Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 5: Nếu anh còn nói nữa thì em sẽ tố cáo anh quấy rối người khám đấy




Mạnh Vân rất hiếm khi tức giận, hai tai đỏ lên thấy rõ, cô vội vàng cúp máy không cho Lục Dã cơ hội nói tiếp.

Lục Dã nở nụ cười đứng bên ngoài hàng thịt nướng, nhìn thấy cô rầu rĩ cúi đầu, tay xoa xoa vành tai.

Mạnh Vân đáng yêu quá.

Lúc mắng mỏ người khác chỉ biết nói “Điên”, sau đó lại đỏ mặt, như này là quá đáng yêu rồi.

Lục Dã nhìn cô chằm chằm từ ngoài cửa kính một lúc mới rời đi.

Mạnh Vân cũng không biết Lục Dã đã đi rồi, chỉ nghĩ anh vẫn đứng ngoài nên không ngẩng đầu lên, không muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Mà Qúy Hiểu Thích ngồi đối diện đã nghe được câu vừa nãy nên hỏi: “Ai vậy? Lục Dã á?”

“À… cái này… anh ấy vẫn là khám răng cho tớ mà…”

“Gì vậy? Hai người qua lại từ khi nào?” Qúy Hiểu Thích lo lắng, “Vân Vân, không phải cậu nói không còn để ý đến Ngụy Tống Từ sao? Sao lại giữ liên lạc với Lục Dã?”

Khi học đại học, tuy trong mắt Mạnh Vân hoàn toàn chỉ có Ngụy Tống Từ, nhưng thực chất tâm điểm bàn tán của nữ sinh lúc đó lại là Lục Dã. Vì theo đuổi Ngụy Tống Từ nên cô thường xuyên gặp Lục Dã, nhưng trước giờ Qúy Hiểu Thích chưa từng nghe cô nhắc đến anh ấy.

Chỉ có một lần vào buổi tối lúc đã tắt đèn đi ngủ, người khác hỏi về Lục Dã, Mạnh Vân mới nhẹ nhàng trả lời.

“Tớ không biết rõ Lục học trưởng lắm, nhưng anh ấy rất tốt.”

“Hai người đã quen nhau rồi sao?”

Nhìn thấy ánh mắt của Qúy Hiểu Thích đầy sự tò mò, tay Mạnh Vân run lên, đũa trên tay trượt xuống bàn.

Cô luống cuống nhặt lên, sau đó nhờ phục vụ lấy một đôi mới, lúc cô liếc ra phía cửa kính mới biết Lục Dã đã đi từ lúc nào.

“Vân Vân, không sao chứ?”

Qúy Hiểu Thích nhìn thấy cô như vậy có hơi lo lắng.

Mạnh Vân mím môi, cô thật sự rất áy náy, chỉ cảm thấy có lẽ mình phải xin lỗi Qúy Hiểu Thích.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: “Lục Dã nói… anh ấy muốn theo đuổi tớ.”

“Hả?!”

Qúy Hiểu Thích giật mình, biểu cảm đã thay đổi.

“Vậy là… Không phải Nguỵ Tống Từ mà là Lục Dã à?”

Mạnh Vân nghĩ chuyện đó chắc cũng không giấu được nữa, với cả Qúy Hiểu Thích vốn không người miệng rộng (1). Vậy nên cô nói cho Qúy hiểu Thích bí mật ba năm trước, mỗi lần nhớ đến lúc đó cô vô cùng hối hận, hối hận sao mình không tỉnh táo để phạm phải sai lầm như vậy.

(1) Ý là người hay đi rêu rao chuyện của người khác.

Cô cúi đầu kể lại có chút ngập ngừng, giọng nhỏ lại.

Nhưng giọng của Qúy Hiểu Thích thì ngày càng to, vô cùng kinh ngạc, “…Vậy là ngày hôm đó cậu đi liên hoan với bọn họ, sau đó ngủ sai người, cậu ngủ với Lục Dã á?!”

“Không không, không phải ngủ sai người, chỉ là ngoài ý muốn thôi, tớ chưa từng nghĩ muốn làm gì đó với Ngụy học trưởng…”

Qúy Hiểu Thích cũng không còn tâm tư để nướng thịt, cô bỏ đũa xuống, sang ngồi cạnh Mạnh Vân, nói nhỏ vào tai cô.

“Chính vì chuyện này nên cậu mới chạy ra nước ngoài mà không báo trước à?”

“…”

Mạnh Vân cười khổ.

Cũng đâu phải không báo trước, chỉ là lúc đó cô cảm thấy như cả bầu trời đã sụp đổ, từ nhỏ đến lớn cô đều rất ngoan ngoãn, chưa từng yêu đương, cô thấy chuyện dũng cảm nhất cô từng làm chính là theo đuổi Ngụy Tống Từ.

