Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 30: Tôi Là Lục Dã, Là Bạn Trai Của Mạnh Vân




Nói là bệnh viện nhà anh thì cũng không đúng lắm, đây là ba bệnh viện gộp lại do chính phủ trợ cấp xây dựng.

Lục Dã nói thế để chỉ để dọa cậu ta thôi.

Nhưng đúng là Mạnh Văn Kiệt nghe xong đã bị dọa cho sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cậu lầm bầm mấy câu nhưng vẫn cúi người xuống dọn dẹp hết đồ ăn trên nền đất.

Hù dọa thành công, Lục Dã cố nhịn cười, anh ôm bả vai của Mạnh Vân định kéo cô đi ăn tối.

Nào biết được Mạnh Văn Kiệt chạy đến túm cổ tay của Mạnh Vân lại.

Mạnh Vân bị kéo lại thì nhíu mày, “… Em làm gì vậy?”

Lục Dã nhìn đến cổ tay của cô, sau đó tóm lấy tay cậu ta, “Bỏ ra.”

Sức lực của Lục Dã vẫn lớn hơn, Mạnh Văn Kiệt còn chưa phản ứng kịp thì đã bị anh túm lấy cổ tay kéo ra, làm cậu ta phải kêu đau một tiếng.

“Nói chuyện thì nói cho tử tế, nếu cậu động tay động chân thì biết sao rồi chứ?”

Lục Dã cười lạnh một cái trừng mắt nhìn Mạnh Văn Kiệt.

Anh cũng đoán được đây là ai rồi, có lẽ là em trai mà Mạnh Vân đã kể. Vốn dĩ anh đã không có hảo cảm với gia đình của cô rồi, hôm nay lại gặp em trai của cô trong tình huống như thế này nữa.

Bọn họ khiến Mạnh Vân khổ sở như vậy, trong lòng Lục Dã chỉ nghĩ bây giờ đánh một trận cũng không đủ làm cô hết giận.

Nhìn thấy ánh mắt của anh đang đề phòng thì Mạnh Vân bỗng dưng lại thấy buồn cười.

Cô duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Lục Dã, ý muốn nói với anh không sao đâu, Mạnh Vân quay đầu nhìn anh, “Anh làm sao vậy?”

Dù sao thì Mạnh Văn Kiệt vẫn nhỏ tuổi hơn bọn họ mấy tuổi, cậu bị hai người nhìn chằm chằm, nhất thời không nói nổi câu nào.

Một lúc sau cậu mới do dự nói, “Chắc chắn mẹ cũng muốn điều trị ở trên này, chị ở đây lâu rồi có quen ai làm bác sĩ không?”

“…”

Bỗng dưng Mạnh Vân cảm thấy hôm nay mình mò đến đây đúng là một sai lầm cực lớn.

Nếu lúc đó đi ăn luôn thì có phải sẽ không xui xẻo thế này không.

Mạnh Văn Kiệt không để ý đến sắc mặt của cô, cậu ngập ngừng hỏi: “Đây là… Là bạn trai của chị sao? Anh nói đây là bệnh viện nhà anh mà? Vậy chắc anh quen rất nhiều bác sĩ phải không?…”

Mạnh Vân không muốn nói chuyện này nữa, “Có chuyện gì thì bảo bố mẹ đến nói đi, bọn chị còn có việc, gặp lại sau.”

Sau đó cô không quan tâm Mạnh Văn Kiệt đứng đằng sau tức giận mắng chửi, Mạnh Vân kéo tay Lục Dã trực tiếp đi ra khỏi bệnh viện.

Chỉ là suốt dọc đường đi Mạnh Vân đều không nói câu nào.

Mà Lục Dã cũng không nói gì cả.

Mãi cho đến khi đến quán ăn thì Mạnh Vân mới nhận ra có gì đó khác thường, cô quay đầu nhìn anh, “Sao anh không nói gì vậy?”

Anh như thế này, cô không quen cho lắm…

Bị anh trêu chọc tuy cô thấy khó chịu, nhưng không có thì lại thấy hơi thiếu thiếu.

