Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 19: Thật thơm.




Thích Nguyên Hàm ngây người, trong giây lát không hiểu hắn đang nói linh tinh cái gì, dựa vào mấy tờ giấy vô dụng này, mà hắn muốn ở lại chỗ của cô.

Sao có thể nghĩ được như vậy chứ.

Thích Nguyên Hàm hỏi hắn, "Say rượu rồi muốn làm loạn hả?"

Chu Vĩ Xuyên nhìn khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, muốn nhìn thấu cảm xúc của cô, trên mặt của cô mang nụ cười, đôi mày khẽ nhếch, vài sợi tóc quăn lăn tăn trên má, dáng vẻ bắt mắt, có vài phần dễ thương kháu khỉnh.

Thường ngày Chu Vĩ Xuyên chỉ thấy được ý cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt cô, làm gì được thấy một khung cảnh đẹp đẽ như thế này, trong giây lát nổi lên tâm tư.

Thích Nguyên Hàm đập thẳng bản hợp đồng vào mặt hắn, vài tờ giấy lả tả rơi khắp nơi, cô nói: "Chu Vĩ Xuyên, nếu anh còn tiến gần thêm một chút, chúng ta không còn một chút khả năng nào nữa."

Chu Vĩ Xuyên bị dội cho gáo nước lạnh, còn chưa hết kích động, cũng to giọng, nói: "Vợ, anh đã lấy được dự án rồi, em không thể cứ đẩy anh ra xa như vậy, anh sắp cảm thấy em không còn yêu anh nữa."

Ánh mắt Thích Nguyên Hàm tĩnh lặng, "Anh đang trách tôi sao?"

Chu Vĩ Xuyên không còn lời nào, hắn không chịu bước ra ngoài một bước, ý là hôm nay sống chết muốn bám víu ở đây. Hắn nhịn tức, nói: "Anh ngủ trên sofa một đêm, cũng không được sao?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu.

Chu Vĩ Xuyên nghiêng người, nói: "Anh không ở lại, vậy mượn phòng tắm tắm một cái, anh chỉ muốn ở cạnh em thêm lúc nữa, được không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Thế lại càng không được."

"Nguyên Hàm, anh thật sự không hiểu em muốn cái gì, có phải chỉ là em không còn muốn anh nữa?" Chu Vĩ Xuyên rũ mắt, tủi thân nhìn cô.

Trước khi dứt bỏ, Thích Nguyên Hàm nhất định sẽ nói với hắn, đúng vậy, anh nói không sai.

Nhưng Thích Nguyên Hàm chán nản với sự dây dưa của hắn, nói: "Đợi anh tỉnh rượu rồi, thì sẽ hiểu hết thôi."

Rõ ràng Chu Vĩ Xuyên khi say lại càng tỉnh táo, hắn nói: "Nếu em mà yêu anh, thì sẽ không ghét anh đụng chạm, mấy ngày trước anh đụng em chút, em rửa suýt tróc cả da tay."

Thích Nguyên Hàm vốn dĩ đang có tâm trạng tốt, hiện tại bị hắn làm cho rất phiền, cô vừa định nổi giận, chuông điện thoại kêu lên.

Ban đầu Chu Vĩ Xuyên muốn phớt lờ âm thanh này, nhưng tiếng chuông vẫn kêu liên hồi, hết lần này đến lần khác, hắn lôi điện thoại ra, định tắt máy, Thích Nguyên Hàm ngăn hắn lại, "Nghe đi."

Biểu cảm của Chu Vĩ Xuyên hơi cứng nhắc, không còn hùng hổ như lúc trước, vẫn nhấn tắt cuộc gọi, "Mẹ anh gọi."

Nhưng hắn vẫn không thể vứt điện thoại đi, điện thoại lại kêu, Thích Nguyên Hàm nói: "Nhận đi, anh không nhận, mẹ anh sẽ gọi mãi không dứt."

