhà còn phải chăm sóc cho An An, hơn nữa phải tuân thủ gia quy không thể chơi điện thoại trước mặt An An.
Hạ Hề nhìn tên hiển thị trên màn hình, mặt không biểu tình.
Chồng yêu!!!
Cái xưng hô này so với cái "Đại bảo bối" trước đó cũng không tốt hơn chút nào, chồng thì chồng đi, lại còn "yêu" nữa thật là vô cùng kỳ quặc mà.
Cô hận không thể phủ định toàn bộ Hạ Hề của trước kia, cô quả thực chưa từng yêu đương, nhưng cũng không đến mức đụng tới đàn ông liền không có tiết tháo như vậy chứ?
Hạ Hề chấp nhận yêu cầu gọi video, tiểu khả ái của cô đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
"Mẹ..." An An vẫy tay với cô, "Mẹ, mẹ ở đâu vậy, sao còn chưa về nhà?"
An An? Hạ Hề hơi sửng sốt.
"Mẹ, con và ba ở nhà bà ngoại, mẹ nhanh tới ăn cơm nha, bà ngoại nói mẹ còn không về nhà, cả nhà sẽ ăn cơm trước, không để phần cho mẹ đâu."
An An nói, đổi từ camera trước sang camera sau: "Mẹ xem bà ngoại sắp tức giận đến nơi rồi."
Mẹ Hạ đang đứng bên cạnh bàn ăn, nghe được giọng nói của An An, trong lúc bận rộn xoay người nhìn ống kính một cái: "Nhanh lên một chút, cơm đều lạnh hết rồi."
Màn hình điện thoại của An An lung lay một chút, người đang dựa vào sô pha hai chân vắt chéo cũng lọt vào ống kính, là Phó Nam Cẩm.
Có vẻ như nhận thấy được An An hướng ống kính về phía hắn, Phó Nam Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, cách màn hình, Hạ Hề tựa hồ thấy được trên mặt Phó Nam Cẩm chợt lóe lên một tia cười như không cười.
Có lẽ là trong lòng Hạ Hề có quỷ, nhanh chóng xoay người, không để cho "Khách sạn Ôn Nạp Đức" lọt vào màn hình.
"Mẹ, mẹ chừng nào thì về nhà." Giọng nói của An An truyền tới.
"Lập tức, chờ mẹ về ăn cơm." Hạ Hề cuống quít treo video.
*
Gọi video xong, An An đưa điện thoại cho Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm nhìn thoáng qua màn hình còn hiển thị giao diện Wechat, vừa rồi An An nói chuyện màn hình hiển thị ghi chú là: Vợ yêu.
Phó Nam Cẩm thu hồi điện thoại, có chút thất thần.
Ba Hạ cùng mẹ Hạ đang ở trong phòng bếp bận bịu nấu cơm, nói cánh tay hắn bị thương, không cần hỗ trợ, bảo hắn trông con là được rồi.
Nhưng mà đứa nhỏ cần được trông lại rất ngoan, an tĩnh ngồi một bên vẽ tranh, hắn ngồi ở trên sô pha có chút ăn không ngồi rồi.
Trời đã hơi tối, bức rèm trên ban công không kéo, có thể nhìn thấy trên lầu đối diện sáng lên ánh đèn, chạng vạng, nổi lên một ít gió, xuyên qua cửa sổ không đóng chặt thổi vào, quần áo trên ban công nhẹ nhàng lắc lư.
Trong phòng khách mở đèn, ở góc tường là một cái bàn trà, phía trên bày đầy dụng cụ pha trà của ba Hạ, bên cạnh có một cái bể cá trong suốt rất lớn, trong bể những con cá nhỏ đủ mọi màu sắc bơi qua bơi lại.
Phía trên TV treo một tấm ảnh chụp phóng to của An An và Hạ hề, trong ảnh An An nhỏ hơn hiện tại, cụ thể bao nhiêu tuổi Phó Nam Cẩm có chút đoán không ra, hắn chưa từng có kinh nghiệm sinh hoạt cùng trẻ con, không biết đứa trẻ một tuổi, hai tuổi, ba tuổi là bộ dáng như thế nào.
Trong ảnh Hạ Hề mặc một cái áo phông trắng, quần jean, cười đến mi mắt cong cong, khuôn mặt cùng hiện tại không có gì khác nhau, nhưng mà nụ cười và ánh sáng trong đôi mắt đó Phó Nam Cẩm trước nay chưa từng thấy qua, thật là... một loại ánh sáng hấp dẫn người khác, khiến cho người ta nhìn vào trong lòng bỗng dưng cảm thấy bình tĩnh lại.
