Ba Chúng Ta

Chương 15: Đêm nay lại thêm một mặt trăng




Một ngày chủ nhật đẹp trời, cả nhóm của Park Chanyeol quyết định… đi công viên ăn cơm dã ngoại!

Thật vất vả mới dàn xếp xong những chuyện rối tinh rối mù kia, đương nhiên phải tìm một chỗ mà già trẻ đều thích hợp để ăn mừng hoành tráng~

Ngồi xếp bằng ở phòng khách nhìn Lu Han và Byun Baekhyun ba chân bốn cẳng chuẩn bị đồ vật cần mang theo, Park Chanyeol đếm đầu ngón tay nghiêm túc tự hỏi: “Tiểu Bạch Cửu, mình, Baekhyun, anh Lu Han, DoDo, gọi thêm anh Joonmyeon nữa. À đúng rồi anh Lu Han, có thể dẫn cháu anh cùng đi không? Hình như Tiểu Bạch Cửu rất thích chơi với thằng bé ấy… Em cũng muốn tạo quan hệ thật tốt với nó, về sau còn muốn phiền nó ở nhà trẻ dẫn con em mở đường máu…”

Byun Baekhyun chỉ biết liếc mắt lên trời: “Cái gì mà mở một đường máu a, cậu đọc truyện cách mạng quá nhiều rồi đó~ Chỉ cần cậu chịu bỏ nhiều thời gian hơn cho Sehun, nó nhất định có thể mau chóng buông bỏ phòng bị để hòa đồng với các bạn trong lớp~~”

Lu Han cười cười: “Ừ, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Đào Đào. Thường thì cuối tuần chị gái và anh rể của anh đều không ở nhà, một mình nó khẳng định cũng không có ý nghĩa.”

“Đào Đào cũng đi dã chiến ư?! Chú Xiao Lu, Đào Đào cũng đi ư?~~”

Nghe được trong phòng khách có tiếng nói chuyện, Oh Sehun vốn đang chăm chú chơi ghép hình trong phòng ngủ cũng thoáng cái vọt ra ngoài. Dù sao vẫn là một đứa bé, ngày hôm qua còn khóc như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, hiện tại thì bộ dáng như hoàn toàn không có việc gì, lại biến thành Tiểu Bạch Cửu vừa mềm mềm vừa đáng yêu.

Park Chanyeol buồn cười mà nhìn thằng bé: “Con trai, là ăn cơm dã ngoại, không phải dã chiến~”

Đi công viên dã chiến… Ưm… Hình như có hơi kích thích đấy. =v=

“Baba, con muốn mang bóng chocolate cho Đào Đào ăn được không?” Nắm một túi chocolate trong tay, Oh Sehun ngoan ngoãn hỏi.

“Ừ, cầm đi đi, ba lô nhỏ của con đâu rồi, tự con bỏ vào đi~~”

Đứng dậy lấy ba lô hình chó con của Oh Sehun trên mắc áo xuống, Lu Han vừa đi vừa cảm thán: “Ai~ Sehun của chúng ta thật là tốt với Đào Đào~~ Chú Xiao Lu muốn xin con một viên bóng chocolate mà con cũng không cho, lại cho Đào Đào một túi lớn như vậy~~”

“A… Không đúng, không đúng mà… Vậy cho, vậy cho chú Xiao Lu một viên được không?” Thằng bé vừa nói vừa bĩu môi lục tìm trong túi chocolate.

“Một viên sao đủ, còn của chú đâu?” Byun Baekhyun cũng bước đến chen chân vào, cười tủm tỉm chờ phản ứng của Oh Sehun.

“Ưm… Vậy cũng cho chú Baekie một viên…” Mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn duỗi bàn tay nhỏ bé ra đưa một viên bóng chocolate cho Byun Baekhyun.

Chuyện trêu chọc trẻ con như vậy sao lại có thể thiếu Park Chanyeol: “Ba cũng muốn! Tiểu Bạch Cửu, baba muốn mười viên!”

