Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 177: 177: Ảnh Chụp Vi Diệu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người phụ nữ kia hơi hơi dùng sức nắm lại tay cô, rồi mới buông ra.
Kế tiếp lại chào hỏi, hàn huyên lẫn nhau với dăm ba người, Tiểu Viên đều là treo nụ cười máy móc mà tiến hành, tâm trí của cô đã bị người phụ nữ bên cạnh khóa giữ.
Đây là lần đầu tiên các cô chạm mặt ở bên ngoài, mặt đối mặt nhìn đối phương tầm gần.
Vĩ Trang mặc áo sơ-mi tơ tằm màu vàng kem, dưới ánh đèn hiện lên vẻ rực rỡ đẹp đẽ, cùng nhau tôn lên làn da trắng sứ của người kia, quả thực làm người ta không rời mắt được.
Người ấy so với bức tranh vừa rồi cô nhìn thấy còn muốn có sức hấp dẫn hơn, cũng phải rung động lòng người hơn.

Mà người ấy chỉ đứng ở bên cạnh mình, nơi đông người mà đứng bên cạnh mình, tay cô chỉ cần vươn qua đến là liền có thể dắt lấy người phụ nữ kia.
Tiểu Viên đã thầm hít sâu đến mấy hơi, ổn định lại nhịp tim nhảy bang bang loạn xạ.

Qua tầm ngoài khóe mắt, cô ngó thấy tầm mắt Vu Ngọc vẫn luôn ném đến bên cạnh cô không rời, phảng phất như cô ta như có tựa không mà nhìn quét qua nơi cô với Vĩ Trang, ánh mắt của cô đành phải nhìn thẳng vào người thuyết trình ở đằng trước.
Người thuyết trình trông khác biệt mà chuyên nghiệp, mang bao tay trắng tinh, đang triển lãm một chiếc đồng hồ đeo tay với mấy người bọn họ, nghe nói đây là cái mà nhà họ Vu mượn tới.
Đồng hồ đeo tay Grandmaster Chime Patek Philippe 5175 (*), nghe nói đây là một trong những chiếc đồng hồ đeo tay với mặt tinh xảo lắm kiểu chi tiết phức tạp nhất mà nhà Patek Philippe nổi tiếng lẫy lừng kia chế tạo cho đến nay.

Độ dày 16.1 mm, đường kính 47.4 mm, có đủ điểm chuông lớn nhỏ (**), bộ lặp phút (tạo ra ba âm thanh khác nhau, để phân biệt giờ, 1/4 giờ và phút), hẹn giờ báo thức, lịch vạn niên tức thời (tất cả các màn hình lịch thay đổi cùng một lúc), loại chức năng hiển thị hai múi giờ, hai mặt có thể xoay lật để đeo.
(*) Grandmaster Chime là chiếc đồng hồ phức tạp nhất Patek Philippe từng tạo ra.

Nhân dịp 175 năm lễ thành lập Patek Philippe, công ty đã ra mắt một sản phẩm mới Grandmaster Chime Ref.

5175 – một tuyệt tác không thể so sánh với bất cứ tác phẩm nào trước đây.

Đây là chiếc đồng hồ hai mặt đầu tiên từng được Patek Philippe trình làng, cho phép người dùng có thể tùy ý chọn mặt số để sử dụng, bao gồm ít nhất 20 tính năng.

(tổng hợp)


(**) tức Grande Sonnerie và Petite Sonnerie, hai tính năng phức tạp bậc nhất trên đồng hồ cơ khí, là hoạt động hoàn toàn tự động: Petite Sonnerie sẽ điểm chuông từng giờ chẵn, còn Grande Sonnerie sẽ điểm chuông mỗi giờ, và mỗi 15 phút lẻ.

Ví dụ: vào lúc 7 giờ thì cả Grande Sonnerie và Petite Sonnerie đều điểm chuông, nhưng 7 giờ 15 thì chỉ có Grande Sonnerie điểm chuông mà thôi.

