Ba Chúng Ta

Chương 13: Tell me, tell me




Thoáng nhìn thấy bóng dáng Park Chanyeol đi vào hành lang, Byun Baekhyun dặn dò Oh Sehun một tiếng “Ở đây chờ baba của con, chú đi làm chút chuyện”, sau đó liền như chạy trốn mà đi khỏi phòng trực ban, lại nhanh như chớp mà xông vào phòng làm việc của Zhang YiXing cách đó không xa.

Vừa lúc gặp phải Zhang YiXing mới vào ca nên đang thay áo blouse trắng và thắt cravat, Byun Baekhyun “Ầm!” một tiếng xông tới, dọa anh ấy nhảy dựng lên, vì vậy tay dùng lực hơi mạnh, thiếu chút nữa đã siết chết mình.

“A a a~ Học trưởng, anh có khỏe không?!” Mau chóng đi tới giúp Zhang Yixing vuốt lưng, nhưng mà đại khái là bởi vì trong lòng bối rối, vì vậy bác sĩ Baekie ra tay hơi nặng, một chưởng đánh xuống, lại làm cho chân của bác sĩ Zhang mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân xuống đất.

“〒▽〒!! Học trưởng, anh có khỏe không?” Cảm giác anh sắp ho chết rồi…

Zhang YiXing bắt lấy cánh tay phải của Byun Baekhyun để giữ thăng bằng: “Khụ khụ… Cũng may, cũng may…” … Anh chỉ muốn thắt cravat thôi mà…

“… Thật xin lỗi học trưởng Yixing, em không có cố ý đâu…” Ảo não lắc đầu, Byun Baekhyun thoạt nhìn cực kỳ có lỗi.

“Không có việc gì, khụ khụ, không có việc gì… Đừng có buồn mà~” Zhang YiXing dịu dàng mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay Byun Baekhyun rồi đứng lên. Thật sự chỉ là thuận tay sửa sang chiếc cravat vẫn chưa được thắt lại, sau đó liền —— “Ầm!” một tiếng, cánh cửa lại bị một lực rất lớn đẩy ra.

“Biết ngay chú Baekie trốn chỗ này mà!!! Bạch Cửu chơi trốn tìm siêu cấp siêu cấp lợi hại đó!!!”

Zhang YiXing cảm giác mắt mình cũng sắp trắng dã rồi.

Xem ra mình có thể là người đầu tiên thắt cravat bị chính mình siết chết…

“〒▽〒!! Học trưởng, anh có khỏe không?!”

Bên này, Byun Baekhyun vuốt lưng Zhang Yixing giúp anh ấy thở lại bình thường. Bên kia, Park Chanyeol cũng rất nhanh mà xông vào trong phòng.

“Tiểu Bạch Cửu, ai cho con chạy loạn trong bệnh viện hả?! Quá vô phép rồi!”

“A… Con cho rằng…”

“Mau xin lỗi đi!”

Nghe thấy Park Chanyeol mắng Oh Sehun, Byun Baekhyun thoáng cái dùng tư thế của gà mẹ đi ra, dường như là vô ý thức mà hướng Park Chanyeol rống lên: “Cậu hung dữ với con như vậy để làm gì!”

Nghe nói như thế, Zhang YiXing sững sờ, Park Chanyeol cũng sững sờ.

Im lặng suốt vài giây mới nghe được một giọng nói trầm thấp: “Nó tùy tiện xông vào phòng làm việc của người khác như vậy là quá hư rồi…”

Byun Baekhyun tự cảm thấy xấu hổ, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Vậy… vậy cậu cũng không thể hung dữ với nó, la như vậy có hơi… Đúng, đúng không anh Xing Xing?”

Cảm giác được cổ tay của mình đột nhiên bị nắm chặt, tim Zhang YiXing thót lại, như hình GIF mà duy trì động tác gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy buồn bực, anh Xing Xing là cái gì… Anh chàng trước mắt lại là thần thánh phương nào…

〒▽〒 Xong đời! Đã gọi ra nick name thời đại học lén đặt cho anh Yixing rồi! Hu hu, Byun Baekhyun, mày còn có thể mất mặt hơn nữa được không?

