App Địa Ngục

Chương 14




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Cô la to như vậy làm gì? Coi chừng bị nghe thấy bây giờ!” Nghe thấy tiếng là chói tai của Dương Kỳ, Lý Hào đột nhiên biến sắc: “Chẳng may bị nghe được, chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài ngay!”

“Đừng lo, biệt thự này cách âm rất tốt.” Lục Thiên Dực nói: “Thật ra Dương Kỳ nói có lý, chúng ta phải ở trong biệt thự này bảy ngày, chẳng lẽ bảy ngày đều không ăn không uống? Như vậy dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.”

Thấy ai cũng mặt ủ mày ê, An Tình mỉm cười, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, quên nói với mọi người, tôi tìm được thứ này ở dưới gầm giường.”

An Tình lấy ra một gói lương khô cho mọi người xem: “Tôi cứ nghĩ có đầu bếp Chu, chúng ta không cần ăn thứ này, nhưng nếu đồ trong bếp đều không ăn được, vậy mấy ngày tới chúng ta phải ăn thứ này qua ngày thôi.”

“Lương khô? Không ngờ còn có thứ này.”

Mọi người nghe An Tình nói vậy, mắt ai cũng sáng lên.

Thật ra nếu bất chấp, thịt rắn thịt chuột cũng có thể ăn. Có điều thứ nhất là do số thịt này đã biến chất, thứ hai là chúng chứa nhiều ký sinh trùng, nếu ăn những thứ này, không ai bảo đảm sẽ không bị đau bụng. Trong thế giới trò chơi, bị đau bụng cũng có thể sẽ chết.

“An Tình, lương khô ở đâu? Đều ở dưới gầm giường của em à?” Lục Thiên Dực hỏi.

“Không ạ, thùng ở dưới gầm giường của anh Lục, em nhấc không nổi nên chỉ lấy một gói mang theo.” An Tình trả lời: “Em xem rồi, tổng cộng có hai thùng lương khô lớn, có một thùng đã bị mở ra bị ai ăn mất một ít rồi, nhưng còn dư lại cũng đủ cho chúng ta vượt qua bảy ngày, chỉ là không biết lương khô có quá hạn hay không thôi.”

“Thời hạn sử dụng của lương khô rất dài, hơn nữa dù quá hạn cũng tốt hơn là ăn đống chuột hư thối kia.” Lưu Quỳ nói: “Chết tiệt, chủ nhà này giàu như vậy, chúng ta đi hỏi thử, xem ông ta có cho phép chúng ta đi ra ngoài ăn cơm không? Đầu năm nay thuê người làm cũng phải cho chút trợ cấp ăn cơm bù chứ đúng không?”

“Đừng, chúng ta không thể làm như vậy.” An Tình khuyên ngăn: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa biết chủ biệt thự này là người hay quỷ, chẳng may lúc anh đi hỏi, chủ biệt thự hỏi chúng ta tại sao không ăn đồ trong tủ lạnh, lúc đó chẳng phải là lộ tẩy sao? Lại nói chúng ta là một nhóm người làm công tạm thời, tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối, tăng thêm nguy hiểm không cần thiết.”

“Em nói đúng, làm em nhọc lòng rồi.” Chu Phú Quý gật đầu phụ họa.

Thảo luận chốc lát, mọi người đều đồng ý đề nghị ăn lương khô.

Bọn họ chỉ cần vượt qua bảy ngày trong trò chơi chứ không phải ở cả đời, chờ trở về hiện thực, muốn ăn cái gì cũng được, không nên chỉ vì một miếng ăn mà gây rắc rối.

Dựa theo thông tin do An Tình cung cấp, Chu Phú Quý và Lục Thiên Dực dời thùng lương khô vào phòng của An Tình, đặt hai thùng giấy lên bàn.

Hai thùng lương khô, một thùng là vị đậu phộng, một thùng là vị thịt bằm.

Từ sáng sớm đến giờ cũng qua cả buổi rồi, vừa lúc Bạch Ngôn đang đói bụng. Hắn lấy một miếng lương khô vị đậu phộng lên ngửi, cảm thấy không vấn đề gì bèn cắn một miếng, nuốt hết mảnh vụn xuống cổ họng.

Loại lương khô này khi ăn phải nhai nhiều, chỉ là hơi mặn, mới cắn một miếng mà hắn đã khát khô cổ.

Bạch Ngôn vào bếp lấy ít nước sôi để nguội uống, lúc hắn về phòng thì phát hiện Tô Hiểu Thiến đi đưa cơm cũng đã trở lại.

Trong phòng, vẻ mặt của Tô Hiểu Thiến không tốt lắm. Tay cô ướt nhẹp, trên gấu váy vẫn còn dính chút nước, hẳn là mới rửa tay xong.

Thấy Bạch Ngôn vào, cô điều chỉnh lại tâm trạng, dùng giọng run rẩy nói: “Tôi gặp đứa con cả của nhà này rồi. Bà chủ chỉ nói cho tôi biết thân thể đứa con cả của bà ta không tốt, gần đây đang cáu kỉnh, nhưng bà ta không nói cho tôi biết đứa con cả của bà ta có vấn đề về thần kinh!”