Tay Chu Vĩ Xuyên run rẩy một chút, không cẩn thận trượt vào nút nghe, sau đó "người mẹ" trong miệng hắn ở đầu bên kia nói, "Người yêu ơi, lúc nào mới quay lại đây, phòng tắm mà cứ không có nước, là da em khô héo luôn đấy."

Còn thêm một câu, "Nhớ người."

Vẻ mặt của Chu Vĩ Xuyên, giây phút đó, thiên biến vạn hóa, còn hơn cả tắc kè hoa, Thích Nguyên Hàm cười nói: "Mẹ anh đây hả? Anh không thử gọi một tiếng mẹ xem sao?"

"Vợ à, em nghe anh giải thích." Chu Vĩ Xuyên chân tay luống cuống cúp máy, nói: "Gọi nhầm, chắc chắn là gọi nhầm." Hắn giơ số điện thoại cho Thích Nguyên Hàm nhìn, "Em xem, số điện thoại của em họ anh, con người em ấy em cũng biết rồi đó, rất phóng túng, cũng ăn chơi, thường ngày ăn nói tùy ý, quan hệ giữa em ấy và bạn trai rất thân mật, nhất định là em ấy đang muốn gọi điện cho bạn trai."

Nghe lời này của hắn, làm cho Thích Nguyên Hàm rất khó chịu, cũng không phải vì ghen, chính là vì câu vừa rồi của Diệp Thanh Hà rõ ràng là đang nói với cô.

Chu Vĩ Xuyên hiểu thành như vậy, như thể giữa cô và Diệp Thanh Hà có gì đó không bằng, trở nên không thuần khiết nữa rồi.

Cú điện thoại này của Diệp Thanh Hà, chắc chắn là muốn đuổi người, Thích Nguyên Hàm cũng một mặt lạnh lùng phối hợp: "Ừ, em biết không phải gọi cho anh, trước hết anh cứ đi đi có được không, hiện tại em rất mệt."

Thích Nguyên Hàm càng nói tin hắn, Chu Vĩ Xuyên càng không yên tâm, dù sao thì Diệp Thanh Hà nói câu "người yêu ơi" đó vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng, hắn dây dưa với Diệp Thanh Hà bấy lâu nay, chưa từng nghe nàng dùng ngữ điệu này nói chuyện với hắn.

Chẳng lẽ mới nửa tháng không gặp, bản thân mình không liên lạc với nàng, nàng có cảm giác không an toàn, nên muốn lấy lòng mình?

Không trách Chu Vĩ Xuyên nghĩ nhiều được, trước đây mấy nàng tình nhân của hắn, ban đầu lạnh lùng cao ngạo, giả thanh cao, sau đó có cảm giác không an toàn liền liều mạng bám dính lấy hắn.

Nhưng hắn đang rất tủi, hôm nay hắn muốn nghỉ ngơi ở chỗ của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lại đẩy hắn ra xa, hắn bực dọc nói: "Được thôi, anh đi, vợ à, em cứ đẩy anh ra thế này, một thời gian dài sau, anh cũng sẽ mệt, mệt rồi thì tình cảm tự nhiên cũng biến mất thôi."

Thích Nguyên Hàm lạnh nhạt ừ một tiếng.

Trước lúc đi Chu Vĩ Xuyên còn không quên cầm theo điện thoại, tức giận đùng đùng.

Thích Nguyên Hàm ngồi trên sofa một lúc, đi mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía phòng tắm, cửa đang đóng, Thích Nguyên Hàm đi đến bên giường, vừa quay người, nhanh chóng lùi ra sau một bước.

Diệp Thanh Hà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở đó, trên người không có gì che đậy, làn da ẩm ướt, nàng cong người, một tay chống giường, một tay cầm điện thoại, vào lúc Thích Nguyên Hàm đang còn ngây người, nàng quay đầu nhìn sang.

Nhẹ giọng hỏi: "Đẹp không?"

