Anh Thắng Thế Giới

Chương 20: Hóa ra lãnh cảm mấy người đều thích kiểu này




Dù Đàm Văn Khiêm có cố gắng tốt tính đến chừng nào thì giờ phút này cũng bị Đàm Lê chọc tức xanh mặt. Lấy lại tinh thần, ông tức giận quay đầu lại hỏi: “Đàm Lê con đang làm cái dạng gì vậy? Cậu ta là ai?”

Đàm Lê rõ nhất tình huống này là gì vậy nên nhanh chóng hoàn hồn. Lúc nghe Đàm Văn Khiêm chất vấn cô chỉ vô tội mà bảo: “Hả? Không phải cậu ta nói rồi đó sao, bạn trai con đó.”

“Vậy Tần Ẩn này là sao!”

“Cũng là, khụ, bạn trai con luôn.” Đàm Lê cố gắng nỗ lực không bị nghẹn, chột dạ không dám nhìn đến ai kia.

Đàm Văn Khiêm cắn răng: “Con có mấy bạn trai?”

Đàm Lê: “Không nhiều, chỉ hai thôi. Một tuần Tần Ẩn ba năm bảy, cậu ta hai tư sáu. Ba không nói là muốn gặp ai nên con gọi đến hết.”

“Con—-” Thiếu chút nữa là Đàm Văn Khiêm bị chọc tức phát bệnh tim.

Hướng Ngạn Minh và cậu thanh niên vừa đến nghe thấy thế thì đồng loạt nhìn về phía Đàm Lê.

Đàm Lê mặt không đỏ hơi không gấp kéo Tần Ẩn đi ra ngoài: “Ngài Đàm bớt nóng, con không làm chướng mắt ngài nữa. 0 giờ chúng ta gặp lại.”

Âm cuối vừa dứt Đàm Lê đã đi ra đến ngoài cửa, thuận tay xô cái tên ngốc kia ra khỏi phòng, rồi cô kéo theo Tần Ẩn nhắc ‘chạy’.

Vòng qua hết cái Thủy Liêm Động, sau khi xác định ở sau không có ai Đàm Lê mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi giác quan quay trở về với thân thể Đàm Lê mới chậm nhịp phát hiện ra hình như trong tay đang nắm chặt gì đấy….

Cô có dự cảm không lành cúi đầu.

Cả đoạn đường cô nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh với đường cong sắc bén trong lòng bàn tay.

Đàm Lê: …..Ops.

Đàm Lê chột dạ lại cố bày ra vẻ trấn định, cô ngửa mặt đối diện với con ngươi đen nhánh đang rũ mắt nhìn cô.

Đàm Lê thong thả buông một ngón tay xuống, nở nụ cười xán lạn như không có việc gì xảy ra: “Cảm ơn bạn Tần Ẩn đã cứu mạng, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt.”

Ánh mắt Tần Ẩn khựng lại tựa như muốn nói gì đó. Có điều trước khi mở miệng thì đã có người giành nói.

“Chị chính là anh Lê đúng không? Em có nghe chị Nam nhắc đến chị mấy lần, lần này thì chắc chắn là đoán đúng rồi! Ha ha ha anh ấy ba năm bảy em hai tư sáu—-chuyện thế này mà anh Lê cũng có thể nghĩ ra được, lợi hại quá thể!”

Đàm Lê: “…..”

Rốt cuộc thì Thịnh Nam tìm đâu ra được cái thằng nhóc loi choi này vậy?

Đàm Lê quay đầu nhìn thanh niên đầu vàng đeo khuyên trước mắt, trầm mặc chừng vài giây.

Trong lòng thầm tự nhủ hai lần ‘không cục súc dù tốt hay xấu’, Đàm Lê gạt qua cười mỉm: “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu, làm phiền cậu đi một chuyến rồi.”

“Không có gì, bạn chị Nam cũng là bạn của em, sau này có chuyện gì cứ gọi em thu xếp một cái là được!”

