Ánh Trăng Treo Đầu Cành

Chương 6




Ngồi sáu tiếng trên ô tô, cuối cùng tôi cũng về tới quê. Nắng nóng đã giảm bớt, non sông tươi đẹp hiện ra trước mắt, gió nhẹ làm đung đưa tà váy của tôi.

Mẹ đứng ở cửa chờ tôi nhưng tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt bà. Tôi sợ khi nhìn thấy bà trong lòng càng thêm hổ thẹn.

Bánh trôi ủ rượu nếp ướp lạnh là món tôi thích nhất, mẹ đã sớm để trong tủ lạnh. Bố từ thư phòng đi ra, nói tôi phơi nắng da đen đi nhiều.

Mẹ nói không phải lo, vài ngày ở Hồ Nam, người sẽ trắng lại. Ngày mai chúng ta đi dạo phố, mua cho con mấy bộ đồ mới.

“Con còn nhiều quần áo mà.” Tôi không nỡ dùng tiền của mẹ.

“Mẹ muốn con ăn mặc thật xinh đẹp, để gây ấn tượng tốt với người đó.”

“Người đó?”

Mẹ nhìn thoáng qua bố, bố giả bộ ho khẽ.

“Lộ Lộ, dì con làm ở bệnh viện có giới thiệu một bác sĩ, ngoại hình và nhân phẩm đều tốt cả, các con gặp mặt một chút được không?” Mẹ cẩn thận nói.

Nét mặt tôi trầm xuống, tôi xoay người vào phòng, đóng cửa rầm một tiếng. Lúc này, tôi muốn yên tĩnh. Trong lòng chợt dâng lên một tia chua chát bấc đắc dĩ.

Tôi chưa từng nghĩ sống chung với một người lạ sẽ như thế nào. Lúc mới gặp Cố Tuấn, trong lòng chỉ tràn ngập hình bóng anh. Tôi vẫn chờ anh đi về phía tôi. Bốn năm trôi qua, anh vẫn chưa tới, tôi lấy hết dũng khí đi về phía anh.

Đáng tiếc, chúng tôi vẫn bước qua nhau.

“Xem mặt không có nghĩa phải yêu nhau.” Mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục.

Tôi nhìn mẹ, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi không đành lòng làm bà thất vọng lần nữa.

“Vậy hẹn gặp vào cuối tuần nhé, vừa vặn cậu ấy có ngày nghỉ.” Mẹ xúc động chạy đi gọi điện cho dì.

Cuối tuần, vị bác sĩ kia lỡ hẹn, bởi vì một ca phẫu thuật khẩn cấp. Trước khi vào phòng phẫu thuật, anh gọi điện thoại tới giải thích, giọng nói ôn hòa, không có cảm giác khoa trương.

Tôi ấp úng trả lời, khẽ thở dài.

Tôi cho rằng: nhân duyên trời định, bỏ qua một lần, sẽ không có cơ hội thứ hai.

Mẹ tôi giống như có điều mất mát không kể xiết, vừa làm bữa tối vừa cằn nhằn. Bố cũng không chịu nổi liền trốn vào thư phòng chơi cờ vây.

Chuông cửa vang lên ba lần rất có trật tự, mỗi lần cách nhau hai giây, khiến người khác cảm thấy vô cùng lịch sự.

“Có phải là ca phẫu thuật đã xong rồi không?” Mẹ đột nhiên chạy lên phía trước tôi để ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Kha Dục, cậu mặc chiếc áo sơ mi màu lam, quần ka-ki màu sợi đay. Lúc này tôi bỗng nhiên cảm thấy cậu thật cao lớn, mang theo hương vị của một người đàn ông trưởng thành.

Trên mặt mẹ tôi tràn đầy ý cười, “Bác sĩ Thư, mời vào!”

Tôi không nói nên lời còn mẹ thì như bị “tẩu hỏa nhập ma”.

“Mẹ, đây là sinh viên của con, Kha Dục!” Tôi tiến lên cầm túi quà rất to trong tay Kha Dục, hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Kha Dục nhìn bố mẹ tôi cung kính chào hỏi, sau đó mới trả lời: “Nghỉ hè em đến công trường thực tập. Công trường ở ngay ngoại ô, em tới đây chào hỏi bác trai bác gái.”

Chỉ có đứa trẻ xấu xa này mới có thể nói như vậy, bố mẹ tôi mặt mày hớn hở. Mẹ nhiệt tình mời cậu ở lại ăn cơm tối, cậu cũng không có ý từ chối.

“Vừa rồi bác còn nghĩ…” Mẹ nhìn xuống bậc thang, “Nhìn cháu và Lộ Lộ cũng trạc tuổi nhau.”

“Cháu so với cô giáo thì chỉ ít hơn mấy tháng.”

Tôi trừng mắt, không nghĩ uy tín của mình bị dập tắt như thế này, [Không phải mấy tháng, mà là mười mấy tháng]. Cậu học lại hai năm cấp ba, tôi đi học sớm một năm. Nhưng mặc kệ tuổi tác, một ngày là thầy, cả đời là thầy.

Khóe miệng Kha Dục gợi lên một cách tinh quái như thể cậu lại đọc được tâm tư của tôi.

Trong bữa cơm, mẹ tôi hỏi những điều rất tế nhị nhưng Kha Dục không cảm thấy phiền chán mà trả lời từng câu một. Sau khi ăn xong, cậu còn chủ động cùng bố tôi chơi cờ vây, gần chín giờ mới xin phép ra về.

“Công việc ở công trường rất vất vả, thỉnh thoảng ghé vào nhà cô giáo chơi, bác gái làm cho cháu mấy món ngon.” Mẹ tôi chính là người như vậy, đối đãi rất nhiệt tình.

“Vâng!” Kha Dục thái độ khiêm tốn một mực vâng dạ để không thất lễ.

Tôi tiễn cậu xuống dưới lầu. Đúng là công tử nhà giàu, trước mặt tôi là một chiếc xe Jeep bóng loáng.

“Em vừa mượn xe của bố, sau đó nhân tiện đi thăm cô. Cô giáo, em đưa cô ra ngoại ô hóng gió nhé.”

Tôi lắc đầu, “Em về đi, trên đường lái xe chậm một chút.”

“Ở nơi này em chỉ quen biết một mình cô, vài hôm nữa cô có thể đến thăm em không?”

“Em đã ổn định rồi, cũng nên tìm bạn gái đi, dù sao đi chơi cùng cô giáo thật sự rất khó coi.” Tôi muốn có một kỳ nghỉ hè thật yên tĩnh, không bị ai quấy rầy.

Kha Dục cúi đầu nhìn tôi, đột nhiên đưa tay chạm vào tóc tôi, nói: “Một người từng hồ đồ, quay đầu làm lại là rất khó. Nhưng một khi đã quay đầu, chứng tỏ, anh ta thật sự quyết định “thay hồn đổi xác”, muốn dành tình cảm chân thành cả đời này cho một ai đó.”

Con ngươi của tôi thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt, cậu quả thật đã “thay hồn đổi xác” thành một nhà triết học rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.