Thế nhưng đột nhiên cô lại ngủ với…, tự dưng mọi chuyện thành ra như vậy cô không tiếp thu được.

“Cũng phải không ra nước ngoài luôn, tớ có về quê, sau đó mới từ quê đi…”

“Không không không, cái này không quan trọng!” Qúy Hiểu Thích lại tò mò, “Lúc đó cậu có tỉnh táo không? Sao lúc tỉnh lại không đi tố cáo Lục Dã? Như vậy là phạm pháp đúng không?”

Cô biết Mạnh Vân không phải người có thể mang chuyện mất mặt này đi nói được, cho nên Mạnh Vân giấu bí mật này mấy năm cô cũng không trách cứ gì cả.

Mà Mạnh Vân thì đã bắt đầu thấy hối hận khi kể cho Qúy Hiểu Thích, không ngờ đến cả những chi tiết như vậy mà còn chú ý tới, “…Cũng không tính là phạm pháp đâu, tớ biết là anh ấy…”

“Vậy đúng là lúc đó cậu tỉnh táo hả? Thật hả? Vân Vân, tớ cứ thấy kì lắm, có Lục Dã đẹp trai như vậy ở ngay bên cạnh nhưng cậu lại đi thích Ngụy Tống Từ. Cậu nói đi, có phải cậu đã sớm nhận ra rồi không?” Qúy Hiểu Thích bĩu môi, “Loại đàn ông như Ngụy Tống Từ y hệt cục đá, theo đuổi được lâu như vậy chắc cũng mệt lắm…”

Mặc kệ Qúy Hiểu Thích hỏi gì thì hỏi, Mạnh Vân cũng không muốn trả lời nữa.

Qúy Hiểu Thích thở dài, cũng không hỏi nữa.

“Nhưng mà làm sao bây giờ, cậu tới bệnh viện là gặp Lục Dã phải không, xấu hổ lắm. Ý của anh ấy là sao? Muốn tiếp tục theo đuổi cậu á?… Thảo nào! Lúc cậu ra nước ngoài, Lục Dã tìm cậu khắp nơi như phát điên…”

Mạnh Vân thở dài, “Dù sao cũng đã gặp hai lần rồi, chắc sẽ không có lần sau đâu.”

Cô cũng sẽ không trả lời mấy cái tin nhắn kì cục kia nữa.

Nhất định phải nhanh nhanh chấm dứt cái nghiệt duyên này thôi.

Qúy Hiểu Thích liếc cô một cái, do dự nói: “Tớ cảm thấy, nói thật… cậu cũng có thể xem xét Lục Dã một chút.”

“Mặc dù tớ không thích mấy người cùng phòng của bọn họ cho lắm, nhưng Lục Dã… ” Cô gắp cho Mạnh Vân một miếng thịt, “Lúc đó cậu không biết đâu, Lục Dã đi tìm cậu giống như phát điên rồi, mấy người bọn tớ ai cũng bị anh ấy hỏi nhiều lắm, còn hỏi lặp đi lặp lại, thậm chí anh ấy còn đến hỏi cả chủ nhiệm.”

“Nhưng lúc đó bọn tớ đều nghĩ là do Ngụy Tống Từ thấy hối hận. Hôm nay nghĩ lại thì có lẽ anh ấy thật sự thích cậu đấy.”



Chớp mắt đã đến ngày đi khám.

Mạnh Vân mới nhận chức chưa lâu, vốn không nên xin nghỉ, nhưng cô Trương tuy nhìn trông nghiêm khắc nhưng lại là người tinh ý, cô nói chuyện này cho cô Trương.

Cô Trương xua tay, “Đi đi, bốn rưỡi bọn trẻ tan học rồi, cô đi lúc ba rưỡi không có vấn đề gì đâu”

“Đúng vậy, cô Mạnh mau đi đi, tôi sẽ giúp cô Trương trông lớp, chuyện đi khám vẫn là quan trọng hơn.” Cô giáo ở lớp bên cạnh nghe được liền vào giúp đỡ, “Tuổi còn trẻ mà, răng miệng rất quan trọng.

Mạnh Vân rất cảm kích, vội vàng nói, “Cảm ơn”, nhân lúc chưa đến giờ tan học, cô mời cả phòng giáo viên uống nước.

Sau khi biết được chuyện giữa Lục Dã và Mạnh Vân, Qúy Hiểu Thích định đi cùng cô đến bệnh viện.

Nhưng buổi chiều lại là giờ cô đi làm, sắp đến giờ vào lớp nên cô không thể đi xa được nên đành để Mạnh Vân đi một mình.