Lục Dã liếc mắt nhìn cô một cái, “Anh đang nghĩ phải làm sao em mới vui lên mà.”

Mạnh Vân mím môi, cô im lặng cởi dây an toàn ra.

“Đi ăn cơm thôi.”

Mà trong lòng Lục Dã cũng đã có suy tính.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Vân, cười nói, “Vẫn phải để bạn trai bất khả chiến bại của em ra tay rồi!”

Mạnh Vân bắt lấy tay của anh đang vuốt tóc mình.

“Anh lại lên cơn à?”

“…”

Mà Lục Dã cũng không nói chơi, anh nói được là làm được.

Vậy là ngay ngày hôm sau, Lục Dã “liều mạng” mang quà về Lục gia mà không đưa Mạnh Vân theo.

Ông nội Lục thấy anh về nhà mà không dẫn theo cháu dâu thì lôi chổi ra đòi tẩn cho Lục Dã một trận. Phải mất một lúc sau, vất vả lắm Lục Dã mới lấy được danh thiếp của ông, xong việc anh vội vàng nhảy lên xe, cười thỏa mãn lái thẳng đến bệnh viện. Thành công mỹ mãn!

Bên kia Mạnh Vân còn đang suy nghĩ nên làm thế nào với chuyện của mẹ và em trai thì Lục Dã đã tìm được phòng bệnh của Lý Nhất Tranh.

Anh đến nhưng cũng không có ý định gõ cửa đi vào, chờ một lát sau thì Mạnh Văn Kiệt quay về.

“Chào cậu.”

Mạnh Văn Kiệt nhìn thấy Lục Dã thì sửng sốt, “Anh…”

Lục Dã tủm tỉm cười, “Tôi là Lục Dã, là bạn trai của Mạnh Vân.”

“Có chuyện gì à?”

“…”



Mạnh Vân ở nhà hai ngày vừa phiền lòng vừa chán nản, mà cô nào biết được sau này Lý Nhất Tranh và Mạnh Văn Kiệt sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa.

Cô còn lo lắng không thôi, có phải bọn họ lại định làm gì nữa không. Mà đợi thêm mấy ngày nữa cũng không có chuyện gì xảy ra thì Mạnh Vân mới dám thả lỏng một chút.

Có đôi lúc Mạnh Vân cũng cảm thấy mình rất nhẫn tâm, dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô. Nhưng mỗi lần có chút động tâm thì cô lại nhớ đến ngày bố mẹ ruột bỏ cô lại ở quê.

Mọi thứ đều trở nên lạnh nhạt.

Thời tiết ngày càng nóng bức, cũng sắp đến kì nghỉ hè rồi.

Bọn trẻ cũng đến lúc lên tiểu học học, thế nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện với Trần Hi.

Nhưng dường như sự việc lần đó ít nhiều cũng đã tác động đến Trần Hi, dù sao thì khi ở trường thằng bé cũng không còn bắt nạt Ngô Giai Giai nữa, cơ bản thì gặp cô bé cũng sẽ coi như không quen biết, giống như hai người xa lạ.

Khó khăn lắm mới có một ngày mà tài xế trong nhà Trần Hi đến đón muộn một chút, Mạnh Vân liền đến chỗ thằng bé đang ngồi một mình.

Trong phòng học chạng vạng ánh hoàng hôn, chỉ còn hai người một lớn một nhỏ ngồi cũng giải câu đó Olympic.

Thành tích của Trần Hi rất tốt.

Nhưng Mạnh Vân nhìn thấy thằng bé thì trong lòng lại có chút khó xử. Cô đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng vẫn không biết phải nói như thế nào cho phải.

Cuối cùng Trần Hi nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mạnh Vân thì liền gọi cô.

“Cô Mạnh?”

Mạnh Vân nghe Trần Hi gọi thì liền cười đáp lại, “Ừ”

“Cô đang chờ con à? Không sao đâu, cô chờ một chút nữa tài xế sẽ đến ngay.”

Nhất thời Mạnh Vân lại không biết phải mở miệng thế nào.

Đúng lúc Trần Hi cúi đầu xuống thì Mạnh Vân mới nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây mẹ con có nói gì không?”

