Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 22-1: Bôi thuốc




Hiện trường rối loạn thành một đoàn, đến cả Tần Diệu Văn cũng chạy về phía này.

“Thế nào rồi? Không sao chứ?”

Trường Tuế và Hạ Luật đều được người dìu dậy.

Lúc Trường Tuế ngã xuống, mặc dù có Hạ Luật làm đệm lưng và không ngã ở chỗ nào khác nhưng đầu gối vẫn bị va vào nền gạch, cô kéo váy lên đầu gối, quả nhiên nơi đó đã bị bầm tím thành mảng lớn rồi.

Nhưng so với cô thì rõ ràng là Hạ Luật bị ngã nghiêm trọng hơn nhiều.

Trường Tuế nhìn Hạ Luật đang cau mày ôm lấy khuỷu tay của chính mình, trong lòng cô bỗng nhiên mềm nhũn.

Quả nhiên vẫn để lộ sơ hở.

Ngoài miệng thì nói muốn cô tránh xa anh ra, nhìn như rất chán ghét cô, nhưng ở trong lúc nguy cấp lại không chút do dự bảo vệ cô.

Bề ngoài anh giả bộ lạnh lùng xa cách, nhưng thật chất là một người mặt lạnh tim nóng.

Hạ Luật nhận ra Trường Tuế đang nhìn mình, anh lạnh lùng nhìn lại, rồi bắt gặp đôi mắt đen láy sáng ngời và mềm mại của Trường Tuế, anh nhíu mày, dường như bị ánh sáng trong mắt cô kích thích nên phải dời mắt sang chỗ khác.

“Hạ Luật, cảm ơn anh.”

Hạ Luật trả lời với khuôn mặt không cảm xúc: “Chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.”

Trường Tuế mỉm cười, cũng không phản bác anh.

Trường Tuế và Hạ Luật đều bị thương, phân cảnh này lại cần phải diễn cảnh trốn chạy kịch liệt.

Đầu gối của Trường Tuế đã sưng to đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cảnh quay của hôm nay không thể tiếp tục được nữa.

Một người đưa túi chườm nước đá đến, Tần Nhất Xuyên nhận lấy và cẩn thận ấn lên đầu gối của Trường Tuế: “Có đau lắm không?”

Trường Tuế khẽ nhíu mày, sau đó tự tay cầm túi chườm: “Không sao.”

Tần Diệu Văn không yên tâm, ông gọi một nhân viên trong đoàn đến: “Tiểu Ngô, cậu đưa Hạ Luật và Tiểu Khương đến bệnh viên kiểm tra một chút.”

Tần Nhất Xuyên chủ động xin ra trận: “Con cũng đi.”’

Tần Diệu Văn liếc anh ta một cái, đang muốn nói tiếp thì Hạ Luật lại đứng dậy: “Không cần, tôi không sao.”

Trường Tuế nhìn thấy trong ánh mắt anh chợt lóe lên u ám.

Bên cạnh có người khuyên: “Ngã nặng như vậy, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút, lỡ như tổn thương đến xương cốt…”

“Tôi đã nói là không cần.” Hạ Luật lạnh lùng ngắt lời anh ta, giọng điệu có vẻ nặng nề.

Mọi người đều sửng sốt và nhìn anh một cách ngỡ ngàng.

Tất cả cảm xúc của Hạ Luật dường như chỉ xuất hiện trong cảnh phim, còn ở bên ngoài, anh chưa từng để lộ cảm xúc nào khác, luôn là dáng vẻ lạnh lùng và xa cách. Đây vẫn là lần đầu tiên anh tức giận…

“Đạo diễn Tần, tạm thời đổi cảnh quay này sang ngày khác đi, tôi về khách sạn trước.” Hạ Luật nói xong liền quay người rời đi.

Tần Diệu Văn nhíu mày.

“Tiểu Khương, cô…”

Trường Tuế mỉm cười nói: “Tôi cùng không sao, bôi ít thuốc là được.”