Tóc vàng tuy hơi khờ khạo nhưng rất nghĩa khí. Cậu ta vỗ vỗ ngực, bày ra dáng vẻ cáo biệt với Đàm Lê rồi nghênh ngang rời đi.

Vì thế hiện trường bấy giờ chỉ còn lại Đàm Lê cùng với bạn trai ‘ba năm bảy’ của cô.

Đàm Lê chột dạ ngoái đầu lại nhìn: “Anh trai nhỏ ơi, bạn của anh….có phải là chờ sốt ruột lắm rồi không?”

Tần Ẩn chau mày lướt di động. Trong nhóm chiến đội ZXN tin nhắn đã lên đến 99+, Địch Đạt kia nào có nín nhịn nổi, đầu tiên là thông báo khẩn cấp về cho quản l‎ý,làm cho nhóc bổ sung Bobby đang về quê sợ đến mức run chân.

Sau khi không thấy Tần Ẩn đáp lại, trên nhóm chat hiển nhiên làm như không có đương sự, khí thế tán gẫu.

【Fengqi】 Mấy anh đoán xem cô gái ấy có phải là bạn gái của anh Lai không?

【Bobby】Lai giải nghệ được có bao lâu đâu, tốc độ thế này có phải là nhanh quá không? Có khi nào là em gái được giới thiệu xem mắt của các gia đình tài phiệt không?

【Fengqi】Cũng có l‎ý.

【Dida】Chậc chậc, vậy mà uổng công chúng ta còn lo lắng thay cho fan cậu ta, bây giờ nhìn xem, thật sự là game và đời thực không cùng một thế giới nữa. Chỉ tiếc cho fan của chúng ta, dẫu có biết cũng phải chìm trong nước mắt mà ngậm ngùi.

【Huấn luyện viên】Chỉ có cậu lo lắng chuyện đó

【Quản lý‎】Không chìm căn cứ ZXN là được [đỡ mắt kính.jpg]

【Dida】@Liar, đoàn quân fan nữ nhà cậu nếu có cầm dao đến cổng căn cứ, thì oan có đầu nợ có chủ, đừng oán trách anh em bán đứng cậu [cười gian.jpg]

“…..”

Tần Ẩn xoay cổ tay, lãnh cảm giương mắt: “Bọn họ không vội, đói chưa chết là được.”

Đàm Lê ngẩn ra, mới nở nụ cười: “Anh trai nhỏ tàn nhẫn thế sao?”

Tần Ẩn không đáp, ánh mắt lành lạnh lướt qua một thân quần đùi trắng của cô—–thoạt nhìn thì không có chỗ đựng ví tiền. Tần Ẩn chơi nhăn mày hỏi: “Cô có mang tiền để về không?”

“Có điện thoại mà, không thành vấn đề.” Đàm Lê huơ huơ di động.

Lần này cô nắm điện thoại trong lòng bàn tay, vậy nên khi vừa huơ điện thoại lên thì—–

Một cái ốp lưng hình chibi đeo khẩu trang đen đội mũ màu trắng, bận đồng phục chiến đội ZXN, cánh tay trắng trẻo đút túi quần, ánh mắt trông hung lắm.

Chibi Liar.

Ước chừng thời gian Tần Ẩn nhìn chằm chặp vào nó lâu hơn so với bình thường tận hai giây, nên Đàm Lê phát hiện ra được chắc chắn là anh đang nhìn cái điện thoại của mình.

Mắt cô long lanh vui vẻ: “Anh cũng thích Liar này sao? Đây là do tôi tìm chuyên gia thiết kế làm nguyên một bộ đấy, một tuần bảy ngày là bảy tư thế khác nhau….”

Đàm Lê im lại.

Sao nói mấy lời này nghe cứ quái quái.

Không chờ Đàm Lê cứu chữa đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng trầm thấp cùng tiếng cười khinh thường khe khẽ: “Không phải là ba năm bảy với hai tư sáu sao?”

