Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 57: Lừa nhập động phòng




Một đôi tay kéo ta lại, ta vừa tức vừa hận, cũng không dám quay đầu, bởi vì hắn lúc này nhất định không mảnh vải che thân. Ta đá chân ra sau, muốn khiến hắn buông tay, hắn lại nhào lên người ta, đè ta xuống sàn phòng tắm.Ta vừa thẹn vừa giận, xoay người đấm hắn một cái, đánh vài cái mới nhớ ra hắn chưa mặc quần áo.

“Tiểu Mạt, tiểu Mạt.” Hắn thì thào gọi tên ta.

Ta tức muốn dậm chân. Hắn lại gạt ta lần nữa, giả nữ sống bên cạnh ta lâu như vậy! Ta vẫn nhớ, mấy lần ta tắm là do hắn đổ thêm nước nóng, thật ghê tởm !

Hắn đè trên người ta, đập vào mắt là thân hình của hắn, vẫn ướt át vì nước nóng. Ta xoay đầu, không dám nhìn hắn. Mặt bắt đầu nóng lên, vừa ngượng vừa giận mà không thể phát tiết.

Giang Thần tháo mặt nạ. “Tiểu Mạt, muội đánh ta cũng mệt rồi, nghỉ một chút, nghe ta nói mấy câu được không?”

“Ngươi buông.”

“Ta không buông.”

Ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể thoát ra.

“Tiểu Mạt, chuyện hôm đấy không phải như muội nghĩ. Đêm đó muội trúng xuân dược, ta cho là giải độc xong sẽ không còn vấn đề gì. Không ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, ta lại phát hiện nội lực của ta không còn chút gì. Ta cảm thấy rất kỳ quái, lo cô ta hạ độc, phải đi tìm cô ta để hỏi. Sợ ném chuột vỡ bình, tất nhiên ta không thể trở mặt với cô ta, không thể làm gì khác hơn là ngọt nhạt dỗ dành cô ta. Đúng lúc đấy muội đi vào. Ta lúc ấy không còn chút nội lực nào, không có cách nào bảo vệ muội, mới đành phải nói những lời đấy. Ta chỉ nghĩ sau này sẽ giải thích với muội, không ngờ muội lại tin, sau đó liền cao chạy xa bay không cần ta nữa.”

Giải thích của hắn đúng là hợp tình hợp lý, nhưng lòng ta lại nghẹn phát đau.

“Chuyện gì huynh cũng gạt muội, thử hỏi coi muội là gì! Huynh thông minh nên không thèm giải thích với người ngốc nghếch như muội đúng không? Giờ phút này mới nói thử hỏi còn tác dụng gì!”

“Tiểu Mạt, ta không nói vì sợ muội chán nản. Lúc trước muội đã đánh giá ta phong lưu, nếu biết có một nữ nhân như thế thích ta, nhất định sẽ càng đánh giá ta tệ hơn. Dù ta không nói với muội nhưng không thẹn với lòng, ta chưa từng có tình cảm với cô ta, ta chỉ thích muội, từ đầu đến chân đều là của muội, chỉ của riêng muội.

“Ta biết muội nhất định sẽ chán ghét ta, hận ta. Ta cũng biết muội thẳng tính, lập tức đi tìm muội sẽ chỉ khiến muội không chịu gặp, ta chỉ đành dùng cách giả gái đến bên muội.”

Ta trầm lặng không nói. Hay là bị khí nóng trong phòng làm cho choáng váng, sao lại thấy không suy nghĩ được gì?

“Muội không chịu tha thứ ta sao?”

“Huynh đứng lên rồi nói.”

“Muội không tha thứ cho ta thì ta không đứng lên.” Hắn tỏ rõ sự cố chấp vô lại, khiến người khác phải đau đầu.

Tha thứ hay không? Giờ phút này không khí nóng bỏng ướt át, cảnh xuân đập vào mắt thử hỏi ta làm sao tỉnh táo để suy nghĩ?

Một giọt nước trên mặt hắn rơi xuống má ta, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng liếm đi.

Ta lập tức như bị hỏa thiêu, mặt nóng bừng, vừa vội vừa thẹn nhưng không dám đẩy hắn. Bởi vì thật sự không có chỗ nào ra tay.

“Tiểu Mạt, muội tha thứ cho ta đi. Sau này ta không gạt muội bất cứ chuyện gì nữa.”

“Huynh làm thế nào muội không thở được, huynh đứng lên trước đã muội mới suy nghĩ được.”

Hắn vừa lỏng tay, ta liền dùng sức đẩy hắn rồi vùng ra, chạy vội.

Ra khỏi phòng tắm, gió mát thổi qua, làm mặt ta đỡ nóng. Ta suy nghĩ cẩn thận liền thấy có chỗ không hợp lý, mẫu thân thật hơi quá đáng rồi.

Ta nổi giận đùng đùng chạy đến phòng mẫu thân khởi binh vấn tội.

