Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 2: Lục Dã, Anh Là Lục Dã Ca Ca, Có Nhớ Không?




Tự dưng gặp lại người quen ở bệnh viện, mà bệnh viện cũng không phải nơi hay ho gì để ôn lại chuyện cũ.

Lục Dã chống cằm chỉnh giường trị liệu, sau đó lấy một đôi găng tay với một chiếc khẩu trang mới, “Nằm lên đi”

Bên cạnh là các bác sĩ y tá đi tới đi lui với gương mặt khổ sở của người bệnh. Mạnh Vân nhẹ nhàng mím môi, hiểu được bây giờ tốt nhất là không im lặng, nghe theo anh ấy nằm lên giường trị liệu.

Ba năm không gặp rồi, Lục Dã so với hồi đại học khác rất nhiều, nhưng chỉ có mặt mũi vẫn thanh tú như trước.

Mạnh Vân mở to mắt, nhìn anh đang cầm gương nha khoa soi răng của cô, khoảng cách của hai người lúc này còn chưa tới một cánh tay. Nhìn gần càng thấy được đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh, biểu cảm tập trung càng khiến cho nhiều cô gái yêu thích.

Người mà cô không muốn thấy rốt cuộc lại là người đầu tiên gặp được, đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác mà.

Mới vừa nãy Qúy Hiểu Thích còn nhắc tới anh ta, còn chưa tới mười phút sau thì anh ta lại xuất hiện trước mặt cô.

Mạnh Vân không kìm được nắm chặt gấu váy.

Bầu không khí bỗng dưng trở nên im lặng, Lục Dã híp mắt cười, nhẹ nhàng hỏi: “Răng miệng của em có vấn đề thật đấy, lần này là đau bên nào?”

Mạnh Vân đỏ mặt, tay chỉ vào má bên phải.

Lục Dã khi cười lên vẫn luôn có chút lưu manh, khác hoàn toàn so với học bá Ngụy Tống Từ lạnh lùng kia.

Anh duỗi tay cầm cái nhíp kim loại ở bên cạnh, lật xuống sau đó gõ vào chiếc răng bên phải của cô.

“A! Đau quá!”

Mạnh Vân đau đến mức không nhịn được kêu thành tiếng.

Có lẽ đúng là đã sâu răng động đến dây thần kinh, chỉ mới gõ nhẹ thế này thôi mà cô đã muốn bật dậy khỏi giường điều trị rồi.

Điều này khiến Lục Dã tự dưng lại nhớ đến mấy chuyện cũ.

– Mạnh Vân hai mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi, cả người đau giống như bị điện giật, giọng nhỏ nhẹ thở gấp.

– Mạnh Vân thì thào gọi tên anh nhưng lại không nói nổi thành lời, tiếng khóc nhỏ nhẹ đáng yêu giống như tiếng mèo kêu.

….

Lục Dã còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, nhưng lại lặng lẽ nén lại cảm xúc trong lòng, đặt cái nhíp và gương nha khoa xuống khay, quay người sang bên cạnh kê đơn.

“Đi chụp X-quang đi, cái răng sâu này chắc đã chèn vào dây thần kinh rồi”

Vừa nghe xong Mạnh Vân đã thấy sợ, “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Giọng cô nhè nhẹ, còn có một chút nhút nhát, trong lòng Lục Dã dường như bị lông vũ lướt qua, giống như có dòng điện chạy qua.

“Đã đau như vậy rồi chẳng lẽ không nghiêm trọng sao?”

Lục Dã đưa cho y tá tờ đơn rồi bảo dẫn cô đi, “Trước tiên đi đóng phí chụp đi, nếu hôm nay chữa được thì cái răng sâu kia sẽ không đau nữa”

Sắc mặt Mạnh Vân trắng bệch, cô run rẩy đứng dậy đi thanh toán phí.

Lục Dã nhìn thấy bóng dáng yếu đuối của cô, tay đã không tự chủ được mà nắm thành quyền.

Ba năm rồi.

Đã ba năm trôi qua kể từ lúc cô bé này đi mà không nói một lời.

