Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 40: Dục nữ (1)




"Ca Nhi, vì sao phải sa vào lòng tướng phụ?" Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà nổi lên một vẻ thối thối, vừa nghĩ đến cô gái nhỏ trong lòng hắn bị người đàn ông khác ôm qua, hắn lại hận không thể đem người đàn ông kia cho chó ăn. Nếu người đàn ông kia không phải tướng phụ, Long Ngự Tà đã sớm một chưởng bổ hắn ta ra, giống như bổ cây cột bạch ngọc vậy, thịt nát xương tan.

"Tướng phụ là ai?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vãn Ca cứ cọ xát trong lòng Long Ngự Tà, lập tức ngẩng đầu, nghiêng đầu dường như hỏi.

"Tướng phụ chính là Phong Thừa tướng.” Long Ngự Tà suy nghĩ một chút, lại càng thêm cụ thể nói, "Chính là người đàn ông áo trắng ôm nàng trong hành lang lúc quay về đó.” Vừa nói đến ôm, mặt Long Ngự Tà lại không tự chủ được đen lên, ngay cả trong không khí cũng giống như có thể nghe thấy một mùi chua dày đặc.

Đáng chết! Đáy lòng Long Ngự Tà âm thầm thấp chửi một tiếng, hắn biết chính mình là đang ăn dấm chua của tướng phụ, lại ăn thật lợi hại, khiến nước chua lan tràn đầy trong bụng hắn. Nhưng có cách nào đâu? Hắn chưa từng nghĩ đến cô gái nhỏ trong lòng sẽ làm hắn để ý đến như thế.

Lúc trước không thừa nhận thì tàm tạm, một khi thừa nhận mình yêu nàng rồi, Long Ngự Tà lại phát hiện tình yêu và sự chiếm lấy của mình đối với nàng mãnh liệt đến ngay cả chính mình cũng khó có thể tin được, hắn thậm chí chịu không được người đàn ông khác mảy may đụng chạm nàng.

"Ca Nhi, tại sao muốn sa vào lòng tướng phụ?" Thấy Tống Vãn Ca sửng sốt hồi lâu cũng không nói lời nào, Long Ngự Tà lại rầu rĩ hỏi một lần. Hắn thật sự rất để ý rồi, nếu không hỏi rõ ràng, hắn tin tưởng chính mình sớm muộn sẽ bị dấm chua xót đến chết, hoặc là do ghen ghét quá độ mà mất khống chế nổi giận.

"Bởi vì trên người hắn có mùi hoa lài, đó là mùi của ba.” Tống Vãn Ca chớp nhẹ đôi mắt to mờ mịt, nhẹ túm lấy áo trước ngực Long Ngự Tà, nói đúng sự thật.

"Ba là cái gì?" Mặt Long Ngự Tà lộ vẻ nghi hoặc, quả thật không biết ‘Ba’ vốn là có ý gì. Tâm trạng không khỏi buồn bực, hôm nay không ngờ còn có thứ hắn chưa từng nghe nói qua.

"Ba là ba đó. “ Tống Vãn Ca vểnh rồi vểnh môi đỏ mọng, giống như yêu kiều giống như quở trách. "Ba vốn là người tốt nhất trên đời này, ta thương ba nhất. Nhưng ba đi rồi, hu hu hu, không bao giờ cần ta nữa... “

Nói tới đây, trong khoảnh khắc Tống Vãn Ca lại là nước mắt trong suốt, thanh âm cũng không khỏi nghẹn ngào, nhẹ nhàng chớp rồi nhắm hai tròng mắt, hai khối nước mắt trong suốt cũng không tự chủ được từ gương mặt rơi xuống. Trong chốc lát, càng nhiều nước mắt từ trong mắt cũng liên tiếp rơi xuống

"Ba là ai?" Long Ngự Tà lớn tiếng hỏi một câu, sắc mặt khó coi đến cực điểm, một cơn tức giận thật lớn nghẹn trong ngực, khẩu khí đông cứng đến kịch liệt, gân xanh trên trán đều nổi lên, giờ phút này hắn cũng không để ý được dáng vẻ hoa lê đẫm mưa (nước mắt đầy mặt), đau đớn đáng thương động lòng người của Tống Vãn Ca.

Tống Vãn Ca bị thái độ chuyển biến trong nháy mắt của hắn kinh hãi đến nhảy dựng, hồi lâu cũng không rõ ràng tình trạng cho lắm, chỉ là sững sờ nhìn hắn. Nàng không rõ ‘Mặc’ một khắc trước còn đối với nàng ôn nhu thâm tình đến cực điểm, vì sao đột nhiên trở nên hung ác đáng sợ như thế, vốn là nàng nói sai cái gì sao?

"Nói!!!" Long Ngự Tà thấp giọng rít gào, một tay giữ lấy cằm của Tống Vãn Ca, lực chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại vừa chặt, tròng mắt lạnh lẽo loé ra hung quang, lệ khí điên cuồng tiêu điều xuất hiện. Hắn cực lực áp chế sự tức giận của mình, nếu không hắn thật sợ mình nhất thời mất khống chế, dùng sức quá độ mà bóp nát cô gái nhỏ trước mắt này.

Câu ‘Ta thương ba nhất’ kia, làm cho hắn đỏ đậm hai mắt, rất muốn nổi giận. Ha ha, Ca Nhi nếu thương nhất cái người gọi ‘Ba’ kia, vậy nàng đem chính mình đặt chỗ nào?! Nàng sao có thể thương người đàn ông khác đây? Hắn không cho! Trừ chính mình ra, nàng đừng mơ tưởng yêu người đàn ông khác! Người đàn ông nàng có thể yêu, cũng chỉ có thể là mình!!

