Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 41: Mau Đến Bên Cạnh Người Mình Yêu Thôi




Sắc mặt của Lục Dã trầm xuống.

Việt Lan có chút bối rối, nhưng cô nghĩ lại lời mình vừa nói cũng đâu có vấn đề gì.

Chỉ là vẻ mặt Lục Dã lại quá đáng sợ, cô hơi khẩn trương, cẩn thận nhìn sắc mặt anh.

Lục Dã im lặng, sau đó mới hít một hơi thật sâu.

Giọng anh hơi trầm nhưng lại vô cùng bình tĩnh, khiến người khác vừa nghe là phải động lòng.

“Cô Việt.”

Sắc mặt Việt Lan liền trở nên trắng bệch.

Lục Dã chỉnh lại tay áo của mình, giọng điệu càng lạnh đi, “Tôi không thích có người bàn tán về tôi và bạn gái tôi, về sau cô đừng nói với tôi nữa.”

“Lục học trưởng…”

Lục Dã cong môi, “Không dám nhận, vốn dĩ chúng ta không học cùng chuyên ngành, cũng không thân quen đến mức đấy.”

Trong mắt của Việt Lan liền trào ra nước mắt.

Gương mặt cô xinh đẹp thanh tú, lúc không nói chuyện thì rất có khí chất, nhưng khi khóc thì bộ dạng lại vô cùng nhu nhược đáng thương.

Nếu để ý thì chỉ suy xét về nhan sắc, Mạnh Vân không thể nào so được với Việt Lan. Bởi vì khuôn mặt của Việt Lan giống như tiêu bản trong thẩm mỹ viện, từng đường nét đều chuẩn xác như thước đo, hoàn hảo không thể chê được. (Chịu bà tác giả:v miêu tả kiểu gì ghê thấy mịa)

Còn khuôn mặt của Mạnh Vân lại có chút ấm áp, dễ chịu hơn, lần đầu gặp người ta đều sẽ có hảo cảm.

Có lẽ nhờ gương mặt này mà đến tận bây giờ Việt Lan vẫn vô cùng tự tin.

Từ nhỏ Việt Lan đã sống trong sự khen ngợi, người khác có thể không biết cô giỏi về mặt nào, giỏi cái gì, nhưng họ đều sẽ khen ngợi gương mặt xinh đẹp này đầu tiên.

Lục Dã dường như lại không hề bị bộ dạng bây giờ của cô làm cho cảm động, anh chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

Anh ghét nhất là người khác nói anh và Mạnh Vân không hợp!

Không hợp chỗ nào? Vì sao lại không hợp? Đối với anh, hai người là một đôi trời sinh, có gì mà không tốt!

Nếu Việt Lan và anh không phải cùng một loại người thì anh cũng không còn lí do gì để tiếp tục nói chuyện với cô nữa, Lục Dã cất điện thoại vào trong người, lạnh nhạt nói.

“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước, cô muốn cảm ơn gì thì có thể đến tìm ông nội với bố tôi nói chuyện.”

Lục Dã mím môi, sau đó không do dự rời đi.

“Lục học tưởng! Lục học trưởng!…”

Việt Lan gọi vài câu nhưng Lục Dã không hề quay đầu lại.

Cô tức giận dậm chân vài cái, bây giờ không còn bác sĩ y tá nào ở đây, người đi ngang qua không nhiều nên cũng không có ai chú ý đến động tác kì quái của cô.

Việt Lan cắn răng, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

Cô chưa bao giờ phải chịu uất ức đến như vậy. Cô có nhà cao cửa rộng, được cha mẹ bao bọc nâng niu trong lòng bàn tay, từ học thức, nhan sắc đến gia cảnh, có chỗ nào mà không xứng với Lục Dã cơ chứ?

Còn Mạnh Vân… chỉ là một giáo viên mầm non, hai người bọn họ có thể nói chuyện hòa hợp được sao?

Xét về danh tiếng, yêu loại người không có mặt mũi như thế này, Lục Dã thật sự có thể công khai được ư? (Ý là chê LD yêu MV sẽ bị xấu mặt ấy =.=)

Lục Dã mắt anh bị mù rồi à?