(tổng hợp)
Vỏ đồng hồ vàng hồng chạm khắc hoa văn phù điêu vòng nguyệt quế, có nhãn hiệu kỷ niệm tròn 175 năm, bên sườn chạm trổ chữ khắc cùng biểu tượng liên quan, thủ công cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ tỉ mỉ, có một luồng sức mạnh dừng lại không gian, du hành xuyên thời gian và không gian (xuyên không).
Khi người thuyết trình lật chuyển, tiếng chuông báo trong trẻo truyền đến, nghe vào tai hết sức du dương, ngay cả Tiểu Viên, người hiểu biết lơ mơ nghe được cũng dần dần đã bị thu hút vào.

"Nghiên cứu phát triển, chế tác cùng lắp ráp của đồng hồ đeo tay này đã tiêu tốn khoảng thời gian hơn 100,000 giờ đồng hồ, trong đó chỉ riêng chế tạo xử lý bộ chuyển động thì đã chiếm hết gần 60,000 giờ đồng hồ.

Mỗi bộ máy (đồng hồ) từ 1,366 cái linh kiện cấu thành, mỗi cái vỏ đồng hồ còn gồm có 214 cái linh kiện bộ phận độc lập, chế tạo không dễ, toàn thế giới chỉ có bảy cái." Người thuyết trình đặt ở giá trưng bày đặc biệt, tiến hành xoay tròn 360 độ triển lãm, lộng lẫy đến mức làm người ta không dời mắt được.
Cả thế giới chỉ có bảy cái, trong đó một cái đã để lại cho viện bảo tàng của Patek Philippe cất giữ, rồi chừa lại sáu cái ở thị trường.

Nhưng mà cỡ này, cho dù có năng lực thì cũng cần duyên phận mới có thể vào tay.
"Tôi nhớ hồi mấy năm trước, là sếp Vĩ đã giành đi một chiếc." Vu Kiến Bang cười nói.
Vĩ Trang hơi hơi cong cong khóe môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngược lại nghiêng mặt sơ sơ nhìn Tiểu Viên, hỏi cô: "Cô thích sao?"
Tiểu Viên thầm bị hù giật thót, người này hỏi mình thích hay không thích làm chi?
Vĩ Trang vừa hỏi này, thì ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều tập trung đến trên mặt cô, sắp đốt cháy khét cô rồi.

Cô lúng ta lúng túng trả lời: "Rất, rất xinh đẹp."
Lời đáp này giống như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, may mà Vĩ Trang có vẻ như cũng chỉ là thuận miệng chợt hỏi, ừ một tiếng rồi chẳng nói chuyện với cô nữa.
Vu Kiến Bang đã mời Vĩ Trang đi phòng khác xem hàng triển lãm khác mất rồi, trước khi đi đã gửi cho bà nhà mình một ánh mắt.

Bà vợ ông ta hiểu được, bèn đã tiến lên bắt đầu trò chuyện với Tiểu Viên.
Tiểu Viên chỉ kịp bắt được một chút ánh nhìn qua khóe mắt của Vĩ Trang.
"Cô Hướng à, cô nhất định phải để lại một chữ ký cho tôi đấy," Đôi mắt của bà Vu rất giống với con gái của bà ấy, mặc nguyên một bộ Chanel màu trắng, đoan trang cao quý đến giống quý bà xã hội thượng lưu miêu tả trong tiểu thuyết.
Bà ấy nhận lấy poster cùng bút của người bên cạnh đưa qua, rồi trình tới trước mặt Tiểu Viên với vẻ khẩn thiết.
Còn đúng là poster cá nhân của Lương Tịch, xem ra Vu Ngọc chả nói xạo, bà Vu quả nhiên là người từng đu 《 Cung đình thâm sâu 》.