Mạnh Vân đã rút kinh nghiệm từ lần trước, cô sẽ không đứng ở gần cửa nữa, phải chờ sau khi nhìn kĩ không thấy Lục Dã cô mới đi cùng đoàn người vào thang máy.

Đến bệnh viện, cô hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào phòng khám.

Lục Dã đã ngồi sẵn ở đó, giường trị liệu không có người, còn anh đang nghiêm túc nhìn lên màn hình máy tính.

Mạnh Vân nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy anh đang xem bệnh án, trên màn hình máy tính là một hàm răng không đều, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Anh lại đang rất nghiêm túc nghĩ cách điều trị.

Nhìn thấy Mạnh Vân, Lục Dã xoa cổ, đóng bệnh án lại, nhẹ giọng cười nói: “Em tới rồi à”

“Ừ, chào, chào anh…”

Lục Dã cười híp mắt, “Vẫn còn sợ anh sao”

Mạnh Vân cắn môi không nói lời nào, cũng không để ý đến anh, nằm lên giường trị liệu.

Lục Dã bỏ đôi găng tay cũ đi, lấy một đôi mới vừa đeo vào tay vừa nói, “Nói thật, anh có chỗ nào không tốt? Xem như nể tình là bạn học cũ, em cho anh một cơ hội đi.”

“…” Mạnh Vân không biết nói gì nữa, “Bác sĩ Lục”

“Sao vậy?”

Cô cắn răng nói từng câu từng chữ, “Anh còn như vậy em sẽ đi khiếu nại anh quấy rối người bệnh đấy.”

Hóa ra bé thỏ lúc tức giận còn biết cắn người nha.

Lục Dã sửng sốt, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Xin lỗi, anh không nên đùa như vậy. Mạnh Vân, nếu em không vừa lòng anh chỗ nào thì nói với anh, anh sẽ sửa.”

Trong nửa tiếng điều trị, nhờ có câu “Anh sẽ sửa” mà lại khiến Mạnh Vân hồi phục lại tinh thần.

Không nói đến chuyện giọng của Lục Dã có sát thương đến mức nào, mà trong giọng nói lại biểu đạt được tâm ý lại làm cô thấy nặng nề.

Lục Dã tựa như một quả cầu ánh sáng, không cần nói đạo lý mà cứ bất chấp xông vào, giống như đã quyết tâm muốn chiếu sáng cho cô.

Mạnh Vân tự dưng thấy hối hận, biết vậy cô đã nghe Qúy Hiểu Thích không về thành phố này, về thẳng quê thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện này.

Nếu vậy có lẽ hai người sẽ không thể gặp lại.

Một lúc sau Lục Dã cũng không nói gì nữa, theo thường lệ dặn cô, “Không cần dùng hàm bên này cắn, ăn cái gì cẩn thận một chút… Có lẽ cuối tuần là hết…”

Mạnh Vân kiên nhẫn nghe, chờ anh nói xong mới nhớ ra chuyện gì đó, “Mai với ngày kia liệu còn đau không?”

“Không biết được, nhưng chỗ viêm đã hết rồi. Em có chuyện gì sao?”

Cô “Ừ” một tiếng, “Em muốn ra ngoài, cho nên nếu lại đau thì bất tiện lắm.”

“Chắc là không đâu, em mang theo thuốc kháng viêm, không yên tâm thì uống hai ngày này đi.”

Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là ở trường tổ chức hoạt động đi chơi xuân, lần đầu cô tham gia mấy hoạt động kiểu này nên có hơi lo lắng, còn sợ bọn trẻ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nếu cô không khỏe thì sợ rằng sẽ xảy ra sơ sót, bọn trẻ lại chơi bên ngoài, một mình cô Trương trông nom thì quá vất vả, thế nên ban nãy cô mới hỏi vậy.

Lục Dã thì không hỏi thêm nhưng buổi tối Qúy Hiểu Thích có gọi cho cô để hỏi chuyện này.

“Đi chơi xuân à, tớ còn chưa đi bao giờ.”

Mạnh Vân bị giọng nói đầy ghen tị của cô chọc cười, “Tớ đưa bọn trẻ đi chứ có phải tớ đi đâu, có gì mà phải ghen tị cơ chứ.”

Qúy Hiểu Thích thấy cũng hợp lý, “Nhưng mà chắc chắn sẽ rất vất vả. Tớ ở nhà chơi game còn thoải mái hơn.”

Gần đây cô thường chơi game mobile, mỗi ngày mở mắt ra là sẽ cắm mặt vào game. Mạnh Vân cười cười sau đó cúp máy đi ngủ sớm.

Nhà trường đã quyết định thứ sáu sẽ đi chơi xuân ở thủy cung trong thành phố, vì sợ lớp nhỡ và lớp nhỏ đi xem cá heo biểu diễn không an toàn nên nhà trường đã sắp xếp đi chơi chỗ khác.

