Đàm Lê tắt điện thoại thì thấy Tần Ẩn đứng bên cạnh đang dùng một ánh mắt kỳ dị nhìn cô.
Đàm Lê sờ mặt, vô tội hỏi: “Tôi vừa nói gì thô tục lắm sao?”
“Không có,” Tần Ẩn dời mắt, “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Thế sao anh lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?” Đàm Lê lấy hộp kẹo ra, cho một viên vào miệng. Sau đó cô chống mép bàn kề sát người lại gần Tần Ẩn, ý cười tươi rói phóng khoáng, “Thật tình nhìn cứ như là tôi vừa nói gì đấy xâm phạm đến anh vậy.”
Tần Ẩn bình tĩnh nhếch mắt.
Đối diện chừng mấy giây, Đàm Lê ngồi thẳng người dậy thở dài đầy tiếc nuối: “Hy vọng trong bốn năm đại học, tôi có vinh hạnh được nhìn thấy ba biểu cảm khác trên gương mặt anh ngoại trừ cái biểu cảm cười như không cười này.”
Cô nhảy xuống bàn, xách cái áo khoác cao bồi lên mặc vào người. Đàm Lê đút tay vào túi áo, nghiêng người quay đầu lại.
“Đi thôi?”
“…….”
Để đi được lối tắt đến tiệm net của lão Thái, cần phải xuyên qua một khu hẻm cũ bên ngoài trường. Khu hẻm ấy thưa thớt người hơn bên ngoài nhiều.
Dọc đường đi Đàm Lê cứ cúi đầu nghịch điện thoại.
Đến một cái giao lộ cô mới chợt nhớ ra, cầm điện thoại quơ quơ trước mặt Tần Ẩn: “Ngại quá, xử lý chút chuyện.”
Đối diện là đèn đỏ.
Tần Ẩn dừng lại, ngoái đầu nhìn cô và hỏi: “Có liên quan đến Liar à?”
“Ừm,” Đàm Lê thuận miệng đáp, lại dừng vài giây, cô mới ngẩng đầu lên, “Anh nghe thấy được à?”
Tần Ẩn hỏi: “Đối tượng khác nữa là ai?”
“Cũng là một nữ streamer như tôi vậy.” Đàm Lê nghĩ nghĩ, cắn hết viên kẹo, “Là đối tượng làm chuyện xấu cùng Liar.”
Tần Ẩn yên lặng.
Không khí tĩnh mịch vài giây.
Đàm Lê nghe thấy người bên cạnh mình lên tiếng, âm thanh đè nén với áp suất thấp: “Từ bao giờ mà Liar từng có đối tượng làm chuyện xấu?”
“Ùm…..Năm trước cầm cup quán quân chăng?”
“?”
Đàm Lê không để bụng kể lại: “Không phải sau trận chung kết đó anh ấy có tiếp nhận phỏng vấn miêu tả về hình mẫu lý tưởng của mình sao, không bao lâu sau thì được fan đào ra—–số lượng con gái trong giới anh ấy tiếp xúc không nhiều lắm, mà người khá thân nhất chính là 【Giai Kì Dream】.
Đàm Lê đợi cả nửa ngày vẫn không thấy anh đáp lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tần Ẩn trầm mặt đang suy nghĩ, cứ như là…..
Đàm Lê tò mò nghiêng mình: “Này, anh đang suy nghĩ gì thế?”
Tần Ẩn: “Hình mẫu lý tưởng của Liar.”
“Hả?”
“Tôi đang nhớ lại, lần đó phỏng vấn sao lại——”
Tần Ẩn ngẩng đầu, đập vào mắt là cô gái đang đút tay vào túi áo khoác xanh nhạt, cúi người đi ở đằng trước, mái tóc xoăn màu trắng ngã xõa ngang vai và bên má cô, nhưng cô lại phớt lờ nó, chỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Đôi mắt sáng như nước.
Ánh nhìn chuyên chú làm cho Tần Ẩn phải khựng lại.
Đàm Lê nghe xong thì đứng thẳng người, khó chịu nheo mắt liếm kẹo: “Anh ấy nói thích người điềm tĩnh nho nhã, không biết chơi game.”
“…….”
Đôi môi mỏng của Tần Ẩn mím lại.
Đáy mắt anh lạnh băng.
Hai ba giây sau.
“Không phải anh ta nói.”
“Tingg—–”
Một chiếc xe máy chạy phăng phăng như bay nhấn còi inh ỏi lướt qua mắt hai người.
Đàm Lê theo bản năng giữ chặt Tần Ẩn ra sau: “Chút nữa là đụng phải rồi…..À, vừa nãy anh nói gì thế?”
Tần Ẩn rũ mắt.
Nhìn vào vị trí khuỷu tay mình.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh túm lấy góc áo sơ mi trắng của anh làm nó nhăn nhúm lại.
Đàm Lê nhìn theo ánh mắt của anh, giây sau liền buông ra ngay: “Ôi, xin lỗi.”
“Ừm.”
“Vừa nãy anh nói gì thế, tôi không nghe được.”
“Không có gì.”
“Ớ.”
10 giây cuối cùng của đèn đỏ.
Tần Ẩn hỏi: “Vừa nãy cô nhắc đến Giai Kì gì đấy là ai?”
Đàm Lê thuận miệng đáp: “Nữ streamer hot nhất nhì của nền tảng XT, tuy không chơi game nhưng được cái danh tiếng trong giới Esport cao lắm.”
“Liar có quen cô ta?”
