Ảnh Thập Tam

Chương 13




Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri

Beta: Raph

- --

Từ năm Thiên Nguyên thứ mười bảy đến năm thứ ba mươi ba, trong mười lăm năm đó, trong giang hồ lần lượt xuất hiện rất nhiều nhân sĩ chính nghĩa, đều là vì chống lại thế lực tà ác mà xuất hiện, quả nhiên, hành động này khiến người người trong thiên hạ kính phục.

Mười lăm năm trước đột nhiên xuất hiện một tên cuồng ma giết người như rạ Hách Liên Huyền, trong suốt ba năm, hắn dùng sức lực chính mình tiêu diệt khắp giang hồ, mà người thần bí luôn theo sát bên cạnh hắn không chỉ có võ công cao cường, lại còn hết mực trung thành với hắn, điều này đối với Hách Liên Huyền mà nói quả thật là hổ thêm cánh, khi ấy trong giang hồ còn kẻ nào dám đối đầu với Hách Liên Huyền?! Lão bách tính đều trong tình cảnh phong vũ phiêu dao (bấp bênh, bất an).

May mắn thay, hành động mất nhân tính của Hách Liên duy trì vỏn vẹn trong ba năm, nếu không, còn không biết có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy. Ba năm sau, Hách Liên Huyền mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, đối với chuyện này, toàn bộ giang hồ có thể thầm thở phào một hơi, cần phải biết rằng, khi đó toàn bộ giang hồ võ lâm không một ai là đối thủ của hắn. Không ngờ, còn chưa kịp thuận hơi thở phào ra hết, sau nhiều năm, tên cuồng ma giờ đây khiến người ta nghĩ tới vẫn còn cảm thấy kinh hãi ấy lại xuất hiện lần nữa!

Cái chết do hồng tâm giữa trán, là đặc điểm giết người của Hách Liên Huyền.

Làm sao đây?

Đến cùng thì mục đích Hách Liên Huyền tái xuất giang hồ là gì?

Chẳng lẽ lại mặc cho giang hồ chìm trong tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) một lần nữa?

Trong các môn phái, tuyệt không có một nhân sĩ đức cao trọng vọng nào có khả năng đại diện cho hết thảy những ý kiến rối ren của cả một phương. Điều tra ngoài sáng lẫn trong tối, sau nhiều năm cũng mơ hồ biết Hách Liên Huyền ẩn nấp tại Cổ Tháp Đảo, mà quá khứ cũng có rất nhiều người vì muốn truy nã Hách Liên Huyền, hay là vì báo thù cho người nhà mà tới đó đều không có kết thúc tốt đẹp. Cho dù là vậy, mặc kệ Hách Liên Huyền từng lợi hại như thế nào, hiện tại sự việc đó đã qua nhiều năm, không nhất định là hắn còn có thể so với năm đó, huống hồ, đã nhiều năm như vậy, trong giang hồ tất có tài tuấn bất phàm, có lẽ trong số họ sẽ có người có thể chế ngự được Hách Liên Huyền.

Vậy làm thế nào mới có thể tìm ra người tài đức vẹn toàn này trong khắp giang hồ đây?

Nghĩ vậy, phỏng chừng tất cả võ lâm nhân sĩ không hẹn mà cùng nghĩ đến ——

Đại hội võ lâm!

Đúng vậy, đại hội võ lâm.

Toàn bộ võ lâm thông qua luận võ mà quyết định thắng bại, tuyển ra người thắng cuối cùng.

Trước tiên không bàn đến việc làm như vậy có được hay không, có thể thành công hay không, chỉ nói đến một điều kiện dụ hoặc chính là ở cuối đại hội lần này sẽ tuyển cử ra một Võ lâm minh chủ, cũng đủ để cho những người có chút đầu óc trong võ lâm chen đến vỡ đầu.

Một lời của Võ lâm minh chủ, có thể chống đỡ lời nói của vạn người.

Trong giang hồ có người nào không muốn làm một người trên vạn người kia? Cho dù bên ngoài nói tham gia đại hội bất quá là vì võ lâm trừ hại, nhưng nội tâm nghĩ như thế nào, cái đó ai mà chẳng biết.

Người chính là như thế, càng muốn đạt được, thì càng làm ra dáng vẻ không để ý lắm.

Năm Thiên Nguyên ba mươi ba, mùng sáu tháng sáu, đại hội võ lâm do tứ đại môn phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi, Nguyệt Cung hợp lực tổ chức sẽ được cử hành tại Ngấn Sơn.