Trần Hi ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cười gian nói, “Cô hỏi chuyện gì ạ?”

“Chuyện gì cũng được, con kể cô nghe được không?”

“Mẹ con nói gì với con thì sao con phải kể cho cô nghe chứ?”

Ngay sau đó Mạnh Vân liền cứng họng.

Trần Hi là loại trẻ con khó đối phó, còn nhỏ mà đã khó trị thế này thì lớn lên không biết ai có thể quản được nữa.

Mạnh Vân cũng biết mình không thể làm được gì nhiều, nhưng cô lại không hi vọng thằng bé nhìn mọi chuyện sai sự thật như vậy.

“Người lớn cũng phạm sai lầm mà, cô cũng có thể mà mẹ của con cũng có thể. Vậy nên Trần Hi phải chóng lớn, lớn lên rồi con sẽ hiểu chuyện, tự biết phân biệt đúng sai.”

Cô đành thở dài, xoa đầu Trần Hi.

Vua Rome cũng đâu thể xây được tòa lâu đài trong một ngày được.

Mạnh Vân càng không thể châm ngòi li gián Trần Hi và mẹ thằng bé, nhưng cô mong muốn mẹ Trần Hi có thể cẩn trọng những lời nói của mình.

Cô chỉ là người ngoài thôi, cũng không thể can thiệp quá nhiều được.

Lục Dã ngẫu nhiên biết được chuyện thì liền an ủi cô.

Nhìn qua Mạnh Vân là một cô gái mềm yếu, nhưng thực ra lại vô cùng dũng cảm, suy nghĩ cũng rất sâu sắc. Cô không hay bộc lộ cảm xúc, vậy nên Lục Dã phải kiên nhẫn dỗ dành thì cô mới chịu mở lời.

Nhưng anh cũng không phải người trong ngành, ý kiến của anh không thể giúp được cho cô, chuyện anh có thể làm chỉ có thể yên lặng lắng nghe cô tâm sự mà thôi.

“… Có phải em lo chuyện bao đồng quá không?”

Mạnh Vân nhìn thấy Lục Dã đang im lặng mỉm cười nhìn cô, sau đó đột nhiên cô nhận ra nãy giờ là một mình cô nói chuyện thì mặt liền đỏ bừng cả lên.

Lục Dã gắp cho cô một miếng thịt, “Không sao, Vân Vân, anh là bạn trai của em, không cần phải ngại. Em không nói với anh thì có thể nói với ai chứ.”

Mạnh Vân thở dài, “Chỉ là em thấy mình quá vô dụng, lo lắng thì nhiều nhưng chuyện có thể làm được thì lại ít. Nhiều khi em còn nghĩ có phải em đã chọn sai nghề không nữa.”

Lục Dã không nhịn được mà nở nụ cười, “Ừm”

“?”

“Em không biết anh vui thế nào đâu… Về sau con của chúng ta có mẹ là giáo viên, không phải là rất tốt sao!”

Mạnh Vân sửng sốt một chút, sau đó mặt cô đỏ lên như quả cà chua, miệng lắp ba lắp bắp nói.

“Gì cơ, gì cơ, anh lại nói linh tinh rồi, anh nghĩ gì trong đầu vậy hả!”

Lục Dã nhìn cô tủm tỉm cười.

“Vân Vân, anh muốn hỏi em chuyện này, nghỉ hè này em dọn sang chỗ anh ở được không? Nhà anh còn rất nhiều phòng trống, hơn nữa ở chỗ anh cũng không cần tiền thuê nhà, có phải rất tốt không?”

Vốn dĩ Lục Dã cũng chỉ định trêu chọc cô thôi, anh cũng không mong đợi cô đồng ý gì cả.

Nhưng nào ngờ Mạnh Vân do dự một chút, cô đỏ mặt gật gật đầu.

“Được.”

Lục Dã ngạc nhiên đến nỗi hai mắt mở to, “Vân Vân…”

Mạnh Vân bị anh nhìn chằm chằm thì ngượng đến nỗi muốn vùi mặt vào cái bát trước mặt.

“… Tại anh nói nhà anh còn phòng trống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.