Tần Nhất Xuyên nói: “Tốt hơn nên để tôi đưa cô đến bệnh viện làm một chút kiểm tra. Cô nhìn đầu gối của cô đã sưng cao như vậy rồi, có lẽ đã bị nứt xương.”

Trường Tuế buông túi chườm đá ra và đứng dậy: “Đạo diễn Tần, vậy tôi cũng về khách sạn trước đây.”

Tần Diệu Văn gật đầu rồi nói với Tần Nhất Xuyên: “Tiểu Xuyên, con đưa Tiểu Khương trở lại khách sạn đi.”

Trường Tuế được Tần Nhất Xuyên lái xe chở về khách sạn.

Vừa trở lại phòng của mình ở khách sạn, Trường Tuế liền đuổi Tần Nhất Xuyên đi.

Cô không sử dụng bình xịt và túi chườm do Tần Nhất Xuyên để lại mà mà lấy trong ba lô màu đen của mình ra một cái bình màu đen. Sau khi vặn mở, một mùi thơm thảo mộc bay ra, bên trong là thuốc mỡ trong suốt màu xanh lá. Cô dùng hai ngón tay quệt thuốc mỡ ra và bôi lên đầu gối của mình, đầu gối đột nhiên có cảm giác lạnh buốt.

Vì Trường Tuế phải rời khỏi chùa Thanh Sơn và đi đến nơi xa nên Khương Tô đã đưa cho cô không ít thứ tốt dùng để giữ mạng, lọ thuốc mỡ này cũng được đưa vào lúc đó. Mặc dù thể chất của cô khác với người thường, nhưng rốt cuộc vẫn mang thân xác người phàm, không giống với Khương Tô có thân thể bất tử, năng lực tự khép lại miệng vết thương rất biến thái.

Lúc Khương Tô đưa lọ thuốc mỡ này cho cô, bà ấy nói ngay cả xương gãy cũng có thể liền lại, chỉ là bây giờ cô vẫn chưa bị gãy xương nên vẫn chưa kiểm chứng được công hiệu của nó.

Sau khi xử lý tốt vết thương trên đầu gối của mình xong, cô cầm theo lọ thuốc mỡ sang gõ cửa phòng của Hạ Luật ở ngay bên cạnh.

Cô nhấn chuông cửa một lúc lâu thì Hạ Luật mới ra mở cửa.

Anh đã thay chiếc áo hoodie mặc lúc quay phim sang một chiếc áo thun đen, thấy người đến là cô, đôi mắt khuất sau tóc mái khẽ lóe lên.

Trường Tuế chủ động đưa thuốc trong tay lên: “Tôi đến đưa thuốc cho anh.”

“Không cần.” Hạ Luật nói xong liền muốn đóng cửa.

Trường Tuế phản ứng cực nhanh dùng khuỷu tay chặn cửa lại, đồng thời trong miệng thốt ra một tiếng kêu đau đớn.

Hạ Luật giật mình và lập tức kéo cửa ra, Trường Tuế nhân cơ hội đó cúi thấp người chui vào phòng từ dưới cánh tay anh một cách linh hoạt.







Bầu không khí yên tĩnh trong ba giây.

Trong mắt Hạ Luật lóe lên một tia không dám tin, anh quay đầu nhìn lại, Trường Tuế đã ung dung ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn trong phòng.

Hạ Luật mở cửa rộng hơn, lạnh mặt nói: “Mời cô ra ngoài.”

Trường Tuế cầm thuốc mỡ nói: “Đợi anh bôi thuốc xong thì tôi sẽ đi. Còn nữa, anh vẫn nên đóng cửa lại đi, nếu không để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.”

Khuôn mặt cô trông rất vô tội.

Ấn đường của Hạ Luật nhăn tít lại, anh nhìn chằm chằm cô hai giây, cuối cùng vẫn đóng cửa lại, sau đó đi tới, đứng trước mặt cô và từ trên cao nhìn xuống cô: “Đưa thuốc cho tôi, cô có thể đi rồi.”