Vậy là cũng chỉ có bốn lớp, chia nhau ngồi hai xe bus sau đó xuất phát.

Lần đầu Mạnh Vân đi hoạt động ngoài trời kiểu này, cho nên ngay cả khi bọn trẻ hai lớp ngồi sau nhốn nháo, đùa nghịch như giặc thì cô cũng thấy hào hứng.

Cô Trương ngồi bên cạnh thấy biểu cảm của cô hiện rõ trên mặt thì liền thở dài, “cô Mạnh, xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ rồi.”

“Hả? Hiểu gì cơ?”

“Vào mỗi năm đây chính là ác mộng với chủ nhiệm lớp như chúng ta. Năm ngoái khi đi chơi xuân, có một bé bị lạc ở vườn bách thú, cuối cùng bọn tôi tìm cô bé gần hai tiếng. Xong cả quãng đường về cô bé khóc liên tục không nghỉ, bé còn đang khóc nức nở thì phụ huynh đã chạy đến trường, còn mắng chửi cả cô hiệu phó.”

Cô Trương cười khinh bỉ nói, “Chúng tôi đã làm tròn nhiệm vụ của mình, cũng không phạm sai lầm gì cả, là do cô bé không nghe lời tự ý chạy mất. Vậy mà cuối cùng giáo viên lại là người cúi đầu xin lỗi, sau đó cô ấy đã từ chức rồi đổi nghề luôn. Ở trường tư thì mấy chuyện như thế này đều có cả, cô Mạnh vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Mạnh Vân nghe xong thì cũng biết chẳng phải nói gì, một lúc sau mới hoàn hồn lại.

Như thế này thì áp lực của cô càng lớn, từ khi bước xuống xe, cô hận không thể mọc mười mấy đôi mắt sau lưng để nhìn chằm chằm bọn trẻ cho bớt lo lắng.

Cô dẫn bọn trẻ đi, vì không thể vào tham quan thủy cung nên cô cũng chẳng còn tâm tư xem cá heo biểu diễn.

Có lẽ vì Mạnh Vân cảm thấy căng thẳng nên chuyến đi càng trở nên dài hơn.

Vất vả lắm mới kết thúc chuyến đi, chỉ cần đưa bọn trẻ về nữa thôi là chuyện coi như đại thành công rồi. Thế nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.

Có một cô bé ở lớp của Mạnh Vân lúc lên cầu thang bị ngã trượt chân.

Cô bé ngồi bệt dưới đất sững sờ trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt mấy cái, nước mắt đã rơi lã chã.

Mạnh Vân hoảng hốt, vội vàng bế cô bé lên, “Ngô Giai Giai, con bị ngã sao?”

Ngô Giai Giai khóc liên tục không nói câu nào, nhìn qua vết thương có vẻ rất nghiêm trọng.

Cô Trương kiểm tra sơ qua, “Không sao, nhưng vẫn nên đưa cô bé đến bệnh viện đi, không lại xảy ra chuyện gì phiền toái.” Cô nói nhỏ, “Ngô Giai Giai chính là cô bé tôi nói với cô, khụ, sẽ bị mấy đứa bé kia bắt nạt. Nhưng mà cô bé rất ngoan, tương đối hiểu chuyện, trên đường đi cô đừng mắng nó thì sẽ không sao.”

Mạnh Vân nhìn cô Trương gật đầu một cái, sau đó bế Ngô Giai Giai lên taxi đến bệnh viện.

Dáng người của Ngô Giai Giai vừa nhỏ vừa gầy, tuy ở lớp lớn nhưng lại trông như mấy bé ở lớp bé, Mạnh Vân không dám để cô bé đi, dù sao bế cô bé cũng không tốn nhiều sức lực.

Đăng kí xong, cô đưa Ngô Giai Giai vào thang máy.

Trong thang máy không có ai, cô nhỏ giọng nói chuyện với Ngô Giai Giai.

“Con có đau nữa không?”

Cô bé ngoan ngoãn trả lời, “Hơi đau ạ”

“Ngoan, cô đưa con đến chỗ bác sĩ là sẽ hết đau ngay.”

Thang máy lên đến tầng bốn, lúc đó có một đoàn người đi vào, mà đứng ngay đầu lại chính là Lục Dã đang mặc áo blouse trắng.

Lục Dã đang nói chuyện với đồng nghiệp, quay ra nhìn thì ngạc nhiên, “Mạnh Vân? Trùng hợp vậy…”

Giọng của anh ngừng lại, anh nhìn khuôn mặt Ngô Giai Giai.

Một lúc sau mới nhìn sang Mạnh Vân, trong giọng nói dường như đang mừng như điên, lại có một chút kinh ngạc không nói nên lời.

“… của anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.