Mẫu thân giống như đã biết tất cả, nhìn thấy ta liền cười đắc ý, “Ta đã nói con là nha đầu khờ, con còn không phục, thế nào, có khờ không?”

“Mẫu thân, người hơi quá đáng.”

“Ta thấy thế không ổn, cho nó một cái mặt nạ, đưa ra ý kiến đấy.”

Ta thở hổn hển nói: “Mẫu thân, sao người lại bênh người ngoài!”

“Nó là con rể ta, sao lại nói người ngoài? Cái tên kia còn là ta đặt đấy, Trần Cách Cách, Thần ca ca, nha đầu khờ!” (Trần Cách Cách phiên âm là chén gé gé, Thần ca ca phiên âm là chén gē gē)

Mẫu thân cười rất đắc ý, như một tiểu cô nương. Ta im lặng, coi như đã hiểu năm xưa cha bị trêu đùa thế nào.

Ta không còn cách nào khác, bị mẹ ruột gài bẫy, thật sự là không khổ không có chỗ tố.

Phụ thân thấy ta ủ ê, nở nụ cười khuyên nhủ: “Tiểu Mạt, có người bắt nạt cũng là hạnh phúc.”

Ta thở dài, xem ra bản thân tu hành chưa đủ, chưa đến cảnh giới như phụ thân.

Khi ăn cơm chiều, Giang Thần không giả gái nữa, nửa năm không thấy, hắn càng thêm tuấn lãng, càng thêm trưởng thành. Dường như hắn cũng biết lòng ta không được tự nhiên, không nói gì với ta, chỉ dùng ánh mắt nhìn ta chăm chú như giăng lưới.

Mẫu thân gắp thức ăn cho Giang Thần, dịu dàng nói: “Phụ thân con đã về nhà mấy ngày trước, con ăn xong nên về gặp ông ấy.”

Giang Thần vừa nghe thì ngẩn người, tay cầm đũa như hóa đá.

Ta cũng thất kinh, tin tức này quá bất ngờ.

Giang Thần lập tức đứng dậy cáo từ, cơm cũng không ăn.

Mẫu thân tiễn hắn rồi nhìn chỗ hắn ngồi: “Biết trước thế này thì ta chờ nó ăn xong mới nói, nó bôn ba đường dài về đến đây, cơm cũng chưa kịp ăn.”

“Mẫu thân đừng quan tâm, chẳng lẽ Quy Vân sơn trang lại để hắn bị đói sao?”

Mẫu thân nhìn ta cười, “Nha đầu này không thương nó sao? Khẩu thị tâm phi đúng không.”

Ta đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm.

“Những năm qua phụ thân hắn đi đâu thế ạ?”

Sắc mặt mẫu thân thoáng buồn bã, một lúc lâu mới nói: “Năm đó khi hắn rời khỏi đảo Lưu Kim bị thương hai chân, hắn vốn là rời nhà trong cơn tức giận, giờ thân mang tàn tật càng không chịu trở về để Thích phu nhân chê cười, vì vậy liền ẩn cư ở kinh thành. Sau này hắn quen Tạ Ngự y bên cạnh Hoàng thượng, hai người trở thành bạn tốt, người này y thuật cao minh lại thủ đoạn thông thiên, vì thế những lần Quy Vân Sơn Trang gặp trắc trở đều là Tạ Ngự y âm thầm hóa giải.

“Cách đây không lâu, ta rốt cuộc thăm dò rõ ràng chỗ ở của hắn, để Thích phu nhân đến tìm hắn, hai người rốt cuộc hòa giải, Thích phu nhân đón hắn về nhà, xem như gương vỡ lại lành .”

Ta khóc nức nở không thôi, ân oán giữa hai người thật quá lâu, nếu một trong hai bớt kiêu hãnh thì có lẽ đã hòa giải từ lâu. Quả đúng là thế, rất nhiều chuyện tình trên thế gian này gặp vướng mắc, ngoại trừ yếu tố khách quan, phần nhiều đều do tính cách của người trong cuộc tạo nên.

Mẫu thân vỗ về tay ta, dịu dàng nói: “Một lát nữa con theo ta đi bái kiến cha mẹ Giang Thần.” Ta vừa nghe thế liền thấy đau đầu.

“Sức khỏe phụ thân Giang Thần không tốt, con nên đi thăm đúng không? Hắn là sư huynh của cha con. Huống hồ nói thế nào, lúc này con cũng còn là con dâu nhà họ Giang.”

Đúng là như thế, ta và Giang Thần có mâu thuẫn thế nào thì cũng là chuyện giữa ta và hắn, bái kiến trưởng bối là chuyện tình lý nên làm. Vì vậy, ăn xong cơm chiều, ta cùng cha mẹ đến Quy Vân sơn trang.

Lần gặp mặt đầu tiên, Giang bá phụ lại nằm trên giường! Ta không ngờ bệnh tình của ông ấy đã đến nông nỗi này.