Thích Nguyên Hàm nhìn thấy bờ mông của nàng, căng tròn đong đầy, cô lập tức quay mặt đi, nói: "Đi tắm đi."

Diệp Thanh Hà ung dung đi đến bên cạnh cô, hỏi: "Con trai của chúng ta không chọc giận chị đâu nhỉ."

Nói xong, điện thoại trên giường kêu lên, chắc chắn là "con trai" trong miệng nàng gọi đến rồi, nàng không quan tâm đến điện thoại, nói: "Mặt chị đỏ kìa."

Thích Nguyên Hàm lùi ra sau, vẫn nói: "Cô đi tắm đi."

Nhưng nàng Diệp Thanh Hà này thật không biết xấu hổ, tùy tiện nghiêng người qua, bờ môi kề sát bên tai Thích Nguyên Hàm nói: "Ồ, chị đang thẹn thùng sao?"

Theo lý thuyết thông thường, đã lâu như vậy, sữa tắm mà nàng thoa phải khô rồi, nhưng lúc này, cơ thể nàng lại rất mịn màng rất thơm, giống như mới chui ra từ hũ mật ong, chân trần, đi đến đâu chảy mật đến đó.

Sau cùng Thích Nguyên Hàm lại mở cửa lần nữa, quay lại phòng khách.

Cô đi rót nước uống, kìm nén lại cảm xúc.

Diệp Thanh Hà lúc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ có sức tấn công quá mạnh mẽ, dẫn đến khi cô nhắm mắt lại vẫn nhớ đến nó.

Ngực to mông căng, diễm lệ mà thơm phức.

Là một mỹ nhân tuyệt sắc, tỏa ra hương thơm trên từng tấc da.

Rõ ràng là chỉ liếc qua, ký ức lại rõ ràng đến lạ.

Nghĩ đến đây, cửa chính lại bị đẩy ra hai cái, động tác uống nước của Thích Nguyên Hàm dừng lại, khe cửa hé ra một đôi mắt, đẩy rộng ra nữa chính là khuôn mặt của Chu Vĩ Xuyên. Hắn cư nhiên dùng chiêu hồi mã thương.

Chu Vĩ Xuyên ngó đầu vào, bắt gặp ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, bị dọa cho hết hồn, hắn không ngờ Thích Nguyên Hàm vẫn ngồi ở phòng khách.

Thích Nguyên Hàm cao giọng hỏi: "Sao anh còn quay lại?"

Lần này Chu Vĩ Xuyên không nói gì cả, quay người đóng cửa cái rầm, vừa rồi hắn gọi cho Diệp Thanh Hà không được, đột nhiên nổi lên một ý nghĩ rất kinh khủng.

Hắn cảm thấy cuộc điện thoại kia là Diệp Thanh Hà gọi cho Thích Nguyên Hàm, vội vàng quay lại, muốn xem xem Thích nguyên Hàm có đang gọi điện cho ai không, nhưng không ngờ bị Thích Nguyên Hàm bắt thóp.

Chuyện này không nói nên lời, hắn không giải thích được chỉ có thể chạy.

Rốt cuộc Thích Nguyên Hàm cũng không phải là thánh nhân, hành động này của Chu Vĩ Xuyên, cũng dọa cô một cái, cô uống nửa ly nước, cứ bồn chồn không yên, chỉ sợ Chu Vĩ Xuyên say rượu cứ quay đi quay lại, cô cầm bình nước vào phòng ngủ.

Diệp Thanh Hà khoác khăn tắm, nói: "Vừa rồi có chuyện gì vậy?"

Thích Nguyên Hàm khóa cửa bên trong lại, trong giây lát không tìm được từ nào để mắng người, nói: "Bị cái tên nghiệt tử kia chọc giận."

Diệp Thanh Hà xì một tiếng, cười nói: "Đi ngủ đi ngủ thôi, giận giữ hại cơ thể, không đáng."