Đàm Lê: “……”

Đàm Lê ngửa đầu vô cùng chân thành và vô tội giả ngu: “Cái gì mà ba năm bảy hai tư sáu chứ?”

Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động.

Cuối cùng anh cũng nhân từ không so đo cùng cô nàng trứng thối khờ khạo này. Tay đút vào túi áo đen, Tần Ẩn xoay người chuẩn bị đi tìm bốn người Địch Đạt: “Không còn sớm nữa, cô cũng về đi.”

Đàm Lê theo bản năng mở miệng: “Từ từ.”

“?”

Người nọ dừng lại, nghiêng người.

Đôi mắt đen nhánh dưới ánh nắng lấp lánh chiếu xuyên qua tán cây, giống giọt sương long lanh: “Tôi bấm tay tính toán duyên phận chúng ta ít nhất phải tới bốn năm đại học này, vậy nên có muốn lưu số điện thoại nhau không?”

Rừng trúc âm u, đôi mắt đen nhánh kia khó phân biệt cảm xúc.

Đàm Lê không để tâm đến mà nghiêng đầu nhếch môi bảo: “Không ổn thì thôi—–”

“Được.”

“…..”

Hai phút sau.

Một mình Đàm Lê đứng ở trước rừng trúc, nhìn thấy trên màn tin nhắn hiện ra thêm một cái avatar màu đen. Bên cạnh avatar là một chữ cái, Y.

Thông tin để trống, thần bí cứ như ai kia vậy.

Đàm Lê bĩu môi, còn chưa kịp làm rõ ý‎ niệm của mình, vừa muốn cất điện thoại thì trên màn hình hiện lên một dòng tin nhắn mới.

Đến từ【Y】

Đàm Lê bất ngờ nhấn vào khung chat. Trên ô bong bóng chat chỉ có mấy chữ—-

【Y】: Ai chủ nhật

“?”

Đàm Lê run sợ, sau đó chợt hiểu ra ý‎ nghĩa bèn phì cười thành tiếng.

Từ tận đáy lòng, một dòng suối dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trong con ngươi đen láy của cô gái ấy, khó kiềm chế mà tuôn chảy.

Ngón tay chần chờ trên màn hình thật lâu, cuối cùng Đàm Lê vẫn không trả lời tin nhắn đó, cô cất điện thoại vào lại trong túi, chầm chậm đi dọc theo con đường nhỏ kia

Một góc nhỏ trong rừng trúc phía sau cô, bên đống đất ẩm ướt, một chú nhím nhỏ xinh nép mình giữa đám cỏ non. Đôi mắt ướt át của nó đang bồn chồn nhìn hòn đá cuội trên bãi đất trống, tựa như nó muốn tha hòn đá ấy về lại hang ổ của mình.

Sau một hồi suy xét trước sau, nó đến gần viên đá đó ngửi ngửi. Đôi mắt đen nhánh hiện ra chút vui mừng.

Chỉ là đầu ngón tay vừa đụng đến mặt đá, một trận gió nhẹ phất qua—-

Con nhím nhỏ lùi về trong bụi cây, rồi không thấy bóng dáng đâu.

*

Cuối tháng 9, ngày 29 là ngày chủ nhật.

Sau giờ Ngọ, Đàm Lê đeo một cái túi màu xanh lam đi ra ngoài ký túc xá.

Bầu trời bên ngoài như một tấm bạt trải rộng, được sơn một lớp màu nước xanh nhạt không đều, rồi dùng một tấm vải mềm lau sạch.

Cô đứng ở trước cửa, ngón tay khẩy khẩy vành nón để nó hất lên trên. Cô cũng ngửa đầu nhìn mười mấy tầng của cái ký túc xá này.

Đây là ký túc xá hỗn hợp nam nữ.

