Ánh Trăng Treo Đầu Cành

Chương 1




Mặt trời rực rỡ như lửa, luồng không khí hít thở trước mũi nóng hầm hập. Con đường vừa mới được phun nước đang bốc lên luồng hơi nóng bỏng rát, nhìn cảnh thành phố qua luồng hơi nóng, nhà cao tầng trông như ảo ảnh.

Đôi vợ chồng già ngồi ghế phía sau đang chuyện trò khe khẽ, trong ấn tượng của tôi không có mùa hè năm nào nóng nực như năm nay, vừa mới vào đầu tháng sáu, nhiệt độ không khí đã lên tới 38 độ.

Tôi mở tấm thiếp cưới trong tay, hôn lễ của Cố Tuấn là ngày 20 tháng 6.

Bên tai truyền đến một giọng nữ tiêu chuẩn từ trạm thông báo của nhà ga, đã đến ga Tào Gia Đồn. Tàu vừa dừng lại, tôi lập tức cảm thấy như đang đứng trước miệng núi lửa.

Tôi chạy một mạch đến cửa hàng tổng hợp, hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt, lỗ chân lông trên người nhanh chóng giãn nở, tôi dần ổn định hô hấp.

Tôi đi dạo quanh tầng một, không biết nên mua thứ gì làm quà tặng cho hôn lễ của Cố Tuấn.

Trong quầy hàng gia dụng, một nhân viên bán hàng có khuôn mặt tròn trĩnh đang nhìn về phía tôi giới thiệu một đôi cốc Mark tình nhân. Giá đỡ bằng gốm của cốc xuất xứ từ Hàn Quốc, trên chiếc cốc trắng như ngọc ấy có vẽ một cành hoa hồng. Hoa hồng đang hé mở, tươi mát như vừa được hái từ trong vườn, trên đóa hoa còn lờ mờ lưu lại sương đêm.

Nhìn từ xa có cảm giác như một đoạn phim nổi.

“Buổi tối mùa đông, mỗi người một ly trà sữa ngồi trên sô pha xem TV. Mùa hè, mỗi người một ly cà phê, cùng đứng ở ban công hóng gió. Vừa thực tế lại vừa lãng mạn!” Nhân viên bán hàng khẽ chớp mắt nhìn về phía tôi. “Đây là lựa chọn tuyệt vời để làm quà tân hôn.”

Nghe cô ấy nói rất thuyết phục, tôi liền bảo cô gói quà lại.

“Là bạn gái thân của cô kết hôn ư?” Cô nhân viên lấy ra từ ngăn kéo sợi dây ruy-băng, giấy gói quà màu hồng nhạt và một chiếc kéo nhỏ.

“Bạn cùng lớp.” Tôi hơi trầm tư rồi nói thêm “Là con trai!”

Trong mắt nhân viên bán hàng ánh lên vẻ tò mò, nhưng lại bị nét bực bội trên mặt tôi hù dọa nên cũng không hỏi nhiều.

Cố Tuấn là bạn cùng lớp của tôi suốt bốn năm đại học. Hồi còn đi học, quan hệ của chúng tôi cũng không đặc biệt lắm. Sau này đi làm mới thân thiết hơn.

Trước kia Cố Tuấn sống ở vùng ven biển phía đông về sau mới chuyển tới thành phố đồng bằng phù sa bồi đắp này. Còn quê của tôi cách nơi đây hơn năm trăm cây số, ở đó một bên là hồ nước lớn, mùa đông không quá lạnh giá, mùa hè không quá nóng bức, có nhiều nhà cao tầng hơn nơi này, nước sông ở đấy cũng ngọt hơn.

Anh là người duy nhất tôi quen biết trong thành phố này.

Anh làm việc ở văn phòng thư ký chính phủ, mỗi ngày đều phải viết rất nhiều báo cáo, hội họp thì liên miên. Còn tôi là giảng viên môn Ngữ Văn dạy năm thứ ba đại học kiêm luôn chủ nhiệm lớp.

Đây chính là cuộc sống của tôi ở thành phố đồng bằng này trong ba năm qua.

Tống Di rất thích quà cưới tôi tặng nhưng cô có chút áy náy, “Đáng lẽ bọn mình phải tặng quà cảm ơn cậu mới đúng, nhưng lại để cho cậu tốn kém thế này.”

Trong vũ trụ bao la, trái đất chỉ là một phần tử hết sức bình thường trên dải ngân hà. Sống trong hành tinh này, người gặp người cũng không đáng ngạc nhiên.