Oh Sehun nhìn nhìn vẻ mặt ==# của Park Chanyeol, nhìn nhìn vẻ mặt giống như ăn phải phân của Byun Baekhyun, cuối cùng rất không tình nguyện mà cúi đầu với Zhang YiXing: “Thật xin lỗi chú, Bạch Cửu không có lễ phép…”

“… Không sao, không sao…” Cuối cùng cũng có thể từ từ nói chuyện bình thường, Zhang YiXing đi qua vỗ vỗ đầu Oh Sehun, lại ngẩng đầu nhìn Park Chanyeol: “Baekhyun a, vị này chính là…?”

Vẻ mặt ăn phải phân của Byun Baekhyun ngày càng trầm trọng: “… Baba của Sehun, Park Chanyeol.”

Zhang YiXing vừa vươn tay, Park Chanyeol liền “A a a” mà kêu lên: “Xin lỗi, xin lỗi~ em phải đưa thằng bé đi nhà trẻ rồi, hoàn toàn không nhìn thời gian nên sắp không kịp rồi!! Anh Xing Xing, hôm nào có cơ hội sẽ nói chuyện sau nha!! Baekhyun, hẹn gặp lại!” Vừa nói vừa ôm Oh Sehun vào trong lòng, thằng bé lắc lắc tay rất mạnh: “Chú Baekie, buổi tối gặp! Chú Zhang, hẹn gặp lại!”

Hai ba con cứ như gió mà đến, như gió mà thẳng bước đi.

Byun Baekhyun đứng ngốc ở đằng kia, có chút phát điên.

Đó là nick name mà tôi đặt riêng cho anh Xing Xing đó! Chính tôi còn cảm thấy xấu hổ nên không dám gọi mà cậu kêu loạn cái gì vậy hả tên ngốc to con kia!

… Cả đời này của mình phải trải qua chuyện thiếu nữ ôm ấp tình cảm như vậy sao… Mặc dù căn bản là mình không có nghĩ đến chuyện đó… Nhưng vẫn không được gọi bậy! Rất mất mặt đó!

Zhang YiXing nhìn biểu cảm biến hóa phong phú trên mặt Byun Baekhyun, lại nghĩ tới tiếng anh Xing Xing ngọt ngào vừa rồi, phư~ một tiếng liền bật cười. Kéo Byun Baekhyun qua lắc lắc: “Baekhyun, đừng luôn đáng yêu như thế có được không~ Nếu như cậu muốn gọi anh là anh Xing Xing… thì cứ gọi to lên.”

〒▽〒… Không, không phải như vậy mà…

Tòa soạn 《 Song Nguyệt Chi Dạ 》

Chức vị của Park Chanyeol là biên tập viên thực tập, thượng vàng hạ cám cái gì cũng phải làm hết, thường xuyên bận bịu từ sáng sớm đến tối muộn. Mặc dù muốn làm công việc liên quan đến vẽ tranh minh họa, nhưng mà Park Chanyeol cũng biết, bản thân mình không có tên tuổi lại không có kinh nghiệm, muốn đạt thành giấc mộng của mình lại không đến mức phải chết đói trên đường thực hiện mộng tưởng, nhất định phải làm từ tầng chót làm lên.

Nhà trẻ của Oh Sehun thu phí cũng không cao, nhưng đối với Park Chanyeol mà nói, một mình gánh chịu vẫn có chút khó khăn, cho nên Park Chanyeol vẫn chưa bỏ công việc ở quán cá nướng, thậm chí còn kéo dài thời gian làm việc đến mười hai giờ đêm.

Những chuyện này, cậu không nói cho ai nghe hết. Cậu cũng có khí phách của đàn ông, không muốn để mọi người xem thường, không muốn để mọi người cảm thấy cậu và Tiểu Bạch Cửu rất đáng thương… Quan trọng nhất là, cậu không có lựa chọn, nhất định phải, nhất định phải cho Oh Sehun một cuộc sống tốt.

Cho nên trước mắt, chỉ là chút mệt mỏi mà thôi, chút xíu mệt mỏi mà thôi.