Theo ly‎ mà nói, tân sinh viên nhập học thường sẽ không kịp thích ứng với việc chuyển đổi hoàn cảnh từ học quá độ và khép kín của năm cấp ba sang tự do thoải mái của học đại học, nhà trường sẽ không phân sinh viên vào loại ký túc xá kiểu này…..

Nhưng phàm là chuyện đời sẽ luôn có ngoại lệ.

Ví như nghe nói thiếu niên nào đó nhảy cóc vào đại học sớm, nhưng vì bệnh mà nghỉ nhiều năm, đến nay mới bắt đầu vào học lại liền được phân vào một căn phòng đơn một người ở, lãnh cảm ghê.

Đàm Lê nhếch nhếch môi.

Cô lấy điện thoại ra xác nhận lại một lần nữa số phòng ký túc xá kia rồi mới cho điện thoại vào túi đi vào trong ký túc xá.

Ký túc xá từ lầu 1 đến lầu 7 là phòng của nam, từ lầu 8 đến 14 là củ nữ. Tuy nói là ký túc xá hỗn hợp nhưng từ lầu 8 trở lên là nơi cấm nam sinh, từ lầu 7 đổ xuống cũng không thấy bóng dáng của nữ sinh.

Vậy nên lúc này trời nóng các nam sinh cởi trần bất ngờ nhìn thấy từ trong thang máy có một nữ sinh đi ra, là một cô gái nhỏ với mái tóc xoăn dài trắng ngà eo thon chân dài như bước ra từ trong truyện tranh, vừa hoàn hồn thì phản ứng đầu tiên của cả đám là cùng tru rú rồi lủi hết về phòng của mình.

Đột nhiên trên hành lang vắng tanh trong giây lát, Đàm Lê cầm túi xách nhìn mà nghẹn họng, ngoan ngoãn đứng đực vài  giây.

Rốt cuộc cũng có một cánh cửa mở hé, một cái đầu chịu không nổi chui ra.

“Thật sự là nữ kìa?”

“Đúng, còn vô cùng xinh đẹp nữa, màu tóc cũng lạ chưa thấy qua bao giờ luôn, không biết là sinh viên bên ngoài hay tân sinh viên thế…..”

“Tân sinh viên.”

“——!”

Đột nhiên đằng sau cửa vang lên tiếng kêu hoảng sợ và thảm thiết, rốt cuộc cũng có một cái đầu lấp ló ra cửa nhìn Đàm Lê đang ôm cây đợi thỏ.

“Đàn, đàn em?”

“Chào đàn anh,” Đàm Lê cười đến là xán lạn và vô hại, “Cho em hỏi phòng 656 nằm ở đâu vậy? Bố cục của lầu này loạn quá, em không nhớ rõ được hướng đi.”

“Ở tít phía đông.”

“Cảm ơn anh.”

Tiếng bước chân khẽ vang, hành lang yên tĩnh trở lại.

Trong ký túc xá bấy giờ mới truyền đến âm thanh tiếc nuối: “Ôi xinh đẹp quá đi. Cô gái đẹp đến thế, hẳn là đến tìm bạn trai nhỉ?”

“Em ấy tìm phòng 656? Có phải là cái người mà nghỉ vài năm năm nay được phân vào lại không?”

“*** mịe, dựa vào cái dáng vẻ này, dáng vẻ….dù sao thì cũng như ngôi sao nổi tiếng vậy đó.”

“Sao thấy quái quái nhỉ.”

“Ơ anh Ba, vừa nãy anh còn không nói gì mà, sao thế, ngắm đến mất hồn luôn hay là còn choáng váng do tối qua chơi LOL vậy?”

Nam sinh cạnh cửa nghe vậy mới quay đầu lại, đỏ mặt nghiêm túc: “Sao anh cứ cảm thấy anh có quen, à không đúng, có biết em ấy vậy?”

“Há?”

“…..”

Đàm Lê đứng trước cửa phòng 656.