Thịnh tình thật khó chối từ, cô chỉ có thể tiếp nhận tới, rồi ký tên của mình.
"Tiểu Viên, cô từng quen biết trước với sếp Vĩ à?" Vu Ngọc ở bên cạnh cười hỏi, ánh mắt hơi sâu.
Tiểu Viên lại có cảm giác khó chịu kiểu bị hồ ly nhìn lom lom vào.

Cô hơi im im, sau đó nói: "Tôi có mấy bộ tác phẩm, đều là những cái Đồng Hoa đầu tư sản xuất."
Bà Vu cười: "Hôm nay thật sự là vui mừng bất ngờ quá rồi, đây chính là lần đầu tiên sếp Vĩ nể mặt nhận lời tới đấy.

Tôi không quá quen thuộc với cô ấy, có điều xem ra thì cô ấy cũng còn rất thích cô Hướng đây......"
Tiểu Viên hơi vén tóc, khẽ cười, đứng đắn mà nói: "Chắc là có vài người trời sinh thì khá là dễ có duyên trong mắt đi......"
Vu Ngọc nghe vậy thì thoáng nhướng mày.
Bà Vu cười lên: "Thế thì chả trách ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy cô liền rất thích đấy, nào nào nào, chúng ta thêm WeChat cái đi?"

Nụ cười của Tiểu Viên thoáng cứng đờ, hai mẹ con này một điểm thừa đây cũng hết sức tương tự.

Cô đang muốn lái đề tài đi, thì đã có người giúp cô rồi.
"Bác gái, chị tiểu Ngọc, mọi người ở đây à?" Giọng nữ âm sắc hơi ỏn ẻn hướng đến gần họ.
Tiểu Viên đưa mắt lên nhìn tới, đi đến là một người đẹp không vừa, chân dài mặc váy đỏ, mặt đẹp dáng ngon, chiều cao đủ để hơn nửa cái đầu so với tất cả mọi người ở đây.
Tiểu Viên cảm thấy khi cô gái kia đến gần thì đã nhìn mình đánh giá một vòng, từ trên xuống dưới, ánh mắt có hàm ý khá nồng đậm.

Vu Ngọc thấy cô nàng xuất hiện thì sắc mặt đều thay đổi: "......!em đến rồi?"
Khi bà Vu nhìn thấy cô nàng, khóe môi cũng hơi hơi giật giật.
"Em biết phải mặc hệ màu nhạt rồi, nhưng em mặc màu đỏ là đẹp mắt nhất á! Đúng hay không?" Cô nàng váy đỏ đã ngoắc vào cánh tay của Vu Ngọc, lôi kéo làm quen đối với bà Vu: "Bác gái, dây chuyền kim cương đêm nay bác đeo thiệt đẹp nha......"
Cô đã nhớ ra tới, lần trước Vu Ngọc bị chụp được hình thân mật, hình như chính là cùng cô gái váy đỏ này, nói như vậy, hai người họ là một đôi.

Thật tốt quá, được cứu rồi.
Tiểu Viên hơi nhếch ý cười, thừa cơ hội chuồn đi mất.
Sau khi ra ngoài, cô lại bị vài người vây vào, không thể không uống hết hai ly rượu xã giao chút chút, sau đó lấy cớ "đi nhà vệ sinh" chạy mất.
Cô lượn hết vài vòng, cũng chưa thấy được Vĩ Trang, đoán chừng người ấy cũng bị vướng lấy rồi.

Tiểu Viên mở khóa di động, nhìn xem người ấy có để lại lời nhắn cho cô hay không.
Vĩ Trang: Lầu hai, thư viện.
Tiểu Viên dựa theo chỉ dẫn trong nhà, đã tìm được cầu thang rồi leo lên, trên đường lại suýt chút nữa thì bị người ta vây kín, không dễ gì mà tìm được đến nơi.
Trong thư viện ở cuối hành lang lầu hai, hẳn là còn chưa sửa sang xong, cũng không có mở ra đón khách, ở cửa chỉ có bật một ngọn đèn tường lờ mờ, phần lớn khu vực đều là sắc tối.