Tin tức này đã sớm rải ra trước đó ba tháng, cho nên khách điếm một vùng Ngấn Sơn, phòng ốc mỗi nhà dân đều đã chật kín người, người tới chậm một chút, đành phải ở mấy chỗ khá xa, có ít người chậm hơn nữa đành phải dựng lều chắc chắn ngay vùng ngoại ô, chỉ vì không muốn bỏ lỡ đại hội võ lâm lần này.

Mỗi ngày người lai vãng nhiều, tiêu phí cũng nhiều, miệng các lão bản khách điếm cùng tửu quán và tiệm cơm tất nhiên là cười đến không khép lại được, ngày ngày ngồi đầy khách nhân, có thể tưởng tượng được ngày đại hội võ lâm đó sẽ náo nhiệt bao nhiêu.

Dưới Ngấn Sơn có một khách điếm gọi là Phúc Lai, lão bản kia làm ăn sinh ý cũng khá. Ba tầng lầu cộng thêm một cái hậu viện, một tầng trên cùng và hậu viện toàn bộ cấp chỗ dừng chân cho khách nhân, tầng thứ hai khách điếm là gian nhà thanh nhã, tầng dưới cùng thì đều mở tiệm cơm.

Có ăn có ở, hàng ngon giá rẻ, phục vụ nhiệt tình, khoảng cách cũng không quá xa, đương nhiên khách nhân ăn ở chỗ này đều mừng rỡ. Mà người trong toàn bộ giang hồ đủ loại màu sắc hình dạng đều tụ tập cùng một chỗ, hiển nhiên tránh không được một ít hành vi quái dị.

"Cho nên, sau khi thành công đào tẩu khỏi Hách Liên Huyền, hắc y nhân một mực đi theo hắn kia lập tức bị hắn phát hiện." Tầng dưới cùng Phúc Lai khách điếm có đại hán thân hình thô kệch, một cước đạp ở trên ghế, một tay bưng cái chén lớn, nước miếng văng tung tóe mà thuật lại một cố sự khiến người kinh tâm động phách, chỉ là lúc hắn nói đến đây, trong cổ họng thật sự là nghẹn đến lợi hại, không khỏi đem rượu trong chén một hớp uống cạn, tiếp đó lại đổ thêm ba lần.

"Ngươi nói tiếp đi, phát hiện xong rồi sao nữa?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Hách Liên Huyền chính là đại ma đầu giết người không chớp mắt, hắc y nhân kia nhất định là đã chết rồi?!"

"Vạn Sự Thông, đừng úp úp mở mở, mau nói a."

Đại hán được người gọi Vạn Sự Thông sau khi uống ba chén lớn đã ngà say, ánh mắt nhìn lướt qua đám người vây xung quanh, lúc này mới chấn chỉnh khí thế, tiếp tục nói: "Hắc y nhân tất nhiên không lợi hại như Hách Liên Huyền, trong vòng mười chiêu, hắc y nhân đã bại, mắt thấy Hách Liên Huyền muốn giết chết y, không ngờ đúng lúc này phát hiện hắc y nhân lại là nữ tử dung mạo khuynh thành! Tuyệt sắc như vậy, cho dù là đại ma đầu Hách Liên Huyền cũng nhất thời bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, hai người ở cùng một chỗ khác gì thiên lôi dẫn địa hỏa*, nhưng nữ tử kia lại đến vì báo thù, không cách nào chấp nhận sự thật mình bị nữ tử lừa gạt, cuối cùng nữ tử kia bị Hách Liên Huyền tự tay giết chết, mà từ đó chính hắn cũng lui khỏi giang hồ."

(*)Thiên lôi dẫn ra địa hỏa: lửa trời (thiên lôi) thì hấp dẫn lửa đất, ý bóng chỉ tình trạng kích tình giữa đôi tình nhân khi ở gần nhau.

"Thật? Như vậy xét thấy đại ma đầu này cũng là loại si tình, ai, đáng tiếc a." Một vị phụ nhân ước chừng hai mươi tuổi nghe xong, không khỏi thở dài nói.

"Còn không phải à, kỳ thật nữ tử kia cũng là người bị hại a."

"Nhưng cho dù là vậy, Hách Liên Huyền cũng không nên giết nữ tử kia!"

"Đúng vậy, bởi thế mới thấy, Hách Liên Huyền quả thật giống như lời đồn lục thân không nhận."

Đối với những chuyện không biết rõ tường tận này, nhất thời đều có nhiều ý kiến, tóm lại vẫn là, người, đều thích xem những thứ náo nhiệt.