“Mặc, chàng thật hung ác, ta sợ hãi... “ Tống Vãn Ca uất nghẹn hai tiếng, nước mắt từ trong mắt không ngừng rơi xuống, sợ hãi khi nhìn thấy vẻ mặt âm tàn tàn bạo của Long Ngự Tà, vì vậy đem mặt thật sâu chôn vào trước ngực hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn. Chỉ chốc lát, lại ngẩng đầu lên, sợ hãi buồn bực nói, "Ba chính là cha, Mặc, chẳng lẽ chàng không hiểu sao?"

"Ba vốn là cha... cha?" Long Ngự Tà kinh ngạc há to miệng, dáng vẻ rất giống vừa nuốt một con ruồi.

"Đúng vậy. “ Tống Vãn Ca trái lại gật đầu.

"Ca Nhi... “ Long Ngự Tà trong lúc nhất thời hết chỗ nói rồi, nhưng sắc mặt lại chuyển từ âm u sang an tĩnh, hưng phấn sung sướng đều bộc lộ trong lời nói. Hắn thật muốn cuồng tiếu (cười) ba tiếng, thì ra cô gái nhỏ trước mắt xem tướng phụ thành cha của mình, cho nên mới nhào vào trong lòng hắn, cũng không phải bởi vì tình yêu nam nữ.

Nhưng vừa nghĩ đến người Ca Nhi thương nhất là cầm thú kia, tâm lý hắn lại căm phẫn, cho dù cầm thú kia là phụ hoàng của Ca Nhi, hắn cũng không thể chịu đựng được. Cầm thú kia căn bản là không xứng để Ca Nhi thương, cái loại người phát rồ này căn bản không đáng để cho bất kỳ ai thương.

Bất quá, cũng may cầm thú kia đã bị mình giết, hoàn toàn biến mất trên đời này, không bao giờ có thể tranh Ca Nhi với hắn nữa. Sau này hắn nhất định phải đem Ca Nhi vững vàng khóa ở bên người mình, làm cho mắt của nàng chỉ có thể nhìn chính mình, lòng của nàng cũng chỉ có mình tồn tại.

"Ca Nhi, không được rời khỏi ta, cũng không được phản bội ta, nhớ kỹ chứ?" Hai tay Long Ngự Tà nâng lên gương mặt Tống Vãn Ca, tròng mắt đen sắc bén u thâm vẫn nhìn về phía chỗ sâu trong tròng mắt long lanh của nàng, trong giọng nói lộ ra cường thế muốn giữ lấy cũng không cho cự tuyệt. "Nàng là của ta, là của một mình ta, vĩnh viễn đều vậy! Vĩnh viễn như vậy!!"

"Uh.” Tống Vãn Ca không nói gì, chỉ là gật đầu. Một hồi lâu, nàng lại cong cái miệng nhỏ nhắn lên, ôm cổ Long Ngự Tà, kiều mị nói, “Mặc, chàng cũng là của một mình ta, vĩnh viễn đều là của ta, không cho ai cướp đi!"

Nghe vậy, Long Ngự Tà lặng đi một chút, bất quá rất nhanh lập tức phục hồi tinh thần lại.

"Được, ta cũng vậy. Ca Nhi, ai cũng không cướp đi được, ha ha!" Long Ngự Tà ngây ngốc cười cười, hắn thật sự rất vui vẻ, thì ra Ca Nhi đối với hắn cũng có ý chiếm giữ rất mạnh, ý thức được điểm này, hắn nhất thời hưng phấn không thôi, khóe mắt tràn đầy ý cười.

“Mặc, ta nóng quá, đầu cũng rất choáng váng... “ Tống Vãn Ca đột nhiên nhăn mặt, hé ra khuôn mặt uỷ khuất, nỉ non nói, vừa nói vừa dùng sức lắc đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng lại càng lắc càng choáng, trong đầu hỗn độn.

"Đừng... Nóng quá... “ Tống Vãn Ca khó chịu giãy dụa thân thể, vô ý thức thì thào tự nói, vừa nói, nàng không tự chủ được nắm lên một tay của Long Ngự Tà, đặt ở trên mặt của mình mà cọ xát. "Ha ha, Mặc, tay chàng thật lạnh lẽo, áp vào trên mặt ta rất thoải mái.”

Tống Vãn Ca nhắm mắt lại, hưởng thụ sự lạnh lẽo từ bàn tay to của hắn mang lại.

Nàng đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên cảm giác chính mình như là lọt vào biển lửa, cả người trên dưới không tự chủ được nóng lên, như thiêu như đốt, nóng đến có chút chịu không được. Hơn nữa toàn thân yếu mềm, lại sử dụng không được chút sức lực?

"Ca Nhi, nàng làm sao vậy?" Long Ngự Tà thấy Tống Vãn Ca nôn nóng bất an giãy dụa thân thể của mình, lại còn không ngừng lắc lư đầu, rốt cục phát hiện ra sự bất thường của nàng.

“Mặc, ta nóng quá, thật là khó chịu... “ Đôi mắt long lanh mờ mịt của Tống Vãn Ca, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng, trên khuôn mặt cười đẹp tuyệt luân nổi lên một rặng mây đỏ, giống như hoa đào sặc sỡ kiều diễm, thấy vậy cổ họng Long Ngự Tà căng thẳng, thân thể cũng nóng lên theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.