Nếu không phải Vĩ Trang nhắn tin cho cô, thì cô sẽ không tới đâu, sợ kinh.
Thị lực của Vĩ Trang buổi tối không phải không tốt lắm sao? Sao mà còn lựa chỗ kiểu tối hù này.

Cô cẩn thận đẩy cửa tiến vào, bên trong là từng một hàng kệ sách, còn có một mùi bụi của sách để rất lâu, ánh sáng bên ngoài đã xuyên vào trong một tí, quầng sáng lác đác, có cảm giác về bầu không khí không ngờ.
"Tiểu Viên." Vĩ Trang đứng ở nơi tương đối sáng, để ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy mình, giọng nói nhẹ nhàng.
Tiểu Viên giương môi lên, chạy bước nhỏ đi qua, nhào thẳng vào trong lòng ngực người kia, ôm lấy người kia: "Không phải ngày mai người mới trở về sao?"
"Ừ, tôi đã quay về trước hạn." Lòng bàn tay của Vĩ Trang thoáng lướt nhẹ qua tóc cô.
Tiểu Viên đã mang giày cao gót chẳng hề thấp, cao hơn một ít so với bình thường, đã tới độ cao bên tai Vĩ Trang, hít thở của cô cũng êm ái lăn tăn thổi qua đến.

Người phụ nữ kia hơi hơi nhắm mắt, rồi kề gần vào mái tóc dài của cô.
"Sao mà khéo như vậy, người cũng tới nơi này rồi."
"Tôi đã hỏi Nguyễn Thanh."
"A, người là tới vì em sao?" Này quả thực là niềm vui bất ngờ lớn, Tiểu Viên cười, kiếm tìm đôi mắt của người kia.
Vĩ Trang hờ hững mà chợt chia sẻ: "Gần đây tôi đi công tác quá nhiều rồi." Cô ấy nói, rồi lại xoa xoa tóc cô, ánh mắt tĩnh lặng mà dịu dàng ấm áp: "Lơ là em rồi."
Tiểu Viên thích ánh mắt của người kia như vậy, không nhịn được ngưỡng mặt lên hôn hôn người kia, oán giận nho nhỏ: "Em không có chút tế bào nghệ thuật nào, hoàn toàn không hiểu tranh, vốn dĩ em muốn chạy đấy, may mà chờ được người tới rồi."
"Vậy tôi mang em đi?" Vĩ Trang nhẹ giọng mà hỏi.
"Được á." Tiểu Viên đến dắt tay người kia, hai người bốn mắt đổ dồn vào, ánh mắt gần như cùng hòa vào nhau.
Nhưng vào lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân một trước một sau thịch thịch thịch cực kỳ vang dội, nghe như đi qua ngay về hướng thư viện.
Con ngươi của Vĩ Trang chợt thoáng co lại, rồi dắt chặt lấy tay Tiểu Viên, trước khi người tới vào cửa, thì các cô đã tránh vào phía trong hàng kệ sách sau cùng, bị một đống sách cũ to chưa chỉnh đốn che chắn.
"Có chuyện không thể nói trong điện thoại sao?" Là giọng nói của Vu Ngọc, cô ta thở dài, nói: "Chúng ta không phải nói xong rằng tạm thời đừng gặp mặt sao? Nếu em tới phải nói với chị trước chứ."
"Ý của chị là em không thể tới?"
"Chị không phải cái ý này."
Tiểu Viên ngó qua đến từ khe hở sách, nhìn thấy bóng dáng của váy đỏ, cô nàng kia nói, giọng lạnh lùng: "Dù sao chúng ta cũng đã bị chụp phải, người trong nhà chị không phải đã sớm biết em là ai rồi sao?"
"Này......"
"Vả lại, ông già nhà chị không phải đã quyết định di chúc xong rồi sao? Hiện tại chị come out hay không có khác biệt gì?"
"......Vicky, xin em hãy hiểu cho chị, không phải chị không nói, là hiện tại thân thể ba chị còn rất tốt, ông ấy có thể sửa di chúc bất cứ lúc nào......"
Tiểu Viên khe khẽ thở dài ra hết một hơi, rồi bất đắc dĩ mà nhìn về phía Vĩ Trang.