“Hả? Mười viên nhiều như vậy… Ai nha… Một túi chỉ có mười viên thôi… cho baba hết thì con với Đào Đào sẽ không có mà ăn!”

Oh Sehun ôm túi chocolate vào trong ngực, vẻ mặt hoàn toàn sợ hãi lại càng thêm đáng yêu.

“Nhưng mà baba cũng muốn ăn thì làm sao bây giờ. Bảo bối, con muốn baba hay là muốn Đào Đào?”

Một câu hỏi hay ho đây =v=…

Nhìn món ngon trong tay, lại nhìn Park Chanyeol, bộ dạng khó xử của Oh Sehun lại khiến cho Park Chanyeol thiếu chút cười phá lên.

“Ưm… Con cho baba một, hai, ba… ba bóng bóng được không?”

“Không được! Vậy sao con cho Đào Đào năm viên?”

“Đào Đào, Đào Đào chưa từng ăn cái này… Đây là thứ Bạch Cửu thích ăn nhất, muốn đưa cho Đào Đào, cùng ăn với cậu ấy…”

Người nào đó đột nhiên buồn cười mà vỗ ngực một cái: “Thật đau lòng! Con của tôi không thương tôi nữa!”

“Ang ang~ Sehun mới không có nha!! Baba, ba đừng buồn nữa. Con cho baba hết bóng bóng là được, Đào Đào có thể đợi lần sau ăn. U u u… Baba…”

Cậu xem, giỡn đã chưa, làm tiểu tổ tông sắp khóc rồi.

Lu Han bước một bước thật xa đi đến ôm Oh Sehun vào trong ngực dỗ dành, vẫn còn bất mãn mà liếc Park Chanyeol: “Bộ muốn ép điên con cậu thật sao~”

Byun Baekhyun dùng chân đạp nhẹ Chanyeol một cái: “Cậu xấu lắm. Nếu tớ mà là Sehun thì tớ sẽ nhất định nhớ kỹ mối huyết hải thâm thù này, lớn lên bắt cậu dùng một vạn viên bóng chocolate đền bù tổn thất~”

Đầu sỏ gây chuyện ngược lại đang cười toe toét ở đấy, lúc đi ngang còn đùa Oh Sehun đang thút tha thút thít một phát, sau đó thì đặt mông ngồi bên cạnh Byun Baekhyun. Cảm giác tên này nhất định là đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu không thì sao lại nhanh như vậy, anh Byun vừa mở giấy gói của bóng chocolate ra, đang muốn bỏ vào trong miệng mình, một cái đầu to đột nhiên hiện ra trước mặt, sau đó…

“U A~ Ngon quá~~~”

“YAA.A.A.. Cậu là tên khốn kiếp!”

Tuyển thủ Park Chanyeol vào lúc Byun Baekhyun đang đưa bóng chocolate vào trong miệng thì lập tức nhào tới, không nói tới chuyện dùng miệng cướp kẹo, cả người đều dựa vào trên người Byun Baekhyun, toàn bộ quá trình được thực hiện liên tục không chút vướng mắc.

Tuy nói không biết sao tên kia phải làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng mà Byun Baekhyun rõ ràng bị đè đến phát điên, một chưởng liền đem Park Chanyeol đẩy xuống khỏi chân của mình.

“… Ấu trĩ!” Trong lòng còn sợ hãi mà sờ lên bờ môi của mình, mặt Byun Baekhyun có hơi nóng lên. Cái gì đây… thiếu chút nữa là hôn mình rồi!

“Ha ha ha Baekhyun, sao bộ dạng cậu như cô vợ nhỏ vậy~~”

Nghe nói như thế, Oh Sehun vốn đang thút thít vì lo lắng khi phải chia kẹo lập tức thôi không nức nở nữa, thò tay giật giật góc áo Lu Han: “Chú Xiao Lu, vợ là cái gì vậy?”

Byun Baekhyun cảm giác mình muốn lật bàn: “Tớ không phải!!”