Ông ấy suy yếu vươn tay, “Ah, đây là tiểu Mạt con gái Thạch Cảnh đúng không?”

Ta vội vàng tiến tới thi lễ, “Bá phụ.”

Giang bá phụ nhíu mày: “Sao còn gọi bá phụ, nên gọi cha (chồng) chứ.”

Ta ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu không nói.

Ông ấy mệt mỏi nói: “Sức khỏe ta không tốt, sống hôm nay không biết ngày mai. Con về là tốt rồi, nhanh thành thân cùng Thần nhi, ta cũng được an tâm.”

Ta nghe nói thế thì căng thẳng. Bệnh tình ông ấy nghiêm trọng vậy sao?

Thích phu nhân nhăn mặt nói với mẫu thân: “Xung hỉ không biết có tốt hơn không?”

Mẫu thân gật đầu, xoay người hỏi phụ thân: “Xung hỉ là một ý kiến hay, Thạch Cảnh chàng thấy thế nào?”

Phụ thân gật đầu liên tục, tỏ rõ thái độ nói gì nghe nấy.

Giang bá phụ cầm tay ta, thều thào thành khẩn, “Tiểu Mạt, con bằng lòng đi. Bá phụ chờ đợi ngày này đã lâu.”

Ánh mắt mọi người dồn về phía ta, như thể tính mạng Giang bá phụ nằm trong tay ta. Ta cảm thấy kỳ vọng nặng trĩu hai vai. Ai nấy đều nhìn ta chằm chằm, như thể nếu ta cự tuyệt, Giang bá phụ liền bệnh tình nguy kịch, không sức đổi trời.

Ta bối rối không nói được gì, trong lúc vô tình đưa mắt nhìn lên bắt gặp Giang Thần cũng đang nhìn ta mong đợi, ánh mắt êm dịu như hồ thu, như muốn nhấn chìm ta trong đấy.

Ta cúi đầu nhìn góc áo, ta biết làm sao cho phải?

Thích phu nhân tác phong dứt khoát, “Ta thấy nên thành thân ngay hai hôm sau! Đồ đã chuẩn bị từ trước, thiệp mừng thì đi gửi là được. Giờ vạn sự sẵn sàng, hai đứa đã về, nhân tiện làm luôn, tránh sinh rắc rối.”

“Được, được.”

Tiếng tán thành lập tức vang lên, bốn vị bề trên phối hợp rất ăn ý, hoàn toàn không hỏi ý của ta. Giang Thần cúi đầu, mím môi. May là hắn không cười, nếu hắn cười, chắc ta giận sôi gan mất.

Sau đó, Thích phu nhân bắt đầu cùng mẫu thân bàn bạc chi tiết hôn lễ, Giang Thần mặt đầy sắc xuân rửa tai lắng nghe, vô cùng phối hợp.

Phụ thân ngồi bên giường hàn huyên cùng Giang bá phụ, hai người đã đổi cách xưng hô thành ông thông gia. Ta câm nín.

Đến tận tối khuya, chúng ta mới rời khỏi Quy Vân sơn trang, trên đường, ta rất không vui hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, người luôn thiên vị Giang Thần, tại sao không hỏi ý kiến của con? Chẳng lẽ người không biết chuyện giữa hắn và Ngư Mộ Khê?”

Mẫu thân gật đầu, “Ta biết hết. Tất cả là nha đầu kia hy vọng hão huyền. Ta và Thích phu nhân đã xử lý nó xong xuôi. Yên tâm, sau này nó không còn cơ hội tìm đến dây dưa nữa. Giang Thần nó chỉ thích con, người ngoài chúng ta đều thấy rõ ràng, tại sao con lại thiếu tin tưởng vào bản thân như thế?”

Ta im lặng, là người trong cuộc u mê, hay người ngoài cuộc u mê?

Đảo mắt đã đến hai hôm sau, ta bị gả đến Quy Vân sơn trang bằng tốc độ của sấm chớp, nhanh gọn như thể cướp dâu.

Bốn vị trưởng bối đều thở phào nhẹ nhõm, như thể ta và Giang Thần cưới nhau là họ đẩy được củ khoai nóng. Khác nhau ở chỗ, Giang Thần là củ khoai nóng của cha mẹ hắn, còn ta là củ khoai nóng của cha mẹ ta.

Khi kiệu hoa đến Quy Vân sơn trang, ta lén vén rèm hở một khe nhỏ, kinh dị phát hiện, Giang bá bá đứng trước cổng đón khách, tiếng nói như chuông, bước đi như bay, đâu có chút vẻ bệnh tật nào! Thích phu nhân vui vẻ phấn khởi, gặp ai cũng nói, xung hỉ đúng là linh đan thần dược, thần y đại phu gì gì đó chỉ là mây bay…

Ta mơ hồ cảm thấy bị lừa, nhưng kiệu hoa đã đến trước cửa, giờ mới tỉnh ngộ hình như đã muộn. Làm xong các thủ tục, ta bị đưa vào động phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.