Vốn dĩ muốn thuận miệng đùa thêm lúc, Thích Nguyên Hàm đặt bình nước xuống, cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Không đi sâu vào chủ đề này nữa, cả người thích Nguyên Hàm không thoải mái, cô nép ở mép giường ngủ, không biết có phải do Diệp Thanh Hà ngâm mình trong sữa tắm quá lâu không, trên người nàng có hương hoa lan, giống như hoa quả bị lột vỏ đang nhỏ mật, nhẹ nhàng thơm phưng phức, mê hoặc người đến tê dại.

Thật sự rất kỳ lạ, tim cứ đập liên hồi.

Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, phải đổi phòng, dằn vặt người ta quá đáng.

...

Thứ sáu, Chu Vĩ Xuyên làm hết mọi thủ tục, lái xe đưa Thích Nguyên Hàm ra sân bay, hai ngày nay hắn rất ngoan ngoãn, mượn lý do công việc, không gặp Thích Nguyên Hàm, bởi vì chuyện hôm đó quá xấu hổ, tự hắn cũng phải giữ chút mặt mũi, chỉ có thể giả vờ say rượu, cũng không giải thích gì.

Đường tắc nghẽn, lượng khách du lịch còn đông hơn lúc họ đến, Thích Nguyên Hàm còn đang ngạc nhiên ngắm nhìn, Chu Vĩ Xuyên nhắc nhở: "Em nhìn lịch xem."

Thích Nguyên Hàm xem, không có gì đặc biệt, hắn nói em lật trang dưới xem, Thích Nguyên Hàm lật xem thì nhìn thấy cái gọi là ngày đặc biệt kia.

"Sắp đến thất tịch rồi, rất nhiều người nghỉ lễ trước một tuần." Ngón tay của Chu Vĩ Xuyên ấn trên vô lăng, nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Nguyên Hàm, anh cứ tưởng em sẽ không đến đảo cùng anh."

Thích Nguyên Hàm nhìn bên ngoài cửa xe, Chu Vĩ Xuyên lại nói: "Hiện tại chứng mất ngủ của em cũng đỡ rồi, trước khi đến đây anh còn lo em không thích..."

Thích Nguyên Hàm ngắt lời tâm sự của hắn, "Thế nên nhanh như vậy anh đã tự tha thứ cho bản thân mình rồi?"

Chu Vĩ Xuyên nghẹn họng, xiết chặt vô lăng, cũng may hiện tại đường đang tắc, chứ không thì hắn thất thần như vậy, đã xảy ra chuyện rồi.

Chu Vĩ Xuyên không dám lôi kéo Thích Nguyên Hàm nhớ lại chuyện ngày trước nữa, gượng cười nói: "Anh sẽ hoàn thanh công việc ở đây càng sớm càng tốt rồi trở về cùng em đi chơi thất tịch, em thích cái gì, anh mua cho em."

Thích Nguyên Hàm không trả lời hắn.

Xuống xe, Chu Vĩ Xuyên đem vali từ trong cốp xe ra, nói: "Một mình em có được không, hay là, anh bay về cùng em nhé?"

"Tự em về được." Thích Nguyên Hàm tự xách vali.

Chu Vĩ Xuyên vẫn không yên tâm, cứ muốn đi theo. Đương nhiên, hắn không bay về cùng Thích Nguyên Hàm, hai người còn chưa vào sân bay, điện thoại hắn đột nhiên kêu lên.

Giây phút hắn nhận điện thoại đó, cả khuôn mặt sầm xuống, lúc nhìn Thích Nguyên Hàm còn chưa kìm chế được cảm xúc, ngược lại, sự bình tĩnh của Thích Nguyên Hàm dường như đang chế nhạo hắn.

Ngắn ngủi vài giây, Chu Vĩ Xuyên nắm chặt điện thoại, bàn tay ngày càng run rẩy, nói: "Xong rồi, Nguyên Hàm, dự án hải đảo bị người ta cướp mất rồi, tiền của công ty bị chuyển cho công ty quỹ đầu tư tư nhân, giữ hết rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.