Đàm Lê bất ngờ ngẩng đầu “Anh từng tìm kiếm về Liar mà không biết đến cô ta sao? Cô ta chính là chuyện xấu hiếm có của Liar đó.”
Tần Ẩn lạnh lùng đáp: “Không biết.”
Đàm Lê cười: “Cô ta cũng xinh đẹp lắm đó, về anh có thể tìm kiếm thử.”
Ánh mắt Tần Ẩn vẫn lạnh nhạt như trước: “Tại sao cô ta và Liar lại quen biết nhau.”
“À cổ là bạn gái của tuyển thủ Trác Tử Kỳ trong đội ZXN, từng đến chiến đội ZXN rồi. Còn có một bức ảnh mà cô ta chụp chung với Liar nữa đó, tuy rằng tên khốn đó chỉ lộ nửa mặt.”
“…..”
Gương mặt Tần Ẩn không chút thay đổi.
Ảnh chụp chung?
Đào đâu ra.
Đèn đỏ chuyển xanh, hai người bước qua con đường cái.
Đến đối diện với tiệm thì lúc này Tần Ẩn mới lục lọi được trong trí nhớ của mình một ít manh mối: “Trác Tử Kỳ, là cái người năm đó bị tôi….bị đội ZXN đuổi khỏi đội à?”
“Đúng thế, hiện tại anh ta đang làm streamer game thủ trên XT.” Đàm Lê nghĩ ngợi, “Nghe đồn anh ta có bất hòa với Liar, có người còn nói là vì để đoạt lấy hình mẫu lý tưởng của anh ta, nên mới bị Liar đá khỏi đội đó.”
Đáy mắt Tần Ẩn hiển hiện ý cười trào phúng đùa cợt: “Cô tin à?”
Đàm Lê hừ lạnh cười nhạt: “Ngu mới tin.” Cô lại bổ sung, “Tuy rằng có rất nhiều người bị ngu.”
“Tại sao lại không tin.”
Đàm Lê huơ huơ cái túi, trầm mặc chừng vài giây cô mới quay đầu lại và cười: “Anh đừng để tôi lừa. Tuy rằng tôi hay nói vui với anh Liar là một tên khốn, nhưng thật sự thì nhân phẩm của anh ấy trong giới Esport chắc chắn là tốt nhất đấy.”
Tần Ẩn im lặng, nheo mắt nhìn cô gái đứng trước mặt mình.
Đàm Lê hiếm khi được chân thành thế này: “Chỉ là anh ấy không hay biểu đạt ra, nhưng tôi tin tưởng vào niềm tin và tình yêu của anh ấy dành cho Esport. Anh ấy chuyên tâm với nó bao nhiêu thì càng tôn trọng nó bấy nhiêu, vậy nên tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không vì mấy chuyện kiểu này mà đá một tuyển thủ ra khỏi đội.”
Đàm Lê nói xong câu này thì im lặng, chầm chậm nâng đầu lưỡi cuốn lấy mảnh kẹo, âm thanh rợn cả người: “Hơn nữa tên Trác Tử Kỳ lúc livestream cũng âm dương với Liar lâu rồi….Cái tên cục súc đó tốt nhất đừng động đến tôi, nếu không ba sẽ dạy cho cậu ta cách một thằng con trai hiếu thảo gọi ba.”
Khóe môi Tần Ẩn cũng khẽ cong lên: “Tin tưởng Liar đến thế sao?”
“Đúng thế, anh ấy chính là tính ngưỡng Esport của tôi đấy.”
“Thế cái chuyện xấu kia sao lại không tin anh ta nữa?”
“Chuyện xấu? À, anh nói đến Giai Kì đó à.”
Hai người đi đến tiệm net đối diện.
Lại gặp đèn đỏ.
Đàm Lê dừng lại: “Sau khi cô ta từ căn cứ ZXN về đã khoe tấm áp phích có chữ kỹ cả đội, hình như là Liar tặng cho.”
Tần Ẩn: “?”
Trong lúc chờ đèn đỏ Đàm Lê cũng muốn tán gẫu, cô khẽ ngẩng đầu lên, bàn tay đút trong túi áo khoác rút ra đặt lên đỉnh đầu, có chút chói mắt bởi ánh mặt trời, cô gãi gãi đầu.
Đàm Lê liếm liếm viên kẹo trong miệng, cười đùa: “Nếu tôi mà có bạn trai trong chiến đội ZXN thì tốt rồi, tôi cũng muốn được Liar tặng quà nữa.”
Tần Ẩn nhíu mi.
Vài giây sau, anh mới nhàn nhạt hỏi: “Cô muốn cái gì?”
Đàm Lê vươn tay nghiêng đầu, cô bị ánh mặt trời hun đến độ híp cả mắt lại nhìn anh, không tim không phổi cười: “Hỏi cũng vô dụng, người khác tặng không tính.”
“Nếu.”
Tần Ẩn chỉ ngắn gọn một từ nhưng Đàm Lê nghe liền hiểu.
“Nếu như Liar tặng á,” cô quay đầu lại tham lam cười xấu xa, “Tôi muốn….khuyên tai đen đính đá của anh ấy!”
Tần Ẩn khựng người.
Vài giây sau, mắt anh dời đi, mang theo giọng điệu đùa cợt khinh thường:
“Sao cô không muốn bản thân anh ta?”
Đàm Lê lưỡng lự rồi gật đầu, ngữ điệu và ánh mắt tràn đầy chân thành:
“Cũng đúng.”
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Lê Tử: Em dễ nuôi, em không chọn đâu, cho em gì cũng được.