Trong bầu không khí náo nhiệt như vậy, phía Tây Bắc có hai nhân ảnh lẳng lặng tỏ vẻ có chút bất ngờ.

Liếc mắt nhìn một cái, cảm giác đầu tiên là khó gần, cảm giác thứ hai là tĩnh.

Một hắc y nhân thân hình cao lớn, người thẳng tắp, ngồi ngay thẳng đưa lưng về phía đám người, trước mặt y đặt hai đĩa thịt bò lớn, một đĩa nhỏ đậu phộng, một bầu rượu, một cái chén; mà người còn lại, ngồi đối diện với nhóm người, là một khối tròn tròn đen đen thấp bé, trước mặt nó chỉ đặt một chén cơm nhuyễn nhỏ xíu, lúc này đang dùng lực đào xới......

Cơm chỗ này không thơm chút nào!

Đây là lần chỉ trích thứ một ngàn lẻ một của Bảo Bảo.

Không phải cha nói cơm bên ngoài ăn ngon hơn ở nhà sao? Nó đã ăn rất nhiều lần rồi, tự cảm thấy cơm ở nhà cơm vẫn thơm hơn, lúc này nó rốt cục cũng khẳng định, cha nói dối.

Cha yêu thương mình nhất thế mà lại gạt Bảo Bảo......

Không nhịn được liếc nhìn cái chén của cha lần nữa, cái miệng nho nhỏ của Bảo Bảo xụ xuống, cơm của cha ăn có vẻ ngon nha, cha ngược đãi Bảo Bảo, nghĩ rằng nó không cha không mẹ, lại còn bị ngược đãi, huhuhu, thật đáng thương......

"Sao vậy?" Một giọng trầm thấp của nam nhân đột nhiên vang lên.

Bảo Bảo lập tức chuyển đôi mắt to lóe sáng về nơi phát ra âm thanh: "Cha......" Nhìn thoáng qua cơm của cha, Bảo Bảo chớp chớp mắt: "Bảo Bảo đói."

Nam nhân nhìn thoáng qua trước mặt Bảo Bảo, lúc này đang đựng một bát cơm đầy, nửa ngày mới nói: "Vậy thì ngoan ngoãn ăn cơm." Một chén cơm lớn như vậy mà không ăn, đương nhiên đói.

Thấy cha không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của mình, Bảo Bảo đảo tròng mắt đen bóng như bảo thạch một vòng, đột nhiên vươn cánh tay nhỏ trắng nõn lôi kéo áo ngoài màu đen của nam nhân, cái miệng nhỏ nhắn còn ủy khuất lẩm bẩm: "Cha, Bảo Bảo muốn ăn."

Thuận theo ánh mắt Bảo Bảo, nam nhân đưa tay lên thử cái trán của Bảo Bảo một chút, bất đắc dĩ thở dài: "Bệnh của con mới có chút khởi sắc, mấy món này sau này rồi ăn có được không?" Bảo Bảo thân thể không tốt, nhưng nó lại nhìn trúng món thịt bò khó tiêu hóa, nam nhân không khỏi có chút lo lắng.

Bảo Bảo dù nhỏ tuổi, lại rất nghe lời hiểu chuyện, nhớ tới bệnh của mình, biết những năm gần đây đó là việc cha lo lắng nhất, hốc mắt Bảo Bảo không khỏi đỏ lên: "A, Bảo Bảo ngoan, Bảo Bảo nghe lời." Cầm lấy đũa đặt bên tay của mình, Bảo Bảo bắt đầu cố gắng lùa cơm vào trong miệng.

Ăn nhiều cơm mới có thể dưỡng tốt thân thể, như vậy mỗi ngày cha sẽ không cần thấp thỏm lo sợ nữa.

Nhìn thấy Bảo Bảo hiểu chuyện như vậy, lại nhớ đến nguyên nhân Bảo Bảo bị bệnh, ánh mắt nam nhân không khỏi tối sầm.

Trong quán ăn vẫn vì ma đầu Hách Liên Huyền mà tiếp tục náo nhiệt, tất nhiên cũng không ai để ý đến bên này.

Mang Bảo Bảo trở lại hậu viện nghỉ ngơi, một đường này nam nhân đều rất trầm mặc, mà Bảo Bảo bị cha ôm trong khuỷu tay một chút cũng không chú ý, nó rất vui vẻ nghĩ lần này ra ngoài nhìn thấy thật nhiều đồ chơi hay, có xâu trái cây đo đỏ, chua chua ngọt ngọt, có em bé rất rất nhỏ, có thật nhiều đại ca ca đại tỷ tỷ xinh đẹp.

