Ánh Sáng Trắng

Chương 5: Thái tử Triệu Minh




“Cút!” Triệu Minh gằn giọng phun ra một chữ, không thương tiếc mà đẩy nàng ra. Tin chắc nếu nàng tiến thêm một bước nữa, chắc chắn cục diện sẽ là bị hắn trực tiếp đánh bay khỏi xe ngựa.

Trần Hy Hy lảo đảo, may thay vịn tay vào thành xe mà không ngã ra ngoài.

Nội tạng lại thêm đau đớn, nàng cố kìm nén cái thứ tanh ngọt sắp trào ra khỏi miệng. Nếu bây giờ nàng ở đây một mình, không biết có còn lê được cái thân này đến tìm thái y đâu.

Trong giây lát, cánh tay nàng giơ lên, một thanh chủy thủ đã kề sát trước cần cổ nam tử. Chính vì thân thể này yếu đuối chưa bình phục nên nàng mới cẩn thận đem theo thứ này phòng vệ.

“Đưa ta đến y quán gần đây. Nếu không, ta giết ngươi!” Thái dương nàng chảy mồ hôi lạnh, cắn răng nói, song ánh mắt vẫn duy trì vẻ kiên định.

Sắc mặt nam tử lạnh lẽo, con ngươi lóe lên sát khí nồng đậm. Nhanh như cắt rướn người, Triệu Minh giữ chặt tay nàng vặn ra sau, thanh chủy thủ cũng rơi xuống trong xe phát ra tiếng “keeng” chói tai.

Trần Hy Hy bị mất thăng bằng liền ngã nhào vào lòng Triệu Minh. Cảm nhận thân hình mềm mại của nàng, cả người Triệu Minh lập tức cứng đờ.

Mã phu vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hai con mắt y trợn lên.

Đều nói Thái tử chán ghét nữ nhân! Đến một cơ thiếp trong phủ cũng không có.

Nguyên lai... thì ra là thích nam nhân?

Triệu Minh liếc mắt nhìn mã phu, chỉ là cái nhìn ấy khiến y không tự giác mà run rẩy.

Thái tử a. Cái gì... cái gì hắn cũng không thấy!

Trần Hy Hy bám chặt góc áo hắn, miệng không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi. Vài giọt máu bắn ra cả hắc bào của Triệu Minh, còn lại là nương qua kẽ tay mà thấm ra y phục của nàng. Chỉ là, máu kia lại là màu đỏ sậm.

Là...

Trúng độc!

“Cứu... cứu ta. Ta muốn sống...” Ánh mắt nàng lúc này sáng rực, mang theo khẩn cầu cùng khát vọng sống mãnh liệt, khiến Triệu Minh nhất thời kinh ngạc.

Ý thức rốt cuộc mất dần đi, Trần Hy Hy suy yếu nhắm mắt, nhưng vẫn nắm chặt hắc bào của Triệu Minh.

“Chủ công...” Mã phu thấy hắn trầm mặc, hắn là đang muốn hỏi có tiếp tục ra khỏi thành nữa không.

“Đi y quán.” Triệu Minh nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệnh nói.

Đúng. Nàng ta là nữ nhân. Một khắc kia khi hắn cảm nhận thân thể mềm mại gầy yếu của nàng thì liền khẳng định điều đó. Với lại, nàng ta cũng không có yết hầu.

“Dạ!" Mã phu liền gật đầu.

“Đợi đã...” bên trong xe ngựa lại truyền ra tiếng nói lạnh băng của hắn: “Về phủ Thái Tử!”

Mã phu ngẩn ra... thái tử muốn đưa vị công tử này về phủ sao? Tuy nghi hoặc nhưng y cũng không dám kháng lệnh, chỉ lặng lẽ đánh xe ngựa về phủ Thái tử. Vẫn là lần đầu tiên y thấy thái tử vì một người không quen mà bỏ qua việc trọng đại của bản thân. Lại còn... là một vị nam tử !?

\*\*\*Phủ Thái Tử\*\*\*

Một khắc trôi qua, vị thái y có y thuật cao minh Mộ Dung Trạch mới lặng lẽ bắt mạch xong.

“Nàng thế nào?” Triệu Minh tự mình châm trà, hỏi.

“Thái tử, cô nương này trúng độc. Là đoạn hồn tán.” lắc đầu, loại độc này cực kỳ hiếm gặp, người trúng độc không có biểu hiện gì khác thường, nhưng đến lúc phát độc thì không sống quá mười ngày.

Nói cách khác, cô nương này không sống quá mười ngày nếu không có thuốc giải.

“Ngươi không thể điều chế thuốc giải sao?"

“Chuyện này... thật sự khó khăn, nguyên liệu phối giải dược cực kỳ phức tạp...Trong đó có Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm.”

Thiên sơn tuyết liên ngàn năm? Ai cũng biết trên đỉnh núi ngàn năm chỉ mọc một cây tuyết liên có tác dụng cải tử hoàn sinh. Nhưng muốn lấy được nó thì chẳng dễ dàng một chút nào.