Hôm Cố Tuấn đến thăm quan phòng làm việc của tôi đã yêu Tống Di từ cái nhìn đầu tiên. Anh muốn tôi giúp anh theo đuổi Tống Di.

Cố Tuấn nói, người đàn ông thành công phải có khứu giác nhạy bén, có thể ngửi được bên trong cuộc hỗn loạn đang nảy sinh cơ hội và nhanh chóng nắm bắt lấy nó.

Tống Di là con gái của thị trưởng thành phố, trong mắt nhiều chàng trai thì đây là một cơ hội tốt cực kỳ hiếm có.

Cố Tuấn thoát khỏi vòng vây “thiên binh vạn mã” mà giữ chặt lấy cô.

Tống Di trang trí phòng tân hôn của mình giống như một tòa lâu đài công chúa, nơi nơi đều là các tấm vải hoa sặc sỡ và những sợi ren nghệ thuật. Cố Tuấn đứng ở nơi đó trông không giống một vị hoàng tử mà giống như một người bảo vệ công chúa.

Tôi cáo từ ra về, Cố Tuấn tiễn tôi xuống lầu.

“Cậu thật may mắn vì sắp có một kỳ nghỉ dài. Tớ thì vừa chuẩn bị hôn lễ vừa phải đi làm, bận muốn “sứt đầu mẻ trán”.” Cố Tuấn nhìn tôi than vãn.

Tôi trêu chọc nói: “Ai bảo cậu chỉ vì cái lợi trước mắt!” Rất ít người tổ chức hôn lễ vào giữa hè, trừ phi là đã có thai.

Anh cười ha hả, sờ sờ cái mũi, có chút khó xử, vội nói sang chuyện khác, “Vậy cậu thì sao, có ai vừa ý không?”

“Tớ không tùy tiện giống cậu đâu, tiêu chuẩn của tớ rất cao đấy.” Tôi nâng cằm lên.

“Nói cụ thể vài tiêu chuẩn đi, tớ tìm giúp cho.”

Tôi hừ một tiếng, “Tớ muốn tìm một người đàn ông so với cậu gấp trăm lần ngàn lần.”

Nghe tôi nói vậy anh cười sằng sặc.

Tôi cũng cười, thật cay đắng, thật xót xa.

Tôi tạm biệt Cố Tuấn ở trước cổng khu nhà, anh phải đi họp, còn tôi thì quay về trường học.

Vừa lên xe buýt, tôi đã gục hai vai xuống. Xe buýt nóng như lồng hấp, từ từ đi về phía trước, người tôi cứ như muốn bốc hơi thành một làn khói trắng, biến mắt không một dấu vết. Lúc xuống xe, tôi cảm giác như đang đứng trên mây. Một quả bóng từ xa bay tới, dừng lại dưới chân tôi, tôi hơi sững người.

Một nam sinh trẻ tuổi mặt hơi rỗ nhìn tôi cười ngây ngô, gãi gãi đầu, chạy tới nhặt quả bóng rồi đi luôn.

Thật ra tuổi của tôi so với mấy cậu thanh niên này cũng không nhiều hơn là mấy, chỉ là khi nhìn thấy bọn họ, bất luận là thể chất hay tinh thần, tôi tự nhiên cảm thấy như không cùng một thế hệ.

Tôi đi tới chỗ bóng cây phía trước, rất nhiều hoa súng ở ven hồ, có lớp đang chụp ảnh tốt nghiệp, tiếng cười duyên dáng của các nữ sinh vọng đến. Họ mặc những kiểu váy màu sắc sặc sỡ đan xen, mỗi người một kiểu POSE (tư thế chụp ảnh). Những khuôn mặt tràn trề tuổi thanh xuân, tỏa ra vẻ đẹp mỹ lệ. Trong đó một người nhìn thấy tôi, hướng về phía tôi vẫy tay, muốn tôi cùng tham gia.

Tôi khoát tay. Hôm nay tôi không muốn gượng ép mình cười.

“Giáo sư Lộ!” Một nam sinh dáng người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn đang đứng trên bậc thềm của dãy phòng học, giọng nói dịu dàng. Có người từng bảo cậu giống hệt chàng binh sĩ trong phim "Những nàng công chúa nổi tiếng"[1].

[1] Một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, trong phim có một nhân vật là chàng binh sĩ có tính cách và dáng người giống như nhân vật được miêu tả trong truyện.

“Ồ, Kha Dục!”

“Em đang đợi cô!” Cậu đi tới.

Ánh tà dương hắt lên người cậu, ngắm nhìn hồi lâu chợt nảy sinh cảm giác mơ hồ huyền ảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.