Một người đàn ông như vậy, có lẽ cho tới bây giờ đều lựa chọn không giải thích, thật sự là cho tới bây giờ cũng không tầm thường như “bọn họ” nhìn nhận.

Bọn họ không biết, cậu đang kiên trì hết mực, là vì bảo vệ ai.

… Hy vọng Baekhyun sẽ hiểu rõ, đừng giận tôi. Cậu là người tốt.

“Park Chanyeol, copy phần tài liệu này thành 50 bản.”

“Park Chanyeol, đến văn phòng ở Thành Tây lấy bản thảo.”

“Park Chanyeol, chuẩn bị chút đồ đạc để lát nữa họp.”

“Chanyeol, cậu có thể đến nhà trẻ Ái Khái Thấu ngay không? Sehun nó, có chút chuyện…”

Cúp điện thoại, Park Chanyeol vội vã chạy đi xin phép nghỉ làm, lúc xin nghỉ xong liền dùng tốc độ như một vận động viên lao ra khỏi văn phòng, đụng mạnh vào một người.

“Ây da!!!!”

Park Chanyeol liền đầu cũng không ngẩng lên, ngược lại là cúi xuống thật thấp: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi có việc gấp! Thật sự, thật sự xin lỗi!”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy mất.

Chàng trai bị đụng vào tháo mắt kính ra, ý vị sâu xa mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng Park Chanyeol.

“Đây chính là thẳng ‘bé’ hợp ý Kim Jongin? Cao cũng ngang ngửa mình luôn…”

“Kkam Jong quả nhiên đổi tính rồi…”

Chàng trai vừa nói thầm vừa đi vào căn phòng nằm sâu nhất trong tòa soạn, tấm bảng trên cửa ra vào có viết mấy chữ.

【 Tổng biên tập: Wu Yi Fan 】

Trong điện thoại Lu Han cũng không giải thích rõ, chỉ nói Oh Sehun cào bạn bị thương, tình hình có chút nghiêm trọng. Park Chanyeol nghe xong câu này đầu bỗng chốc “Binh!” một phát, không đi tàu điện ngầm nữa mà bắt taxi tới thẳng nhà trẻ Ái Khái Thấu.

Vào phòng giáo viên đã nhìn thấy Oh Sehun toàn thân vô cùng bẩn thỉu, quần áo cũng bị kéo rách, tội nghiệp mà đứng ở đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là một bộ dáng quật cường. Nó ngồi đối diện với hai mẹ con, đứa bé kia có lẽ là đứa bị Oh Sehun cào trầy, trên cổ có một vết máu thật dài, cái trán cũng bầm tím một cục, đang khóc bù lu bù loa.

… Đứa nhỏ này… Ra tay có thể độc ác như vậy.

“Anh Lu Han, đã xảy ra chuyện gì?”

Cố ý không nhìn tới Oh Sehun, Park Chanyeol đi thẳng đến chỗ Lu Han.

“Trong tiết hoạt động ngoài trời, hai đứa bé cãi nhau. Bọn trẻ phân thành hai tổ chơi nhà chòi, bởi vì bình thường Sehun không hay chơi với mọi người, Xiao Ming không cho Sehun gia nhập, còn đem tập tranh của Sehun…”

Park Chanyeol đã cắt đứt Lu Han: “Là ai ra tay trước?”

“… Là Sehun, nhưng mà cũng là vì…”

“Nhưng mà vì sao? Thầy Lu, thầy nhìn con cái nhà tôi bị thương thành như vậy, lỡ như để lại sẹo thì làm sao bây giờ?~ Có lý do gì mà không thể nói ra hả?” Phụ huynh của đứa bé bị thương cũng cắt ngang lời Lu Han đang nói, vô cùng bất mãn.

Park Chanyeol phất tay: “Anh Lu Han, anh đừng nói nữa, em hiểu rồi.”

=..= Các người hiểu cái gì chứ? Tôi chưa nói được một câu hoàn chỉnh mà!

Kéo tay Oh Sehun đi đến trước mặt hai mẹ con kia, Park Chanyeol vỗ vỗ đầu Oh Sehun: “Tiểu Bạch Cửu, xin lỗi bạn học đi.”