Việt Lan ngồi xổm trên mặt đất hơn mười phút, cuối cùng không thể chịu được mà hét lên một tiếng.



“Hai người gặp mặt phụ huynh rồi á?!”

Mạnh Vân thấy Qúy Hiểu Thích nói to thì hoảng hốt, sợ mẹ cô ấy lại đi vào nên liền che miệng Qúy Hiểu Thích lại, “Suỵt, nói nhỏ thôi.”

Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi, hàng xóm nhà bên còn tưởng nhà bên này đang mở tiệc.

Qúy Hiểu Thích chớp chớp mắt, cô vỗ lên mu bàn tay của Mạnh Vân, sau đó mới lóc cóc ngồi dậy, giữ chặt hai vai của Mạnh Vân, “Cậu nói đi, Lục Dã nói sao?”

Mạnh Vân bị cô nhìn đến mức xấu hổ, liền rủ mắt nói, “Chỉ nói là… Muốn tớ về ra mắt gia đình anh ấy, còn nói là ông nội anh ấy đã từng gặp tớ rồi… Tớ cũng không biết là gặp ở đâu nữa…”

“Sau đó hai người lập tức đi lĩnh chứng à?”

Mạnh Vân hoảng sợ, vôi vàng xua tay, “Không đâu, không đâu, còn chưa đến mức này đâu, mới yêu chưa được bao lâu mà…”

Qúy Hiểu Thích cốc đầu cô một cái, “Bao lâu cái gì, người ta đợi cậu bao nhiêu năm mà cậu vẫn chưa động tâm à? Còn không mau lấy thân báo đáp đi?!”

“…”

Mạnh Vân cúi đầu không nói gì.

Động tâm thì chắc chắn là có rồi.

Chỉ là cô cảm thấy, nếu không đáp lại tình cảm của Lục Dã thì là có lỗi với anh ấy.

Đáng lẽ ra từ thân đến tâm đều phải chuẩn bị sẵn sàng mới phải.

Thật ra Mạnh Vân đã tính toán cả rồi, cô phải đáp lại tình cảm của anh gấp trăm lần thì mới có thể bù đắp được cho khoảng thời gian ba năm Lục Dã đợi cô. Mạnh Vân còn phải trả tiền lại cho mẹ nuôi, sau đó phải tích góp lại một khoản cho của hồi môn nữa…

Từng ấy thứ cũng cần có thời gian để chuẩn bị.

Cô muốn giao cho anh một Mạnh Vân dịu dàng, hoàn hảo, chứ không phải một đống phiền toái như bây giờ.

Đến khi cô giải quyết xong mọi chuyện mới có thể yên tâm giao tất cả cho anh.

“Ối, sao cậu lại đỏ mặt? Vân Vân, cậu nghĩ đi đâu thế?”

Mạnh Vân xấu hổ, Qúy Hiểu Thích chỉ toàn nghĩ linh tinh thôi, cô vội vàng lấy chăn trùm lên đầu, “Cậu nhìn nhầm rồi!”

Qúy Hiểu Thích cười một tiếng, cũng không trêu chọc cô nữa, sau đó liền tắt đèn đi, nhẹ nhàng chui vào trong chăn.

Hồi trước khi bọn họ ở kí túc xá hay ngủ chung một giường để tiện nói chuyện phiếm, nhưng lúc đó đa phần chỉ nói về Ngụy Tống Từ và các soái ca lọt vào mắt của Qúy Hiểu Thích. Còn bây giờ thì có nhiều chuyện để nói hơn.

Có thể nói về công việc, chuyện hàng ngày, còn có cả người trong lòng…

Mạnh Vân cảm thấy mình vô cùng may mắn, cô ra nước ngoài lâu như vậy nhưng lại không đánh mất một người bạn tốt thế này.

Trước kia cô cảm thấy bản thân rất đáng thương, vào mỗi lần họp phụ huynh, các bạn học khác đều có bố mẹ đi cùng, chỉ có mình cô là bố mẹ nuôi tới tham dự. Mỗi khi người khác hỏi đến, cô đều cảm thấy ngượng đến nỗi muốn đào một cái hố để chui xuống đó luôn cho rồi.

Cho tới lúc vào đại học, khó khăn lắm cô mới thích một người, nhưng người đó nhìn cô lại thấy gai mắt, khiến cô trở thành trò cười trước mặt bao người.