Lục Dã tự dưng nghĩ đến chính mình, năm đó vì đi tìm cô mà hỏi thăm khắp nơi như người điên, vì cô mà phát điên. Nghĩ lại thấy thật buồn cười.

Rõ ràng biết trong lòng cô đã thích người khác, nhưng lại không muốn bỏ cuộc.

Bây giờ thì cô đã trở về.

Mạnh Vân cũng không hề biết được ánh mắt sau lưng cô đang có những suy nghĩ gì, cô bây giờ chỉ thấy sợ hãi không nói nên lời.

Qúy Hiểu Thích nhìn thấy cô cả mặt lo lắng đi ra, vội vàng xách túi lên hỏi, “Sao rồi? Bác sĩ nói sao?”

Mạnh Vân biểu cảm như sắp khóc, “Sâu răng chèn vào dây thần kinh…”

Qúy Hiểu Thích rất ngạc nhiên, “Thế không phải nghiêm trọng à, cậu xem vẫn còn cố chịu không đi bệnh viện hả!”

Thật ra từ khi bắt đầu học đại học, Mạnh Vân đã sợ bác sĩ giấu bệnh. Sau khi đi nước ngoài, phòng khám ở bên đó thu phí rất cao, cho nên cô càng không muốn đi khám. Mỗi lần đau răng đều cố chịu mấy tháng, chờ đến khi nó hết đau thì thôi.

Mỗi lần chịu đau đều chịu mấy tháng đến mức không ăn nổi, thì cô lại thà uống thuốc giảm đau cũng không chịu đi khám.

Tuy nhìn bề ngoài thì yếu đuối mà lại là người chịu đựng giỏi vậy.

Qúy Hiểu Thích đứng cạnh nhìn chằm chằm làm Mạnh Vân cũng không dám trốn, đành ngoan ngoãn đi nộp tiền chụp X-quang, sau đó đi tới chỗ của Lục Dã.

Ở đằng kia Lục Dã cũng không khám cho người tiếp theo mà vẫn ngồi chờ cô.

Mạnh Vân không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Dã, chỉ đưa phiếu lên bàn cho anh, cúi đầu nhìn sàn nhà trơn bóng, nhỏ giọng nói: “Xong rồi bác sĩ Lục”

Lục Dã “Ừ” một tiếng, mở phiếu của cô ra.

Máy tính của bệnh viện cũng khá cũ rồi, tốc độ chạy không được nhanh cho lắm, thế nên anh tranh thủ hỏi cô vài câu.

“Em sợ anh sao?”

“…”

Mạnh Vân không đáp lời, Lục Dã cũng không ép cô, tập trung đọc phiếu khám của cô, sau đó chỉ vào màn hình giải thích một chút, “Em xem, cái răng hỏng này đã chèn vào dây thần kinh rồi, bây giờ anh xếp cho em một liệu trình, nhổ răng xong thì sẽ không thấy đau nữa. Chờ sau khi răng của em đỡ hơn rồi thì đến khoa chỉnh răng ở tầng dưới, bác sĩ sẽ làm cho em một bộ niềng răng bảo vệ…”

Chỉ có lúc này thì Lục Dã mới có vẻ đứng đắn được một chút, lời của anh rất có sức thuyết phục.

Mạnh Vân vừa nghe đã thấy đau đầu, nhưng cũng đành bất lực.

Cô chỉ mới về nước, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Cô muốn tìm một công việc, tìm một chỗ ở, sau đó còn phải tìm học sinh. Nếu răng cứ đau như thế này thì không thể xử lý nổi mấy chuyện kia, phải xử lý cái răng này trước đã.

Cô run run nằm lên giường trị liệu, nghe thấy Lục Dã đi ra ngoài nói “Kim ngắn Bilan” (?), sau đó có một nữ y tá đi vào cầm theo một ống tiêm đưa cho anh.

(?) Mình cũng không hiểu nguyên văn ghi 碧兰短针 (Bích lan đoản châm) là gì nữa =)) mình search google không ra nên để vậy nha

Lục Dã đi về phía cô đã nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Mạnh Vân liền nhẹ giọng nói: “Đây là thuốc tê, tiêm xong sẽ không có cảm giác nữa đâu.”