Lúc tắt đèn ngủ, đầy trong đầu Bảo Bảo là đồ vật mà hôm nay nhìn qua.

"Cha?" Nhẹ nhàng lắc lắc một bên nam nhân, Bảo Bảo thăm dò hỏi.

"Hửm?" Nam nhân cũng không ngủ, y ôm thân thể băng hàn không ngừng vặn vẹo của tiểu nhi tử vào lòng, nhẹ giọng trả lời.

Thấy cha còn chưa ngủ, Bảo Bảo kích động, thân mình ủi ủi lên trên, cái đầu nhỏ tựa ở cổ nam nhân, có chút kiềm chế hưng phấn nói: "Cha, nơi này thật nhiều đồ vật Bảo Bảo chưa thấy qua nha, sau này cha lại cho Bảo Bảo ra ngoài chơi có được không?" Hiện tại mình cũng sắp năm tuổi, đây là lần đầu tiên ra ngoài chơi, trước đây không biết thì ra còn có nhiều chỗ chơi vui như vậy.

Nam nhân rũ mắt, sờ lên mái tóc mềm của Bảo Bảo.

"Được."

Được chính miệng cha hứa hẹn, Bảo Bảo thỏa mãn ở trong ngực nam nhân ngủ thiếp đi.

Nó không phát hiện, nam nhân bên cạnh mở to đôi mắt đen tuy bình lặng nhưng lại sắc bén như hùng ưng mãi đến hừng đông.

Vì Bảo Bảo, lần này, nhất định phải thành công......

Mùng sáu tháng sáu.

Sáng sớm trời còn chưa sáng, từ dưới chân Ngấn Sơn liên tục có người đi trên con đường duy nhất dẫn lên đỉnh núi.

Ngấn Sơn, quan trọng chính là một chữ "Ngấn" này.

Ngấn Sơn trước kia không gọi là Ngấn Sơn, mà gọi là Mạn Sơn, một danh tự rất văn nhã, chỉ vì mười lăm năm trước đại ma đầu Hách Liên Huyền đã giết vô số người ở đây, xém chút hủy mất nửa đỉnh núi, vì tế điện và nhắc nhở những người từng mất đi thân nhân ở đây, mới đổi tên là Ngấn Sơn.

Ngấn, cũng chính là vết thương.*

(*) 痕: hen - ngấn trong 伤痕: shanghen: thương ngấn, vết thương, sẹo.

Mà lần này lựa chọn tổ chức đại hội võ lâm ở đây, không còn nghi ngờ chính là đối với mục tiêu hàng đầu của đại hội lần này —— Vì giết Hách Liên Huyền mà tổ chức.

Sân chính đại hội ở giữa sườn núi Ngấn Sơn, từ hơn mười năm trước, sau khi bị hủy đến nay, nơi đó chưa hề có bất kỳ vật gì sinh trưởng được, sân bãi rộng lớn, đủ để dung chứa tất cả mọi người tới tham gia đại hội lần này, ba khu đài cao vờn quanh, phía trên bố trí chỗ ngồi, có thể quan sát rõ ràng người luận võ giữa lôi đài, đáng tiếc chỉ có người có thế có lực mới có thể đi lên. Cuối cùng còn lại một mặt, hình dạng phiến quạt, kéo dài vô tận.

Thiếu Lâm phương trượng Ly Thanh ngồi ở chính giữa lôi đài, hắn là chủ trì đại hội lần này, nhìn thoáng qua những người trong võ lâm đã tới đây, Ly Thanh đứng lên, hướng phía dưới lớn tiếng nói: "Anh hùng hào kiệt khắp phương, lần đại hội võ lâm này do Võ Đang, Nga Mi, Nguyệt Cung cùng Thiếu Lâm tổ chức, chỉ vì một mục đích chung—— Bảo vệ võ lâm. Gần đây, sát nhân cuồng ma Hách Liên Huyền sớm đã biến mất lại xuất hiện lần nữa, vì trảm trừ tai hoạ, hi vọng cuối cùng chúng ta có thể chọn ra một võ lâm minh chủ để lãnh đạo toàn bộ võ lâm, đồng tâm hợp lực, tiêu diệt Hách Liên Huyền trong một lần duy nhất."

"Bảo vệ võ lâm, tiêu diệt Hách Liên Huyền."

"Bảo vệ võ lâm, tiêu diệt hách liên Huyền."

"Bảo vệ võ lâm, tiêu diệt Hách Liên Huyền."

Nhất thời, ý chí chiến đấu toàn bộ hội trường sục sôi, tiếng hò hét liên tục.

Đại hội võ lâm, chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.