Vì sao phải ngăn trở các cô ở chỗ này, nghe những tin phiếm nhàm chán đây, cô lại không muốn biết mấy cái này.
Vĩ Trang tựa như dỗ dành mà xoa xoa vai cô, đầu ngón tay của người kia dừng ở trên bờ vai trơn bóng của cô, khơi dậy cảm xúc ngưa ngứa.
"Vậy em phải chờ tới khi ba chị chết đúng không? Em 30 tuổi rồi, em phải chờ tới khi nào?"
"Em xem, mẹ chị cũng biết em, chúng ta chỉ là chưa làm rõ mà thôi, chờ bọn họ từ từ tiếp nhận......"
"Thôi dẹp đi, em thấy là chính chị hoàn toàn không muốn come out, cũng không muốn công khai.

Chị như vậy tự do biết bao ha, lại ở trong di chúc của ba chị, còn có thể có mới nới cũ, cua gái khắp nơi."
"Có mới nới cũ gì chứ?"
"Chị dám nói chị chẳng hứng thú đối với cái người Hướng Tiểu Viên kia? Con nhỏ yêu tinh kia, người không cao, mặt nhỏ dáng người lại điện nước đầy đủ!"
Tiểu Viên muốn trợn trắng mắt cạn lời, trong lòng đã nổi lên vài phần bực bội.

Bỗng nhiên, bên hông chợt xiết, người phụ nữ kia đã ôm cô đến càng chặt hơn một ít, người ấy kề gần vào gương mặt cô, cũng duỗi tay ôm lấy eo của cô rồi.
"Chà, cô ấy là nữ chính phim mới của chị mà thôi, vả lại rõ ràng cô ấy chả hứng thú với chị rồi.

Là em chưa nhìn thấy, người cô ấy nhắm trúng không phải chị, là vị nữ chủ tịch của Đồng Hoa kia."
"?"
Tiểu Viên chớp chớp mắt, trái lại chẳng lường trước được cái phát triển rộng ra này.
"Chị nói cái gì?"
"Ánh mắt gái kia còn rất lợi hại đấy, phỏng chừng là muốn nương theo phú bà kiếm lợi ích đi? Ngược lại biết chọn đó, Vĩ Trang là chủ tịch nhiều cổ phần nhất tập đoàn Đồng Hoa rồi, chỉ là không biết người ta có vừa mắt cô ấy không."

Trong lòng Tiểu Viên lúc này vô cùng phức tạp, có hơi bực, phiền muộn một tí, cũng càng muốn cười hơn.
Vĩ Trang cũng đã nghe thấy câu này, giữa mày cô ấy hơi nhíu lại, rõ ràng cảm thấy khó chịu.