Mẹ Hạ: "Lão Hạ, ông thái hành đi..."
Mẹ Hạ: "Trước tiên rửa sạch rau đã, tôi phải cho vào nồi..."
Mẹ Hạ: "Hành đâu?"
Ba Hạ: "Không phải bà bảo tôi rửa rau trước sao?"
Mẹ Hạ: "Ông không thấy dầu nóng, phải thả hành vào rồi sao?"
Ba Hạ: "Cái gì bà cũng nói được..."
Mẹ Hạ: "Ông nói cái gì?"
Ba Hạ: "Tôi nói thái hành cho bà..."
......
Phó Nam Cẩm nghe trong phòng bếp một mực không ngừng lại tiếng cãi nhau, cảm thấy có chút hoảng hốt, dựa vào sô pha ngơ ngác xuất thần.
Khi Hạ Hề trở về, An An nghe thấy tiếng mở cửa, giống như một con thỏ con cọ một cái đứng dậy, bay nhanh chạy đến cửa ôm lấy Hạ Hề, làm nũng: "Mẹ, mẹ về rồi."
"Đã về, bảo bối, đến đây mẹ hôn một cái nào." Hạ Hề hôn một cái lên mặt An An.
Hạ Hề nhìn một vòng quanh nhà, trang hoàng và bố cục trong phòng so với trước kia dường như cũng không có thay đổi gì lớn lắm, ngược lại đồ đạc trang trí lại thay đổi không ít.
Nhưng mà chuyện này đối với Hạ Hề mà nói cũng không có gì xa lạ, bởi vì mẹ Hạ thích những thứ mới mẻ, thích mấy đồ vật nhỏ, đi ra ngoài dạo phố du lịch nhìn thấy những đồ vật mới lạ đều sẽ mua về, sau đó bày biện trong nhà, cho nên trong lúc Hạ Hề học đại học, mỗi một đoạn thời gian về nhà đều có thể nhìn thấy đồ vật mới.
"Hề Hề đã về rồi." Ba Hạ từ trong phòng bếp thò đầu ra hô một câu.
"Vâng ạ." Hạ Hề bế An An đi vào phòng bếp, giống như trước khi tan học về nhà, nơi đầu tiên vào nhất định phải là phòng bếp.
Nhìn thấy hai người trong phòng bếp còn đang khí thế ngất trời nấu cơm, Hạ Hề hơi sửng sốt: "Là ai nói cơm đều lạnh rồi?"
"Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, nếu không con tới nấu đi?" Mẹ Hạ liếc mắt nhìn cô một cái.
"......" Hạ Hề chắp tay lạy, "Con không vội, mẹ cứ từ từ làm." Từ nhỏ bị lừa đến lớn, vậy mà trí nhớ vẫn không dài ra được, ba mẹ 7 giờ nói thành 9 giờ, cô thế mà vẫn tin tưởng loại lời nói "Cơm đã nấu xong" này, người như cô không mất nhớ thì ai mất trí nhớ?
Hạ Hề nhanh chóng lui ra khỏi phòng bếp, liền thấy được người ngồi ở phòng khách, giống như từ lúc gọi video đến giờ chưa từng thay đổi tư thế.
"Mẹ, mẹ vẽ tranh cùng con đi." An An nắm tay Hạ Hề đi đến bên cạnh bàn.
"Được thôi."
An An cực kỳ thích vẽ tranh, ngồi xuống trước bàn lập tức không nói chuyện, nói là muốn Hạ Hề vẽ cùng cậu, chính mình cũng đã hết sức chăm chú.
Hạ Hề ở bên cạnh nhìn cậu một lúc, đứng dậy, thuận tay cầm lấy một quả táo trên bàn cắn.
"Thật là trùng hợp ha." Hạ Hề tựa như lúc này mới nhìn thấy người ngồi trên sô pha, chào hỏi.
Phó Nam Cẩm trầm mặc một chút, nhưng mà sau khi đã trải qua "công ty dịch vụ ngốc nghếch", Hạ Hề làm ra cái chuyện xấu gì, Phó Nam Cẩm đều không cảm thấy kinh ngạc.
"Không tính trùng hợp, đây là nhà cô." Phó Nam Cẩm nói.
Hạ Hề trong lòng chửi thầm, thật là đủ bình tĩnh.