Park Chanyeol vẫn giữ bộ dạng vui vẻ khi tự làm mình vui, ôm lấy Oh Sehun, giúp nó lau nước mắt trên mặt, nói: “Vợ là người yêu của con, con sẽ ở cùng người đó cả đời~~”

“Vậy baba là vợ của Bạch Cửu!”

“Ặc! Không! Không! Không! Ba là baba của con, không thể làm vợ con~~”

“Vậy là chú Lu và chú Baekie!”

“Ặc, các chú cũng không thể làm vợ con…”

“… Vậy… Đào Đào làm vợ con!”

“=口= Chỉ có con gái mới được thôi nhóc con~~ Chỉ có thể tìm con gái làm vợ con~~”

“Sao con trai lại không được? Chỉ có thể sống cả đời với con gái sao?”

“A… Cái này… Đợi con lớn rồi thì sẽ hiểu thôi! Dù sao con chỉ có thể tìm mấy chị xinh đẹp, a nhầm, con chỉ có thể tìm con gái làm vợ của con thôi~~ Thích con trai là trái với lẽ thường~ Là không đúng~”

Nói xong, Park Chanyeol ôm lấy Oh Sehun đi vào phòng ngủ: “Được rồi! Được rồi! Tiểu Bạch Cửu không được hỏi baba vấn đề kỳ quái này nữa. Chúng ta thay quần áo chuẩn bị xuất phát có được không?”

Chỉ còn lại Lu Han và Byun Baekhyun, phòng khách đột nhiên yên tĩnh đến mức có chút áp lực.

Lu Han một mực nhìn vào sắc mặt của Byun Baekhyun, theo mỗi câu Park Chanyeol nói, cậu đều nhìn phản ứng của Byun Baekhyun, có chút chờ mong yếu ớt, càng về sau thì vẻ mặt hoàn toàn ảm đạm.

Baekhyun của chúng ta, cũng là một đứa bé làm người khác đau lòng.

“Baekie, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Chàng trai trên ghế sa lon im lặng vài giây, liền ngẩng đầu lên cho Lu Han một nụ cười sâu sắc: “Anh Lu Han, em không sao.”

“ĐI! ĐI! ĐI!~~ Xuất phát đi ăn cơm dã ngoại thôi~~~~”

Lu Han bởi vì muốn đón Huang Zitao nên đã đi trước, vì vậy cũng chỉ có Park Chanyeol cùng Byun Baekhyun hai người dẫn thằng bé đến công viên. Đường đi cũng không xa, khoảng mười phút là tới nơi rồi.

“Baba, con muốn tự đi~~” lắc lắc bả vai Park Chanyeol, thằng bé nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi vòng tay cậu, một tay cầm tay Byun Baekhyun, tay kia cầm tay Park Chanyeol.

Vẻ mặt thằng bé rất thỏa mãn: “Đi thôi~ Đi thôi ~~”

Không cần hâm mộ người khác có một nhà ba người nữa, Bạch Cửu cũng có!

Sau khi đến đông đủ, ăn cơm dã ngoại bắt đầu ~~~!

Huang Zitao và Oh Sehun hai đứa vừa thấy nhau đã như nhựa cao su dính chặt không buông, hai thằng bé vui vẻ chơi cầu trượt ở cách đó không xa.

“Đào Đào, Đào Đào, cậu phải ở dưới đón tớ! Tớ trượt xuống nha~~”

“Cậu nhanh lên đi~~ Đừng nói nhiều~~”

Oh Sehun trượt xuống, nhào vào trong lòng Huang Zitao. Bé Zitao không có đứng lên, đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Ây da!!! ~~ Hun Hun, cậu đeo cái gì vậy? Đè lên tay của tớ hơi đau~~”

“Hả? … A~ là bóng chocolate của tớ!”

Mau chóng ngồi xuống, Oh Sehun trút ngược ba lô của mình, một túi kẹo chocolate rơi ra, như tặng vật quý mà đưa đến trước mặt Huang Zitao: “Đào Đào, cho cậu ăn! Phải ăn hết nha!”

“Thật sao? Nếu không ngon thì làm sao bây giờ?”