Tiểu Viên nhẹ nhàng xoa xoa vải vóc nơi eo người kia, môi đỏ đã tràn ra ý cười.
Cô không để ý người khác nói cái gì.
Ánh mắt của Vĩ Trang đã lắng xuống lại, hạ thấp môi rồi hôn thái dương của cô.
"Người khác vừa mắt cô ta hay không liên quan gì tới chị? Cô ta không vừa ý chị, chị thất vọng lắm nhỉ?" Giọng điệu của Vicky trào phúng không thiếu.
"Em xem coi, em chỉ biết nói hươu nói vượn," Vu Ngọc dựa sát vào cô nàng, cười: "Thật sự chị chả hứng thú với cô ấy, ngược lại vị sếp Vĩ kia, có một kiểu cảm giác cấm dục rất trêu người, chị càng thích loại cảm giác này."
Tiểu Viên: "......"
Người đàn bà kia đang nói cái gì?
Nắm tay của cô đã siết chặt vẻ tức lồng lộn, cô nhìn thấy sắc mặt của Vĩ Trang cũng đã trầm xuống trong nháy mắt.
"Có điều, người phụ nữ kia thoạt nhìn thì rất khó đối phó," Vu Ngọc đã ôm Vicky qua, nói với giọng điệu mập mờ: "Chị vẫn là thích em nhất." Âm thanh của hai người trở nên mơ hồ, rất nhanh thì tiếng hôn môi dính nhừa nhựa đã vang lên ở trong thư viện.
EW......
Tiểu Viên đã xấu hổ mà dạt ánh mắt đi, siêu cấp cạn lời.
Xong rồi, lần này đi cũng không đi được nữa.
Hai người này hôn xong rồi thì mau chóng đi đi, thật sự là phiền quá rồi.
Nhưng ngoài dự liệu của cô, hai người này còn chưa xong chưa thôi, dẫu coi như không xem, những âm thanh đó cũng xông thẳng lại đây khuấy động màng nhĩ của cô.
Hai người này cũng không sợ có người lại đây sao?
Với cả, nơi này cũng không vệ sinh nha? Hai người này thật đúng là cũng không chọn chỗ một tí nào cả!
Bọn họ không xấu hổ, nhưng cô với Vĩ Trang xấu hổ á.
Đang cáu kỉnh, thì đỉnh đầu cô đã được thoáng xoa, Tiểu Viên lập tức vuốt xuôi lông (như vuốt lông xoa dịu cho mèo) rồi, bất đắc dĩ mà phồng mặt lên.
Vĩ Trang thoạt nhìn cũng rất bất đắc dĩ, hơn nữa cũng rất không kiên nhẫn.
"Tôi cho bọn họ hai phút." Tiếng nói của người phụ nữ kia lạnh lùng mỏng manh cực kỳ, nói thì thầm với cô: "Hai phút sau chúng ta đi ra ngoài."
Tiểu Viên khẽ chớp mắt, buồn cười.
Cô dùng khẩu hình miệng nói với người kia: "Em thử nghĩ biện pháp khác."
Cô hơi gãi mặt, lấy di động ra, tìm được một vài âm thanh hiệu ứng, tìm thấy một đoạn mèo kêu, trực tiếp ấn vang.
Ngay sau đó, mèo kêu thảm thiết vang dội, tình d*c ở trong phòng nổ banh, cứ như đất bằng nổ ra vô số sấm sét.

Hai người kia bị dọa tới mức la hét không ngớt, một người đứng không vững, một té nhào xuống dưới đất mà ngã thành một đống, cuống quýt vội vàng bò dậy sửa sang lại quần áo.
"Ai, ai?" Vicky kêu hoảng sợ.
"Đừng quan tâm nữa, đi mau, không thể để mẹ chị nhìn thấy." Vu Ngọc thế mà còn hoảng hơn cô nàng, kéo lấy cô nàng lập tức liền chạy, rất nhanh thì truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập trong hành lang.
Tiểu Viên chả ngờ bọn họ chạy đến nhanh như vậy, cô đã ấn tắt hiệu ứng âm thanh, ló đầu nhìn ra đến, quả nhiên đã không còn bóng người nữa.
Này mới đúng đó, muốn như vậy thì đi thuê phòng ấy!
Cô nén cười, con ngươi đôi mắt sáng óng ánh, chuyển mắt đến nhìn Vĩ Trang.

Người phụ nữ kia đứng ở nơi đó, kinh ngạc trong mắt rút đi rồi đổi thành ý cười sáng ngời ẩn ngầm, tiếp đó thì ý cười đã lan rộng tới đến khóe môi, rồi cô ấy nở nụ cười trầm thấp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.