Nhưng càng lớn dần thì Mạnh Vân dần nhận ra được là bản thân đã quá tham lam.

Bố mẹ nuôi tốt với cô như vậy, không thua kém gì bố mẹ ruột của người khác. Cô với Ngụy Tống Từ có duyên mà không có phận, nhưng lại có một người khác âm thầm thích cô bao nhiêu năm. Hai người bỏ lỡ lâu như vậy, cuối cùng lại có cơ hội đến với nhau.

Cô còn có Qúy Hiểu Thích.

Thế giới này đối với cô như thế là đã rất nhân từ rồi.

Trong màn đêm, Mạnh Vân lặng lẽ nở nụ cười, cô xoay người ôm chặt Qúy Hiểu Thích, “Này, Tiểu Thất, chúng ta xuất quỹ* đi, dù sao mẹ cậu cũng rất thích tớ…”

*Xuất quỹ (出柜): Bên đó còn gọi là ‘come out’, nghĩa là ra khỏi tủ quần áo. Nhưng nó còn có nghĩa khác là những người thuộc cộng đồng LGBT muốn công khai giới tính của mình, thường là các đôi gay, les… công khai để yêu nhau. Ở câu trên MV nói vậy là nói đùa thôi.

Qúy Hiểu Thích cũng ôm lại cô, “Được thế thì tốt rồi.”

“Sao vậy?”

Mạnh Vân cảm thấy lời của Qúy Hiểu Thích có ẩn ý.

Qúy Hiểu Thích thở dài, “Mấy hôm trước tớ có nói với mẹ chuyện của Qúy Trì… Bà ấy… Không thích lắm.”

“Tại sao chứ?”

Cô cười khổ một tiếng, “Qúy Trì không phải là người ở đây, anh ấy ở trên này không nhà cũng không xe, đến lúc cưới nhau thì phải tính sao? Hay để tớ về quê với anh ấy? Anh ấy còn là cảnh sát giao thông, dựa vào cái nghề đó thì kiếm được bao nhiêu? Cả ngày còn phải đứng phơi mưa phơi gió, lấy về mất mặt lắm… Cậu cũng hiểu mà, người già ai cũng nghĩ thế đấy.”

Qúy Hiểu Thích là người thành phố, nhà không tính là có điều kiện nhưng vì từ khi sinh ra đã ở trên này, lại thêm bố mẹ cố ấy ở đây đã lâu nên bây giờ bọn họ đều có tâm lý “bài ngoại”*

*Bài ngoại: Bài trừ người ngoại tỉnh.

Người trên này sẽ không bao giờ để con gái phải gả đi xa, nếu có cưới thì nhà trai cũng phải có nhà ở đây, trả góp cũng không sao, ngoài ra còn cần một chiếc xe, đi kèm với một đống sính lễ, hồi môn linh tinh nữa, khách khứa cũng không phải mời nhiều, chỉ cần hàng xóm láng giềng có mặt là được.

Nhưng với Qúy Trì… Mấy thứ vụn vặt linh tinh còn không có thì đào đâu ra một căn nhà.

Lúc Qúy Trì bị tai nạn, tiền viện phí của anh ta cũng có Qúy Hiểu Thích giúp đỡ một phần, chỉ là anh ta không biết mà thôi.

Mạnh Vân nghe xong trong lòng đã cảm thấy chua xót không thôi, cô nhẹ nhàng vỗ đầu Qúy Hiểu Thích.

“Đừng lo, xe đã đến nơi thì núi sẽ phải mở đường, hai người cố gắng mấy năm, chỉ cần anh ấy yêu cậu là đủ rồi.”

Qúy Hiểu Thích cười nhẹ, “Mẹ tớ còn nói người quen qua mạng không đáng tin, nếu tớ bỏ game thì vẫn yêu được à… Bây giờ cố gắng kiểu gì đây, chơi game cùng nhau à? Cậu không biết đâu, cái tên Qúy Trì này, nếu anh ấy muốn chơi với tớ thì giờ tớ đâu khổ sở như thế này.”