Nào biết được, thằng bé lại hung hăng trợn mắt với thằng kia một cái, còn nói: “Đáng đời mày!!”

“Ơ~ Thằng bé này có ý gì hả? Nói chuyện thật không khách khí…”

“Sehun, ba kêu con xin lỗi bạn học.”

Từ trước tới giờ Park Chanyeol đều gọi Oh Sehun là Tiểu Bạch Cửu, khó có được một lần kêu thẳng tên lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, thằng bé cũng đã hiểu ra gì đó, khí thế của cậu đã rõ ràng như vậy rồi —— nhưng nó vẫn cắn môi không chịu thua: “Sehun không sai…”

“Con đánh người khác là không đúng. Mau lên, xin lỗi bạn học đi.”

“… Bạch Cửu không sai…”

“Oh Sehun, ba đã dạy con cái gì! Phải dám làm dám chịu, không hiểu sao? Người đánh bạn có phải là con không? Nếu là con thì con mau xin lỗi người ta đàng hoàng cho ba!”

Nước mắt thằng bé bỗng chốc rơi xuống ào ạt, ngoài miệng lại vẫn kiên trì: “Con không sai! Con không xin lỗi!”

“Vẫn cứng đầu! Đã làm sai còn không thừa nhận!”

Điều làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, Park Chanyeol thở dài, bàn tay đánh vào trên mông Oh Sehun làm thằng bé trực tiếp nằm sấp trên mặt đất. Hoàn toàn không nghĩ tới baba sẽ đánh mình, Oh Sehun mở to hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào Park Chanyeol, càng không ngừng nức nở nghẹn ngào, nhưng vẫn không nói ra câu mà Park Chanyeol muốn nghe.

Vì vậy một bàn tay nữa lại đánh xuống: “Sao ba lại dạy ra đứa con như con! Không có giáo dưỡng như vậy!”

“U oa…”

“Con không xin lỗi, cũng đừng làm con của ba nữa!”

Oh Sehun khóc đến thở không ra hơi, dùng cả tay chân từ mặt đất bò lên, nhìn Park Chanyeol, lại nhìn Lu Han, lại nhìn về Park Chanyeol, rốt cuộc uất ức mà khóc lớn lên, loạng choạng chạy ra khỏi phòng giáo viên.

“Sehun…!!”

“Mặc kệ nó, để mình nó suy nghĩ thật kỹ đi.”

“Nghĩ cái gì hả?! Nó mới bốn tuổi! Nó nghĩ xem buổi tối ăn cái gì còn phải nghĩ cả ngày!” Lu Han nóng lên, cũng mặc kệ thân phận thầy giáo của mình phải luôn khiêm tốn và luôn nở nụ cười, cầm lấy một tập tranh trên bàn ném xuống trước mặt mẹ con Xiao Ming và Park Chanyeol.

“Mẹ của Xiao Ming, Xiao Ming bị thương làm chúng tôi đều cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng mà tôi hy vọng chị có thể hiểu rõ chân tướng của sự việc và tại sao con chị lại bị thương. Tập tranh này là của Oh Sehun, những bức tranh bên trong đều là nó và baba của nó, tuy hơi xấu một chút nhưng tôi cảm thấy chị cũng có thể nhìn ra.”

Mở tập tranh ra, quả nhiên, một tờ lại một tờ, tất cả đều là Park Chanyeol và Oh Sehun, có vài trang Oh Sehun còn bắt chước giống như Park Chanyeol vẽ Tiểu Bạch Cửu, cho mình và baba thêm hai lỗ tai và cái đuôi như tinh linh.

“Con của chị, bởi vì không muốn cho Sehun chơi chung, lấy tập tranh của Sehun ra cho bạn học trong lớp xem, nói Oh Sehun là quái thai, là con hoang không có mẹ, còn nói Sehun vẽ baba của nó cũng là vẽ bậy. Bởi vì bọn trẻ dường như chưa thấy baba của nó tới đón nó, cho dù nó thật sự có baba, người ba đó của nó cũng không thích nó một chút nào, muốn vứt nó ở nhà trẻ không quan tâm nữa…”

“Xiao Ming, sao lại có thể nói vậy với bạn học! Hơi quá đáng đấy!” Sắc mặt của mẹ Xiao Ming lập tức thay đổi.