Trường Tuế thu lọ thuốc lại, cô chớp mắt nhìn anh và mặt dày nói: “Đây là bí phương độc nhất vô nhị của sư phụ tôi, chỉ có thể cho anh bôi chứ không thể cho anh luôn.”

Hạ Luật: “…”

Anh đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế sô pha, cánh tay bao vây lấy Trường Tuế đang ngồi trên đó, đôi mắt sâu thẳm và xinh đẹp khuất sau tóc mái lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm: “Tôi đã cảnh cáo cô rồi, hãy tránh xa tôi ra.”

Trường Tuế không hề bị khí thế của anh áp đảo, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm: “Hạ Luật, anh là thiên sát cô tinh*, lục thân không nhận, cuộc đời đã định sẵn sẽ cô độc đến già.”

thiên sát cô tinh: cô tinh nghĩa là ngôi sao lẻ loi trơ trọi, theo dân gian thì thiên sát cô tinh được ví như sao chổi, chủ yếu chỉ những người mang đến mang đến tai họa cho người xung quanh, cả đời cô độc.

Tròng mắt của Hạ Luật đột nhiên co rút, trong mắt lóe lên một tia khiếp sợ.

Trường Tuế nghiêng đầu nhếch miệng: “Nhưng thật trùng hợp, tôi cũng vậy, anh nói xem chúng ta có phải là trời sinh một đôi hay không?”

Hạ Luật bình tĩnh nhìn vào mắt cô, sau một lúc lâu, anh lạnh lùng nói: “Cô có bệnh à?”

Anh vừa muốn đứng dậy thì cổ tay bị cô nắm lấy.

Anh tức giận nhìn cô: “Buông tay.”

Trường Tuế bình tĩnh nhìn anh, trong mắt có mấy phần nghiêm túc: “Không buông.”

Hạ Luật nhíu mày định hất tay cô ra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện anh không thể hất được.

“Tôi sẽ không buông tay anh đâu.” Trường Tuế nhướn mắt lên: “Trừ khi anh để tôi giúp anh bôi thuốc.”

Hạ Luật: “…”





Hạ Luật ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt không cảm xúc quay sang hướng khác.

Trường Tuế khom lưng, một tay bắt lấy cánh tay anh, một tay thì quệt thuốc mỡ màu xanh lá cây bôi lên vị trí khuỷu tay của anh.

Làn da của Hạ Luật rất trắng, vùng ửng đỏ bên ngoài cánh tay cực kỳ dễ thấy, Trường Tuế bôi lên đó một tầng mỏng thuốc mỡ.

“Đây là bí phương của sư phụ tôi, nếu là người bình thường thì tôi cũng không nỡ cho người ta dùng đâu.” Trường Tuế vừa bôi thuốc vừa nói.

Hạ Luật nhíu mày sốt ruột nói: “Nhanh tay làm xong rồi đi đi.”

Trường Tuế bị anh đuổi cũng không tức giận, ngược lại còn vui vẻ một cách kì lạ, cô nhếch miệng lên và nói: “Anh có phát hiện hôm nay anh nói chuyện với tôi còn nhiều hơn mấy lần trước cộng lại hay không?”

Hạ Luật nhíu mày nhìn cô.

Trường Tuế híp mắt nhìn anh: “Anh có thể thử tìm hiểu thêm về tôi, thật ra tôi rất đáng yêu đó.”

Hạ Luật: “…”

Cô ta không chỉ mắc bệnh không nhẹ mà còn có da mặt dày đến kinh người.

“Ngoài tay ra còn có nơi nào bị thương không? Hình như anh bị ngã trúng lưng rồi, cởi áo quần ra để tôi xem một chút.” Trường Tuế nói một cách vô cùng tự nhiên.

Khóe miệng của Hạ Luật giật giật: “…”



“Rầm!”

Cửa phòng bị đóng sầm lại.

Trường Tuế đứng ở trước cửa mỉm cười, tâm trạng vui vẻ ôm theo lọ thuốc quay về phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.