Mạnh Vân vừa nhìn thấy kim tiêm dài thì đã sợ đến mức run rẩy, cô năn nỉ nói: “Anh, anh nhẹ chút được không…”

Lục Dã sửng sốt, tay cầm gương nha khoa suýt nữa rơi xuống đất, ánh mắt chợt sáng lên một chút, cười như không cười hỏi cô: “Nhẹ chỗ nào cơ?”

“…”

Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng.

Nếu như ông trời cho cô một cơ hội để trọng sinh, Mạnh Vân nhất định sẽ quay về ba năm trước và tát cho chính mình một cái.

“Này thì uống rượu! Này thì hưởng thụ!”

Lục Dã thấy cả người cô như sắp bốc cháy thì cũng không trêu chọc cô nữa, “Không sao đâu, không đau chút nào đâu” Anh dừng lại nói: “Anh sẽ nhẹ chút.”

Đúng là nhẹ thật, động tác của Lục Dã rất thuần thục, vừa nói chuyện với cô mấy câu vừa tiêm, nhoáng cái đã tiêm xong.

Mạnh Vân chỉ cảm thấy mình bị chích nhẹ chút, sau đó không cảm thấy gì thì đã xong rồi. 

Đợi thêm một lúc sau, khi thuốc tê phát huy tác dụng thì nửa khuôn mặt của cô đã cứng đờ, không cử động được, cũng chẳng thấy đau.

Lục Dã thấy vậy cười khẽ một tiếng, “Không sao chứ?”

Chưa gì anh đã thấy mắt Mạnh Vân ươn ướt, giống như những gì cô muốn nói đều giấu kín trong đôi mắt.

“… Em vẫn nên nhắm mắt đi, em nhìn như vậy cản trở anh lắm”

“Ừm”

Cô nghe lời nhắm mắt lại.

Trình độ của Lục Dã không cần phải nói rồi, tuy hồi học đại học anh không phải học bá như Ngụy Tống Từ nhưng dù gì cũng là bạn cùng phòng của học bá, mưa dầm thấm lâu cũng có thể coi là bằng một nửa của học bá. Ít nhất thì trên danh sách nhận học bổng hàng năm đều có tên của anh.

Mạnh Vân và mọi người học đại học hệ bốn năm, còn Lục Dã và Ngụy Tống Từ đều học y ở khoa răng miệng nên phải học tám năm, tính cả thạc sĩ và tiến sĩ. Vì thế sau khi cô tốt nghiệp cũng không biết Lục Dã như thế nào.

Nhưng với dáng vẻ bây giờ, có lẽ là khá ổn… Không, phải nói là rất ổn.

Mạnh Vân suy nghĩ hơi nhiều, hơn nữa đêm qua cũng ngủ không ngon, mà động tác của Lục Dã lại nhẹ nhàng như thế, cơn buồn ngủ chẳng mấy chốc đã ập đến.

Trong lúc cô mơ màng thì nghe thấy tiếng Lục Dã nói “Được rồi”

Mạnh Vân mơ màng mở mắt ra, không ngờ lại thấy Lục Dã, bốn mắt nhìn nhau.

Lục Dã híp mắt cười, “Súc miệng rồi đứng dậy” nói xong đã quay người sang viết bệnh án.

Mạnh Vân yên lặng đứng lên.

Lục Dã cảm thấy có đôi mắt ở sau lưng đang nhìn chằm chằm vào mình, “Cuối tuần thì khi nào em rảnh? Chiều thứ tư hay thứ năm thì rảnh?”

“Thứ tư đi”

“Được, tầm ba rưỡi nhé, đưa cho anh số điện thoại của em.”

Mạnh Vân ngập ngừng một chút, “Còn cần cả số điện thoại sao…”

Lục Dã liền quay đầu nhìn cô một cái, “Nhỡ có việc đột xuất thì anh biết thông báo cho em kiểu gì đây?”

Cũng hợp lý…

Mạnh Vân bị thuyết phục, cố nén lại cảm xúc khó xử và hồi hộp trong lòng lại sau đó đọc một dãy số.

Lục Dã ghi nhớ số điện thoại của cô, xong lại đưa cho cô một hộp thuốc giảm đau với thuốc hạ sốt, sau đó mới để cô ra ngoài trả tiền thuốc rồi về.