Cô thở dài, “Thật sự, nếu anh ấy tự nguyện thì tớ đâu phải tốn nhiều công sức theo đuổi đến thế. Vân Vân, cậu nói xem, tớ cũng mệt rồi, liệu tớ có gặp được ‘Lục Dã’ của riêng tớ hay không?”

Mạnh Vân không trả lời.

Cô cũng không biết phải nói gì mới đúng. Khi thích Ngụy Tống Từ thì cô cũng chỉ cảm thấy bọn họ rất hợp nhau, nhưng xa nhau vài năm thì cũng không còn cảm giác gì nữa.

Thực ra lúc theo đuổi Ngụy Tống Từ cô chưa bao giờ ghen tị với ai ở bên cạnh anh ấy, thậm chí cô còn không quan tâm có bao nhiêu người đang theo đuổi Ngụy Tống Từ. Nhưng Lục Dã mới chỉ nói chuyện với Việt Lan vài câu mà cô đã không ngủ nổi.

Không phải lúc đó tình cảm không đủ sâu đậm, chỉ là tình huống khác nhau mà thôi.

Thời gian trôi qua, ai mà chẳng thay đổi.

Mà cũng chính vì đã thay đổi nên cô mới yêu Lục Dã đến mức này, yêu đến nỗi trằn trọc không ngủ được.

Qúy Hiểu Thích không nói gì nữa.

Mạnh Vân cắn môi, một lúc lâu sau mới đáp: “Không cần biết tương lai ra sao, nhưng đừng để hiện tại phải hối hận.”

Ngay bây giờ.

Mau đến bên cạnh người mình yêu thôi.

“Nếu bây giờ cậu thích Qúy Trì, vậy đừng suy nghĩ gì cả, cũng không cần phải chờ đợi ‘tương lai’ nữa, biết đâu Qúy Trì lại chính là ‘Lục Dã’ của cậu thì sao.”

Đêm nay rất dài, là một đêm không ngủ, mà Lục Dã cũng cảm thấy thế.

Anh biết Mạnh Vân sang nhà Qúy Hiểu Thích để làm gì, có lẽ cô còn do dự nên mới sang nhà bạn thân để tâm sự.

Đáng yêu quá. (Xin lỗi:v toi cũng không hiểu được anh nhà là thê nô kiểu gì nữa)

Người da mặt mỏng, lại nhút nhát như vậy sao có thể nỡ làm bộ hung dữ với anh chứ.

Trong đầu Lục Dã vẽ một đám mây, sau đó hiện lên hình ảnh của Mạnh Vân, anh bắt đầu hồi tưởng lại từ lúc hai người quen nhau cho tới tận bây giờ, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Đã hơn nửa đêm rồi nhưng anh vẫn không ngủ được, vậy nên Lục Dã dứt khoát lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mạnh Vân.

“Ngày mai em về lúc nào?”

Mạnh Vân cũng trả lời lại rất nhanh, hiển nhiên là cô cũng không ngủ được, “Ngày kia em về, ngày mai em muốn đi leo núi với Tiểu Thất.”

“Leo núi?”

“Ừ, Tiểu Thất không vui, em đi chơi với cô ấy một hôm.”

Lục Dã không nhịn được “Hắc”* một tiếng, miệng còn lải nhải, “Nha đầu này…” (Mình cũng không biết phải dịch từ nha đầu ra sao cho đúng hoàn cảnh nữa nên đành để nguyên:v Nếu bạn nào có cách dịch khác thì cứ cmt nha, mình sẽ sửa)

*Hắc (嘿): Trong tiếng trung phiên âm là Hei -> Hey -> Này:v Mình chú thích vậy không biết mọi người có hiểu không nữa.

Anh đang gõ thì Mạnh Vân đã gửi tiếp một tin nhắn nữa, “Cuối tuần chúng ta đi du lịch được không?”

“…”

“Cuối tuần về nhà anh.”

“Không thành vấn đề!”

“Chuyện đó…”

Mạnh Vân cắn môi do dự một hồi lâu, đến khi màn hình điện thoại tối dần, chuẩn bị tắt thì cô mới gửi tin nhắn cho anh.

“Anh có muốn về nhà em chơi không? Gần nhà em có rất nhiều chỗ để chơi, vào mùa này còn có thể lên núi hái dương mai* nữa… Anh có muốn đi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.