“Lui xuống trước đi.” Triệu Minh trầm mặc, đôi mắt màu đen thẫm nhìn lá trà xanh biếc trong chén.

Mộ Dung Trạch mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

“Gia Bảo?”

“Chủ công.” Gia Bảo là phụ tá bên cạnh Triệu Minh đã nhiều năm, giữa họ căn bản đã vượt qua tình cảm chủ tớ.

“Còn nhớ lần trước sư phụ cho bản cung ba viên thuốc có tác dụng cải tử hoàn sinh, loại trừ bách độc.”

“Chủ công... người muốn...” Gia Bảo hiểu Thái Tử muốn làm gì. Có điều, đáng sao?

“Đưa bản cung một viên!” Triệu Minh nhấp môi, không hiểu sao nhớ tới ánh mắt sáng hơn sao kia, trong lòng hắn liền không nỡ để mặc nàng chết.

A, Triệu Minh khẽ cười tự giễu, hắn khi nào biết thương hoa tiếc ngọc rồi?

Gia Bảo trong lòng không muốn nhưng nhìn thần sắc kiên định của Thái tử, liền lấy cho hắn một viên thuốc.

Phải nói, để điều chế ba viên thuốc này, không chỉ cần dược liệu trân quý mà còn phải hội tụ công lực thâm hậu. Khi xưa, sư phụ của Triệu Minh là thần y ẩn danh đã cố gắng điều chế cho hắn. Sự nghiệp thống nhất thiên hạ đầy hiểm nguy, sư phụ chính là không muốn hắn chết.

Nhìn viên thuốc màu đen trong tay, Triệu Minh liền bước đến cạnh giường. Đưa viên thuốc vào miệng nàng nhưng Trần Hy Hy lại cắn chặt răng. Triệu Minh không kiên nhẫn, lập tức bóp mạnh hàm, Trần Hy Hy nhíu mi, theo bản năng hé miệng, viên thuốc liền lập tức trôi xuống.

Gia Bảo thầm nghĩ, hỏng rồi. Thái tử vốn trước nay không ham mê nữ sắc nhưng rõ ràng đặc biệt chú ý đến cô nương này. Chỉ không biết đây rốt cuộc là phúc hay họa cho nàng ta nữa.

Trong phủ Thái Tử cũng một hồi bàn tán. Mọi người đều nhìn thấy, hôm nay thái tử ôm một nam nhân trở về, còn là rất cẩn thận nữa.

Gia Bảo nghe thấy, không khỏi trách mắng, hắn giải thích ngắn gọn đó là một nữ nhân.

Nhưng việc này cũng khiến đám hạ nhân sôi nổi hơn. Thái tử nổi tiếng không ham mê nữ sắc, như thế nào lại đường đường ôm cô gái kia. Nhất thời, mọi người đều tò mò cô nương kia là tiểu thư nhà nào mới khiến thái tử động tâm như vậy!

Khi Trần Hy Hy tỉnh lại đã là chiều muộn. Nhìn căn phòng với thiết kế lạ lẫm nhưng vô cùng sang quý, trong đó còn tỏa ra một hương thơm tươi mát đặc biệt, nàng mới đầu cho rằng sẽ là một y quán, nhưng y quán làm sao sẽ có điều kiện tốt như vậy?

“Tỉnh.”

Trần Hy Hy nhìn nam tử mặc hắc bào, khuôn mặt khuynh thế chi dung, cả người tỏa ra hơi thở tôn quý, hắn là ai? Chắc chắn thân phận không tầm thường.

“Đây là đâu?” Nàng lạnh giọng hỏi hắn.

Triệu Minh hừ nhẹ một tiếng, không trả lời. Là hắn cứu nàng ta, vậy mà nàng ta lại dùng cái giọng điệu đó với hắn. Đối với người kiêu ngạo như Triệu Minh mà nói, đây thực sự là không để hắn vào trong mắt.

"Đa tạ!" Nàng hướng nam tử chắp tay tạ ơn. Dù sao, cũng là hắn đã cứu giúp nàng.

Trần Hy Hy nhìn nam tử sắc mặt không tốt, không biết hắn bị làm sao. Bước chân nhẹ điểm, nàng phải về phủ Thượng Thư, nàng đi lâu như vậy, Vân Anh chắc lo lắm.

"Muốn ra khỏi phủ Thái tử, ngươi cũng nên hỏi bản cung.” vừa ra đến cánh cửa, chưa kịp đẩy ra, giọng nói băng sương xen lẫn chút tức giận của nam tử phía sau vang lên.

Một câu, bao hàm ý tứ.

Phủ Thái Tử? Vậy hắn chính là Thái tử của thiên triều, quyền khuynh thiên hạ, khiến nữ nhân điên đảo Triệu Minh?

Chả trách... trên người hắn lại toát ra loại hơi thở tôn quý và áp lực như vậy.

Hít một hơi, nàng xoay người nhìn gương mặt khuynh thế chi dung của Triệu Minh, cười nói:

“Thái tử quả là không giống người thường, đã cứu ta vì sao còn muốn giữ ta?”

Nàng xưng “ta” chứ không phải dân nữ, ngụ ý thể hiện sự bình đẳng giữa nàng và hắn.