Những lời này của Tô Hiểu Thiến khiến mọi người đều kinh ngạc. Cả nhóm bận bịu làm việc cả buổi trưa lại chỉ biết chủ nhà này có sở thích ăn uống quỷ dị, ngoài ra không phát hiện manh mối hữu dụng nào khác.

Bây giờ nghe Tô Hiểu Thiến nói vậy, bọn họ đều cảm thấy đây là một con cá lớn. Cả đám vội tâp trung tinh thần nghe Tô Hiểu Thiến kể đã phát hiện điều gì.

Thấy mọi người đều tập trung lắng nghe, Tô Hiểu Thiến hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bợt sợ mới tiếp tục nói với giọng run rẩy: “Lúc tôi bưng đĩa thịt chuột đi đến hầm ngầm thì nhìn thấy một cánh cửa sắt, có một người đang bị nhốt ở bên trong. Vừa nghe thấy tiếng động, người bị nhốt bên trong bắt đầu hét lên với tôi: Các người điên hết rồi, tôi không điên! Mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Các người nhất định bị điên rồi, tất cả các người đều điên hết rồi!!!”

Kể đến đây, trong mắt Tô Hiểu Thiến lóe lên vẻ sợ hãi: “Giọng của người nọ rất chói tai, không giống giọng người bình thường có thể phát ra, càng giống một người bị bệnh tâm thần, dù sao tôi vừa nghe giọng nói này thì rất sợ. Khi đến gần, tôi phát hiện cánh cửa này khóa kín, không mở ra được, chỉ có một cửa sổ nhỏ ở dưới cửa đủ để đưa một chiếc đĩa qua, người không chui lọt.”

Dừng một chút, Tô Hiểu Thiến lại kể tiếp: “Sau đó tôi đi đến ngồi xuống thì ngửi thấy một mùi hôi thối truyền ra từ bên kia cửa, mùi thối rất nồng. Tôi gõ cửa nhẹ nhàng, nói cho người ở bên trong biết tôi đưa cơm trưa cho cậu ta. Kết quả người nọ lại bắt đầu la hét bảo tôi cút đi, mang hết đồ ăn đi, cậu ta không muốn ăn những thứ đó.”

“Nếu không phải cáu kỉnh, vậy thì chứng tỏ đứa con lớn của nhà này giống đứa con thứ, đều không thích ăn gì.” Thấy Tô Hiểu Thiến lộ ra vẻ nghi hoặc, Bạch Ngôn kể lại chuyện buổi trưa cho cô nghe: “Mấy món ăn mặn mà Lão Chu nấu lúc trưa đều bị ông bà chủ ăn sạch không chừa món nào. Nhưng đứa con thứ của bọn họ lại chỉ ăn một chút rau và canh, không hề động vào món ăn mặn nào.”

“Không thích ăn đồ ăn, có lẽ vậy.” Tô Hiểu Thiến gật đầu, thoạt nhìn bình tĩnh hơn một chút: “Từ lời nói của người nó có thể đoán được cậu ta hẳn là rất ghét ăn những thứ đó, thậm chí cảm thấy chúng rất ghê tởm. Nhưng bà chủ yêu cầu tôi nhất định phải làm cậu ta ăn, tôi sợ không hoàn thành nhiệm vụ do bà chủ giao cho nên giả bộ đồng ý giúp cậu ta nghĩ cách, hứa sẽ giúp cậu ta ra ngoài, dụ cậu ta ăn một ít. Tôi nghe bên trong truyền ra tiếng nhai nuốt nhưng không biết cậu ta có ăn hết hay không, dù sao khi lấy đĩa về, đồ ăn bên trong không còn dư lại gì, chắc là cậu ta ăn hết rồi.”

Lượng thông tin mà Tô Hiểu Thiến cung cấp rất lớn, mọi người ngẫm lại từng câu từng chữ.

Một lúc lâu sau An Tình hỏi: “Cô có hỏi thăm cậu ta thông tin gì liên quan đến biệt thự không? Còn nữa, cô có chắc cậu ta đúng là là cậu cả trong nhà này không?”

“Tôi nghĩ đúng là cậu ta, bởi vì trong hầm ngầm chỉ có một cánh cửa đó, hơn nữa tôi cũng chỉ nghe thấy giọng của một mình cậu ta.” Về điểm này, Tô Hiểu Thiến rất chắc chắn: “Thật ra tôi cảm thấy không chừng cậu ta và cậu con thứ mới là người bình thường nhất trong nhà này. Mặc dù cậu ta hơi điên, lúc hét lên lời trước lời sau không ăn nhập gì với nhau, nhưng cậu ta và cậu con thứ đều không thích ăn chuột chết mèo chết, điều này đủ để chứng minh bọn họ là con người hàng thật giá thật.”