“Ai bảo nó không chịu chơi với bọn con! Ngày nào cũng dính lấy Huang Zitao, nếu không phải hôm nay Huang Zitao bị bệnh xin nghỉ học thì nó cũng không tham gia hoạt động cùng bọn con! Hơn nữa, hơn nữa nó không có mama mà…”

“Vậy con cũng không thể nói những lời này với bạn! Chả trách sao con người ta lại cào con bị thương… Thật xin lỗi, thầy Lu, baba của Sehun, là tôi không dạy thằng bé tốt, làm phiền mọi người… Ngày mai tôi nhất định bảo Xiao Ming xin lỗi Sehun!”

Park Chanyeol cảm giác môi mình có hơi run lên: “… Bất kể nói thế nào, Sehun cào con chị bị thương cũng là nó không đúng…”

“Không trách Sehun được, Xiao Ming nói lời quá đáng như vậy… Ai~ thật không biết là ai dạy con như vậy, mau về nhà với mẹ!”

Dứt lời, vẻ mặt mẹ của Xiao Ming xấu hổ mà dẫn Xiao Ming ra ngoài.

“Giờ hiểu rồi chứ?”

Phòng giáo viên yên lặng đến kỳ lạ, Lu Han ngồi xổm xuống nhặt tập tranh của Oh Sehun lên, như có điều suy nghĩ mà nhìn Park Chanyeol.

“Anh biết rõ tối qua cậu cãi nhau với Baekie, nhưng có mấy lời cậu ấy nói không sai. Sự quan tâm của cậu dành cho đứa bé này, quả thật có hơi ít ỏi. Nó cần cậu ở cùng, cần cậu thừa nhận nó, nó không có mama bên cạnh, cậu phải nhân đôi tình yêu mà cậu dành cho nó.”

Park Chanyeol vò rối tóc của mình, ngả người xuống sô pha: “… Là lỗi của em, em không có cố gắng làm tròn trách nhiệm của một baba…”

“Có phải trước kia Sehun đã trải qua… chuyện không hay?” Lu Han đắn đo tìm từ, cẩn thận hỏi: “Con của gia đình đơn thân thì anh đã thấy rất nhiều, nhưng mà nhạy cảm như Sehun vậy, thậm chí không muốn tiếp xúc với bạn học, vẫn là trường hợp đặc biệt…”

“Em…Em cũng không biết…”

Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lu Han, Park Chanyeol biết rõ, chính mình sớm muộn vẫn phải nói chuyện này ra.

“Tiểu Bạch Cửu… là con bạn gái cũ của em. Em biết rõ nó không phải con em, em không có cùng cô ta… cái kia quá mấy lần. Mỗi lần cô ta đều yêu cầu em chuẩn bị tất cả các biện pháp phòng hộ. Hơn nữa, lúc chia tay em mới biết được, tụi em quen nhau hai năm, có một năm rưỡi là cô ta bắt cá hai tay… Không nói chuyện này làm gì, dù sao thì có một hôm, Oh Sehun bị ném trước cửa nhà em, còn có một bức thư của bạn gái cũ, nói là để lại đứa bé này cho em nuôi…”

Lu Han kinh ngạc há to miệng: “… Vậy thì cậu liền nuôi nó?”

“Ha ha, anh cũng thấy bộ dạng của Tiểu Bạch Cửu rồi đấy, ai mà có thể cam lòng vứt bỏ nó chứ. Hơn nữa… bản thân em lớn lên ở cô nhi viện, là người biết rõ cảm giác lớn lên ở đó là như thế nào nhất, em không muốn Tiểu Bạch Cửu trải qua cuộc sống như vậy.”

“Cái gì! Chanyeol, cậu là cô nhi??”