Giác quan thứ sáu nói cho Hạ Hề, Phó Nam Cẩm vừa rồi nhất định đã đến "Khách sạn Ôn Nạp Đức", nhưng mà vì sao cô ở cửa lại không thấy được hắn đi ra, chẳng lẽ là đi cửa sau, nhưng mà vì sao hắn không đi cửa trước mà lại đi cửa sau?
Chẳng lẽ là biết cô ở ngoài cửa khách sạn chờ hắn?
Thời điểm người phụ nữ kia nghe điện thoại, hắn có ở bên cạnh cô ta hay không? Có biết người gọi điện cho người phụ nữ kia là cô không?
Hiện tại bất động thanh sắc mà ngồi ở sô pha nhà cô như vậy, biểu hiện giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, tố chất tâm lý đủ mạnh mẽ nha!
Hạ Hề cắn quả táo đi qua đi lại trong phòng khách, khi thì nhíu mày, khi thì bĩu môi, trong đầu trình diễn một bộ phim truyền hình trinh thám 80 tập.
Hạ Hề xoay qua xoay lại đột nhiên cảm thấy cả người không thoải mái, không khỏi nghiêng mắt, chỉ thấy tầm mắt Phó Nam Cẩm dừng ở trên người cô, nhìn theo cô đi qua đi lại đầy băn khoăn.
Hạ Hề nhíu mày, dừng lại, tầm mắt Phó Nam Cẩm cũng dừng lại ở trên mặt cô, Hạ Hề tiến về phía trước một bước, tầm mắt Phó Nam Cẩm cũng theo cô tiến một bước, cô lùi về phía sau một bước, tầm mắt Phó Nam Cẩm cũng theo cô lùi một bước, dù sao chính là một mực giằng co ở trên mặt cô.
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Hạ Hề không thể nhịn được nữa.
"Là cô một mực ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện." Phó Nam Cẩm bị cô di chuyển đến hoa mắt, không khỏi đè lại chân mày một cái.
"Má ơi, anh nói thật là đúng tình hợp lý." Hạ Hề bị chọc tức, đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn vào mắt hắn, "Tôi đi là việc của tôi, liên quan gì đến anh, anh nhìn tôi làm cái gì?"
Gia quy của Hạ gia, thời gian xem TV và chơi điện thoại của An An là có quy định, cho nên không ở trong thời gian quy định, tất cả mọi người đều không được xem TV, chơi điện thoại trước mặt An An, cho nên hắn cũng là quá nhàm chán, không biết làm sao đôi mắt liền chuyển đến trên người Hạ Hề.
"Sao hôm nay cô lại về muộn như vậy?" Phó Nam Cẩm nói sang chuyện khác.
Vừa nói đến cái này, Hạ Hề lập tức quên mất chuyện vừa rồi, chỉ vào Phó Nam Cẩm: "Anh, anh..." Còn hỏi cô vì sao về muộn như vậy, giả bộ, anh lại dám giả bộ với tôi, anh, cái tên sói đuôi to ra vẻ đạo mạo này.
"Làm gì vậy?" Ba Hạ đi tới, ở trên đầu Hạ Hề và Phó Nam Cẩm mỗi người vỗ một cái, "Không làm chỉ chờ ăn, lười chết một nhà các người."
Hai người quá mức chuyên chú, không chú ý ba Hạ tới, thình lình ăn đánh, Hạ Hề trực tiếp dậm chân: "Ba, đều bị ba đánh ngu đi."
Nắm tay Phó Nam Cẩm vừa mới nắm chặt chớp mắt lại buông ra, trong lòng một cỗ cảm giác khó có thể miêu tả.
"A, thực xin lỗi, Tiểu Nam, quên mất cánh tay con bị thương." Ba Hạ không chút nề hà nói lời xin lỗi, "Hôm nay không cần làm việc, chờ cánh tay khỏi lại làm nha."
"Vâng."
Hạ Hề sửng sốt một chút, Phó Nam Cẩm vậy mà ngoan ngoãn gật đầu, hắn dễ nói chuyện như vậy sao?
"Hạ Hề, lại đây bưng thức ăn, Tiểu Nam với An An rửa tay ăn cơm." Ba Hạ phân phó.
"Đối xử bất công." Hạ Hề từ nhỏ chính là lớn lên trong loại hoàn cảnh này, thích ứng rất nhanh, xoay người liền chạy vào trong phòng bếp, sau đó truyền gia tiếng mẹ Hạ rống giận, "Rửa tay chưa, con dám ăn vụng, bảo con bưng thức ăn, không phải bảo con ăn vụng."
Phó Nam Cẩm hơi rũ mắt, lại là chút cảm giác không chân thật, giống như bản thân chỉ là một người ngoài cuộc đi nhầm.