Triệu Minh nheo mắt, hắn đúng là đánh giá thấp nữ tử này, miệng lưỡi đủ giảo hoạt!

“Như vậy, ngươi liền đi?” Hắn cười lạnh.

Trần Hy Hy gật đầu, có chút không hiểu ý tứ của hắn.

Song, nam tử đằng sau lại bật cười :

“Ngươi đi, bản cung liền đánh gãy chân ngươi.”

“Ngươi...” Hai con ngươi Trần Hy Hy giận dữ, nàng tin tưởng hắn nói được làm được, nữ nhân trong thiên hạ này rất nhiều, ai mà chả muốn làm vừa lòng hắn, mà đây, nàng lại làm hắn tức giận, hắn thế nào có thể tha cho nàng?

“Thái tử muốn gì? Ta nhớ ta nói để ta đến y quán, chứ không phải Phủ thái tử đâu.” ý nàng là, là hắn tự ý đưa nàng đến đây, hắn không có quyền giữ nàng lại.

“Thứ bản cung muốn, chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người ta.” Triệu Minh nhếch môi nói.

Trần Hy Hy thầm mắng Triệu Minh là đồ yêu nghiệt.

“Ta hỏi lại, thái tử muốn gì?” Hắn cứu nàng là có mục đích gì? Triệu Minh là người có tâm tư thâm trầm, hắn sẽ không bao giờ làm việc mà không có lợi cho bản thân.

Triệu Minh bước đến trước mặt nàng, hắn rất cao, phải tầm một mét chín, khoảnh khắc đôi mắt nàng cùng đôi mắt đen láy của hắn chạm nhau, Trần Hy Hy cảm nhận thấy hình bóng của mình phản chiếu trong đó. Đôi mắt hắn sâu dường như không đáy, có một loại ma lực khiến người ta bị hút vào.

Ài, Trần Hy Hy thừa nhận, dù nàng là sát thủ, tâm lạnh nhưng mỹ nam trước mặt này đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

“Như thế nào? Không muốn lấy đồ sao?” Triệu Minh lấy ra thanh chủy thủ của nàng.

Trần Hy Hy lập tức vươn tay bắt lấy, song Triệu Minh lại giơ nó lên cao. Với chiều cao một mét sáu bảy của nàng thì làm sao mà đấu lại hắn?

Triệu Minh dường như rất đắc ý trước dáng vẻ bất mãn của nàng, bên môi đỏ sẫm khẽ giơ lên ý cười.

Trong lòng Trần Hy Hy lửa giận muốn bùng phát, từ khi xuyên không đến nay, chưa lúc nào nàng bị bỡn cợt như vậy.

Triệu Minh, ngươi đáng chết.

Cơ thể Trần Hy Hy sau khi uống giải dược của Triệu Minh đã khỏe lên nhiều, nàng có thể cảm nhận được. Nàng dùng thế võ karatedo, trực tiếp đả thương hắn.

Triệu Minh tựa hồ không nghĩ nàng sẽ có võ, còn là kỳ lạ như vậy, thân thể lập tức lùi lại phía sau.

Ánh mắt Trần Hy Hy lạnh như băng, lại liên tiếp thi triển các loại kỹ năng tấn công nàng học được khi còn là sát thủ. Mỗi chiêu, nàng đều ra tay rất mạnh, tuy không cố ý muốn mạng hắn nhưng cũng là gây đau đớn.

Triệu Minh không tấn công mà chỉ né đòn, tựa hồ cố ý nhường nàng.

“Xoảng!”

“Xoảng!”

Thư phòng vốn gọn gàng, ngăn nắp phút chốc liền trở thành “nạn nhân” của hai người.

Gia Bảo ở ngoài, nghe thấy tiếng động không khỏi lo lắng chạy vào:

“Chủ công.”

Chỉ là cảnh tượng trước mặt khiến hắn muốn rớt tròng mắt luôn rồi.

Thái tử cùng nữ nhân kia đánh nhau, mà hiện giờ là đang ở trên giường. Thái tử giữ chặt hai tay nàng ta, cả thân mình to lớn nằm đè lên .

Trần Hy Hy động cũng không động được, nghiến răng, ở cánh tay Triệu Minh cắn mạnh một cái!

"A!"

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Các bạn ơi, mình xin các bạn một phút để đọc phần note này nhé.

Về cách xưng hô "bản cung" của Thái tử, mình khẳng định là không có gì sai nhé. Theo đó từ "bản cung" (chữ Hán) "本宫” dùng cho cả thái tử/ công chúa/ phi tần. Mình đang học ngành ngôn ngữ Trung Quốc, cũng hay đọc truyện bằng tiếng Trung, nên thấy dùng từ này rất nhiều. Nó đơn giản chỉ là cách xưng "tôi/ ta" nhưng có phần sang và thể hiện rõ uy quyền hơn. ^^

Các cách khác thái tử có thể xưng như "bản điện hạ", "bản thái tử". Mình thì thích dùng từ "bản cung" hơn. ^^

Cảm ơn các bạn đã đọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.