“Chưa chắc.” Nghe Tô Hiểu Thiến nói xong, Bạch Ngôn ngẫm nghĩ chốc lát rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nếu bọn họ đều là người bình thường, tại sao cậu ta bị nhốt vào hầm ngầm mà cậu con thứ lại không sao?”

“Cả ngày bị ép ăn chuột chết, người bình thường cũng sẽ phát điên.” Tô Hiểu Thiến nói: “Nếu là tôi, tôi đã điên từ lâu rồi.”

“Vào những năm mất mùa đói kém còn có chuyện ăn thịt người, không phải con người nào cũng sẽ phát điên.” Vừa nói xong, Bạch Ngôn cảm thấy lời này chứa đựng tư tưởng hơi khác thường bèn vội sửa lời: “Nhưng cô nói đúng, có thể còn có nguyên nhân khác mà chúng ta không biết, chính vì nguyên nhân đó nên đứa con cả mới bị nhốt lại.”

“Vậy cô có hỏi được thông tin gì liên quan đến biệt thự không? Cậu ta có kể chuyện gì về cha mẹ cậu ta không?” Bạch Ngôn hỏi.

“Không có, nếu cậu ta nói, vừa rồi tôi đã kể cho mọi người biết rồi.” Tô Hiểu Thiến lắc đầu: “Cậu ta thật sự có vấn đề về thần kinh, trừ nổi điên la hét muốn đi ra ngoài, nói cậu ta không điên, trốn tránh không ăn đồ ăn do tôi đưa đến, hỏi cái gì cậu ta cũng không trả lời, hẳn là ngu rồi.”

Nói xong những lời này, Tô Hiểu Thiến tỏ vẻ cô thật sự không biết gì hết.

Điều dị thường của đứa con cả khiến mọi người ý thức được nhất định có chuyện gì đó rất quan trọng đã xảy ra với cậu ta, không chừng chuyện này có liên quan đến ải này của bọn họ.

Sau cuộc thảo luận ngắn gọn, mọi người quyết định tiếp tục tiếp xúc với đứa con cả xem thử có thể làm cậu ta khôi phục lý trí, nói ra những bí mật không ai biết hay không.

Đương nhiên, nhiệm vụ nặng nề này vẫn giao cho Tô Hiểu Thiến bởi vì chức vụ của cô thuận tiện hơn.

Làm hầu gái trong biệt thự, mỗi ngày cô đều phải đưa ba bữa cơm cho cậu con cả, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu ta.

Vừa nhắc đến chuyện đưa cơm, sắc mặt của Tô Hiểu Thiến lập tức thay đổi. Nghĩ đến đĩa thức ăn gớm ghiếc kia, cô lại thấy buồn nôn nhưng trưa rồi, cô cũng đói bụng nên quay sang hỏi mọi người hỏi: “Trưa nay chúng ta ăn gì? Sắp hết giờ nghỉ ngơi rồi, tôi không muốn để bụng đói làm việc đâu.”

“Cầm lấy, lương khô.”

Bạch Ngôn ném cho cô một gói lương khô vị thịt bằm. Tô Hiểu Thiến xé gói ra nhét đại vào miệng, không còn lòng dạ nào mà nếm mùi vị.

Lúc Tô Hiểu Thiến ăn lương khô, những người khác chưa ăn cũng cảm thấy phải ăn chút gì đó, dù sao bọn họ còn phải làm việc suốt buổi chiều. Bây giờ không ăn gì, buổi chiều mà gặp chuyện thì cơ thể sẽ không chịu nổi.

Lúc mọi người ăn trưa, An Tình vừa cắn lương khô vừa nói với mọi người: “Đúng rồi, còn một việc nữa, vừa rồi mọi người đều đang nói chuyện nên tôi chưa kịp nói. Hôm nay lúc tìm kiếm trong mấy căn phòng, tôi nhìn thấy vết máu trên đầu giường của một chiếc giường. Vết máu đã khô từ lâu, lại thêm màu của vạc giường rất tối, tôi suýt không nhìn ra.”

“Cá nhân tôi cho rằng mấy phòng này đều là phòng cho người làm, người ở trong này đều là người làm, như vậy vết máu này rất có thể là của những người làm trước kia.” An Tình thở dài: “Bà chủ nói những người đó làm việc không nhanh nhẹn, tay chân cũng không sạch sẽ nên đều sa thải bọn họ. Bây giờ xem ra bọn họ không phải bị đuổi việc bình thường mà rất có thể đều bị giết hại.”

“Đến biệt thự này rồi, bọn họ rời đi bình thường được mới là khó. Nếu không có vấn đề, sao trò chơi lại đưa chúng ta vào đây chứ.” Trong mắt chợt lóe lên, Bạch Ngôn nói ra một sự thật càng tồi tệ: “Nếu người chết đúng là những người làm bị đuổi việc kia... vậy chúng ta không cần nghĩ đến chuyện nếu làm sai bị đuổi việc phải làm sao nữa. Không cần trò chơi ra tay, quỷ quái trong biệt thự này sẽ tự tay đưa chúng ta xuống địa ngục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.