“Sao mà không ngon được! Không ngon thì Hun Hun sẽ làm ngựa cho cậu cưỡi!”

“Không muốn! Không muốn! Tớ không dám cưỡi cậu đâu! Cậu gầy như bánh ngón tay vậy~”

“Đào Đào, cậu mau ăn đi~~ Có phải là ngon lắm không~!”

“A ~~ Hai thằng bé này xem thế nào cũng không đủ~~” Hai tay chống cằm, bộ dạng của Lu Han trông rất mê mẩn.

“Lúc trước thằng bé Zitao này đối xử với mọi người cũng rất lạnh nhạt, ngược lại là từ lúc dính cùng một chỗ với Sehun thì ngày càng thích cười, thích làm ồn.” Kim Joonmyeon vừa lấy đồ ăn vặt trong túi ra đặt lên tấm khăn trải vừa nói.

Lu Han gật gật đầu: “Thường thì ba mẹ Đào Đào đều rất bận, muốn như phụ hyunh bình thường chăm sóc con trai của mình cũng là hữu tâm vô lực. Đào Đào hay phải ở nhà một mình cho nên thoạt hình hơi hung dữ —— Anh nghĩ có lẽ là Sehun hoàn toàn kích động tới ý muốn bảo vệ của nó, nên nó mới thử nhân nhượng Sehun, để Sehun vui vẻ, cho nên tính cách mới thay đổi như vậy~~”

“Nghe như là một chuyện rất cảm động!”

Park Chanyeol làm bộ lau giọt nước mắt vốn không hề rơi ra. Đã chuẩn bị kỹ càng chờ Byun Baekhyun phỉ nhổ mình hoặc là Do Kyungsoo chính trực sẽ thở dài, nhưng cả buổi cũng không thấy hai người kia có phản ứng. Ngẩng đầu liếc Do Kyungsoo một cái, hay rồi, bộ dạng như đã mất hồn không còn sống được bao lâu.

Đưa tay ra huơ huơ trước mặt Do Kyungsoo: “DoDo, cậu có khỏe không?”

“A, à? Ai~… Tớ không khỏe.”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

“Tớ bị một ông chú kỳ quái theo dõi…”

“Cái gì?!”

Mười lăm phút tiếp theo, Do Kyungsoo dùng một giọng điệu cực kỳ thê thảm ưu tư để miêu tả những chuyện ly kỳ mà cậu gặp phải trong nửa tháng nay, trong lúc giọng đang kể đều đều còn bất chợt lấy từ trong túi ra những đạo cụ hợp với tình hình phát cho quần chúng đang nghe kể chuyện.

“Đầu tiên là tớ nói thấy nhà ẩm thực mà tớ rất thích ra một cuốn sách dạy nấu ăn khỏe mạnh, sau đó không được mấy ngày thì tớ liền nhận được cuốn sách đó. Ừ, là cuốn này nè… Anh Xiao Lu, cho anh đó, giờ em cũng không có tâm trạng nấu ăn nữa…”

“Ngay từ đầu tớ cũng không coi vào đâu, bởi vì dù sao cũng chỉ là một cuốn sách thôi. Sau đó lại có một lần, tớ nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, đồng nghiệp nói có một cái máy chơi game nhìn rất đẹp, tớ đi qua nên liếc nhìn, thật là chỉ nói một câu, chỉ một câu ‘A, đẹp quá!’ là hết rồi! Kết quả là ngày hôm sau, tan sở về nhà, tớ nhận được cái máy chơi game kia ở phòng thường trực… Chan Chan, cậu cầm lấy cho Tiểu Bạch Cửu chơi đi. Tớ là thằng chỉ biết chơi trò Snake, cầm thứ này cũng không biết dùng làm gì…”

“Sau đó thì càng kinh khủng hơn! Miệng của tớ tựa như cây bút của thần bút Mã Lương! Tớ nói muốn cái gì, không quá hai ngày thì nó nhất định xuất hiện trước mặt tớ! Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, cái gì cũng có… Quả thật quá dọa người rồi, giờ tớ không dám tùy tiện nói cái gì nữa! Cảm giác nếu như bây giờ tớ nói thích ánh trăng thì tối mai nhìn lên trời sẽ trông thấy hai mặt trăng!”