Một cái tay nhỏ ấm áp túm lấy tay hắn: "Ba, đi ăn cơm thôi."
"Phó Nam Cẩm, ăn cơm." Một thanh âm hung dữ đồng thời vang lên, Phó Nam Cẩm ngước mắt nhìn qua, Hạ Hề đứng cạnh bàn nhăn cái mũi với hắn.
Phó Nam Cẩm không nhịn được cười khẽ một tiếng, hôm nay ngày dài giống như cái răng nanh của tiểu hồ ly vậy.
Hạ Hề sửng sốt, một người vừa mới gạt vợ mình đi thuê phòng khách sạn vậy mà còn có mặt mũi cười nhạo cô?
"Đến đây, Tiểu Nam, một bàn đồ ăn này đều là món con thích ăn, con nếm thử xem." Ba Hạ mở một bình rượu trắng định rót cho Phó Nam Cẩm, bị mẹ Hạ một đũa đánh trở về, "Cánh tay còn bị thương kìa, uống rượu cái gì."
"Con uống với ba." Hạ Hề vui sướng cầm lấy cái ly đưa qua.
"Con buối tối còn phải dỗ con ngủ, chăm sóc cho Tiểu Nam, con uống cái gì mà uống." Hạ Hề cũng bị mẹ Hạ chặn lại.
Hạ Hề hít một hơi thật sâu, cô nhịn, nhất định phải nhịn.
Phó Nam Cẩm nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ cau mày.
Ba Hạ vui tươi hớn hở uống một hớp rượu: "Con muốn nói con không thích ăn đậu hũ, không thích ăn cà rốt phải không?"
"Sao ba lại biết?" Hạ Hề gắp một miếng chân giò kho nước tương lên gặm, thoải mái than một tiếng, tuy rằng Phó Nam Cẩm nấu cơm không khó ăn, nhưng cũng chỉ là có thể nuốt xuống, so với trù nghệ của ba mẹ cô, quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất, cô cảm giác đã rất lâu không được ăn cơm ba mẹ nấu rồi.
"Lời này trước kia tôi đã từng nói." Phó Nam Cẩm mở miệng, dùng chính là câu khẳng định.
"Con nhìn chỉ số thông mình của người ta xem, đúng là không so sánh không thấy đau thương." Ba Hạ nói.
"......" Hạ Hề nhìn Phó Nam Cẩm một cái, là cố ý đi?
"Con nếm thử đi." Mẹ Hạ gắp một miếng cà rốt vào bát của Phó Nam Cẩm.
Phó Nam Cẩm cực kỳ chán ghét hương vị của cà rốt, chán ghét tới mức nào ư, có thể là thứ Phó Nam Cẩm ghét nhất trên đời.
Cho dù là bất kỳ chuyện gì hắn đều có thể thản nhiên đối mặt, mặt không đổi sắc, chỉ riêng cà rốt có thể khiến hắn không cách nào ngụy trang.
"Đây là đũa sạch, mẹ chưa dùng đâu, con yên tâm." Mẹ Hạ thấy hắn vẫn không nhúc nhích, cho rằng hắn ghét bỏ bà gắp đồ ăn cho hắn.
"Anh ta là không muốn ăn, không phải chê mẹ dơ." Hạ Hề nâng má nhìn hắn, "Mẹ tôi nấu cơm rất ngon, anh nếm thử đi."
"Ăn cơm không được chống cằm." Mẹ Hạ cất giọng mắng cô.
Hạ Hề gần như theo bản năng lập tức bỏ tay xuống, tâm thật là mệt!!!
Phó Nam Cẩm mới là con ruột của hai người phải không?
Phó Nam Cẩm kỳ thật cũng chỉ do dự vài giây, liền gắp miếng cà rốt trong bát bỏ vào miệng, vốn dĩ nghĩ trực tiếp nuốt xuống luôn, nhưng mà nhai hai cái...
Ừm...
Vậy mà khá dễ ăn!
Ba Hạ vừa thấy bộ dáng Phó Nam Cẩm liền cười, nói với mẹ Hạ: "Bà xem, giống hệt Giang Nam lúc ấy."
"Ăn ngon không?" Mẹ Hạ cười.
"Có ạ." Phó Nam Cẩm hơi gật đầu, "Không có vị cà rốt."
"Biết con không thích vị cà rốt, cho nên bỏ thêm thịt băm vào xào, xào đến không có hương vị mới lấy ra khỏi nồi." Mẹ Hạ nói.
Quả nhiên là con ruột!