“Tiểu Bạch Cửu trước kia… có lẽ mama của nó cũng không quan tâm gì đến nó. Em không có hỏi tới, nhưng mà em cảm giác được thằng bé đối với những từ như con ghẻ kí sinh, hàng lỗ vốn, con hoang… đặc biệt mẫn cảm. Nuôi nó được mấy ngày, chỉ cần em cau mày thì nó lập tức ngoan ngoãn đứng sát em rồi không ngừng xin lỗi. Qua một thời gian cũng khá hơn một chút, càng về sau, khi quen được mọi người, thằng bé cũng ngày càng mở lòng hơn… Chỉ là em không nghĩ tới, thật ra trong lòng nó vẫn còn như vậy… sợ đụng chạm vào những thứ ấy…”

“… Chanyeol a…”

Không biết nên nói cái gì cho phải, Lu Han đành để tay lên vai Park Chanyeol vỗ nhẹ, không nghĩ rằng Park Chanyeol lại nở nụ cười đáp trả.

“Nói những lời này cũng vô dụng thôi. Xét đến cùng, vẫn là em sơ sót, là em không tốt. Baekhyun mắng em cũng phải.”

Tuy rằng trong trường hợp này mà nói ra câu ấy cũng không được hay lắm, nhưng mà giờ phút này Lu Han thật sự rất muốn mượn câu nói của dì Quỳnh Dao: “Một cái lá rách như cậu làm thế nào để đùm một cái lá nát như nó”… Chính cậu cũng chưa từng có ba mẹ, chưa từng có cảm giác gia đình, tái tạo một cái cho Oh Sehun, nói dễ vậy sao…

Thở dài một hơi, Park Chanyeol đứng thẳng người, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: “Anh Lu Han, em đi tìm Tiểu Bạch Cửu… Hy vọng… nó không giận em nữa…”

… Sao cậu luôn xin lỗi như thế, xét đến cùng thì cậu có làm sai gì đâu…

Oh Sehun trốn ở trong phòng trực ban chỗ cổng ra vào, không biết sao chú gác cổng không có ở đó, thằng bé bò lên trên bàn cầm điện thoại lên, run run bấm một dãy số gọi đi.

“Xin chào, đây là nhà họ Huang.”

“Đào Đào… Con, con tìm Đào Đào…”

“Ơ? Ngài… tìm tiểu thiếu gia sao? Xin hỏi ngài là… Ai~ thiếu gia, tôi…”

“Tìm con thì nhất định là Hun Hun! Hun Hun, cậu gọi điện thoại cho tớ làm gì vậy nha~~~ Tớ hết bệnh rồi! Ngày mai sẽ đến nhà trẻ lại~~ ”

“Đào Đào… U oa… Đào Đào…”

“Sao cậu khóc vậy?! Ai ăn hiếp cậu rồi! Ai~ Hun Hun, cậu nói chuyện đi!”

“Đào Đào… Tớ khó chịu lắm… Không có người bảo vệ Sehun nữa… Đào Đào… Đau…”

Park Chanyeol và Lu Han đứng ở cửa phòng trực ban, cứ như vậy mà nhìn Oh Sehun cầm lấy điện thoại khóc nức nở.

Hít hít cái mũi, nước mắt của Lu Han cũng chảy xuống gương mặt.

“Cái này là sao là sao là sao hả…”

Trong lòng của Park Chanyeol cũng quặn đau: “Anh Lu Han, hôm nay… làm phiền anh giúp em chăm sóc Tiểu Bạch Cửu được không? Em muốn yên lặng một mình.”

“A lô, Baekie, cậu đang ở đâu?”

“Anh Lu Han? … Em đang ăn cơm với học trưởng…”

“Đừng ăn nữa! Anh nói ngắn gọn với cậu … $%#&@#… Dù sao chỉ cần biết cậu hiểu lầm Chanyeol là được rồi! Hiện tại một mình cậu ấy đi ra ngoài nói cái gì mà yên lặng một chút, anh phải chăm sóc Sehun nên không đi được, cậu mau đi tìm cậu ấy cho anh!”

“… Ơ?”

“Nhanh đi mà!! Nếu lát nữa Chanyeol bị xe đụng, bị chó cắn, bị chậu hoa nện trúng, thì cậu là tội nhân!”

Ơ… Thật ra cũng không thành tội nhân được…

Nói cho tôi biết chuyện cũ của cậu, chúng ta có thể cùng nhau gánh chịu.

Là tôi không hiểu, hay là cậu không rõ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.