Cô không vội gõ cửa mà cúi đầu nhìn cái túi giấy trong tay mình bằng một ánh mắt phức tạp.

“Mày và anh ấy có duyên có phận với nhau hay không thì phải xem thử hôm nay anh ấy có ở đây không….không thì cũng không trách tao được, đúng chứ?”

Túi giấy đương nhiên là không đáp lại cô.

Đàm Lê gập ngón tay giơ lên gõ cửa.

“Cộc cộc.”

Ước chừng mười mấy giây trôi qua, cửa phòng được mở.

“….Ai đấy?”

Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.

Đàm Lê bày ra nét mặt nửa tiếc nuối nửa thoải mái nhìn túi giấy, sau đó tươi cười rạng rỡ xán lạn: “Chào buổi trưa, anh trai nhỏ.”

Thấy rõ gương mặt dưới cái mũ lưỡi trai, Tần Ẩn hơi bất ngờ, đôi mắt đen nhánh ngưng tụ lại.

“Sao cô lại ở….”

“Tôi đến tặng anh món quà cảm ơn,” Đàm Lê nhấc túi giấy trong tay mình lên, “Cảm ơn ngày hôm đó lần thứ hai cứu mạng tôi.”

Tần Ẩn đảo mắt nhìn qua túi giấy, rồi lại dời xuống người Đàm Lê: “Không cần khách sáo.”

Đàm Lê há mồm vừa định nói chuyện liền nghe thấy ở phía sau Tần Ẩn, đột nhiên vang lên tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra.

Đàm Lê ngẩn ra: “Đường ống nước phòng anh bị hở?”

Tần Ẩn nghiêng người ra sau nhìn rồi mới quay lại: “Trong phòng tắm có người.”

“Hả? Không phải anh ở một mình?” Đàm Lê nghĩ một hồi, cô chợt hiểu rõ ra vấn đề rồi bày ra nét mặt vi diệu, “Không phải là tôi quấy rầy..nhóm anh?”

Tần Ẩn trầm mặc.

Người kia như cõng ánh sáng, đôi mắt đen nhánh không rõ cảm xúc nhìn chừng hai giây, Đàm Lê thấy người nọ quay mặt đi, khẽ cười một tiếng lạnh lùng khinh bỉ.

“Mấy cô bé các cô….suốt ngày tưởng tượng cái gì trong đầu thế?”

“——”

Nụ‎ cười của Đàm Lê cứng lại.

Giọng người ấy được ép vừa thấp vừa trầm, âm thanh vươn vấn sự gợi cảm và lười nhác khi vừa tỉnh ngủ.

Nhất là khi anh như cười như không gọi cô là ‘cô bé’, mang theo một sự thân mật không thật, giọng nói lạnh lùng kia phảng phất như câu lấy linh hồn, vờn ngay bên tai.

Đàm Lê bị ghẹo đến ngứa ngáy tim can.

Cô siết chặt ngón tay, bức ép bản thân khôi phục lại cảm xúc, má lúm đồng tiền sâu hoắm hiện lên: “Tôi….”

Lại bị cắt ngang.

Một giọng hát ‘quyến rũ’ nhưng câu từ thì lại rất tục tằng đột ngột phát ra từ phòng tắm—–

“Đến nào~~Sung sướng lắm~~dù sao thì ~~ thời gian còn nhiều~~~”

“Đến nào~~Làm dáng này~~dù sao thì~~phong cảnh tươi đẹp~~~”

“Ối~~ngứa~~~”

Giữa trưa ngày đầu hè, nhưng gió lạnh lại tỏa ra.

Tần Ẩn: “……”

Đàm Lê: “……”

Tần Ẩn hoàn hồn: “Vừa nãy cô muốn nói gì?”

Đàm Lê quả thật là kinh hãi quá độ nên mất hồn mất vía, theo bản năng thốt lên lời nói thật lòng—–

“Hóa ra lãnh cảm mấy người, đều thích kiểu này à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.