Park Chanyeol kìm lòng không được mà hát bậy một câu: “Đêm nay lại thêm một, đêm nay lại thêm một mặt trăng…” (Two moons)

Trong đôi mắt to của Do Kyungsoo đều là bất lực: “Làm sao bây giờ… Kinh khủng nhất chính là tớ hoàn toàn không biết ông chú kỳ quái này là ai…”

“Làm sao cậu biết nhất định là ông chú kỳ quái?” Lu Han hỏi.

“Có thể tặng cho em nhiều quà như vậy, người này nhất định rất có tiền… Rất có tiền lại thích trai tơ, không phải ông chú kỳ quái thì còn là cái gì!”

“Cái gì! Là đàn ông thích cậu?” Park Chanyeol gào muốn banh cuống họng.

Bên cạnh, có người bỗng dưng ngẩng đầu lên.

“Tớ đoán thế, nhưng tớ cảm thấy hẳn là nam… Nếu như là con gái mà nói thì thật sự quá mức kỳ quái rồi…”

“Vậy có tiền lại thích trai tơ cũng không nhất định là ông chú mà~” Lu Han lườm Byun Baekhyun một cái, tiếp tục hỏi.

Khuôn mặt Do Kyungsoo như khóc tang: “Đã đến năm ngày rồi, giàu có lại đẹp trai nào có nhiều như vậy ~~ Trong những người có tiền mà em quen, có tiền lại đẹp trai cũng chỉ có một mình anh Joomyeon! Mà anh ấy cũng không thích con trai!”

“Phư~ Câu nói này sao nghe không được tự nhiên.” Kim Joonmyeon mỉm cười vỗ vỗ vai Do Kyungsoo.

“Thật sự là không biết bây giờ phải làm sao mới ổn thỏa… Việc này lại không thể nói với người trong công ty, em sắp thấy ác mộng luôn rồi…”

Bộ dạng Park Chanyeol cắn xúc xích hun khói như có điều suy nghĩ, Byun Baekhyun cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, Lu Han nhìn chằm chằm vào Byun Baekhyun —— Vì vậy, không có người phản ứng nên DoDo rất xấu hổ —— Kim Joonmyeon đành phải đem câu nói từng nói với Do Kyungsoo một lần lúc ở trong nhà nói lại lần nữa.

“Em cứ quan sát người xung quanh tỉ mỉ một chút, nhất định sẽ có sơ hở. Chớ suy nghĩ quá nhiều mà DoDo, có lẽ… người đó chỉ đơn thuần là thích em, muốn đối đãi với em tốt một chút.”

Lại tiếp tục yên lặng.

Đã qua một hồi lâu, Park Chanyeol mới ngẩng đầu lên, đặc biệt nghiêm túc mà hướng Do Kyungsoo đặt câu hỏi: “DoDo, tớ vẫn có chút không tiêu hóa được… Con trai mà lại thích con trai~~~”

Do Kyungsoo có chút vô lực mà phỉ nhổ người này: “Park Chan Chim, hình như trọng điểm của cậu không được đúng cho lắm…”

“Tớ chỉ là không muốn loại chuyện này sẽ xảy ra xung quanh tớ… Đồng tính luyến ái gì gì đấy…”

“Cảm thấy buồn nôn à?”

“Hả?!”

“Cảm thấy buồn nôn, cảm thấy đồng tính luyến ái đều là biến thái, cảm thấy bọn họ đều là quái thai có tâm lý méo mó, không xứng sống trên thế giới này.”

Quay đầu nhìn Byun Baekhyun lãnh đạm mà nói cả câu nói như vậy, Park Chanyeol nhất thời nghẹn lời lại không biết nên nói cái gì cho phải.