Mạnh Vân cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết là vì sợ đau nên lo lắng hay vì nhìn thấy Lục Dã nên khẩn trương nữa. Tóm lại là có một chút lúng túng.

Qúy Hiểu Thích đưa cô đi trả tiền xong mới hỏi: “Sao vậy? Sao mặt cậu trắng bệch như vậy?”

Mạnh Vân dừng lại chút.

Qúy Hiểu Thích cũng không biết lúc trước đã có chuyện gì xảy ra giữa cô và Lục Dã.

Cô cười chống chế, “Bác sĩ vừa nãy khám cho tớ là Lục Dã”

Qúy Hiểu Thích mãi mới phản ứng được là ai, “Là bạn cùng phòng của Ngụy Tống Từ đấy á? Chính là trai đẹp nhà giàu ban nãy chúng ta nói á?… Thế này cũng quá trùng hợp rồi.”

Cô thở dài, tự dưng ý thức được những cái này không nên nói với Mạnh Vân.

“Xin lỗi nhé Vân Vân, tớ không nghĩ lại trùng hợp như thế, cậu tốt nhất đừng nghĩ đến anh ta, tất cả những người liên quan đến Ngụy Tống Từ cũng đừng có để tâm biết không!”

Mạnh Vân nhìn thấy bạn thân tự trách như vậy cũng có chút áy náy vì đã không nói ra sự thật của năm đó nên liền an ủi cô một lúc.

“Tớ không để tâm đâu, Tiểu Thất, cậu cũng đừng tự trách. Ngụy Tống Từ là ai nhỉ, không phải là bạn học từng quen hồi đại học sao! Tớ ở nước ngoài lâu rồi gặp rất nhiều soái ca nha, tớ đã sớm quên mặt anh ta rồi!”

Càng nói tiếng của cô càng nhỏ, cuối cùng cả mặt đều đỏ bừng bừng.

Qúy Hiểu Thích xoa đầu cô, “Tiểu khả ái của chúng ta rất ngoan nha”

Bởi vì liệu trình điều trị của cô còn ba đợt nên cô cũng không vội đi tìm việc làm, mà quan trọng nhất bây giờ là đi tìm chỗ ở.

Tuy rằng Qúy Hiểu Thích không thấy có vấn đề gì, mẹ Qúy cũng chăm sóc cô chu đáo, nhưng sống chung với gia đình họ không tiện cho lắm. Với lại cô không thể cứ mãi ở nhờ như vậy được.

Mạnh Vân không đi làm nên cũng không quá để ý tìm nhà ở quận nào, chỉ cần ở gần ga tàu điện là được rồi.

Từ nhỏ cô đã sống một mình nên có rất nhiều chuyện cũng không quá khắt khe, với tính của Mạnh Vân rụt rè nên gần như không bao giờ mặc cả giá tiền phòng. Thường chỉ chọn một căn giá cả vừa phải sau đó chốt luôn.

Căn nhà cô thuê ở gần nhà ga trung tâm nội thành cũng không lớn, chỉ có hai phòng ngủ, nhưng vẫn đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.

Mạnh Vân cũng khá hài lòng, nhưng Qúy Hiểu Thích lại không thể nào yên tâm được nên nhất quyết cuối tuần phải đi cùng cô đi kí hợp đồng.

Cô mới hẹn chủ nhà buổi sáng thứ bảy đến xem phòng, tay vẫn còn đang cầm điện thoại thì tiếng chuông đột nhiên vang lên.

Số gọi đến là số lạ.

Mạnh Vân lại sợ bỏ lỡ chuyện gì quan trọng nên không do dự đã nghe máy “Alo?”

Ở đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, “Mạnh Vân?”

Tay Mạnh Vân hơi run run, giọng nói của cô căng thẳng hỏi, “Anh, anh là ai…”

“Ồ, mới ba ngày đã quên rồi sao? Anh là Lục Dã, Lục Dã ca ca, có còn nhớ không? Nhớ lưu số điện thoại của anh vào, lần sau đừng quên đấy.”

Mạnh Vân nói như sắp khóc, “Anh làm thế nào lại nhớ được số điện thoại của em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.