“Tớ, tớ không có ý đó… Tớ chỉ là cảm thấy kinh ngạc…”

“Chanyeol, thật ra tớ…”

“A!! Đào Đào té rồi! Anh đi xem tụi nó. Các cậu không được tán dóc nữa, mau lấy đồ ăn ra, khẳng định lát nữa hai tiểu tổ tông tới thì chuyện đầu tiên chính là muốn ăn!”

Không biết sao bầu không khí lại giống như có chút giương cung bạt kiếm, cũng không biết sao mà bị một chậu nước từ đâu đến dội tắt.

Baekhyun, đây là làm sao vậy…

Chuyển sang ngồi ở bên cạnh Byun Baekhyun, Park Chanyeol đưa một trái ô mai đến bên miệng Baekhyun.

“Ưm, rất ngọt đó… Là tớ lại chọc giận cậu, làm cậu không vui sao Baekhyun?”

“Sao… cậu lại không vui? Đừng buồn bực trong lòng, nói cho tớ nghe một chút đi.”

Nói xong, một tay còn kéo vai Byun Baekhyun qua, làm cậu ấy không thể không đem đầu tựa ở trên vai Park Chanyeol.

“Bờ vai của tớ cũng rất thoải mái đó~~ Có cảm thấy đỡ hơn một chút không?”

“Baekhyun, cậu cười lên ưa nhìn hơn, đừng luôn xụ mặt mà.”

Byun Baekhyun dường như là nhịn lại nên nước mắt mới không rơi xuống.

Dùng sức mà nở một nụ cười: “Tớ không sao, chỉ là nghĩ tới một người bạn.”

Chanyeol a, sau này cậu cũng sẽ biến thành một trong những người bạn không thèm quay đầu lại liền bỏ tớ mà đi… Ừm, không sao đâu, tớ không trách cậu.

Tớ không trách ai cả.

Oh Sehun cùng Huang Zitao chơi đến khi mệt mỏi, vui cười chạy trở về bên cạnh Park Chanyeol, trên người hai thằng bé đều là mồ hôi, Lu Han và Kim Joonmyeon phí hết không ít lời mới khiến hai thằng bé hiếu động yên tĩnh lại, ngoan ngoãn chịu lau mồ hôi. Do Kyungsoo đi qua một bên nhận điện thoại, Byun Baekhyun nhắm mắt lại im lặng mà tựa ở trên vai Park Chanyeol.

“Chú Baekie làm sao vậy? Giống như ngủ rồi…”

“Suỵt ——! Hun Hun ngốc quá! Chú đang ngủ, cậu đừng có nói chuyện lớn tiếng như vậy~~”

“QAQ Thật xin lỗi mà ~~ A… Đào Đào, Đào Đào, cậu cảm thấy baba của tớ đẹp trai hơn một chút hay là chú Baekie đẹp trai hơn một chút?”

“Ưm~~ chú Baekie thoạt nhìn… giống mama không giống baba ~~”

“Tớ cũng hiểu được~~ Nhưng mà tớ đã quên mặt mũi của mama ra sao rồi, nếu giống chú Baekie thì tốt quá~~”

“Phư~” Park Chanyeol bật cười: “Các con đừng làm ồn~”

Byun Baekhyun giống như đã ngủ thật rồi, vô ý thức mà rụt vào trong lòng Park Chanyeol, như là một động vật nhỏ.

Còn giống như là đang lẩm bẩm cái gì đấy, Park Chanyeol cúi đầu xuống nghe kỹ, lại chỉ có hai chữ: “Đừng đi.”

Ngẩng đầu nhìn khắp mọi nơi, Oh Sehun đang ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ Huang Zitao đút nó ăn sữa chua —— Cái đồ vừa ham ăn lại vừa lười, người khác đút ăn đặc biệt ngon hơn~~~

Khóe miệng cong lên, Park Chanyeol như vỗ về mà vuốt thẳng tóc của con người bé nhỏ dựa trên vai mình, cũng nhẹ giọng đáp trả Byun Baekhyun hai chữ: “Đừng sợ.”

Tuy không biết cậu đang buồn phiền chuyện gì hay lo sợ chuyện gì, cũng đừng sợ.

… Đêm nay lại có thêm một mặt trăng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.